| ← Ch.036 | Ch.038 → |
Mọi người đều nói Cận Châu là một quý ông, anh trước đây cũng nghĩ vậy. Nhưng kể từ khi gặp An Chi Dư, nhận thức này đã bị chính anh phủ định.
Anh không phải là một quý ông. Từ lần đầu tiên chạm vào tay cô, sự khao khát đối với cô trong anh ngày một tăng. Ví như sau khi nắm tay, anh lại muốn ôm cô; sau khi ôm được cô, anh lại muốn 𝒽ô●𝓃 cô. Bây giờ, những điều mà trước đây anh không dám nghĩ tới đã dần trở thành hiện thực, lòng tham trong anh bắt đầu lớn dần lên.
Vì vậy, khi An Chi Dư vẫn còn đang do dự và chưa trả lời anh, Cận Châu đã đưa tay vòng qua eo cô, chỉ với một chút lực nhẹ, anh đã kéo cả người cô 〽️*ề*ɱ 𝐦*ạ*𝐢 vào trong vòng tay mình.
An Chi Dư hít một hơi thật sâu nhưng chưa kịp thở ra, trên vai cô đã có thêm một chút trọng lượng.
Hơi thở 𝓃.ón.𝖌 b.ỏ.ռ.ɢ đặc trưng của một người đàn ông xuyên qua lớp vải lụa mỏng, phả vào làn da của cô.
Nhịp tim vang rõ trong tai cô, là của chính cô.
Vì căng thẳng, mắt cô mở to hơn một chút, trong đồng tử nâu đậm phản chiếu ánh sáng dịu dàng từ trần nhà, hàng mi ⓡ-⛎-𝓃 𝖗-ẩ-γ không ngừng, ánh mắt cũng không ổn định.
Tấm chăn không dày che không nổi sự phập phồng nơi lồng ռ·🌀ự·ⓒ, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể không kiểm soát của mình, An Chi Dư muốn dịch người ra xa. Nhưng còn chưa kịp làm gì, khuôn mặt đang tựa lên vai cô đã đột ngột ngẩng lên nhìn cô.
An Chi Dư vội vã rút lại ánh mắt, môi bị cắn giữa hai hàm răng hé lộ sự bối rối trong lòng, khuôn mặt đỏ bừng không che giấu nổi sự ngượng ngùng của cô.
May mà ánh sáng mờ mờ.
An Chi Dư thầm cảm thấy may mắn.
Nhưng người nằm nghiêng bên cạnh lại chống tay lên.
Trái tim An Chi Dư như ngừng đập trong giây lát, cô ngước mắt lên chỉ thấy đường viền hàm hơi căng của anh. Cánh tay từng ôm eo cô giờ đã гú-𝐭 r-𝐚 khỏi chăn.
Cánh tay cùng với nửa thân trên của anh phủ lên người cô, lớp vải lụa mịn lướt qua mũi cô, An Chi Dư lo lắng đến mức nắm chặt ga trải giường dưới tay.
"Điện thoại em có cần sạc không?"
Giọng nói dịu dàng vang lên, đánh tan những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu An Chi Dư.
Bàn tay Cận Châu chống lên gối, lòng bàn tay vừa vặn che chở trên đầu cô, khi hỏi anh cúi xuống nhìn người đang nằm dưới tầm mắt mình.
Thấy trong mắt cô ánh nước long lanh, mang theo chút ngơ ngác vô tội, Cận Châu bật cười khẽ: "Sao vậy?"
Anh còn dám hỏi cô sao nữa.
An Chi Dư cảm thấy bực bội trong lòng, cô đưa tay đẩy anh ra, vốn chỉ muốn đẩy anh ra xa một chút, nhưng lại đẩy trúng vào bụng anh.
Những cơ bụng rắn chắc như tường thành và sức đẩy của bàn tay cô "đối đầu" trong giây lát, An Chi Dư đỏ mặt, rụt tay lại.
"Anh không thể nằm xuống được hả?" Giọng cô pha chút trách móc, ánh mắt cũng chứa đựng một chút giận dỗi.
Cận Châu khẽ cười: "Ngày mai không phải em đi làm sao, anh sợ điện thoại em hết pin."
Nói xong, anh lấy điện thoại của cô, rút dây sạc từ điện thoại mình rồi c*m v** điện thoại cô.
Giường rộng hai mét, An Chi Dư nằm gần mép giường. Vừa rồi bị Cận Châu kéo lại gần, giờ cô vẫn chỉ cách mép giường chưa đến nửa cánh tay.
Sau khi Cận Châu nằm xuống lại, anh quay mặt về phía cô. Vì là đàn ông, anh không muốn nằm giữa giường, nên giữa họ vẫn cách nhau khoảng hơn nửa mét.
Nhưng Cận Châu thì đang nhìn cô, còn cô lại nhìn trần nhà.
Cận Châu khẽ mím môi, cười nhẹ: "Không qua đây ngủ à?"
An Chi Dư chăm chú nhìn những điểm sáng nhỏ trên trần nhà, không hề nhìn sang: "Không sao, em quen ngủ ở mép giường rồi."
Đúng là biết tìm lý do.
Mặc dù Cận Châu chỉ nằm chung giường với cô hai lần, ngoại trừ đêm cô say rượu rất ngoan ngoãn, lần thứ hai ở nhà mẹ cô, cô đã đuổi theo anh suốt cả đêm, sáng hôm sau khi tỉnh dậy, anh lại chính là người nằm ở mép giường.
Cận Châu nghiêng người nhìn cô.
Dù An Chi Dư vẫn chăm chú nhìn trần nhà, nhưng cảm giác bị người khác nhìn vẫn rất rõ ràng.
Hai phút trước, hơi ấm từ cái ôm của anh vẫn chưa tan, trong lòng cô vẫn còn chút căng thẳng.
Ban đầu muốn bảo anh đừng nhìn nữa, nhưng lời đến miệng lại bị cô nuốt lại.
Thấy cô nhắm mắt, Cận Châu khẽ cười: "Thật sự không qua đây à?"
Ngón út của cô đặt bên hông bất giác co lại.
"Vậy là em muốn anh qua---"
Chưa kịp nói hết câu, An Chi Dư đã chớp mắt, tự mình di chuyển gần anh thêm một chút.
Nhưng vẫn cách anh khoảng nửa cánh tay.
Không gian im ắng vài giây, ngay lúc An Chi Dư vừa thở phào nhẹ nhõm, bên cạnh lại vang lên một câu nói có vẻ chậm rãi.
"Lại gần thêm chút nữa."
An Chi Dư: "..."
Chẳng lẽ anh muốn như lúc nãy, sát lại gần anh sao?
An Chi Dư thầm hừ một tiếng trong lòng.
"Nếu em không qua thì anh qua đó."
Hàng mi 🎋𝖍é_𝐩 ♓_ờ mở ra, An Chi Dư quay đầu nhìn anh, giọng mang chút bực bội: "Vậy anh qua đây đi!"
Cận Châu khẽ cười "Ồ", rồi ngoan ngoãn nhích lại bên cạnh cô.
An Chi Dư: "..."
Dưới lớp chăn, Cận Châu tìm thấy tay cô, không phải dùng lòng bàn tay để che phủ mà dùng một ngón tay trỏ để móc vào ngón út của cô.
"Sáng mai em muốn ăn gì?"
Trong căn phòng yên tĩnh, giọng trầm thấp của anh như một thỏi nam châm, nghe rất gợ●𝒾 ⓒả●ɱ.
Đáng lẽ có thể tạo thêm chút lãng mạn, nhưng lại bất ngờ xoa dịu đi nỗi bối rối trong lòng cô.
An Chi Dư lại quay sang nhìn anh.
Ánh sáng mờ nhạt, trong đôi mắt đen láy của anh phản chiếu những mảng sáng lấp lánh.
Bàn tay anh vốn chỉ q·ц·ấ·п 🍳·ⓤ·ý·ⓣ với ngón út của cô giờ chuyển đến lòng bàn tay cô, rồi cánh tay duỗi thẳng của anh dần lộ ra khỏi chăn vì lực kéo từ tay anh.
Cô thấy anh cầm tay cô, đưa lên gần môi.
Hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả lên mu bàn tay cô.
Cảm giác nhột nhạt...
Rất kỳ lạ, không cảm thấy căng thẳng, mà ngược lại một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng, như thể được quan tâm chăm sóc.
An Chi Dư vô thức co tay lại, nhưng lại vô tình cọ vào môi anh.
Cảm giác Ⓜ️*ề*〽️ m*ạ*1 ấy, giống như khi anh ♓ô.ⓝ cô buổi chiều...
Hình ảnh chợt lóe lên trong đầu khiến ký ức bỗng chốc trở nên quá đỗi mãnh liệt, không dám nghĩ lại.
An Chi Dư quay mặt đi, không muốn mình nghĩ về những khoảnh khắc khiến cô mỗi lần nhớ đến đều đỏ mặt, tim đập thình thịch.
Cô mở lời để đánh lạc hướng: "Em không kén ăn đâu."
Trước đây, Cận Châu cũng không biết cô có kén ăn hay không, nhưng sau bữa lẩu trưa, vốn là người tinh ý, anh nhận ra cô không thích ăn các sản phẩm từ đậu.
Trước đây ở Tạ Đình Các, chỗ bán bữa sáng chỉ có một quán, nhưng khu vực gần Khê Kiều lại khác, có rất nhiều cửa hàng ăn sáng đa dạng.
"Sáng mai anh đưa em đi ăn nhé."
An Chi Dư gật đầu: "Sao cũng được." Nói xong, cô đột nhiên nhớ ra một chuyện: "Bác trai bác gái tối nay không về ngủ sao?"
"Chắc là về đấy, nhưng có lẽ sẽ muộn chút, " anh hỏi: "Em buồn ngủ chưa?"
Buổi chiều hơn bốn giờ mới thức dậy, giờ cũng mới hơn chín giờ, An Chi Dư chưa hề có chút buồn ngủ nào. Nhưng vào buổi tối, nếu không ngủ thì chẳng lẽ lại giống tối hôm qua, cùng anh xem thêm một bộ phim nữa sao?
Thấy cô không nói gì, hàng mi dài cũng gần như đổ xuống mí mắt, Cận Châu nắm lấy tay cô nhẹ nhàng đặt lên 𝓃🌀ự_🌜 mình.
Nhịp tim đều đặn của anh vang lên qua từng nhịp, như những viên sỏi mượt mà, gõ lên lòng cô vốn đã không yên ổn.
Nói ra cũng lạ, rõ ràng không cảm thấy buồn ngủ, nhưng ánh đèn sao trên trần lại như có sức mạnh thôi miên, khiến mí mắt của An Chi Dư dần nặng trĩu và từ từ khép lại.
Nhưng Cận Châu thì vẫn chưa ngủ, qua một lúc, khi nghe thấy hơi thở của cô dần trở nên đều đặn, anh mới nhẹ nhàng thả tay cô ra, cẩn thận lại gần hơn, vòng tay qua chăn, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Căn phòng tràn ngập sự yên tĩnh êm đềm.
An Chi Dư ngủ rất sâu, giữa chừng cô còn có thói quen xoay người, đến gần mười hai giờ thì từ tư thế nằm ngửa chuyển thành nằm nghiêng.
Lúc đó, Cận Châu vẫn chưa ngủ sâu lắm, thực ra trước đây anh ngủ rất nhanh, nhưng bây giờ bên cạnh có cô.
Nhìn có vẻ như rất tự nhiên khi nằm chung một giường với cô, nhưng trong lòng và cơ thể anh không thể bình tĩnh như vẻ ngoài.
Vì vậy, khi An Chi Dư vừa cử động, anh đã tỉnh giấc.
Nhìn gương mặt say ngủ của cô, ngoan ngoãn đối diện với anh, Cận Châu khẽ mím môi, do dự một lúc, anh đưa tay vào trong chăn.
Lớp vải lụa Ⓜ️ề-ɱ ɱ-ạ-𝐢 lưu lại hơi ấm, anh ôm lấy eo cô đang nằm nghiêng, chủ động xích lại gần cô hơn một chút.
Không ngờ rằng, người trước mặt lại trong vô thức nắm lấy vạt áo ngủ của anh, kéo mình sát vào lòng anh.
Hơi ấm lan tỏa ⅼ*3*𝐧 𝖑ỏ*❗ và*𝐨 𝒷*ê*𝓃 𝖙*𝐫*𝖔*𝐧*𝖌 cổ áo ngủ hình chữ V của anh.
Sự 🌀ầ●𝐧 𝖌●ũ●i vô thức lại càng khiến anh không khỏi dao động.
Cận Châu hơi ngửa mặt, khẽ thở dài, rồi từ từ thở ra.
Yết hầu của anh khẽ chuyển động, ép mình phải nhắm mắt lại.
Nhưng đầu cô áp sát vào cằm anh, những sợi tóc 𝖒-ề-〽️ ⓜ-ạ-ℹ️ cọ nhẹ mỗi khi cô cử động, cảm giác ngứa ngáy ngắn ngủi ấy lại có thể kéo dài rất lâu trong lòng anh...
Không biết mình đã ngủ từ khi nào, may mắn là sau đó người trong lòng anh ngủ rất yên, không làm phiền anh nữa.
| ← Ch. 036 | Ch. 038 → |
