Truyện:Sóng Triều Dịu Dàng - Chương 011

Sóng Triều Dịu Dàng
Trọn bộ 151 chương
Chương 011
0.00
(0 votes)


Chương (1-151)

Sau khi ăn xong, về đến dưới nhà, Cận Châu lấy mấy túi quần áo mới mua hôm nay ra từ cốp xe.

"Cho cô này."

An Chi Dư cúi đầu nhìn, không nhận: "Cho tôi ư?"

"Đó là quần áo để cô mặc ngày mai."

An Chi Dư vội xua tay: "Không cần đâu, tôi có---"

"Cầm lấy đi." hiếm khi Cận Châu ngắt lời cô: "Ngày mai đám cưới là tôi nhờ cô giúp, nếu cô không nhận, tôi sẽ cảm thấy áy náy."

Trong suy nghĩ của An Chi Dư, cô chỉ mượn cớ để làm bẽ mặt gia đình Từ Hoài Chính, nhưng qua lời của anh, như thể cô đã giúp anh một việc gì rất lớn.

Còn đang do dự, cổ tay của An Chi Dư bị anh nhẹ nhàng nắm lấy rồi nâng lên: "Mai không cần dậy sớm, ngủ thêm, đến giờ tôi sẽ gọi điện cho cô."

Gọi điện?

À đúng rồi, anh có số điện thoại của cô...

Khi suy nghĩ của cô còn đang mơ màng, vài chiếc túi đã được treo vào tay cô.

Về đến nhà, An Chi Dư mới chợt nhớ lại một điều, lúc ăn tối cô đã hỏi anh tối nay tìm cô có việc gì, nhưng hình như anh vẫn chưa trả lời.

Nhìn mấy chiếc túi trong tay, An Chi Dư đầy nghi hoặc.

Chẳng lẽ chỉ là để đưa quần áo cho cô?

Nhưng anh đã có số điện thoại của cô rồi, chỉ cần gọi điện hoặc nhắn tin là được, cần gì phải chờ cô ở dưới công ty?

Sự nghi ngờ này khiến An Chi Dư nằm trên giường sau khi tắm mà vẫn chưa tìm ra câu trả lời.

Cuối cùng, Sở Phi Phi gọi điện đến khiến cô ngừng suy nghĩ.

"Em yêu, ngày mai cậu đi đám cưới của tên khốn đó đúng không?"

"Ừ."

"Vậy mình cũng đi!" Cô ấy rất muốn xem cảnh tên cặn bã bị bẽ mặt, nghĩ thôi đã thấy s-ư-ớռ-ℊ rồi!

"Phi Phi, " An Chi Dư nằm nghiêng, tâm trí vẫn chưa hoàn toàn trở về: "Tối nay Cận Châu đưa cho mình mấy bộ quần áo."

"Quần áo?" Sở Phi Phi lập tức phấn khích: "Anh ấy tặng quần áo cho cậu!"

An Chi Dư nhăn mày trước tiếng reo hò của cô ấy: "Đừng có nghĩ---"

"Trời ơi, hai người đã tiến triển đến mức tặng quần áo rồi sao?"

An Chi Dư bật cười vì sự tưởng tượng của cô ấy: "Cậu nghĩ gì---"

"Cưng ơi, cậu giỏi quá, với tốc độ này, sớm muộn gì cũng sẽ chiếm được trái tim anh ấy thôi!"

An Chi Dư nhắm mắt lại: "Cậu có thể nghe mình nói không---"

Sở Phi Phi không nghe: "Theo mình thì, cần gì phải diễn nữa, diễn giả rồi thành thật luôn đi!"

"Sở Phi Phi!"

"Sau này khi thằng họ Từ nhìn thấy cậu, trời ạ, anh ta sẽ phải cúi đầu chào một cách cung kính và gọi cậu là "bà Cận" đấy!"

"Sở Phi Phi!"

Cô đột nhiên hét lên, khiến trí tưởng tượng của Sở Phi Phi dừng lại: "Trời ơi, khuya rồi, cậu muốn làm mình sợ ⓒ𝒽ế_𝐭 sao!"

An Chi Dư hít một hơi thật sâu: "Nghe kỹ này, chuyện này giữa mình và anh ấy chỉ là đôi bên cùng có lợi, nên cậu đừng có mơ mộng hão huyền nữa."

Qua điện thoại, Sở Phi Phi bĩu môi: "Không thể ăn thì ít nhất cũng để người ta thèm chứ!"

So sánh này, chỉ có cô ấy mới nghĩ ra được.

An Chi Dư bật cười: "Thôi được rồi, đừng thèm nữa, ngủ sớm đi!"

Sở Phi Phi chưa nói xong làm sao ngủ được!

"Anh ấy tặng cậu váy hay gì vậy?"

An Chi Dư đáp: "Một bộ vest."

"Vest à?" Sở Phi Phi hình dung trong đầu: "Cậu đã thử chưa?"

"Chưa."

"Vậy mình gọi video, cậu mặc thử cho mình xem đi."

An Chi Dư không gọi để thử đồ: "Mình chỉ cảm thấy hơi lạ thôi."

Sở Phi Phi tưởng cô nói bộ đồ trông kỳ lạ: "Anh ấy chắc là có gu tốt, thử mặc xem nào!"

Cô bạn thân này đã không còn cùng tần số với cô nữa rồi.

An Chi Dư từ nằm nghiêng chuyển sang nằm thẳng: "Không nói nữa, mình muốn ngủ rồi."

Người này thật biết treo sự tò mò của người khác rồi lại dội cho họ gáo nước lạnh.

Sở Phi Phi không nài nỉ nữa: "Ngủ một giấc ngon lành nhé, sáng mai dậy đắp mặt nạ, trang điểm thật xinh đẹp, gặp nhau trên chiến trường!"

Đắp mặt nạ, trang điểm...

Cô đâu phải là cô dâu.

Hôm sau, ánh nắng từ rèm cửa không kéo kín chiếu vào, phủ một lớp vàng rực rỡ lên sàn gỗ vân xương cá.

Tối qua, vì không ngủ được nên An Chi Dư đã thức dậy làm nốt bản dự toán chưa hoàn thành. Làm xong thì đã hai giờ sáng, cô cũng không vào phòng ngủ mà ngủ luôn trên sofa.

Công việc giúp người ta tập trung, những suy nghĩ phiền muộn tự nhiên cũng bị quên đi. Vì vậy, An Chi Dư đã có một giấc ngủ ngon.

Đến mười giờ, chiếc điện thoại để cạnh máy tính trên bàn trà rung lên, tiếng "rè rè" làm cô khó chịu.

An Chi Dư kéo gối ôm dưới đầu ra đắp lên mặt.

Cuối cùng, khi tiếng rung dừng lại, nó lại vang lên ngay sau đó.

An Chi Dư nhăn mặt khó chịu, gỡ gối ra và ngồi dậy.

Cuộc gọi là từ Sở Phi Phi: "Xong chưa?"

Vừa mới tỉnh, An Chi Dư không có tí năng lượng nào: "Cái gì?"

Sở Phi Phi nghe ra được từ giọng nói mơ hồ của cô: "Bà chị ơi, đừng nói là cậu chưa dậy đấy nhé?"

"Tối qua mình ngủ muộn, " An Chi Dư xoa xoa mắt: "Có chuyện gì?"

Còn hỏi có chuyện gì, chẳng lẽ ngủ một giấc quên hết rồi sao?

Sở Phi Phi thở dài: "Hôm nay chúng ta đi làm bẽ mặt tên khốn đó, cậu không quên đấy chứ!"

Cô ấy vừa nhắc, cơn buồn ngủ của An Chi Dư lập tức biến mất.

Nhìn đồng hồ, đã mười giờ rồi.

Cô đặt điện thoại lên sofa, từ đầu dây bên kia vang lên tiếng gọi vội vã của Sở Phi Phi: "Nhớ trang điểm thật xinh đẹp nhé!"

An Chi Dư bình thường cũng trang điểm, nhưng chỉ là trang điểm nhẹ. Da cô trắng, đến mức phấn nền sẽ làm lấn át màu da tự nhiên của cô, vì vậy hằng ngày cô chỉ vẽ lông mày và thoa một chút son môi không quá nổi bật.

Vì thế, nếu trang điểm đậm hơn bình thường, khuôn mặt cô sẽ lộ ra vẻ qυ-🍸-ế-ռ 𝓇-ũ ít khi thấy.

Khi lục tìm quần áo trong tủ, An Chi Dư mới nhớ đến mấy túi quần áo mà Cận Châu đưa cho cô tối qua.

Đó là một bộ vest len màu xám đậm, ngoài ra còn có một chiếc áo sơ mi trắng và một chiếc áo len cổ cao màu xám đậm nhưng rất nhẹ và mỏng.

Sự kết hợp trông có vẻ kín đáo nhưng thực ra lại rất nổi bật.

Nhìn mình trong gương, An Chi Dư tuy có chút không quen, nhưng không thể phủ nhận rằng bộ đồ này rất đẹp, toát lên vẻ đẹp chín chắn và sắc sảo.

Khi gọi video với Sở Phi Phi, cô ấy bật cười hai tiếng rồi giơ ngón tay cái lên: "Sếp Cận quả nhiên không hổ danh là sếp Cận!"

An Chi Dư cúi đầu nhìn mình, bất chợt trong đầu lóe lên một ý nghĩ: Anh ấy thích phụ nữ mạnh mẽ?

Trong phòng khách đối diện.

Cận Châu đã mặc đồ chỉnh tề ngồi trên sofa.

Trong tai nghe, giọng nói của người anh em Sầm Tụng, người đã vô tình trả tiền bữa ăn và tạo ra cơ hội ăn cùng ai đó, vang lên.

"Hồi còn đi học, từng có cô gái đến hỏi tôi về sở thích của cậu. Lúc đó tôi nghĩ cậu thích kiểu phụ nữ dịu dàng, xem ra đoán đúng rồi!"

Nhưng anh ấy nhắc nhở: "Vợ tôi ban đầu cũng cho tôi ấn tượng là dịu dàng, nên cậu cẩn thận đấy, phụ nữ đều là sói đội lốt cừu."

Anh ấy vừa dứt lời, một giọng nữ vang lên từ đầu dây bên kia: "Anh nói ai là sói?"

"Anh anh anh, anh nói anh mà!"

Cận Châu mỉm cười: "Không nói với cậu nữa, tôi còn có việc."

Điện thoại vừa tắt, Cận Châu chau mày trầm ngâm.

Cô thuộc kiểu người dịu dàng sao?

Dường như đúng, nhưng lại có vẻ không hoàn toàn.

Nhưng điều đó đối với anh không quan trọng, quan trọng là...

Ngoài vẻ đẹp kinh diễm mà nhìn một lần rồi không thể nào quên, còn có cảm xúc dao động mỗi khi anh nhìn thấy cô.

Đó là cảm giác mà bao năm nay anh lần đầu tiên trải qua.

Và trong khoảng thời gian này, chỉ cần nghĩ đến cô, anh lại nảy sinh những mộng tưởng và khát vọng về ⓗ-ô-ⓝ nhân mà trước đây anh chưa từng có.

Đúng 11 giờ, Cận Châu mở màn hình điện thoại, trên dòng thứ tư của cuộc gọi gần đây hiện lên ba chữ: An Chi Dư.

Số điện thoại của cô không phải chỉ mới được lưu vào danh bạ của anh hôm qua.

Nhưng, hôm qua anh cũng không nói dối, anh thực sự đã hỏi thăm người khác về số điện thoại và địa điểm làm việc của cô.

Chỉ là---

Tiếng "tính tong" vang lên, làm Cận Châu lập tức đứng dậy khỏi ghế sofa.

Khi cửa mở ra, An Chi Dư vừa lúc quay người lại.

Ánh mắt giao nhau, nhìn thấy Cận Châu cũng mặc một bộ vest màu xám đậm, An Chi Dư theo phản xạ cúi xuống nhìn.

Vậy đây là vô tình đụng màu, hay là...

"Tôi vừa định gọi cho cô, " Cận Châu giấu đi sự ngạc nhiên trong đáy mắt: "Đợi một lát, tôi lấy một thứ."

An Chi Dư cúi đầu, hôm nay cô đi đôi giày cao gót mà cô rất ít khi đi, gót rất cao và rất mảnh...

"Ở đây còn một đôi giày nữa, hôm qua tôi quên đưa cho cô."

An Chi Dư nhìn túi giấy trong tay anh, rồi lại nhìn xuống chân mình, không hiểu sao lúc đó cô lại nói: "Đôi này của tôi không đẹp hả?"

Đôi giày đen, mũi nhọn, da lông cừu, cô nghĩ rằng rất hợp với trang phục cô đang mặc.

"Không, không phải vậy, " trong mắt anh thoáng qua chút lúng túng, Cận Châu vội vàng lắc đầu: "Rất đẹp, tôi chỉ chuẩn bị thêm cho cô một đôi giày đế thấp, cũng màu đen, nghĩ là trong lễ cưới nếu cô thấy mỏi chân, có thể thay ra."

Sao anh lại có thể chu đáo đến vậy!

An Chi Dư ngạc nhiên.

*

Khách sạn Hiên Đình là một trong những tài sản thuộc tập đoàn Cận thị.

Trên đường đến khách sạn, Cận Châu nói thêm một câu: "Nhân viên của công ty khi tiêu dùng ở đây được giảm giá 20%."

An Chi Dư trong mắt thoáng qua vẻ ngạc nhiên, rồi sau đó bật cười: "Thảo nào."

Lúc chọn khách sạn, An Chi Dư thích một nơi khác, nhưng Từ Hoài Chính lại kiên quyết nói rằng khách sạn Hiên Đình có đẳng cấp cao hơn, thức ăn cũng ngon hơn, nhưng anh ta không nói sẽ có ưu đãi dành cho nhân viên.

Thật ra, nếu nói thì có sao đâu, tiết kiệm được tiền, có gì mà không thích.

Người lái xe hôm nay là thư ký Phương Vũ.

Anh ta không phải lần đầu tiên gặp An Chi Dư, nhưng so với vẻ ngoài lạnh lùng, sắc sảo mà anh ta từng thấy trước đây, hôm nay cách ăn mặc của cô toát lên một sự mạnh mẽ sắc bén.

Tuy nhiên, khí chất dịu dàng của cô lại khiến sự mạnh mẽ ấy được cân bằng một cách hoàn hảo.

Dù theo kiểu nào, cô vẫn khiến người khác kinh ngạc, không thể nào quên ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Giữa đường gặp kẹt xe, An Chi Dư vừa nhìn đồng hồ thì điện thoại trong túi rung lên.

Lại là Sở Phi Phi gọi đến.

Điện thoại vừa bắt máy, tiếng nói lo lắng liền truyền đến: "Cô Hai ơi, sao cậu còn chưa đến vậy?"

An Chi Dư che tay lên mic, nghiêng người dựa vào cửa sổ: "Đang trên đường rồi."

Trên đường...

Giọng của Sở Phi Phi lập tức hạ thấp: "Có phải sếp Cận đưa cậu đi không?"

Người đang ngồi cạnh, An Chi Dư không tiện nói nhiều: "Ừ."

Sở Phi Phi lại hỏi: "Có tài xế không?"

"Ừ."

"Lái xe hiệu gì vậy?"

Làm sao cô nói đây?

An Chi Dư liếc nhìn sang bên cạnh: "Thôi để nói sau, lát nữa gặp."

Sau khi tắt điện thoại, An Chi Dư quay đầu nhìn Cận Châu, thấy anh đang cúi đầu nhìn máy tính bảng, cô nuốt lại lời định nói, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng không nhịn được.

"Sếp Cận."

Cận Châu gấp máy tính bảng, nhìn cô: "Ừ?"

Âm thanh nhẹ nhàng, vang trong tai cô như làm tê dại.

An Chi Dư mím môi: "Một người bạn của tôi, hôm nay cũng đi."

Cận Châu biết cô ít có mối 🍳𝖚🅰️*𝖓 𝐡*ệ xã giao, đoán được cô đang nói đến ai: "Vậy lát nữa đi cùng nhau?"

Ý của An Chi Dư không phải vậy, cô lắc đầu: "Tôi chỉ nói với anh một tiếng thôi."

Cận Châu mỉm cười nhẹ: "Tôi biết rồi."

Giống như nhân viên báo cáo công việc với sếp.

An Chi Dư bĩu môi, vừa lúc Cận Châu quay đầu nhìn cô.

"Sao vậy?" vì hỏi nên anh hơi nghiêng người, có thể nhìn rõ đôi môi đẹp của cô.

Hôm nay cô thoa một màu son đậm hơn bình thường, nhưng không lòe loẹt, vừa đủ tương phản với màu xám đậm của trang phục.

Dường như cô còn chuốt thêm mascara...

Ánh mắt dừng lại trên gương mặt cô, Cận Châu quên mất sự tự chủ, nếu không nhờ tiếng còi xe bất ngờ, anh không biết mình sẽ thất thần bao lâu.

An Chi Dư vô tội chớp chớp mắt, trên mặt cô có gì sao?

Cô đưa tay sờ lên mặt...

Khi đến cổng khách sạn, đã là 11 giờ 50.

Trên màn hình hiển thị của cổng ra vào ghi dòng chữ "Hết chỗ."

Phương Vũ bấm còi một tiếng, từ xa đã có nhân viên chạy đến.

Có lẽ đã nhận ra biển số xe, nhân viên còn chưa chạy đến gần, cổng đã mở ra.

Phương Vũ lái xe đến bậc thang trước cửa khách sạn, hai nhân viên đứng ở cửa kính xoay ngay lập tức chạy tới.

An Chi Dư vừa định mở cửa xe, bên cạnh vang lên tiếng: "Đợi trong xe."

Cửa xe của Cận Châu được nhân viên mở ra.

"Sếp Cận."

Cận Châu nhẹ "Ừ" một tiếng, đi vòng qua đầu xe, tự mình mở cửa xe cho An Chi Dư.

"Cẩn thận."

Không biết là vì giọng nói dịu dàng của anh, hay vì bốn người đàn ông mặc vest đứng phía sau, tim cô đập thình thịch.

Nhân viên đóng cửa xe lại: "Sếp Cận---"

"Các cậu làm việc của mình đi." Nói xong, Cận Châu đưa tay ra: "Có được không?"

---

Lời tác giả:

Chương sau Sếp Cận sẽ cầu 𝒽.ô.n rồi~

Chương (1-151)