Mở đầu
Ch.02 → |
Mùa đông tại Hoằng La quốc, trong hoàng cung một mảnh băng tuyết trắng xóa an bình, không có gì khác lạ.
Trong nội thất Phương Vũ cung, một nữ tử nằm trên tháp gắt gao cau mày, tựa hồ như thập phần cố sức tỉnh lại. Kỳ thật đúng là như thế, trong đầu có ký ức không ngừng cuồn cuộn tuôn ra, không ngừng điên đảo làm cho nữ tử không cách nào phản kháng. Cùng với việc hấp thu ký ức, mày nhíu chặt cũng dần dần được buông lỏng.
Quý Niệm mở to mắt, nhìn màn che màu tím, lập tức bắt đầu tự hỏi về tình cảnh lúc này. Thân thể này gọi là Quý U, là chánh lục phẩm phi tần trong hậu cung Hoằng La quốc. Vị Quý tần này tính cách thập phần "ngu xuẩn", cũng không được sủng ái. Là thứ nữ của Binh bộ thị lang đương triều Quý Lĩnh. Đích tỷ Quý Như của nàng cũng ở trong hậu cung, hơn nữa phân vị so với nàng cao hơn rất nhiều.
Trong trí nhớ, nàng cực kỳ nghe lời vị đích tỷ này, bởi vì đích tỷ đối với nàng rất tốt. Nhưng mà theo như Quý Niệm thấy, Quý U này đáng yêu một cách ngu ngốc a, chỉ bằng sự thiên vị của cha các nàng đối với Quý U mà nói thì cũng đừng nghĩ Quý Như đối với nàng là thật tâm. Huống chi, cùng dùng chung một nam nhân, đâu còn cái gì gọi là tỷ muội thân thiết.
Lúc này không phải là đang bị bệnh sao, Quý Như cùng với nhị phẩm Lương chiêu viện nổi xung đột, Quý U liền xông lên giúp tỷ tỷ nói chuyện, không bị phạt cũng khó. Quỳ bốn canh giờ giữa tiết trời mùa đông, liền lạnh đến ngã bệnh. Nàng như thế nào không biết nghĩ lại, tỷ tỷ mới chính tứ phẩm, người cũng mới chính lục phẩm, vậy mà dám đi lên tranh cãi. Nhiễm lạnh bị bệnh coi như xong đi, đằng này đến ngay cả người cũng không còn tại thế.
Ch. 02 → |