Được mất
← Ch.477 | Ch.479 → |
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 478: Được mất
Lý Bất Ngôn không cho là đúng "Xì" một tiếng.
"Chu gia đúng là cứng đầu, quy củ là chết, người mới là sống, tiểu Bùi gia sao không nói Chu lão nhị, Chu lão tam xem bói thử?"
"Ngươi có đầu óc hay không!" Tiểu Bùi gia cảm thấy mình sắp tức sùi bọt mép rồi.
"Vì sao ta không học y, bởi vì ta không có linh tính. Chu lão nhị, Chu lão tam vì sao không được chọn, cũng là không có linh tính."
Tiểu Bùi gia đã tức sùi bọt mép.
"Không có linh tính thì có học tới chết, cũng chỉ có thể học cái da lông, việc nhỏ còn có thể làm tạm, nếu như là việc lớn liên quan đến mạng người..."
"Khâm Thiên Giám có đại sự liên quan đến mạng người sao?" Lý Bất Ngôn không hiểu bèn hỏi.
"Xuất binh đánh trận phải chọn ngày lành, tế tự tế tổ phải chọn giờ lành, đêm xem thiên tượng hung dữ chỗ nào, cát tường chỗ nào."
Những chuyện này đều là chuyện lớn liên quan đến mạng người.
Nương của ta ơi.
Tiểu Bùi gia ấn huyệt thái dương của mình, nói chuyện với tên phá đám này mệt chết đi được!
Lý Bất Ngôn lúc này cuối cùng cũng nghe hiểu, nghe hiểu thì phải đưa ra một ít ý kiến mang tính xây dựng.
"Ta cảm thấy, tâm ma hung hiểm này quá hung hiểm, ta đi theo Yến Tam Hợp nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa từng thấy ai bị nổ ba cái quan tài, còn chết nhiều người nhanh như vậy."
Triệu Diệc Thời dịu dàng nhìn nàng, ý bảo tiếp tục nói.
"Để phòng ngừa bất trắc, Chu lão đại phải viết ra một số chuyện quan trọng, lỡ như không kịp đợi mấy người Tam Hợp trở về, còn có thể bù đắp một chút."
Hai hàng lông mày Triệu Diệc Thời nhíu lại.
Chuyến đi Giang Nam này, toàn bộ quan trường phủ Chiết Giang đều bị hắn triệt để quét sạch, vị trí trọng yếu đều thay người của Thái tử vào.
Nhưng có được tất có mất.
Đảng Hán vương ỷ vào sủng ái của bệ hạ, đè ép một đám lão thần, đề bạt Viên Bình của Ngự Sử Đài lên vị Tả Đô Ngự Sử, áp đảo Hữu Đô Ngự Sử Tần Đức Thư.
Tần Đức Thư, vừa khéo là người của Thái tử.
Còn Viên Bình là một con chó của Hán Vương, sau này nếu chủ nhân muốn cắn ai, con chó này sẽ đấu tranh anh dũng.
Đỗ gia tuy rằng không liên hôn thành với phủ Võ An, nhưng Đỗ Kiến Học vẫn giữ được chức quan của hắn.
Thứ nhất, Đỗ Kiến Học quả thực không làm trái pháp luật.
Thứ hai, Đỗ Y Vân chẳng biết vì sao lọt vào pháp nhãn của con trai trưởng Triệu Diệc Hiển của Hán vương.
Hán Vương đưa thư về xem bát tự của hai người, nói là ông trời tác hợp, hôn sự định vào ngày mồng ba tháng ba năm sau, nghe nói hai nhà đã khua chiêng gõ trống chuẩn bị rồi.
Kể từ đó, một Lễ bộ, một Ngự Sử đài, đều là người của Hán vương, thế lực hai bên hình như lại lần nữa ngang nhau.
Khâm Thiên Giám tuy rằng nhìn không bắt mắt, nhưng trong lúc mấu chốt, có thể trợ giúp được một hai.
Cũng chính bởi vì như thế, người Chu gia cũng không đứng về phía nào, giống như Cẩm Y Vệ chỉ trung thành với một mình Hoàng đế.
Lần này Chu gia gặp chuyện không may, cầu đến Tạ Tri Phi, thật ra là chuyện tốt ngàn năm có một.
Tạ Tri Phi vốn đã trải đường cho hắn, chỉ cần mời Yến Tam Hợp đến, hóa giải tâm ma của Chu lão gia, Chu gia cho dù không thể cho hắn dùng nhưng ở thời điểm mấu chốt cũng chắc chắn có thể hữu dụng.
Cho nên dù thế nào, Chu lão đại cũng không thể có chuyện được.
"Bên Thẩm lão thì sao?" Triệu Diệc Thời hỏi.
Tiểu Bùi gia lắc đầu: "Quỷ môn thập tam châm phải đến một đường sinh tử mới có thể dùng, Chu lão đại còn chưa tới bước đó."
Lông mày Triệu Diệc Thời từ từ nhíu lại, Lý Bất Ngôn nhìn thấy, có xúc động muốn đưa tay xoa lông mày cho hắn.
Nhưng nghĩ thì nghĩ, cuối cùng vẫn không dám.
"Vậy cũng chỉ có một cách, để tiểu thư nhà ta nhanh chóng vào kinh, chỉ cần tiểu thư vào kinh, là có thể biết tâm ma của Chu lão gia là cái gì rồi."
Tiểu Bùi gia: "Sau đó thì sao?"
"Yến Tam Hợp tìm ra tâm ma, vậy thì hồn phách Chu lão gia chết đi sẽ có hi vọng." Lý Bất Ngôn: "Lúc này oán khí trên người hắn sẽ tạm thời hoãn lại, dù sao giải tâm ma cũng cần có thời gian, việc này chỉ có thể tranh thủ thời gian cho Chu lão đại thôi."
Tiểu Bùi gia nghe đến sửng sốt: "Còn như thế được sao?"
Lý Bất Ngôn: "Có thể!
Triệu Diệc Thời lập tức nhìn Thẩm Trùng ở phía sau.
"Mỗi trạm dịch dọc đường đều phái người đóng giữ, mỗi trạm chuẩn bị một chiếc xe ngựa tốt nhất, tìm người lái xe tốt nhất, đi tiếp ứng Yến cô nương và Tam gia."
"Vâng!"
"Lấy hai cây lão sâm trăm năm trong kho, đưa tới cho Chu phủ." Triệu Diệc Thời suy nghĩ một chút, lại nói: "Thái y trong kinh cũng được, lang trung du y cũng được, phàm là có danh tiếng, đều mời đến Chu phủ xem thử."
"Vâng!"
"Minh Đình."
"Gì, ta cũng có việc sao?"
"Ngày mai, ngươi mời cao tăng và đạo sĩ đến Chu gia niệm kinh, làm phép, chữa ngựa chết thành ngựa sống đi!"
"Được!"
"Còn có một điểm rất quan trọng." Lý Bất Ngôn bổ sung: "Tìm người đi nói cho Chu lão đại, bảo hắn dù thế nào cũng phải lạc quan lên, nên ăn, nên uống, coi như không có chuyện quan tài nứt ra vậy."
Kêu hắn vô tư như ngươi sao!
Tiểu Bùi gia thầm khinh thường, mở miệng nói: "Đây cũng là cách, để ta nói."
Lý Bất Ngôn gõ bàn nhắc nhở hắn: "Lời của ngươi, không ai tin, lời của ta mới có tác dụng."
"Ừ ừ ừ, ngươi hữu dụng, cả nhà ngươi đều hữu dụng." Tiểu Bùi gia tức giận nói: "Vậy ngày mai, ngươi và ta cùng đến Chu gia."
Lý Bất Ngôn duỗi tay ra: "Cho ta mượn một trăm lượng bạc, ta sẽ đi."
Còn dám tăng giá?
Tiểu Bùi gia nghiến răng, thầm nghĩ tên phá đám này là cố ý đây mà.
Lúc này, Triệu Diệc Thời vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vào lòng bàn tay Lý Bất Ngôn.
"Một trăm lượng cũng có thể nói ra miệng được?"
Tay nam nhân trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng, đầu ngón tay mang theo sự lạnh lẽo đảo qua lòng bàn tay Lý Bất Ngôn, tự nhiên nàng thấy tê dại.
Lý Bất Ngôn sửng sốt một hồi, đè nén sự sôi trào trong lòng, cố ý kéo dài âm điệu: "Vậy... ta nên mượn bao nhiêu lượng?"
Triệu Diệc Thời quay đầu, Thẩm Trùng lấy một xấp ngân phiếu ra, đặt lên bàn.
Lý Bất Ngôn cúi đầu nhìn thử, phỏng chừng phải có mấy ngàn lượng.
Nàng cười khẽ một tiếng: "Ta đổi chủ ý rồi, chỉ cần mượn mười lượng thôi."
Triệu Diệc Thời hơi kinh ngạc.
Lý Bất Ngôn ngẩng đầu, ánh mắt sáng như đuốc: "Nương ta nói, lòng bàn tay nữ nhân không được ngả ra."
Tiểu Bùi gia trừng mắt liếc nàng một cái: "Vậy ngươi còn hỏi mượn ta?"
"Ngươi ư..." Lý Bất Ngôn: "Ta chỉ muốn thấy cái vẻ mặt đỏ vì tức, chó cùng rứt giậu của ngươi thôi."
Tiểu Bùi gia muốn hét lên: "Lý Bất Ngôn, ai là chó? Ai là chó? Sau này ta với ngươi không đội trời chung."
"Được, vậy ngày mai ta ở nhà ngủ cho đã đời."
"Ngươi..."
Lý Bất Ngôn rút nhuyễn kiếm trên người ra, đặt lên bàn, uy hiếp nói: "Ai bảo ta đi Chu gia, ta sẽ..."
"Bà cô à, tổ tông ơi..." Tiểu Bùi gia chịu thua, hèn đến mức chẳng thế hèn thêm nữa, móc ra mười lượng bạc, nhét vào trong lòng nàng.
"Cầm đi, cầm đi, cầm hết đi."
Lý Bất Ngôn thu lại sự vui vẻ rạo rực, khẽ kiễng chân lên, không nặng không nhẹ giẫm một cái, tay chống cằm, ánh mắt đường hoàng nhìn Triệu Diệc Thời.
Tim Triệu Diệc Thời đập như trống bỏi.
Màu da hắn rất trắng, bên tai từ từ đỏ lên, tuy rằng nhìn không rõ dưới ánh nến, nhưng lại nóng đến cháy tim gan.
Một lát sau, hắn rút chân ra, dùng sức giẫm lại.
Bốn mắt nhìn nhau.
Không ai cử động nữa.
Đêm rất khuya, ánh sáng hai bên bờ không ngừng lui về phía sau.
Lý Bất Ngôn từ từ nhếch môi.
Nguyên văn lời nương nói thực ra là, lòng bàn tay nữ nhân, không thể ngả ra với nam nhân mình thích.
Tiểu Bùi gia một bên đột nhiên phát hiện thì cũng không nói nữa, không khỏi nhìn người này, lại nhìn người kia.
Cũng đúng.
Hoài Nhân nhà ta thì có lời gì để nói với tên phá đám kia chứ?
← Ch. 477 | Ch. 479 → |