Đêm muộn
← Ch.44 | Ch.46 → |
Hôm nay là ngày đầu tiên Tuần phủ đại nhân đến, Cố Hiển Thành cùng bọn họ nghị sự đến rất khuya.
Còn ở bên nay, Tống Điềm cũng chưa ngủ.
Buổi sáng chọn doanh trướng mới, buổi tối Tiểu Điệp liền giúp nàng thu dọn đồ đạc chuyển qua, bởi vì ngày mai vẫn phải bận rộn, nên cũng chỉ có thể tranh thủ chút thời gian buổi tối.
Đến lúc dọn xong đã là giơ Hợi một khắc (21h15).
Tống Điềm không đành lòng để Tiểu Điệp bận rộn: "Cứ như vậy đã, cũng không còn việc gì, ta sẽ tự xử lý nốt, muội trở về nghỉ ngơi đi."
Tiểu Điệp cũng mệt mỏi, dụi dụi con mắt, "Được, Điềm Điềm tỷ, tỷ cũng ngủ sớm đi, ngày mai nhiều việc."
"Ừm, ta biết rồi."
Tiểu Điệp đi xong, Tống Điềm liền dỗ nhi tử ngủ, mà nàng nhìn quanh trong trướng bừa bộn liền ngủ không nổi, dứt khoát thu dọn lại quần áo dơ trước.
Nàng chọn doanh trướng này cũng có chỗ tốt, ở nơi hẻo lánh, mặt sau còn có một mảnh đất trống đều là của nàng.
Tống Điềm không những muốn nuôi gà mà còn muốn trồng ít hoa cỏ, tất cả đều không thành vấn đề.
Nàng rất thích.
Nhưng ngay lúc nàng chuẩn bị đi vào trướng thì thấy bên ngoài có một bóng đen lén lút, khiến Tống Điềm hoảng sợ.
"Ai ở đó?"
Nàng cũng không sợ là kẻ xấu, bởi vì đây vẫn là ở trong quân doanh, căn bản không có khả năng có kẻ muốn bắt cóc, cho nên Tống Điềm hô một câu.
Tưởng chỉ là một kẻ đi lạc đường, không nghĩ tới thân ảnh kia thực sự đi ra khỏi bức tường gỗ.
"Tướng quân?"
Tống Điềm mở to mắt, nàng còn nghĩ mình hoa mắt nhìn nhầm.
Người trước mặt đúng là Cố Hiển Thành, mà hắn lúc này bước đi hơi xiêu vẹo, cả người còn toả ra mùi rượu, trong nháy mắt Tống Điềm hiểu, Đại tướng quân uống rượu.
"Tướng quân, sao ngài lại tới đây?"
Cố Hiển Thành nhìn người trước mặt, tại sao hắn lại tới?
Hắn cũng không biết.
Phúc Quý vô tình nói ra chỗ nàng chọn làm doanh trướng mới, chân hắn như không nghe lời mà bất giác đi đến đây.
Cố Hiển Thành nghĩ ngợi, có lẽ vẫn nên dùng cái cớ kia, đúng vậy, hắn đói bụng.
Hắn đi tìm đồ ăn.
Nhưng tới chỗ này làm gì?
Đây là doanh trướng của nàng, không phải nhà ăn.
Vì thế Cố Hiển Thành trầm ngâm một lát, nói: "Lấy lệnh bài."
Tống Điềm bừng tỉnh đại ngộ.
"Ngài chờ một lát."
Tống Điềm lập tức xoay người vào trong doanh trướng lấy lệnh bài, ngày mai hẳn là Đại tướng quân có việc gấp cần dùng, cho nên muộn như vậy vẫn phải tới lấy.
Tống Điềm lập tức tìm quanh.
Ban ngày nàng đã cẩn thận cất lệnh bài đi, không biết có phải do vừa chuyển nhà nên không tìm thấy hay không. Rõ ràng nàng đã đặt trong một chiếc hộp, chẳng lẽ là trong lúc chuyển đồ Tiểu Điệp đã tiện tay để ở chỗ khác.
Tống Điềm nóng nảy, nhưng nàng càng vội lại càng không thấy đâu.
Nghĩ tới việc đại tướng quân lúc này còn đặc biệt tới lấy lệnh bài lại còn đang chờ ở ngoài trướng, Tống Điềm tâm loạn như ma, tìm một hồi lâu vẫn chưa thấy, đành phải thấp thỏm nói: "Tướng quân... hôm nay dân phụ chuyển doanh trướng, đồ đạc nhất thời hơi loạn chưa tìm được... nhưng chắc chắn vẫn ở đây! Nút thắt ta cũng kết lại rồi! Ngài có thể chờ một chút không?"
Cố Hiển Thành trầm mặc chớp mắt, Tống Điềm thì cực kì thấp thỏm chờ hắn trả lời.
"Không vội, nàng cứ từ từ tìm."
Ngoài ý muốn, Cố Hiển Thành không hề tức giận, giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng.
Tống Điềm thở phào một hơi.
"Hôm nay không thấy cũng không sao." Cố Hiển Thành còn bổ sung thêm một câu.
Tống Điềm cũng không dám chậm trễ nữa, lập tức quay vào tỉ mỉ tìm lại một lần.
May mà, lần này nàng tìm thấy.
Nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, bước nhanh ra ngoài, thời gian đã qua một khắc nữa.
Mà nàng vừa mới đi ra ngoài, bước chân bỗng dừng lại, mắt trừng lớn.
Trong sân, Cố Hiển Thành đang giúp nàng dựng cột làm dây phơi quần áo, vốn dĩ Tống Điềm tính toán ngày mai sẽ làm, cột trúc cùng dây thừng đã yên vị nằm chờ trong sân, mà lúc này đều được treo lên cả rồi. Động tác của Cố Hiển Thành rất thành thạo, thân hình hắn cao lớn, động tay vài cái đã xử lý xong việc mà có lẽ Tống Điềm phải tốn nửa canh giờ mới làm được.
"Tướng quân... ngài?" Tống Điềm kinh ngạc không nói nên lời.
Cố Hiển Thành quay đầu, nhìn nàng thản nhiên cười: "Ta nhìn thấy nên thuận tay làm."
Thuận tay...
Đại tướng quân giúp nàng dựng giá phơi quần áo, là vì thuận tay sao...
Tống Điềm không nói rõ được cảm xúc trong lòng, đành lặng lẽ đưa lệnh bài cho hắn: "Tướng quân, lệnh bài."
Cố Hiển Thành ừm một tiếng, đi về phía nàng.
Lệnh bài được đặt trong một cái hộp nhỏ, Cố Hiển Thành mở ra, bên dưới lệnh bài một cái bình an kết yên lặng treo ở đó, đường đan ngay ngắn chỉnh tề, vừa nhìn đã biết rất dụng tâm.
"Đa tạ." Cố Hiển Thành khẽ giương khoé môi.
Tống Điềm cúi đầu: "Lúc trước không biết lệnh bài có tác dụng lớn vậy, mượn mấy ngày còn làm sút mất mấy nút buộc, thật sự là..."
Nàng nói được một nửa thì không tiếp tục được nữa, bởi vì Cố Hiển Thành đã treo lệnh bài vào bên hông, ngay trước mặt nàng, nàng nhìn kết bình an mình tự tay làm đang lủng lẳng, bỗng nhiên trầm mặc.
"Sao thế?" Cố Hiển Thành thấy nàng trầm mặc liền hỏi.
"Không... không có gì."
Tống Điềm do dự một chút, hỏi nhỏ: "Tướng quân... về sau, sẽ đeo nó hàng ngày à?"
Cố Hiển Thành cúi đầu nhìn thoáng qua, "Ừ, là lệnh bài mà, đương nhiên phải đeo."
Tống Điềm mím môi, đột nhiên thấy tai mình nóng lên.
Đây là kết bình an nàng tự tay làm.
Đại tướng quân nói sẽ đeo mỗi ngày.
Loại cảm giác này...
Là nàng hiểu nhầm sao?
Đúng không... ?
Cố Hiển Thành khẽ cười, trong đầu nhớ lại lời của Phúc Quý mới nói lúc tối.
"Tướng quân, nô tài đã tra lại toàn bộ danh sách quân dịch của Thành Dương quân, không tìm thấy người tên Cố Yến này, nhưng mà ba năm trước đây còn có một bộ hồ sơ chưa được mang tới nên chưa tra, chỉ là, trên cơ bản không có người này, hoặc là đã chết rồi."
Cũng không khác lắm với dự đoán của hắn.
Thành Dương quân báo tin chết trận, trước giờ chưa bao giờ sai, dù sao mạng người quan trọng, đều là nhi tử của cha mẹ, loại chuyện này nhất định phải nghiêm cẩn.
Nói cách khác, phu quân của nàng có thể xác định là đã tử trận.
Cố Hiển Thành còn đang nghĩ nên nói với nàng chuyện này thế nào, tóm lại không phải là hiện tại.
Hiện tại hắn nghĩ...
Tay hắn còn cầm cái hộp, vì thế đưa cho Tống Điềm, Tống Điềm theo bản năng liền nhận lấy.
Lúc này đã là cuối hè chuẩn bị sang thu, gió đêm hơi lành lạnh, ánh trăng chiếu xuống làm thảm cỏ dưới chân như được nhuộm một vầng sáng mỏng dịu dàng.
Tống Điềm nhận lấy cái hộp kia, đầu ngón tay đầu tiên là thấy hơi nóng, rồi sau đó, một bàn tay to lớn lại rắn chắc bất chợt tiến đến bọc lại bàn tay nhỏ bé của nàng, chặt chẽ không còn kẽ hở...
Trong nháy mắt, gió như đang ngừng thổi.
Xunh quanh hết thảy đều trở nên yên tĩnh, tiếng ve kêu xào xạc bên tai, nhưng nàng chỉ nghe thấy một âm thanh khác ngày càng phóng đại, một tiếng so với một tiếng càng ngày càng lớn.
Là tiếng tim đập.
Tưởng chừng như có thể đánh thức toàn bộ người trong quân doanh.
Cố Hiển Thành cũng vậy.
Đầu hắn nóng lên, sao lại làm ra hành động này.
Tay nàng nhỏ lại mềm, so với bàn tay to lớn thô ráp của hắn đúng là chênh lệch rõ ràng.
Cố Hiển Thành chưa từng chạm qua tay nữ tử, càng không ngờ răng tay của nữ tử lại mềm mại như thế này, còn không to bằng một nửa tay của hắn, ma xui quỷ khiến, hắn nghĩ, muốn bao bọc tay của nàng, cứ như thế nắm cả một đời.
Nhưng cũng chỉ là ý nghĩ lướt qua, gió lạnh thổi đến gọi lý trí của hắn quay lại. Hắn nhanh chóng buông lỏng bàn tay mình.
Động tác này thực ra rất nhanh, nhưng trong lòng hai người lại rất lâu.
Lâu đến mức Cố Hiển Thành cảm thấy, cảm giác mềm mại trên tay hắn vĩnh viễn không thể tiêu biến đi được.
Hắn khẽ ho một tiếng phá vỡ không khí yên tĩnh này: "Xin lỗi, có lẽ ta uống say."
Tim Tống Điềm đập như trống, căn bản không nghe rõ hắn nói cái gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu ừ một tiếng.
Ngay lúc hai người còn đang không biết làm sao thì trong trướng truyền ra tiếng khóc nỉ non, là Tiểu Bảo.
Tống Điềm lấy lại tinh thần trong nháy mắt, vội vàng xoay người vào trong.
"Tiểu Bảo tỉnh rồi, ta đi nhìn xem, Tướng quân ngài..."
Cố Hiển Thành: "Không cần để ý đến ta, nàng vào đi."
Tống Điềm quay lại trong trướng, Tiểu Bảo bị muỗi đốt tỉnh, Tống Điềm quên mất, hôm nay nàng chưa dùng ngải hun qua doanh trướng. Trên thảo nguyên nhiều muỗi, Tống Điềm áy náy, lập tức cởi túi thơm đuổi muỗi bên hông xuống để bên gối nhi tử, sau đó đi tìm ngải thảo, muốn hun qua nội trướng một vòng.
"Tiểu Bảo thế nào rồi?" Cố Hiển Thành đứng ở ngoài trướng hỏi.
Tống Điềm lúc này đang bận lòng nhi tử, cũng không để ý tới chuyện vừa rồi, nói: "Không có gì, chỉ là bị muỗi cắn, ta đang tìm ngải thảo."
"Để ta vào giúp nàng." Cố Hiển Thành bỗng nhiên nói.
Tống Điềm sửng sốt, ý thức nàng muốn cự tuyệt. Chỉ là câu nói kia của Cố Hiển Thành cũng không phải câu hỏi mà là trần thuật, hắn nói xong đã bước một chân vào trướng, đầu Tống Điềm nóng lên, cũng ừ một tiếng.
Đợi đến khi phản ứng lại, Cố Hiển Thành đã đứng trước mặt nàng.
"Trong trướng dùng hoả chiết tử phải cẩn thận, để ta." Hắn nói xong liền đưa tay về phía Tống Điềm, Tống Điềm đành phải đưa ngải thảo cùng hoả triết tử cho hắn.
Nội trướng rất loạn, còn có mấy bộ y phục tuỳ tiện được ném lên giường phân tán khắp nơi, Cố Hiển Thành xoay người nhìn thấy một kiện tẩm y hồng nhạt, chỉ là chớp mắt một cái đã thấy Tống Điềm đỏ mặt dịch người đứng trước giường, như muốn che đi tầm mắt hắn.
Cố Hiển Thành thủ lễ quay đầu đi, giúp nàng hun ngải.
Có lẽ là do ánh trăng đêm nay đẹp quá, hoặc là sự tình quá mức xấu hổ khiến hai người không dám nhìn nhau, ăn ý giữ yên lặng, lúc này Tống Điềm cũng bình ổn lại suy nghĩ hỗn loạn.
Đại tướng quân là vì say rượu, không cẩn thận...
Trong lòng nàng rối bời, Tống Điềm không dám nhìn qua chỗ hắn, Cố Hiển Thành nhanh chóng đốt ngải thảo xong, vòng quanh doanh trướng hun một hồi, rồi mới cẩn thận tắt lửa, thuận tay lại chỉnh lại mấy cái ngăn kéo, hộc tủ bị lệch của Tống Điềm.
Hắn cứ như nam chủ nhân, động tay vài cái đã xử lý xong mấy việc mà Tống Điềm phải tốn rất lâu mới làm xong. Lúc này đã gần giờ Tý, Cố Hiển Thành nhìn đồng hồ nước, nghĩ ở lại lâu cũng không thích hợp, liền mở miệng nói: "Ta đi trước, nàng cũng nghỉ ngơi sớm đi."
Tống Điềm qua loa gật đầu như cũ, theo bản năng đi ra cửa doanh trướng tiễn hắn, ánh trăng bất chợt bị mây che khuất, trong trướng là một mảng tối tăm, trong lòng Tống Điềm rối loạn, dưới chân liền không cẩn thận bị vấp một chút, nàng còn chưa kịp phản ứng lại, toàn bộ người đã đổ về phía trước, ngay thời khắc đó, cánh tay nàng bị một bàn tay to nóng bỏng kéo lại.
"Cẩn thận."
Thanh âm trầm thấp của Cố Hiển Thành kề sát bên tai.
Hắn cách nàng rất gần, rất gần.
Bên tai Tống Điềm nóng bỏng, qua loa trả lời.
Trong lòng nàng hối hận vô cùng, sớm biết như vậy đã không chuyển trướng vào hôm nay.
Tay chân nàng vụng về, dẫn đến nhiều tình huống khó xử.
Mà càng muốn mạng hơn là, Cố Hiển Thành đỡ được người rồi cũng không có ý định dời đi, trong bóng tối, hai người đứng quá gần, hô hấp đan xen, hương hoa lài thơm ngào ngạt lặng lẽ chui vào hơi thở của Cố Hiển Thành, bóng tối bao quanh làm các giác quan của hắn như phóng đại, may mắn Tống Điềm không ngẩng đầu, bởi vì đây là lần đầu tiên Cố Hiển Thành chân chính cúi đầu quan sát kĩ một nữ tử.
Hô hấp nóng rực, hầu kết nhấp nhô.
Hắn bỗng nhiên sinh ra một cảm giác xúc động, hắn hơi nghiêng người về phía trước, ánh trăng le lói chiếu lên thân thể hai người, từ góc độ khác nhìn lại, phảng phất như hắn đang ôm nàng vào lòng.
Mà chính hắn cũng thật sự muốn làm vậy.
Nhưng ngay khi Cố Hiển Thành nâng tay lên, trong quân bỗng vang tiếng kèn hiệu.
Ánh mắt hắn trong chớp mắt thanh tỉnh, lui về phía sau một bước.
Tống Điềm cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía xa, tiếng kèn từ tiền doanh truyền đến, lúc này đã là đêm khuya, tự nhiên có kèn hiệu không phải là chuyện nhỏ, Tống Điềm nhìn Cố Hiển Thành, sắc mặt hắn nghiêm túc.
"Ta đi trước."
Tống Điềm lập tức gật đầu, "Tướng quân cẩn thận!"
Cố Hiển Thành xoay người, lần này không hề dừng lại.
Chị Điềm còn nhận tay chân vụng về thì chắc em là người què luôn quá T. T
← Ch. 44 | Ch. 46 → |