← Ch.02 | Ch.04 → |
Xe ngựa cũ kỹ, cô nương phong nhã hào hoa, tên khất cái đầu đội mũ lông thú, hình ảnh như thế cực không hài hoà xuất hiện trên đường chính, làm cho người đi đường tới lui đều ném ánh mắt tò mò.
Quần áo của cô nương mặc dù không sang trọng, nhưng khí chất cũng không kém, quần áo trên người tên khất cái tuy rằng nhiều mảnh vá, nhưng ít ra cũng giật rửa sạch sẽ. Chẳng qua, nếu cô nương có thể mặc quần áo như thế, xa phu của nàng không đến mức ngay cả quần áo ra dáng cũng không có chứ, trông mảnh vá trên quần áo kia đều xếp cùng một chỗ, tuyệt đối là chiếc bách gia y* chính tông.
*Bách gia y: quần áo nhiều dân tộc, nhiều trường phái =))
Xe ngựa thoạt nhìn tuy có chút thê thảm, thế nhưng cô nương ngồi trên xe ngựa một chút thê thảm cũng không, trên xe* chất đầy có loại điểm tâm mỹ vị, mặc nàng bất cứ lúc nào lấy ăn.
*nguyên văn là xe ba gác, tức xe không mui, nhưng bạn thích để là xe hơn vì xe nghe có vẻ lịch sự hơn xe ba gác >"
Điều này khiến cho người đi đường tới lui đều ném ánh mắt đồng tình với tên tên khất cái điều khiển xe. Hạ nhân đáng thương, gặp phải một phải vị chủ nhân keo kiệt ích kỷ như vậy.
"Biểu ca, huynh thật sự không ăn?" Lấy khăn tay lau tay áo dính đầu dầu mở, Thẩm Thất Xảo lại cầm lấy một miếng bánh nhiều tầng, cũng không quên hỏi người điều khiển xe một chút.
"Áp bức một tên khất cái, thật sự một chút cũng không cảm thấy chột dạ?"Phong Thần Ngọc vô cùng cảm khái nghiêng đầu nhìn nàng hưởng thụ một xe mỹ vị.
Nàng dừng động tác ăn lại, cười khẽ nháy mắt mấy cái."Huynh là biểu ca của muội, lại là vị hôn phu của muội, muội ăn thức ăn của huynh là chuyện thiên kinh địa nghĩa*."
*Thiên kinh địa nghĩa: lẽ bất di bất dịch, đạo lý hiển nhiên, lý lẽ chính đáng.
Nhẹ nhàng lắc đầu, hắn chuyên tâm điều khiển xe. Nàng nói không sai, quả thật là thiên kinh địa nghĩa, nàng vốn chính là khư khư áp bức hắn xem như sứ mệnh cả đời, mà hắn lại còn thấy rằng cảm giác bị nàng áp bức cũng không tồi, tất cả quả nhiên trở nên không bình thường. Không, phải nói là từ sau khi Thất Xảo xuất hiện, tất cả đã không bình thường.
Trên đường chính đột nhiên truyền đến một trận tiếng vó ngựa hoảng loạn, đồng thời vang lên tiếng thét chói tai hoảng hốt lúng túng của người qua đường.
Một con ngựa hoảng sợ loạn bước xông đến trên đường chính, người đi đường tránh né không kịp bị va vào, quay cuồng ngã xuống một bên.
Ngựa già chậm rãi bước từng bước ung dung, xe vẫn chuyển động phát ra tiếng ầm ầm, nhàn nhã đi trên đường chính, đối với con ngựa đứt cương trước mặt xem như không thấy.
Người qua đường thấy tình hình ấy đều che mặt.
Con ngựa hí phát ra âm thanh xuyên thủng bầu trời, nhưng nghe không rõ nên có tiếng kêu thảm thiết, người qua đường trộm xem từ khe hở giữa, nhưng chứng kiến tên khất cái kia dễ dàng giữ chặt đầu ngựa, mà cô nương trên xe cũ kỹ vẫn ăn thức ăn của mình, dường như mọi thứ chưa từng xảy ra.
"Ngựa nhà ai không có gia giáo, nếu như không nói, chúng ta sẽ không khách khí." Thẩm Thất Xảo từ trên xe nhảy xuống, một tay cầm một quả đào mật, vòng quanh quấn lấy trái táo đồ sộ đeo ngang bờm ngựa bóng loáng lóng lánh kia.
Phong Thần Ngọc ánh mắt rùng mình, từ giữa mông ngựa rút ra một ngân châm, thoáng chốc ánh mắt sáng ngời chuyển sang sâu thẩm, hắn tin nguyên nhân khiến ngựa phát cuồng chính là cây châm này, "Thất hồn châm" của Tứ Xuyên Đường môn.
Thẩm Thất Xảo tiến đến phía trước, tò mò hỏi: "Cây châm này như thế nào lại ở trên mông ngựa? Phải chăng có người định may vá lông con ngựa này?"
"Ở đây chờ huynh một chút, huynh đi một chút sẽ trở lại." Phong Thần Ngọc xoay người lên ngựa, kéo đầu ngựa phóng về phía con ngựa chạy nhanh điên kia mà đi.
Nhìn hắn giục ngựa chạy, dần dần mất bóng, Thẩm Thất Xảo có chút nhàm chán nhìn xem trời xanh mây trắng, chần chừ lưỡng lự một chút liền nhảy lên xe ngựa cũ kỹ, giơ roi chạy đi. Nàng làm sao có thể ngoan ngoãn ở chỗ này chờ đợi, hắn luôn luôn quên rằng nàng cho tới bây giờ không là người nghe lời ư!
Người đi đường trên đường nhìn nàng, nàng cũng quay lại nhìn thấy người trên đường, thuận tiện thưởng thức phong cảnh tươi đẹp tự nhiên ven đường, thậm chí còn an nhàn thoải mái ngâm nga khúc sơn ca, tiếng ca véo von vui vẻ tung bay trên đường chính, mang đến cho người đi đường không ít vui vẻ.
Đi một đoạn đường thật dài, thấy nơi có thể nghỉ ngơi, Thẩm Thất Xảo thu xếp tốt cho xe ngựa xong bước vào lều trà.
Lều trà dựng đơn sơ bên đường, dành cho người đi đường từ Nam đến Bắc một ấm nước trà, cùng với giây phút mát lạnh.
Người uống trà, ngựa uống nước, tuỳ theo yêu cầu. Nhân tiện nghe một một ít từ lữ nhân đến từ bốn phương tám hướng nói nói chứng kiến thấy chuyện kỳ văn dị sử, thật cũng một chút lý thú riêng.
Đưa mắt trông về phía xa, núi xa một mảnh xanh tươi, gió trước mặt thổi tới, tựa như cũng mang theo sự tươi mát trong núi.
Đường chính rất thẳng, nhìn một cái không có kết thúc, khi đã gần đến trưa, người đi trên đường thưa dần, mà bóng dáng Phong Thần Ngọc vẫn không thấy, Thẩm Thất Xảo mày không khỏi chau lại. Chẳng lẽ hắn gặp phải phiền toái ư?
Đường giang hồ hung hiểm vô cùng, từng bước nguy cơ, bất cứ lúc nào cũng có nguy hiểm đến tính mệnh, nhưng anh hùng hảo hán từ xưa đến nay vẫn tre già măng mọc bước vào giang hồ, chỉ cầu mai kia tranh hùng.
Nhẹ nhàng uống trà trong tay, có chút không yên lòng nghe người bàn bên cạnh nói chuyện.
"Ngươi cũng không biết? Nhị tiểu thư của Thần kiếm sơn trang muốn luận võ chiêu thân tại đại thọ bảy mươi của Tiêu lão thái gia, hiện tại trên giang hồ cũng trền đến xôn xao."
"Dung mạo của nhị tiểu thư quả là hiếm có, hơn nữa gia cảnh của Thần Kiếm sơn trang như thế, ai có thể lấy được nàng chính là có phúc a."
"Việc này rất náo nhiệt, nhị tiểu thư cùng tam tiểu thư nhất định sẽứng chiến."
"Vì sao? Các nàng không phải tỷ muội ruột sao?"
Đúng vậy a, việc này Thẩm Thất Xảo cũng hiếu kỳ, hai tỷ muội ruột vì sao lại đánh nhau, lại còn là ở đại thọ của gia gia mình? Nàng không khỏi vểnh tai nghe.
"Còn không phải vì Phong bang chủ của Cái Bang à, tuổi còn trẻ bộ dáng lại tuấn mỹ vô cùng, quả thực có thể cùng giang hồ đệ nhất mỹ nam tử 'Song Tuyệt thư sinh'."
Thì ra là bất kể nam nữ, chỉ cần bộ dạng thật đẹp cũng là loại sai lầm, nàng dường như có chút vỡ lẽ hơi hơi gật đầu.
"Quả thực như thế."
"Cho nên lần này nhất định có náo nhiệt để xem."
"Vậy sao chúng ta không đi xem."
"Đúng vậy."
Nghe đến đó, nàng kết luận ra một định lý ——- nhân sĩ khắp nơi đều thích xem náo nhiệt, cũng không phải chỉ mình nàng.
Ngón tay kảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt ve cằm nhẵn bóng, con mắt không có ý tốt đảo dảo vài vòng, bờ môi Thẩm Thất Xảo lộ ra nụ cười tương tự loại trò đùa dai. Hoá ra còn có chuyện nhị nữ tranh phu thú vị này, nếu nàng cũng tham gia cuộc chiến, không phải thành tam thê tranh phu sao? Chuyện này dường như rất thú vị.
Một tiếng nổ bùm, làm cho bờ môi Thẩm Thất Xảo nhanh chóng trở về vị trí cũ, đôi mắt to xinh đẹp kinh ngạc nhìn người đàn ông to lớn giống núi giống chày ở trước mặt mình, trông thân thể kia, cảm thấy như chỉ có một khoảng cách, xem ra chính là nhân vật không thể trêu chọc, nhưng mà vì sao hắn phải vênh váo hung hăng đứng ở trước bàn của nàng như thế, nàng giữ khuôn phép uống trà của mình có gì sai sao?
Hoang mang nháy mắt mấy cái, nàng chần chừ mở miệng, "Xin hỏi vị đại ca này, ngài là có ý gì?" Nàng đã nhún nhường như vậy, hắn hẳn là sẽ không ức hiếp một thiếu nữ tử mới đúng.
"Ta muốn chỗ này, ngươi tránh ra?" Vẻ hung tợn trên mặt run lên run lên, quả thật rất có tác dụng đe doạ.
Thẩm Thất Xảo mâm mâm môi, cầm lấy tay nải của mình, vẻ mặt khiếp sợ đứng dậy, bước nhanh đến xe ngựa bên ngoài của mình.
Trà uống một nửa đã đổ trên bàn, người đàn ông to lớn liền phát ra tiếng kêu thảm thiết, đau đớn lăn trên mặt đất, không ngừng gãi trên người mình, máu chảy đầm đìa trên vết cào khiến người khác nhìn thấy ghê người.
"Trong trà......... có......... độc........" Hắn đau đớn nói ra vài chữ.
Trong lều trà tức khắc một trận âm thanh chén bàn nghiêng đỗ.
"Làm sao có thể? Ta vừa mới uống nửa ấm mà, nhìn xem, ta bây giờ còn đang uống đấy." Thẩm Thất Xảo cười dịu dàng, giơ chén trà trong tay mình lên chứng minh, bộ dáng có vẻ xinh đẹp đáng yêu.
Có một số người trời sinh liền có năng lực khiến người khác tin phục, mà Thẩm Thất Xảo vừa lúc chính là thuộc loại người như thế.
"Lấy thùng nước lạnh hắt hắt đi, có lẽ có tác dụng." Nàng còn nghiêm túc đề nghị.
Chủ quán lập tức mang một thùng nước giếng lớn đến đây, một cảm giác nguyên thuỷ truyền đến trên người cụ hán, mà kỳ tích lập tức xuất hiện, được hắt một thùng nước, người kia liền ngừng phát điên, vẻ mặt khiếp sợ đứng dậy, dường như có chút mơ hồ không rõ ràng.
Dường như không có việc gì? Tách đậu phộng, sau đó há mồm tiếp được, nàng có vẻ thích ý vô cùng.
Người đàn ông to lớn kinh ngạc trừng mắt nhìn xe ngựa bên cạnh vị cô nương thanh tú kia, cảm thấy một loại cảm giác lạnh dâng lên từ lòng bàn chân, thanh âm run rẩy nói: "?........... ? ............"
Thẩm Thất Xảo cười khẽ nháy mmắt mấy cái, cười nòi: "Ta rất nghe lời a, đại ca bảo ta nhường chỗ, ta không phải đã nhường, đại ca còn có gì không hài lòng?"
Tiếng vó ngựa thanh thuý sau giờ ngọ yên tĩnh có vẻ rõ rệt vô cùng, Thẩm Thất Xảo quay đầu nhìn lại, mặt lộ vẻ vui mừng.
Tên khất cái một thân mảnh vá phóng xuống ngựa, vững vàng dừng lại bên cạnh cạnh xe ngựa, quan tâm hỏi han: "Như thế nào không vào bên trong ngồi?"
"Bên ngoài tầm nhìn rộng rãi hơn."
"Vậy thì lên đường." Hắn đưa tay dắt dây cương con ngựa già.
"Được, nhưng con ngựa này làm sao bây giờ?" Nàng nghiêng đầu nhìn con ngựa sặc sỡ kia, con ngựa kia cũng quay lại trừng mắt nhìn nàng.
"Sẽ có người đến tìm nó, chúng ta đi thôi."
"A, chờ muội uống hết chén trà còn lại." Nàng cầm trong tay chén trà đưa về cho chủ quán, vô cùng vui vẻ nhảy lên xe ngựa, "Có thể đi rồi."
Đến lúc đi càng ngày càng xa lều trà, Thẩm Thất Xảo chen ngồi vào bên cạnh Phong Thần Ngọc, "Biểu ca, chuyện của huynh giải quyết xong rồi sao?"
"Ừ."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Đường Phóng trúng độc."
"Đường Phóng là ai?"
"Lão nhị của Tứ Xuyên Đường Môn."
"Đường Môn dùng độc không phải nổi tiếng thiên hạ sao? Làm sao lại trúng độc." Nàng tò mò chết, chuyện này nghe được quả thực vô cùng khó tin.
"Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, hơn nữa rất có thể là người trong Đường Môn ra tay." Phong Thần Ngọc mày hơi hơi nhăn lại, người bên ngoài môn phái tranh giành, người ngoài không nên nhúng tay vào.
"Nói như vậy còn giải thích được."
"Vừa rồi ở trong lều trà xảy ra chuyện gì?"
"Không có a."
"Người đàn ông to lớn kia như thế nào cả người lại tơ máu? Vả lại nhìn thấy ánh mắt tràn đầy hoảng sợ?" Hắn một chút cũng không tin tin lí do biện hộ của Thất Xảo, nàng tuyệt đối là loại người lấy đao đâm người khác, còn có thể vẻ mặt vô tội nhìn thấy người ta hỏi ai là hung thủ.
"Trời phạt đi." Thất xảo suy nghĩ dùng từ thích hợp, "Hắn bắt nạt muội một thiếu nữ tử yếu đuối, đem muội từ trong lều tràđuổi ra ngoài, ông trời xem khôngđược, cho nên liền trừng phạt hắn một chút."
"Nguỵ biện." Hắn há mồm cười mắng, trong lòng ngược lại cũng buông xuống tảng đá thật lớn, ít nhất khi hắn không ở cùng, nàng cũng có khả năng tự bảo vệ mình, tuy rằng hắn không biết nàng làm thế nào được.
"Chúng ta phải đi Thần Kiếm Sơn Trang sao?" Nàng cầm lấy thức ăn vừa ăn vừa hỏi.
Phong Thần Ngọc vẻ mặt quái dị nhìn nàng một cái."Đi."
"Huynh đi tỷ thí võ đài?" Nàng truy vấn.
"Hy vọng huynh đánh à?" Hắn ánh mắt chuyên tâm nhìn chằm chằm mặt nàng.
Thẩm Thất Xảo nghiêng nghiêng đầu, giống như tự hỏi một chút, sau đó mở miệng nói: "Muội đương nhiên là hy vọng rồi! Dù sao như vậy mới có náo nhiệt để xem. Vừa rồi ở trong lều trà nghe nhóm người qua đường kể, tỷ muội Tiêu gia dường như cũng rất thích huynh, cho nên nói không chừng các nàng có thểở bửa tiệcđại thọ của gia gia mình tàn sát lẫn nhau?"
Hắn không nói gì ngửa mặt lên nhìn trời thở dài. Tính cách thích gây chuyện này của Thất Xảo rốt cuộc là giống ai? Rõ ràng phu thê Thẩm thúc đều là người lương thiện ân cần, như thế nào tính cách Thất Xảo lại cứ chỉ e thiên hạ không loạn?
"Muội ít gây sự chút đi." Cuối cùng hắn chỉ có thể nói như vậy.
Nàng gật đầu nhận sự dạy bảo."Muội biết, muội cố gắng lấy an toàn làm điều kiện tiên quyết không nguy hại đến tính mạng của mình."
Phong Thần Ngọc vô lực cúi đầu, nàng vì sao lại là vị hôn thê của mình chứ, muốn không để ý đến nàng cũng không được.
"Biểu ca, biểu ca, ăn gà." Nhìn khuôn mặt tươi cười như hoa của Thất Xảo, hắn chỉ có thể cười đáp trả, bất luận thế nào, trách nhiệm này là hắn nhận, phải chịu trách nhiệm đến cùng.
Tên khất cái cùng cô nương, hơn nữa bộ dáng vô cùng thân mật, đây dù thế nào đi nữa cũng là chuyện khiến người ghé mắt nhìn, mặc dù đương sự dửng dưng gây sự chú ý khắp nơi.
Xe ngựa vào thành dừng lại trước một gian tửu lâu, một vị thư sinh nhẹ nhàng ngăn xe ngựa lại, tóc hắn đen bóng như bôi dầu hoa quế, dài như thiên kim phu nhân, làn da trắng nọn như da hài tử, ngũ quan tuấn mỹ xuất chúng hấp dẫn sự chú ý nhất là ánh mắt vô cùng đa tình kia, dường như hắn chỉ cần liếc ai một cái, người nọ sẽ không kìm lòng được sa vào say mê mà không thể tự kiềm chế.
Lúc này, vị thư sinh thích thú nhìn Phong Thần Ngọc cùng cùng chiếc xe ngựa của hắn.
"Phong huynh lúc nào cảm thấy hứng thú với tư tình nhi nữ vậy?" Ánh mặt như có như không chuyển sang Thẩm Thất Xảo bên cạnh.
Phong Thần Ngọc cười ôm quyền."Đây là biểu muội của tại hạ." Quay đầu hướng Thẩm Thất Xảo giới thiệu, "Thất Xảo, đây là Ôn công tử."
Thẩm Thất Xảo sóng mắt di chuyển, ý cười ở khóe miệng càng sâu thêm."Có thể ở nơi này gặp được Ôn công tử thật đúng là khéo a!" Rõ ràng đã đi hướng ngược lại rồi, làm thế nào còn gặp được hắn?
"Đúng vậy, Ôn mỗ luôn luôn bốn biển là nhà, muốn gặp thật sự không dễ." Ôn Học Nhĩ mỉm cười tự giễu.
"Chẳng lẽ Ôn huynh cũng đến vì tỷ thí lôi đài của Thần Kiếm sơn trang?" Phong Thần Ngọc mạnh dạn đoán.
Ôn Học Nhĩ sau khi tiếp nhận ánh mắt không có ý tốt của Thẩm Thất Xảo, thần sắc chợt tắt."Ấy ấy, tại hạ nào dám vọng tưởng, chẳng qua là vìđại thọ bảy mươi của Tiêu lão gia không nên làm mất mặt lão nhân gia."
"Tương thỉnh không bằng ngẫu nhiên, nếu đã gặp nhau, Phong mỗ phải uống cạn một chén lớn, Ôn huynh mời, tiểu đệ hôm nay làm chủ." Phong Thần Ngọc chấp hai tay, dẫn đầu bước vào tửu lâu.
Thẩm Thất Xảo nhảy xuống ngựa bước theo.
Ôn Học Nhĩ mỉm cười, dùng thanh âm chỉ có hai ngươi có thể nghe được nói: "Tiểu sư muội, gặp nhau không nhận nhau, thật là phải làm như người qua đường sao?"Mặc dù muội trốn tránh cũng bị tìm thấy, có trò hay thì đáng chờ đợi, muốn dễ dàng thoát khỏi hắn, cửa nhỏ cũng không có.
Không vết tích đá hắn một cước, Thẩm Thất Xảo cười đến vô cùng rạng rỡ, nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng nói: "Không muốn bị chỉnh rất thê thảm, huynh lập tức tự động biến mất, nếu không hậu quả tự gánh lấy." Tam cô lục bà này, không biết từ nơi nào tra được nàng có hôn ước cùng Phong Thần Ngọc, từ đó cả ngày lẫn đêm trông ngóng bọn họ tương phùng, thậm chí không tiếc số tiền lớn mời người vẽ bức hoạ của Phong Thần Ngọc, thiên tân vạn khổ* thả Thất Xảo vào trong viên.
*Tam cô lục bà: chỉ những người phụ nữ làm nghề bất chính, lừa đảo. Ba cô trong đó có đạo cô, cô đồng. Sáu bà gồm: bà mối, bà lang, mẹ mìn, chủ nhà chứa. [Ở đây Ôn huynh chắc là bà mối rùi =))]
*Thiên tân vạn khổ: Trăm cay nghìn đắng.
Hừ hừ, nếu nàng để hắn xem trò cười, ba chữ Thẩm Thất Xảo nàng sẽ viết ngược lại.
Gian tửu lâu này tuy rằng không lớn, nhưng trong bữa tiệc cũng không thiếu người giang hồ cầm đao mang kiếm, nhìn quanh bốn phía, Thẩm Thất Xảo trong lòng đã có tính toán, lặng yên nở một nụ cười xảo quyệt.
Khách và chủ ngồi xuống, rượu và thức ăn từ từ mang lên, trong bữa tiệc không tránh được phải hàn huyên vài câu.
"Biểu ca, vị Ôn công tử này trên giang hồ tên tuổi có lớn không?" Thẩm Thất Xảo vẻ mặt ngây ngô tò mò.
Nghe vậy, trong lòng Ôn Học Nhĩ dâng lên một loại cảm giác chẳng lành.
Phong Thần Ngọc cười nói: "Ôn huynh chính là Song Tuyệt thư sinh đỉnh đỉnh đại danh trên giang hồ, võ lâm đệ nhất mỹ nam, tình lang trong mộng nữ tử khắp thiên hạ."
"Song Tuyệt?" Thất Xảo khó hiểu nháy nháy mắt vài cái, "Là sắc nghệ song tuyệt sao?" Thanh âm không lớn không nhỏ, cũng đủ để người chung quanh nghe được một rõ hai ràng.
Hiện trường có người cười sặc sụa, có người phun rượu, có người phun nước, có người ngã xuống ghế, các loại âm thanh không hẹn nhau mà cùng vang lên, tửu lâu nhất thời loạn thành một đoàn.
Song Tuyệt thư sinh bị người khác làm trò xưng là Sắc Nghệ Song Tuyệt, đây tuyệt đối là chuyện văn sở vị văn*, cũng khó trách bọn họ chịu sự kinh hãi.
*Văn sở vị văn: nghe thấy lần đầu, nghe thấy điều chưa từng nghe thấy.
"Sắc nghệ song tuyệt?!" Phong Thần Ngọc khó có thể tin trừng mắt nhìn nàng, làm sao có thể nghĩ ra ý tưởng ngu ngốc như thế, hắn đã nghe rõ được âm thanh nghiến răng của Ôn Học Nhĩ, hắn có thể hiểu được sự phẫn nộ của tên đó, đổi lại là hắn cũng sẽ có phản ứng như vậy.
"Muội nói sai sao?" Thất Xảo lập tức bày ra vẻ mặt chực khóc.
Phong Thần Ngọc nhất thời luống cuống tay chân."Thất Xảo, muội, muội... Đừng khóc, muội không có nói sai, hoàn toàn không có nói sai." Mặc kệ thế nào, chỉ cần có thể làm cho nàng không khóc là tốt rồi.
Ôn Học Nhĩ không thể tin được trừng mắt nhìn Thẩm Thất Xảo, dường như thấy được chuyện kỳ lạ nhất trên đời.
Nàng lại có thể khóc? Người trời sinh đã khóc, việc này không thể nghi ngờ, mà lại là sở trường của phụ nữ. Nhưng hắn chưa từng thấy qua Thất Xảo khóc, thậm chí cho rằng nàng hẳn là không biết khóc, đương nhiên hắn đã sai rồi, nàng chẳng những sẽ khóc, hơn nữa là khóc thật sự, quả thực là nhân tài xuất chúng.
Thẩm Thất Xảo nghe vậy lập tức nín khóc mỉm cười, tựa như ánh mắt đầu tiên vào sáng sớm chiếu rọi thế gian sáng rực loá mắt, làm chi rất nhiều người rơi vào thất thần.
Chỉ chốc lát sau, Thẩm Thất Xảo kéo tiểu nhị thì thầm một lúc, ai cũng không biết nàng nói thầm những gì, nhất là Ôn Học Nhĩ, càng có loại cảm giác ngồi đứng không yên.
Rượu và thức ăn lần lượt dọn lên, không khí trong bữa tiệc cũng vô cùng hòa hợp, trừ bỏ khúc dạo đầu có chút ngoài ý muốn, bữa cơm này quả thực được xem như hoàn mỹ.
"Các món ăn sau cùng, tất cảđều đủ." Tiểu nhị mang lên món ăn cuối cùng.
Ánh mắt hai người đều tập trung trên đồ ăn kia —— một con ba ba thật lớn.
"Ăn a." Thẩm Thất Xảo cười thản nhiên với Ôn Học Nhĩ, tha thiết mời ăn.
Nàng lại mời hắn ăn rùa! Ôn Học Nhĩ oán hận trừng hai mắt nhìn nàng. Muội nhớ kỹ cho ta, ánh mắt hắn nói như thế.
Ta chờ! Thẩm Thất Xảo cũng dùng ánh mắt như thế đáp trả hắn.
Phong Thần Ngọc nhìn sóng mắt hai người bọn họ mãnh liệt, trong lòng nảy sinh nghi ngờ, Thẩm Thất Xảo dường như rất thích trêu đùa Ôn Học Nhĩ, mà bộ dáng đối với nàng cũng có nhiều oán hận chất chứa đã lâu, nhưng hắn vẫn kiềm chế không nói một câu.
"Ôn công tử, ăn rùa (ma-cà-bông) đi, rất bổ." Thẩm Thất Xảo gắp một miếng vào trong chén của hắn, vẻ mặt có chút thân mật.
*Rùa - Ma-cà-bông: đều phát âm là [biẽ]. Ma-cà-bông ý chỉ những kẻ không nhà không cửa không nơi về, lang thang lưu lạc đây đó để kiếm sống một cách bất chính. [HV: Thật ra ta cũng không hiểu nghĩa của từ thứ hai cho lắm >""
Phong Thần Ngọc cũng với đũa thưởng thức mùi vị, lại bị Thẩm Thất Xảo ngăn cản, còn nhẹ nhàng lắc đầu ra ý với hắn.
Ôn Học Nhĩ lập tức dừng thịt rùa đã đưa vào trong miệngm hoài nghi không rõ nhìn miếng thịt, lại nhìn vẻ mặt mỉm cười của Thẩm Thất Xảo, cuối cùng cắn răng đem thịt bỏ vào trong chén. Gặp Thẩm Thất Xảo tốt nhất suy nghĩ rồi hẳn làm, nếu không bị chết oan uổng.
"Nhìn Ôn công tử nhân tài xuất chúng như thế, chỉ sợđến Thần Kiếm sơn trang, ngay cả võđài cũng không dùng tới là có thểôm được mỹ nhân về. thật khiến người khác hâm mộ." Nàng bộ dáng cảm khái hận không thể sinh thành nam nhi.
Khóe miệng run lên vài cái, Ôn Học Nhĩ khí định thần nhàn nói: "Tại hạ ngược lại rất hâm mộ Phong huynh, đời này có một biểu muội khéo léo như cô nương đây, thật sự chết cũng không tiếc."
"Biểu ca, thật vậy chăng?" Thẩm Thất Xảo ra vẻ khờ dại hỏi.
Phong Thần Ngọc biết nghe lời phải đáp, "Đúng vậy, có biểu muội như vậy, quả là không phí một đời người." Trả lời nhịnh nọt như thế ít nhất có thể để bản thân sống lâu một chút, cớ sao lại không làm.
"Biểu ca, dùng bữa, ăn no có sức đi đường." Nàng tươi cười rạng rỡ giúp hắn gắp rau, chỉ chốc lát sau trong bát liền thành một hòn núi nhỏ.
Phong Thần Ngọc mỉm cười động đũa.
Rượu đủ cơm no, bước ra khỏi tửu lâu, Ôn Học Nhĩ thậm chí chưa kịp mở miệng, Thẩm Thất Xảo đã chấp tay nói lời từ biệt, "Ôn công tử, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, chúng ta sau này còn gặp lại! Biểu ca, chúng ta đi thôi, không nên trìhoãn việc của Ôn công tử." Không vì thanh minh liền kéo Phong Thần Ngọc không hiểu cớ sự lên xe chạy lấy người.
Nhìn núi với núi, nhìn nước với nước, ngắm nhìn nước từ trên núi chảy xuống quả là đặc biệt thân thiết.
Trộm quan sát bộ dáng người vui vẻ bên cạnh, Phong Thần Ngọc vài lần muốn hỏi lại thôi, nàng không muốn nói chỉ sợ hỏi cũng vô dụng, dù trong lòng có chút không thoải mái thì sao, hắn vẫn nên đè nén nghi hoặc trong lòng.
"Trên giang hồ có người biết lai lịch xuất thân của Ôn Học Nhĩ?" Nàng đột nhiên chủ động lấy đề tài quanh Ôn Học Nhĩ.
"Không có."
"Dong Nhân Cốc." Nàng thắng thắn nói ra đáp án.
Phong Thần Ngọc đầu tiên là ngẩn người ra, sau đó lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là đồng môn.
"Giữ bí mật." Nàng yêu cầu.
"Vì sao?"
Thẩm Thất Xảo đột nhiên lộ ra vẻ chăm chú nghiêm túc."Biểu ca, huynh phài biết rằng người giống Ôn Học Nhĩ là thích gây chuyện sinh sự, nếu cùng hắn có quan hệ, với một thiếu nữ không có võ công như muội, rất dễ chết oan chết uổng." Đương nhiên, muốn động đến nàng điều kiện đầu tiên kiên quyết là có đủ tính mệnh.
Hắn hiểu được gật đầu, quả thật như thế, khó trách Ôn Học Nhĩ cũng không có chủ động quen biết nhau, thì ra có kiêng dè này, nghĩ đến tình đồng môn của bọn họ xem ra không hề xấu giống bề ngoài như vậy.
Gió đột nhiên điên cuồng gào thét, lá cây bên đường phát ra tiếng vang thật lớn giống như cơn sóng vội vàng ập tới, trong khoảng thời gian ngắn cát bay đá chạy, đột nhiên mưa dữ dội dường như không thể phân biệt con đường phía trước.
Thời tiết như vậy thực không thể tiếp tục đi tiếp, bọn họ đành phải tìm một khách điếm bên đường ngủ trọ.
Bão táp đột ngột tới làm cho rất nhiều người trì hoãn lộ trình, trong tình huống như vậy không thể không dừng lại tại nơi nhỏ bé này.
Tên khất cái là tầng lớp thấp nhất xã hội, thân thể phụ nữ cũng là kém nhất, cho nên Phong Thần Ngọc cùng Thẩm Thất Xảo đành phải ngồi bên trong đại sảnh nhìn mưa, mà phòng khách toàn bộ dành cho lữ khách thoạt nhìn dường như có tiền hơn này.
Đỗ khách phát ra tiếng quát hào phóng, có người vui có người xót, nhưng lại không có người rời khỏi, ngoài phòng mưa dày, trong phòng ván bạc cũng đang đậm.
"Biểu ca, huynh không đi đánh bạc sao?" Thất Xảo có chút khó có thể lý giải nhìn người cùng nàng xem mưa.
Phong Thần Ngọc nhẹ nhàng lắc đầu, kỳ thực ngoài mặt bình tĩnh nhưng có một sự lo lắng không tên, cho nên hắn không nghĩ rời đi thân thể bên cạnh hắn.
Màn mưa dày đặc, bụi che lấp trời đất, cùng thời gian trôi qua, bóng tối thay thế ánh sáng, khách điếm cũng đốt đuốc dầu thông thật lớn chiếu sáng lên.
Một bên tai nghe âm thanh đặt cược hào phóng, không yên lòng nhìn bóng đêm tối đen không ánh sáng bên ngoài cửa lớn, không ngừng tách đậu phộng trong tay đưa vào miệng, cái miệng xinh xắn chưa từng có khoảnh khắc ngừng nghĩ, trái cây và điễm tâm trên bàn dần dần biến mất.
Phong Thần Ngọc vô cùng buồn chán đem cằm chống trên mặt bàn, ánh mắt dõi theo động tác chuyển đến chuyển lui của nàng, đột nhiên có chút xúc động."Thất Xảo, muộiăn như thế lại không mập ra, thật sự là khó tin."
"Muội nhàm chán thôi, lại không thể ngủ." Nàng co chút oán giận miệng lãi nhải.
"Phòng trọ quá ít." Hắn nói ra một chuyện chân thực mà mọi người đều biết.
Khách điếm này chỉ có vỏn vẹn ba phòng khách, một gian của một vị mang thai bụng rất to, bất cứ lúc nào cũng có thể sinh, một gian bị một vị quan gia ở, còn một gian nghe nói một vị đại hiệp danh chấn hắc bạch lưỡng đạo chiếm giữ.
Cùng người mang thai tranh giành giường ngủ rất không có đạo đức, cho nên chỉ có thể bỏ qua; dân không đấu với quan, thứ hai như lệ cũ cũng bỏ qua; thứ ba ở bên trong nếu là đại hiệp nhân vật hắc bạch lưỡng đạo, mà vị khất cái kia rõ ràng lại không nghĩ tự bộc lộ thân phận cùng người tranh giành, cho nên đành phải theo hai điều trước, cũng bỏ qua.
Bởi vì loại người đó, nàng mới có thể đành chịu ngồi trong đại sảnh xem mưa, nhưng bên ngoài đã tối đen một mảnh, còn có thể nghe tiếng mưa rõ hơn.
"Biểu ca, muội mệt." Thẩm Thất Xảo ngáp dài, ánh mắt cũng nhanh chóng không mở ra được, thật cứ muốn trực tiếp ngủ trên mặt đất ch xong.
Phong Thần Ngọc nhìn nàng đau khổ gắng gượng chóng mí mắt, trong lòng không đành lòng, đưa tay vỗ vỗ vai nàng."Ngủ trên bàn đi."
"Cái bàn cứng quá." Bất mãn lẩm bẩm, nàng bị nửa trạng thái mơ màng vây lấy, không tự giác lộ ra vẻ mặt tiểu nữ nhân yêu kiều.
"Vậy dựa lên vai huynh đi."
Hắn lời còn chưa dứt, Thẩm Thất Xảo đã thật đến trên người hắn.
Là huynh nói, không phải muội muốn, con rất cẩn thận, sư mẫu, con không vượt quá phép tắc a. Khóe miệng nở một nụ cười nhạt, nàng chìm vào giấc ngủ.
Nhìn người trong ngực mình không chút đề phòng, say sưa đi vào giấc ngủ, Phong Thần Ngọc cười lắc đầu.
Ngủ đến nửa đêm, khách điếm đột nhiên náo nhiệt hẳn lên, thậm chí có thể dùng rối loạn để hình dung, bởi vì người phụ nữ có thai kia phải sinh.
Người trong khách điếm không ít, nhưng mà không có bà mụ, cũng không có thầy thuốc, nói chi là người có kinh nghiệm sinh nở. Bên trong khách điếm bất luận người dân bình thường, hay giang hồ hào khách đều chỉ có thể bất đắc dĩ nghe người phụ nữ kia phát ra tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, nhìn trượng phu của nàng ở trong phòng ngoài phòng gấp đến độ xoay xoay chuyển chuyển.
"Thật ồn ào." Thẩm Thất Xảo xoa ánh mắt mệt mỏi, từ trong lòng ngực Phong Thần Ngọc ngẩng đầu lên, "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Có lẽ người phụ nữ có thai kia khó sinh, mà nơi này lại không có bà mụ, bên ngoài mưa to, không thể ra ngoài mơi người." Phong Thần Ngọc đơn giản giải thích nguyên nhân.
"Biểu ca, bảo chủ quán đun nước ấm." Vẻ mặt nàng có chút không hài lòng, trong mơ bị người khác đánh thức thật sự rất khó chịu.
hắn ngẩn ra, sau đó giật mình, dùng nội lực phát ra tiếng, "Chủ quán đun nước ấm."Hoàn cảnh ầm ĩ như vậy thanh âm thật sự cần rất lớn mới có thể để người khác nghe được lời nói của mình.
"Mang muội lên đi." Nàng vỗ vỗ mặt mình, cố gắng khiến bản thân thanh tỉnh.
Phong Thần Ngọc không nói hai lời, mang theo nàng phi thân lên lầu.
"Tránh ra tránh ra, người đỡ đẻ đến, đừng cản đường."
Mọi người không hẹn mà cùng nhau tránh đường, nhưng nhìn thấy là một con nhóc tuổi còn trẻ, trong lòng liền không ngừng trực tiếp nói thầm. nàng sẽ đỡ đẻ sao?
Thành thật mà nói, ngay cả Phong Thần Ngọc cũng hoài nghi.
Hoài nghi thì hoài nghi, nhưng ở tình huống vô kế khả thi, chỉ có ngựa chết chữa như ngựa sống, tất cả mọi người đem hy vọng đặt trên người thoạt nhì cực kỳ không đáng tin kia. Đêm dài dằng đẳng, cũng là một đêm mưa rối loạn.
Một thùng nước ấm được đưa vào, sau đó cửa phòng khóa từ bên trong.
Tiếng kêu thảm thiết của thai phụ kéo dài liên tục sau nửa nén hương dần dần đổi thấp, lại sau nửa nén hương, một tiếng trẻ con khóc nỉ non cắt qua bầu trời đêm, làm cho khách điếm nửa ngày tĩnh lặng nhất thời nhốn nháo hẳn lên.
"Muội làm thế nào biết đỡ đẻ?" Phong Thần Ngọc tò mò, mọi người đều tò mò.
Thẩm Thất Xảo rửa sạch máu bẩn trên tay xong, thản nhiên nói câu, "Muội chỉ là thử nghe theo cách của đại thẩm kế bên này dù sao cũng dùng thôi."
← Ch. 02 | Ch. 04 → |