Sườn cừu nướng mật
← Ch.42 | Ch.44 → |
<images><images>Ngày kế, khi ánh mặt trời đã chiếu sáng khắp nơi.
Triệu ma ma đem đồ ăn sáng cho Cố Hiển Thành, từ lúc Tống Điềm tiếp nhận việc nấu bữa tối, bữa ăn sáng của Cố Hiển Thành liền trở về như trước, miễn cho nàng quá mức vất vả.
Lúc bà đến thì Phúc Quý đang hầu hạ Cố Hiển Thành thay y phục.
"Ai nha ai nha, màu sắc của tấm vải này đúng là đẹp!" Phúc Quý hô to gọi nhỏ, bộ quần áo Cố Hiển Thành mặc ngày hôm nay chính là được cắt từ mảnh vải Tống Điềm chọn ngày ấy, Phường giặt nghe nói là làm xiêm y cho Đại tướng quân liền toàn bộ ra quân, hai ngày liền làm xong.
Dù là màu sắc hay kích cỡ, đều vừa vặn.
Triệu ma ma liếc mắt nhìn một cái, cũng gật đầu cười nói: "Không sai, màu này quả là thích hợp với Đại tướng quân, là nhập thêm vải từ huyện Võ Công sao?"
Cố Hiển Thành còn chưa nói gì, Phúc Quý đã lập tức cười đáp: "Ma ma không biết rồi, đây là Tống đầu bếp chọn cho tướng quân. Ngoại trừ cái này, những cái kia cũng thế!"
Trong mắt Triệu ma ma loé lên một tia kinh ngạc nhìn Cố Hiển Thành, hắn vậy mà không trách cứ Phúc Quý nhiều lời, tuy rằng không có biểu cảm gì nhưng lông mày lại khẽ nhướn lên, biểu lộ tâm tình hắn.
Đại tướng quân rõ ràng rất vui vẻ.
Triệu ma ma cúi đầu, trong lòng cũng hiểu được mấy phần, cười đáp: "Ánh mắt của Tống Điềm quả là không tồi."
Cố Hiển Thành nhìn Triệu ma ma, khẽ ho: "Tối qua..."
"Bẩm tướng quân, đưa qua rồi, chắc là đã dùng. Hôm nay nô tỳ sẽ dẫn nàng đi chọn doanh trướng. Chỉ là chuyện nha hoàn..."
Cố Hiển Thành nghĩ ngợi: "Ngươi hỏi ý nàng, để nàng tự mình quyết định đi, nàng không muốn thì thôi."
"Dạ, nô tỳ đã hiểu."
Cố Hiển Thành nói xong, mặc bộ đồ mới đi ra ngoài, Triệu ma ma cũng chuẩn bị đi, nhưng lại bị Phúc Quý giữ lại: "Ma ma, ngài vừa mới nói cái gì, tối qua đưa cái gì? Chọn doanh trướng là sao?"
Triệu ma ma mặc kệ hắn, nhưng Phúc Quý như đánh hơi được cái gì nhanh chóng chạy theo.
"Ma ma chờ ta!"
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
Trên dưới trong quân hôm nay, sĩ khí đại chấn.
Một mặt là vì hôm qua đánh thắng trận nên mở tiệc ăn mừng, ai nấy tinh thần cũng gấp trăm; mặt khác, sáng nay bọn họ nghe tin, Tô Tuần phủ hôm nay sẽ đến thị sát, binh lĩnh cũng không dám lười biếng.
Phó Ngạn đang ở trên sân luyện binh, nhìn thấy Cố Hiển Thành đi tới liền mở to mắt.
"Ái chà, đồ mới."
Cố Hiển Thành thản nhiên nhìn hắn một cái: "Làm sao? Bản tướng không được mặc đồ mới?"
"Không phải không phải" Phó Ngạn vội cười: "Ngài là Đại tướng quân, một ngày thay hai bộ cũng không ai dám nói gì, nhưng trước nay huynh chỉ có hai, ba bộ đổi qua lại, còn hôm nay, nhan sắc này quả thật khiến người ta loá mắt."
"Một ngày thay hai bộ? Người ngươi nói là cậu ấm ở kinh thành à?"
Phó Ngạn cười nói: "Phải phải phải, nhưng mà lời này lát nữa huynh đừng nhắc lại."
"Vì sao?" Cố Hiển Thành hỏi.
Phó Ngạn thở dài: "Bởi vì, không chỉ có Tô đại nhân tới, còn có Lục gia Tam công tử."
Cố Hiển Thành nhíu mày: "Ai? Không biết."
Phó Ngạn bất đắc dĩ giải thích: "Chính là đích tử của Lục Tam gia, Lục Tam lang Lục Thời An, kì thi mùa xuân năm nay, hắn là thám hoa, sắp tới sẽ nhậm chức Kinh Triệu phủ."
Cố Hiển Thành ồ một tiếng.
Phó Ngạn nói tiếp: "Ta biết, một thám hoa lang nhỏ bé không lọt được vào mắt huynh, nhưng hiện tại hắn là hồng nhân trong kinh, là quý công tử hoàn mỹ trong lòng rất nhiều quý nữ."
Cố Hiển Thành vẫn không có biểu cảm gì: "Không liên quan tới ta."
Phó Ngạn: "Đương nhiên rồi, nhưng huynh cũng khách khí với người ta chút."
Cố Hiển Thành kỳ quái nhìn hắn một cái: "Vì sao ta lại không khách khí với hắn? Ta chỉ là kẻ thô kệch, người ta là Thám hoa lang, đương nhiên phải khách khí rồi."
Phó Ngạn nở nụ cười: "Với tính tình này của huynh thì khó mà nói, thôi, huynh biết là được rồi; ta cũng chỉ nói trước vậy thôi. Lục gia hiện tại chưa rõ lập trường, so với huynh cũng không khác biệt lắm, không cần thiết coi Lục gia bọn họ là địch."
Cố Hiển Thành càng nghe càng không hiểu, vì thế không nghĩ nữa, xoay người rời đi. Phó Ngạn thở dài cũng đi theo.
*
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
*
Triệu ma ma rời khỏi đại doanh trướng xong thì liền đi tìm Tống Điềm, bà làm việc nhanh nhẹn, lập tức muốn dẫn nàng đi chọn doanh trướng mới, Tiểu Điệp nghe vậy thì liền vui vẻ cực kì.
"Điềm Điềm tỷ, chúc mừng!"
Tống Điềm cũng cười với nàng ấy, rồi mới theo Triệu ma ma rời đi.
"Thời gian trôi qua cũng thật nhanh, lần trước dẫn ngươi đi quanh như này là lúc ngươi vừa tới, đảo mắt một cái đã hai tháng."
Triệu ma ma vừa đi vừa nói chuyện với Tống Điềm, Tống Điềm cũng cười đáp lời: "Dạ, mấy ngày này, thật sự đa tạ Triệu ma ma đã chiếu cố."
Triệu ma ma liếc nhìn nàng một cái: "Là chính ngươi có bản lĩnh, nếu không, hiện tại cũng không được ở một doanh trướng riêng như vậy."
Hai người đi đến một chỗ thì dừng lại, Triệu ma ma nói: "Đi xem đi, mấy chỗ này đều không tệ, thích nơi nào thì chọn nơi ấy."
Tống Điềm nhìn xung quanh, cười nói: "Ma ma chọn đương nhiên là tốt, nơi này rất yên tĩnh cũng rộng rãi."
Triệu ma ma gật đầu: "Phải, chỉ là phải xem cả bên trong nữa, ngươi vẫn nên tự mình chọn."
Vì thế Tống Điềm vén rèm lên, đi vào trong xem thử.
Đi xem hai, ba nơi, Tống Điềm liền chỉ vào một trong số đó, "Cái này đi."
Triệu ma ma: "Có thể, nhưng mà nơi này không lớn lắm."
"Không sao, ta cũng chỉ mang theo Tiểu Bảo, không cần nơi quá lớn, nơi này yên tĩnh, xung quanh còn có tường gỗ, vô cùng tốt."
Triệu ma ma gật đầu: "Được, vậy cứ quyết định như vậy đi, ngươi thu thập tư trang một chút là có thể chuyển vào. Đúng rồi, Đại tướng quân còn muốn để ta hỏi ngươi, nếu ngươi muốn tiểu nha hoàn cũng được, bình thường..."
Tống Điềm lập tức xua tay: "Không cần không cần, tâm ý của Đại tướng quân ta nhận, hiện tại chỉ nấu có một bữa cơm, cũng không phải quá bận, Tiểu Bảo cũng biết đi rồi, có thể đợi ở nhà bếp, hoặc là nhờ Chu tỷ bọn họ trông chừng, không cần thiết."
Triệu ma ma cũng không miễn cưỡng nàng: "Tướng quân cũng nói không miễn cưỡng, đều do ngươi quyết định."
Triệu ma ma hôm nay nói ba câu thì hai câu dính tới Cố Hiển Thành, Tống Điềm có chút ngượng ngùng, muốn bỏ qua cũng không được, vì thế đành phải đáp: "Cảm ơn ma ma, phiền toái ma ma thay ta cảm tạ Đại tướng quân..."
Triệu ma ma nhìn nàng một lúc lâu, cuối cùng nở nụ cười: "Cảm tạ ngươi tự mình nói đi, ta không truyền đạt thay, như vậy không có thành ý."
Tống Điềm: "... Được"
Triệu ma ma nói tiếp: "Không nói những thứ này nữa, hôm nay ta tìm ngươi cũng có chính sự. Tuần phủ đại nhân sắp đến rồi, trong hôm nay thôi, bữa tối nay e là phải tốn chút công phu."
Tống Điềm vừa nghe vậy liền nghiêm túc: "Hôm nay?"
Triệu ma ma gật đầu: "Đúng, ý tướng quân là không cần quá mức rườm rà, các tướng sĩ ăn gì thì chuẩn bị như thế, thêm cho bọn họ hai ba món là được rồi."
Tống Điềm lập tức đạp: "Ta lập tức đi chuẩn bị."
Triệu ma ma: "Cũng không cần vội như vậy, Thành Dương quân chúng ta vốn luôn đơn giản, ngươi tốn chút tâm tư là được, Đại tướng quân cũng không muốn quá mức phô trương lãng phí."
Tống Điềm: "Ta hiểu, đa tạ Triệu ma ma chỉ điểm."
Triệu ma ma khẽ gật đầu, cùng nàng rời đi. Nàng vừa tới doanh trướng thì Tiểu Điệp cùng mấy tiểu nha hoàn có quan hệ tốt đã vây lại: "Điềm Điềm tỷ! Chúc mừng! Chúng ta giúp tỷ dọn dẹp nha!"
Tống Điềm: "Không vội, Triệu ma ma nói hôm nay Tuần phủ đại nhân muốn tới, chuẩn bị bữa tối quan trọng hơn, vẫn nên đi nhà bếp trước đi."
Chuyển nhà là chuyện nhỏ, nhưng để bữa tối xảy ra sự cố mới là chuyện lớn.
Tin tức của Thành Dương quân vẫn luôn rất chuẩn xác, vừa quá ngọ thì mọi người nhận được tin, Tuần phủ đại nhân thật sự đến rồi.
Lần này vị Tuần phủ phụ trách tuần tra biên quan là một vị đại nhân họ Tô, tên chỉ có một chữ Chinh, đi cùng hắn còn có đương kim Thám hoa lang Lục Thời An, Lục gia Tam công tử ở kinh thành.
Trong phút chốc, toàn bộ Thành Dương quân đều nói về vị Lục Tam công tử này, thậm chí còn nói nhiều hơn vị Tô đại nhân kia. Mọi người đều nghị luận vị tân Thám hoa lang kia tiêu sái anh tuấn ra sao, tài năng cũng nổi bật như nào. Bao gồm cả các tiểu nha hoàn trong nhà bếp, bàn luận xôn xao đến mức làm Tiểu Điệp cũng không nhịn được.
Mà Tống Điềm đối với chuyện này thì không có chút hứng thú nào, nàng còn đang phát sầu vì bữa tối nay.
Đồ ăn của binh lính thì dễ nói, thời gian này, tiểu nhị trong phòng bếp cũng học được không ít kĩ xảo, xào vài ba món đơn giản khẳng định không thành vấn đề. Nhưng bữa tối của Tuần phủ đại nhân bên kia, vẫn phải tốn chút tâm tư.
"Điềm Điềm tỷ, Tướng quân hình như không nói muốn thiết yến, chúng ta phải chuẩn bị theo tiêu chuẩn yến hội sao?"
Tống Điềm do dự một chút, nói: "Cũng không cần, Triệu ma ma nói làm thêm mấy món là được, nhưng dù sao người tới cũng là khách, làm bữa tối chiêu đãi khách nhân là chức trách của đầu bếp chúng ta."
Tiểu Điệp gật đầu, cũng không dám có lệ.
Hôm qua còn mấy đầu cừu, đầu dê, đều là thượng phẩm, chiêu đãi khách nhân là tốt nhất, món canh hôm qua thì không nói, sườn cừu cũng chỉ là một chút công phu nhỏ, hôm nay Tống Điềm mới thật sự phát huy hết khả năng.
Chiêu đãi khách nhân, làm sườn cừu là tốt nhất, chọn thịt cũng cần phải để ý, Tống Điềm tự mình cầm dao, chọn một phần sườn cừu không nạc không mỡ, vừa vặn ngon miệng, sau đó bắt đầu xoa muối.
Hôm qua thời gian eo hẹp, nàng chỉ rắc một lớp tương rồi đưa vào bếp lò, hôm nay cần phải tinh tế hơn, nếu muốn thịt nướng ngon nhất, cần có một nguyên liệu không thể thiếu, đó là mật.
Mật màu hoàng kim pha loãng với một chút nước sẽ không quá ngọt, tẩm ướp bên ngoài thịt, như vẽ thêm mắt cho rồng, giống như ngào qua một lớp đường, nướng xong sẽ cho ra món sườn cừu màu sắc đẹp mắt, hương vị đủ đầy.
"Tiểu Điệp!" Tống Điềm một bên xoa gia vị cho sườn cừu, một bên dặn Tiểu Điệp đi lấy đậu phụ đã phơi xong về, ngày hôm qua có nhiều đậu phụ, ngoại trừ đậu nhự, Tống Điềm còn làm đậu rang, đậu rang không cần phơi nắng lâu, mấy ngày nay thời tiết cũng khô ráo, hai ngài là đủ rồi.
"Còn có, lấy luôn cả khoai lang đến, trước đây ta đã dạy muội làm mấy món, chúng ta làm thêm một chút đồ nhắm."
Tiểu Điệp nghe vậy lập tức gật đầu: "Được! Ta lập tức đi ngay!"
Ngoại trừ thịt, đậu, làm thêm vài món nhắm rượu cũng rất tốt.
Bầu thái sợi, măng thái sợ, gà xé, gừng, trộn lại với nhau rồi dùng bánh tráng cuốn lại, lấy hành lá buộc cố định, khi ăn có thể chấm mắm hoặc dấm chua, nhẹ nhàng khoan khoái, lại có cả rau dưa thanh mát, thịt gà cũng không đến mức quá nhạt nhẽo. Món này đúng ra phải cần tám loại nguyên liệu phối hợp, cho nên có tên gọi là Tụ Bát tiên, nhưng trong quân doanh nguyên liệu có hạn, Tống Điềm quyết định sửa tên, gọi là nem rán, vừa nhìn là hiểu, cũng thú vị hơn.
Về phần khoai lang, Tống Điềm phân phó tạp dịch trong nhà bếp ngồi mài. Nàng vẫn hoài niệm hương vị món miến, rảnh rổi liền chuẩn bị dùng khoai tây cùng khoai lang làm miến, vừa vặn có chỗ dùng.
Tống Điềm ở nhà bếp bên này chuẩn bị nổi lửa, còn ở cổng lớn Thành Dương quân, Cố Hiển Thành đã dẫn binh chờ sẵn.
Cách đó không xa, có bốn năm chiếc xe ngựa chậm rãi đi tới, theo sau ước chừng khoảng 200 bộ binh, so ra vẫn kém khí thế của Thành Dương quân, nhưng cũng có thể đoán được thân phận đối phương quý trọng.
Xe ngựa nhanh chóng dừng lại trước cổng quân doanh, trên xe bước xuống một người áo trắng đứng tuổi, nhìn tuổi tác, có vẻ cũng đã trung niên.
Cố Hiển Thành bước lên một bước, chắp tay trước ngực bình lễ: "Tô đại nhân."
Tô Chinh cũng lập tức đáp lễ: "Cố tướng quân."
Hai người nhìn nhau, Tô Chinh cười lớn: "Ở kinh thành từ biệt đã hai năm, Cố tướng quân càng ngày càng uy vĩ, còn bản quan thì ngược lại, đã già rồi."
Cố Hiển Thành cười: "Tô đại nhân râu dài ra nhưng so với hai năm trước vẫn tuấn tú, đừng tự coi nhẹ mình như vậy."
Tô Chinh nghe xong, ha ha cười nâng tay chỉ Cố Hiển Thành, hiển nhiên, hai người đã sớm biết nhau.
Hàn huyên một lát, Tô Chinh xoay người nhìn về phía sau: "Hiển Thành, vị này là Lục đại nhân cùng ta bắc thượng lần này, tuy tuổi còn trẻ nhưng đã là Kinh Triệu phủ doãn, lần này đến là để học hỏi kinh nghiệm, hồi kinh sẽ chính thức nhậm chức."
Tô Chinh nói xong, Cố Hiển Thành liền nhìn về phía sau hắn, Lục Thời An cũng đúng lúc tiến lên, hướng Cố Hiển Thành hành lễ: "Thời An bái kiến Đại tướng quân."
Cố Hiển Thành gật đầu: "Nghe nói Thám hoa lang năm nay thanh phong tễ nguyệt (1), văn chương nổi bật, hôm nay gặp quả nhiên danh bất hư truyền."
(1) Thanh phong tễ nguyệt: cụm từ ẩn dụ cho vẻ ngoài đẹp đẽ, thanh cao
Lục Thời An khẽ cười: "Đại tướng quân quá khen, ngài gọi ta là Tam lang là được rồi. Thời An từ lâu đã nghe danh Đại tướng quân anh dũng hiên ngang, hôm nay vinh hạnh được gặp, cũng là vinh hạnh của Thời An."
Mấy người Phó Ngạn cùng binh lính Thành Dương quân đứng đằng sau nghe, ánh mắt mọi người nhìn Đại tướng quân có chút không bình thường, hoá ra Đại tướng quân của bọn họ cũng sẽ biết nói lời nho nhã, trong bụng cũng có vài giọt mực nước!
Cố Hiển Thành cũng không nói nhiều lời khách sáo nữa, xoay người làm cái tư thế mời: "Chư vị đi đường mệt nhọc, mời vào doanh nghỉ ngơi."
Binh lính Thành Dương quân ngẩng đầu ưỡn ngực đứng thành hai hàng hai bên, để lại một lối đi ở giữa, Tô Chinh nhìn sang, liên tục gật đầu: "Vẫn là Phi Hổ Đại tướng quân biết cách trị binh, nếu Bệ hạ tự mình đến nhìn Thành Dương quân khí thế như này, chắc hẳn sẽ vui lắm."
Cố Hiển Thành cười.
Đi đến đại doanh trướng, mọi người lần lượt ngồi xuống.
Phúc Quý nhanh chân bưng trà lên, mọi người bắt đầu đàm luận chính sự.
Trước tiên Phó Ngạn đem mấy chuyện phát sinh ở huyện Võ Công nói qua, ngay cả việc bắt được Liễu Thấm cũng nói, hơn nữa còn trình lên một bộ sưu tập lời chứng cùng sổ sách.
"Những thứ này đều là tìm được trong cửa hàng bạc của Liễu Thấm, mấy tỳ nữ của ả đều khai rồi, nhưng thuộc hạ cảm thấy, đây cũng chỉ một góc của núi băng."
Tô Chinh lặng nghe từ đầu tới cuối, thổn thức: "Không ngờ mấy ngày nay Hiển Thành ngươi lại tra được nhiều đến thế!"
Cố Hiển Thành: "Vận khí tốt mà thôi, lần này Phó Ngạn vất vả."
Phó Ngạn cười nói: "Thuộc hạ không dám nhận."
Tô Chinh gật đầu: "Tốt! Xem ra Liễu Thấm kia là nhân vật mấu chốt, hiện đang giam giữ ở nơi nào?"
"Lao ngục quân doanh."
"Được! Dẫn người lên đây, ta xét hỏi. Phó Ngạn à, ngươi nói tiếp đi, chúng ta đã thu được cả nhân chứng cùng vật chứng, mau chóng có thể định tội danh cho tên Chu Chí kia."
Sau đó mọi người trong trướng tiếp rục đàm luận, Cố Hiển Thành lúc này mới biét được, vài năm nay nay Chu Chí làm không ít chuyện hoang đường, trong triều thu được rất nhiều vạn dân thư, số tiền hắn tham ô quả thật khiến người ta níu lưỡi.
Sắc mặt ai nấy đều khó coi, Tô Chinh hung hăng vỗ tay xuống mặt bàn: "Nực cười! Tên tiểu nhân này, lúc trước sao có thể trở thành quan phụ mẫu một phương chứ!"
Tô Chinh nói tới đây, Lục Thời An bỗng mở miệng: "Tô đại nhân, việc này nói ra thật xấu hổ, kỳ thật, lần này ta đến để tra rõ chuyện Chu huyện lệnh, một phần là do có liên quan đến Lục gia."
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Lục Thời An, hắn thì ngược lại, thản nhiên nói thẳng quan hệ của Chu Chí cùng Lục gia: "Mặc dù là họ hàng, nhưng trước khi đến mẫu thân của ta cũng dặn dò qua, hoàn toàn không cần cố kỵ tầng quan hẹ này, mấy năm nay biểu di mẫu cũng không vì hắn mà làm gì không đúng, điểm này, mong đại nhân minh xét."
Tô Chinh khẽ gật đầu: "Việc này ta cũng biết, biểu di mẫu ngươi... mấy năm nay thật sự không tham dự?"
Lục Thời An: "Hẳn là không, nhưng việc này cứ tra rõ thì yên tâm hơn, Thời An tuyệt đối không nhúng tay."
Tô Chinh đáp: "Được!"
Lục Thời An nói tiếp: "Đúng rồi, theo như Cố tướng quân nói, chứng cớ còn thiếu một chút mới hoàn chỉnh, dù sao ta cũng đã đến, đương nhiên phải đến thăm dì, nếu cần Thời An làm gì, đại nhân cứ phân phó."
Tô Chinh nhìn về phía Cố Hiển Thành: "Cố tướng quân có ý kiến gì không?"
Cố Hiển Thành cười, trong nụ cười ẩn giấu ý châm chọc: "Nếu bản tướng đoán không sai, thiếp mời của Chu đại nhân rất nhanh sẽ đến đây, chỉ là, Lục đại nhân, ngươi để ý chút, trượng phu của biểu dì ngươi nhiều ám chiêu lắm, bản tướng còn trúng nữa là."
Mọi người nghe nói như vậy liền vội vàng hỏi, Cố Hiển Thành tự giễu cười: "Không cần nhắc lại nữa, đợi chuyện này xong, bản tướng đương nhiên phải tính sổ với hắn."
Người ngồi đây đều thông minh, Tô Chinh cùng Lục Thời An trà trộn chốn quan trường kinh thành nhiều năm, cũng ngầm hiểu, không hỏi thêm.
Mà lúc này cũng đã đến thời gian dùng bữa tối, Phúc Quý tiến vào hỏi: "Tướng quân, Tống đầu bếp đưa tin tới, bữa tối đã chuẩn bị xong, có thể thỉnh các vị đại nhân dùng bữa được chưa ạ?"
Cố Hiển Thành ngẩn người, hắn suýt nữa thì quên mất.
Vì thế Cố Hiển Thành lên tiếng mời. Tô Chinh vừa nghe thì cười: "Trước ta nhớ có ai nói, đồ ăn ở Thành Dương quân là kém cỏi nhất, hôm nay đến, cũng có dịp trải nghiệm thử rồi."
Cố Hiển Thành: "Đó là trước đây thôi."
Tô Chinh hơi giật mình: "Nói như vậy, hiện giờ đã cải thiện sao?"
Phó Ngạn cười đáp: "Đại tướng quân thương cảm binh lính, năm nay mời tới một đầu bếp nữ tay nghề rất tốt."
Tô Chinh cười lớn: "Thật không, vậy ta phải nếm thử mới được. Cũng không cần đặc biệt bày biện gì cả, chúng ta cứ đến nhà ăn đi, cùng thăm các tướng sĩ! Không cần phải làm cái gì đặc thù!"
Tống Điềm nhận được tin là lúc vừa làm xong món rau trộn, nghe nói Tuần phủ đại nhân muốn trực tiếp dùng bữa ở nhà ăn, nàng thấy khó hiểu cùng khẩn trương vô cùng.
Tiểu Điệp nhanh chóng chỉ huy nhóm tạp dịch dọn dẹp một chiếc bàn lớn, nhóm binh lính cũng quy củ hơn, không bao lâu, người liền tới rồi.
1) Sườn cừu nướng mật
2) Nem rán: tui không tìm thấy bất kì thông tin nào về món này bên Trung nên tui sẽ để nem rán Việt Nam vô
3) Miến khoai lang
← Ch. 42 | Ch. 44 → |