Đừng Mà… Anh Đông…
← Ch.11 | Ch.13 → |
Người đàn ông như nếm được mùi vị gì đó, đầu lưỡi sau khi lướt qua liền dùng đôi môi ռó𝐧·𝖌 🅱·ỏ𝐧·ɢ quấn lấy phần mề●𝖒 ɱ●ạ●ï kia, anh dùng môi ngậm lấy, dùng lưỡi ⅼ.❗.ế.ɱ láp nó.
Cơn 🎋♓●ⓞá●ℹ️ 𝖈●ả●Ⓜ️ ập đến khiến Thịnh Hạ nức nở thành tiếng: "Đừng mà... anh Đông, đừng 🦵iế·ⓜ... nóng quá..." Cả người anh nóng rực như lửa đốt.
Đầu lưỡi 𝓃.óп.🌀 𝖇ỏ.𝖓.🌀 rơi xuống hoa huyệt như một đốm lửa nhỏ, chỉ trong chốc lát đã thiêu đốt nơi mẫn cảm nhất của người con gái, nơi cửa huyệt đã ướt đẫm dịch tình âm ấm.
Loading...
Thịnh Hạ bị anh ⓛⓘế.m đến cao trào.
Bụng dưới thắt lại, cô che miệng mình, nức nở khóc dưới thân anh.
Ⓓ·â·𝐦 thuỷ tuôn trào ra ngoài, bắn lên mặt người đàn ông.
Anh 𝖓ằ●〽️ đ●è l●ê●п người Thịnh Hạ, đối mặt với cô, đôi mắt vẫn đỏ ngầu nhìn chằm chằm người con gái một hồi lâu. Anh vươn tay ra, gỡ bàn tay đang che miệng của cô xuống.
Trên đôi môi mềm ửng hồng của người con gái vẫn còn phảng phất 'hương vị' của anh. Anh cúi đầu ngửi ngửi, đầu lông mày cau lại, dường như có hơi ghét bỏ, nhưng cũng muốn nếm thử tư vị của đôi môi ấy xem thế nào.
Thịnh Hạ nhìn ra được ý đồ của anh, cuống cuồng tránh né: "Đừng mà... Anh Đông..."
Đầu của cô bị người đàn ông ghìm nhẹ, sau đó anh cúi xuống, dùng lưỡi 🦵*❗*ế*ɱ láp thăm dò cánh môi cô.
Thật nhẹ nhàng.
Giống như một sợi lông vũ rơi trên bờ môi.
Môi của cô rất mềm, mang theo hương thơm của phái nữ.
Anh mở miệng, ngậm lấy môi cô, ɱ-ú-т lấy cánh môi mềm mỏng đó. Tay còn lại ngang nhiên càn rỡ 𝖛⛎*ố*✞ ✔️*ⓔ 𝓃🌀.ự.𝖈 cô, vân vê nhũ hoa mà xoa nắn, gậy thịt phấn khích nhô lên giữa hai chân trắng mềm của cô gái. Thịnh Hạ 𝖗●ⓤ●𝐧 rẩ●𝓎 kinh hãi, nước mắt đã chực rơi xuống. Anh vẫn muốn làm tiếp.
Cô đau quá rồi, có thể đừng làm nữa được không.
So với sự thô bạo của hai lần trước đó, lần này người đàn ông rõ ràng đã dịu dàng hơn rất nhiều.
Anh 𝐡●ô●𝐧 𝐦●ô●𝖎 cô xong thì hô·n dần xuống cổ, cuối cùng lại lần nữa cúi đầu ngậm lấy nhũ hoa của cô, dùng lực nhẹ hơn vừa rồi một chút.
Cơ thể Thịnh Hạ run lên từng đợt, vươn hai tay ra bịt chặt miệng lại.
Nhưng cô không kìm nén được, tiếng г*ê*п г*ỉ như tiếng khóc nức nở vừa đau đớn lại vừa vui 𝐬●ướ●𝓃●ⓖ.
"Ưm... Ưm..."
Hai chân lại bị mở ra lần nữa, vật nó·𝐧·🌀 𝐛·ỏ·𝐧·g của người đàn ông đâ_ⓜ ѵà_ο mấy lần nhưng không được, lại vô tình 𝐜●ọ 𝖝á●𝖙 vài cái lên cửa huyệt của cô, cơn ⓚ♓⭕-á-𝒾 𝒸ả-〽️ đột ngột khiến eo của Thịnh Hạ run lên bần bật, khóe mắt ửng đỏ.
Cuối cùng người đàn ông cũng xác định được vị trí, thắt lưng nhấn xuống, côn thịt thô cứng bị nuốt trọn hoàn toàn.
Thịnh Hạ bị đâ*m sâu đến nỗi các ngón chân co quắp lại.
Căng quá.
Ⓣ*♓â*𝖓 𝐭♓*ể của cô dường như đã bị côn thịt của người đàn ông lấp đầy toàn bộ. Cảm giác sung şướ-ռ-g làm cô gần như phát điên, mỗi lần anh nhấp vào đều khiến cô không kìm được mà la khóc thành tiếng.
"A... Ha... Ưm....."
Âm thanh vừa lẳng lơ lại vừa phóng túng.
Thịnh Hạ vừa rên vừa khóc vì cơn 𝖍𝐨a_ⓝ á_1.
Cô uốn người, hoa tâm vô thức ş❗·ế·𝐭 𝐜hặ·т khiến cho người đàn ông phía sau không ngừng †*𝖍*ở ◗*ố*🌜. Anh bóp lấy eo cô, sức lực đâ·ɱ ѵà·ο vừa mãnh liệt vừa tàn nhẫn, như thể muốn phát tiết trong người cô. Đôi bồng đảo bị va chạm làm cho lắc lư lên xuống, cô nghiêng đầu nhìn vào gương.
Chỉ thấy cô gái trong gương bị giày vò đến sắc mặt đỏ bừng, người đàn ông đ-è 🦵-ê-𝐧 𝐧-ℊườ-𝖎 cô, vừa mạnh mẽ đâ_𝐦 νà_𝐨, vừa cúi đầu ngậm lấy nhũ hoa trắng hồng của cô, 𝐦-ú-т vào trong miệng mà nhấm nháp.
Κ𝖍-𝑜á-i 𝐜-ả-〽️ liên tiếp đánh úp lại khiến cho Thịnh Hạ gần như quên mất việc bản thân bị cưỡng gian, bụng dưới co rút, cô hét lên đầy thỏa mãn: "Ha... a....a a a..."
Quy đầu của người đàn ông được bao bọc bởi thứ chất lỏng ấm nóng, anh thoải mái phát ra một tiếng 𝖙·h·ở 𝖉·ố·𝒸 khàn khàn từ cổ họng, sau đó bóp 〽️ôⓝ_g cô, nhanh chóng tiến vào một cách mạnh mẽ..
Dư vị cao trào vẫn còn đó, Thịnh Hạ bị người đàn ông liên tiếp thúc vào, không lâu sau lại kêu lên một lần nữa. Người đàn ông cũng thuận theo cô mà bắn ra.
------oOo------
← Ch. 11 | Ch. 13 → |