Vay nóng Tima

Truyện:Phụ Nữ Trước Hôn Nhân, Đàn Ông Sau Hôn Nhân - Chương 05

Phụ Nữ Trước Hôn Nhân, Đàn Ông Sau Hôn Nhân
Hiện có 15 chương (chưa hoàn)
Chương 05
Luôn luôn đến chậm
0.00
(0 votes)


Chương (1-15 )

Siêu sale Lazada


Editor: hoateng

Mẹ Mạc là phụ nữ lợi hại, tay chân lanh lẹ, có cách chăm lo việc nhà, năm người anh chị em Mạc gia, ngoại trừ con gái gả ra ngoài, còn lại hai anh ở quê, mà Mạc lão nhị lại ở trên trấn có nhà cửa còn có một tiệm tạp hóa nhỏ, mẹ Mạc thông minh lanh lợi có khả năng phân chia.

Chỉ là một bữa cơm công phu, mẹ Mạc đã thăm dò nắm được gia sản của Từ Giám, nghe nói trong nhà mở cửa hàng giầy, giầy Tấn Châu đều có danh tiếng ở trong ngoài nước, giầy Từ gia tuy là bảng hiệu không phải một đường, nhưng mà ở hai ba tuyến thành phố bán lại vô cùng tốt, Từ Giám tuyệt đối là tiêu chuẩn Phú Nhị Đại, tuy mình không có làm việc, nhưng mà có nhiều gia sản như vậy, lại là con một, dù cho không làm cái gì cả, miễn là không phá sản, cũng có thể sống cả đời.

Tình hình Lục Hải mẹ Mạc cũng hỏi thăm một lần, nghe được tiểu tử kia bắt đầu gây dựng sự nghiệp, một năm kiếm được mấy chục vạn, trong lòng hết sức kích động, con trai A Văn cũng cần phải xây dựng sự nghiệp, nghe con gái vừa nói vậy, giống như con trai bảo bối nhà mình cũng có thể kiếm một chục vạn vậy.

Cơm nước xong, Ly Ly giúp thu dọn bát đĩa, mẹ Mạc đã tìm hiểu không ít, thực ra từ tối hôm qua nghe con gái nói trong điện thoại, lòng mẹ Mạc liền hướng về Từ Giám, mặc dù bản thân còn chưa gặp qua, nhưng nghĩ đến con gái có thể vui vẻ thuận lợi gả cho người có tiền, rất nhiều thể diện a, hơn nữa có thể giúp được em trai mình.

"A Ly Ly, mẹ nói với con, con cũng đừng tam tâm lưỡng ý chọn tới chọn lui, chọn xong đã thành gái già, mẹ cảm thấy được Từ tiểu tử này tốt, chăng hoa không phải vấn đề, đàn ông đều như thế, con tính toán chọn cho tốt, hiện tại không chăng hoa, về sau kết hôn nói không chừng cũng sẽ chăng hoa." Mẹ Mạc khuyên nhủ rất chân thành.

"Nhưng mà mẹ và bố không phỉa đều rất tốt sao." Ly Ly đối với lời mẹ nói có phần không cho là đúng.

"Bố con, năm đó khi ông ấy theo đuổi bên cạnh làng hoa làng, một ngày chạy tới chạy lui mười dặm đường đất tỏ vẻ nịnh bợ người ta, tâm địa rất gian xảo!" Mẹ Mạc đưa mắt nhìn chồng đang hút thuốc lá.

Bố Mạc nghe vợ nói đến mình, ho khan một phen, có chút xấu hổ nói: "Cùng với con gái nói chuyện thì nói chuyện tốt đi, kéo thân tôi vào làm gì! Ít nói chuyện này có được hay không."

Mẹ Mạc quay đầu trừng mắt bố Mạc một cái, tiếp tục cùng con gái tán gẫu.

Ly Ly rất muốn tìm người nói hết phiền não của mình, nhưng mà không chịu nổi mẹ nghiêng về phía khuyên Từ Giám rất tốt rất tốt như vậy, cô còn tưởng mẹ có thể nói Lục Hải hơn, những người đồng học đồng nghiệp đã lấy chống đều nói với cô, yêu đương tìm người mình thích, lập gia đình hãy gả cho người thích mình, sẽ thoải mái rất nhiều.

Cô thực không có cảm giác an toàn, ở giữa Từ Giám và Lục Hải do dự, hi vọng có người đến đẩy cô một lần, thật không ngờ mẹ lại có thể khen Từ Giám không ngớt miệng, cô có hơi ủ rũ, đi xe lửa từ thành phố đến nhà, mặc dù không xa lắm, nhưng con đường không tốt, cô lung lay vất vả cực kỳ, cũng không nghỉ muốn lại nghe mẹ lải nhải, rửa xong bát đĩa, Ly Ly mở miệng nói: "Mẹ, con đi nghỉ trưa."

Mẹ Mạc đang nói rất kích động, thấy con gái có vẻ không cảm thấy quá hứng thú, không khỏi có chút bực mình: "Con nói đứa nhỏ này, cũng không biết bị thói quen của người nào, ban ngày ban mặt ngủ cái gì."

Ly Ly không muốn nghe mẹ lải nhải, vào phòng ngủ của mình, phòng ngủ hướng Bắc, tầm nhìn cũng bị nhà lầu phía trước chặn lại, có chút ẩm ướt, Ly Ly nằm ở trên giường nhỏ của mình, trong đầu đều là lời mẹ nói, thật ra bà nói cũng không phải không có lý, tự mình cảm thấy Từ Giám chăng hoa, nhưng mà chẳng lẽ Lục Hải có thể cả đời không chăng hoa sao? Chỉ sợ Lục Hải bên ngoài..., bản thân sẽ đau lòng gấp bội, bởi vì mình một chút cũng không chuẩn bị.

Nói là đi nghỉ trưa, cũng không có ngủ, phòng ẩm ướt, liền nhiều muỗi, mới một lát đã bị muỗi cắn, đành phải đứng lên, muốn hỏi mẹ một chút nước hoa để đâu.

Phòng khách không có ai, cô đi vào phòng mẹ, bố mẹ ở phòng bên cạnh mình, cũng là hướng Bắc, rất nhỏ, phòng lớn nhất trong nhà, ánh sáng tốt nhất, để cho em trai, từ điểm này mà nói, Mạc Ly Ly cũng không biết nói gì cho phải, là bố mẹ bất công, không chỉ là không đối xử tốt với cô, bọ họ đối xử với chính mình cũng không tốt.

Nhà mình cửa là tự nhiên không khóa, cô theo thói quen đẩy cửa định đi vào, lại nghe tiếng bố mẹ cãi cọ, theo bản năng tay dừng một chút.

"Họ Từ có cái gì tốt, kẻ có tiền gia đại nghiệp đại, môn không đăng hộ không đối, A Ly gả mới chịu khổ, ngược lại tôi cảm thấy cái tiểu tử họ Lục kia không tệ, năm trước tôi có bệnh, nó lại gọt táo cho tôi, bận trước bận sau, bà ngại người ta nghèo, không phải A Ly nói cũng đã xây dựng sự nghiệp, một năm có thể kiếm được mấy chục vạn, tuổi trẻ rất tài ba, tôi cảm thấy vẫn là họ Lục vững chắc." Bố Mạc âm thanh trầm thấp, quen nếp đứng lại ở trước mặt vợ nhỏ giọng.

"Xem ông về điểm này tiền đồ, một quả táo thối nát ông liền thu mua. Ông cho là tôi không biết đạo lý này sao? Giảng đạo lý ai cũng biết, nhưng ông phải bắt nguồn theo thực tế, tiểu tử họ Lục một nhà ba anh em, nó lại là anh cả, trách nhiệm rất lớn, cho dù kiếm tiền cũng không biết mà để chi tiêu. Chủ yếu nhất là, A Văn muốn gây dựng sự nghiệp, họ Lục kia có thể giúp đỡ được cái gì a, nhưng mà Từ gia lại khác, chỉ cần buông khe hở ngón tay cũng đủ cho A Văn nhà chúng ta gây dựng sự nghiệp, sau này còn mua nhà mua xe, cùng lắm là chờ A Văn thành công, để nó giúp đỡ chị gái một chút." Mẹ Mạc âm thanh lộ ra dương dương tự đắc, có dân chợ có khôn khéo.

Ly Ly đứng ở cửa, ngốc như nước canh gà, từ nhỏ cô đã biết bố mẹ bất công, nhưng mà thật sự không ngờ thiên vị đến mức này, cả hôn nhân đại sự của mình cũng đều dùng để cân nhắc cho em trai, trong lúc này, cô không chỉ cảm thấy khổ sở, còn cảm thấy được ghê tởm, cái gia đình này khiến cho cô ghê tởm.

Cô cạch một tiếng mở cửa ra, quả nhiên thấy trên mặt mẹ cô treo một nụ cười đắc ý, bố thoáng chút đăm chiêu bộ dáng cũng đã thỏa hiệp, đương nhiên vẻ mặt hai người bởi vì động tác của Ly Ly, lập tức cứng lại, tỏ ra có chút chột dạ.

"Cái người nha đầu này, lớn như vậy rồi mà vẫn nôn nôn nóng nóng, không biết gõ cửa à?" Mẹ Mạc theo thói quen mở miệng trước trách mắng nói.

"Các người là bố mẹ ruột của tôi sao?" Ly Ly cực kỳ phẫn nộ quát với hai người trong phòng, hai người trong phòng còn chưa mở miệng, Ly Ly lại lặp lại câu hỏi.

"Các người là bố mẹ ruột của tôi sao?"

Câu thứ hai kỳ thực không phải hỏi, lại như là tự nói lẩm bẩm, sau đó cô hung dữ, không thể hung dữ với bố mẹ ruột mình, nước mắt kiềm chế không nổi từng giọt từng giọt rơi xuống.

"Con nói con đây giống bộ dạng gì nữa, em trai con không phải em trai ruột? Cái này con làm chị giúp đỡ một lần có sai sao? Không thấy người con gái không có lương tâm như vậy!" Mẹ Mạc một chút không cảm thấy mình có cái gì sai, rất khó hiểu thái độ của con gái.

"Chuyện của tôi sau này không cần các người quản! Các người muốn nhúng tay vào con trai tốt các người, nó muốn gây dựng sự nghiệp, nó muốn kiếm nhiều tiền đều là chuyện của các người, tôi một chút cũng không yêu thích." Mạc Ly Ly rời khỏi phòng nhấc túi xách mình lên, chạy ra khỏi nhà.

Cảm thấy mình thật đáng thương lại tức cười, còn muốn tìm bố mẹ thương lượng chủ ý, bọn họ vẫn đang suy nghĩ thế nào để mang con gái bán được giá tốt, cho em trai được gây dựng sự nghiệp mua nhà mua xe, tính nết Mạc Văn Bân kia nói như rồng leo, làm như mèo mửa(*), vừa mới tốt nghiệp đại học, kinh nghiệm cũng không có, lại muốn tự mình mở công ty! Cũng không sợ tiền cũng quăng vào nước bị múc đi rồi.

Ly Ly rất tức giận, cũng không quản lúc này trấn trên đã không có tuyến xe đến nội thành, liền trực tiếp đi tới, đi một mình ở trên đường cái, đi càng xa nhà lại càng hoang vắng, vài năm trước từ khi nhà máy giấy đóng cửa, trấn nhỏ này vì thành lập nhà máy giấy mới hình thành cũng nghèo túng, người càng ngày càng ít, xe càng ngày càng ít, Ly Ly đi thật lâu, mới cảm thấy mình ngốc thấu, biết rõ bố mẹ bất công, trấn nhỏ càng ngày càng xa, tự mình ném mình ở giữa đường cái trước không thôn xóm sau không nhà trọ.

Sau giữa trưa rất nóng, trời có bóng râm, trông vẻ trời sắp mưa, ngột ngạt hết sức, ven đường là núi, ve kêu tê tâm liệt phế làm cho người ta phiền lòng.

Ly Ly đi lâu như vậy, càng cảm thấy mình ngốc không có thuốc chữa, cầm điện thoại ra do dự một chút, gọi điện cho Từ Giám.

Điện thoại vàn một lúc mới có người nhận, mở miệng lại là âm thanh phụ nữ, bên kia cực kỳ náo nhiệt, nghe được tiếng nước, người phụ nữ nhận điện thoại lớn tiếng nói: "Cô đợi chút nữa, Từ thiếu điện thoại..."

Đầu bên kia điện thoại âm thanh một mảnh chơi đùa, có tiếng nước, có tiếng phụ nữ thét chói tai, Ly Ly liền cảm thấy được là tự mình đa tình, Từ thiếu vẫn là Từ thiếu, tối hôm qua ủy khuất có lẽ chỉ là đèn đường mờ tối, mắt mình viễn thị rồi.

Một lát sau, Từ Giám mới nghe điện thoại, mở miệng hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không có gì, ngày hôm qua không đúng để cho người nào đó bị chút ủy khuất, gọi điện thoại ân cần hỏi thăm một phen, xem ra không cần tôi ần cần hỏi thăm, anh chơi đùa có chút vui vẻ!" Giọng Ly Ly bình thản nói.

"Trời nóng, ở nhà bơi lội, em đến không?" Từ Giám biết Ly Ly gọi điện thoại cho mình cực kỳ vui vẻ, nhưng mà vừa nghe tiếng cô lành lạnh có chút bất đắc dĩ, mình thật sự bị cô ăn hết, rõ ràng là cô không bình thường, vì sao mình lại chột dạ.

"Không được, tôi về nhà, lần sau đi." Ly Ly cúp điện thoại.

Thời điểm vân đạm phong khinh trên mặt lại không nói gì, chỉ cảm thấy mình cực kỳ buồn cười, giống con hề, may nhờ mẹ còn một lòng muốn để cho mình gả cho Từ Giám, lót đường tốt cho em trai mình Mạc Văn Bân.

Trong nhà Mạc lão nhị cùng vợ bởi vì một câu của con gái, hai người lại vừa cãi nhau, đối với đứa trẻ thứ nhất, Mạc lão nhị cũng đã từng thật tâm yêu thương, tuy nhiên sau này có đứa thứ hai, ít nhiều lơ là đứa con gái này, nhưng không có nghĩa là không thích.

Mẹ Mạc lại cảm thấy được một con trai, đương nhiên vì con trai nên lo lắng nhiều, con gái lần này cũng lập gia đình có thể giúp đỡ trong nhà, ngay cả bà gả đến Mạc gia nhiều năm như vậy, ngày lễ tết tối đa cũng trở về nhìn bố còn tại thế một chút, cho món tiền nhỏ, người dưỡng lão thật sự vẫn là anh cả bọn họ.

Hai người ầm ĩ hừng hực, ngược lại mang Ly Ly quên đi.

Ly Ly vừa đi vừa thường xuyên quay đầu lại, trên trời mây đen bao phủ, cô thật sự hy vọng bố xuất hiện đuổi theo mình, gọi mình về nhà, sáng mai ngồi tuyến xe đi nội thành, nhưng mà một người phía sau cũng không có, trái lại thấy được một chiếc xe, định ngăn lại hỏi một chút có thế ngồi đi nhờ xe hay không, còn chưa mở miệng, chiếc xe liền lái đi như bay.

Lúc này, điện thoại vang, Lục Hải gọi điện đến, nhưng mà nhìn đến hai chữ Lục Hải, ánh mắt Ly Ly liền đỏ, lúc nào cũng là thời điểm mình yếu ớt nhất, là cảm giác cậu ta có thể xuất hiện.

"Lục Hải!" Lục Hải ở trước mặt, thói quen làm nũng tức giận của cô, lúc này cảm thấy được mình ủy khuất vô cùng, vừa mới mở miệng hai chữ, tiếng cô liền có chút nghẹn ngào.

"Làm sao vậy, cậu ở đâu, mình lập tức đi đón cậu." Lục Hải nghe được tiếng Ly Ly vội hỏi...

Từ Giám đang ở bể bơi, ngày thường bạn bè tự nhiên hẹn cũng không thiếu con gái, chơi đùa còn rất vui vẻ, nhưng mà trong đầu thủy chung không quên được tiểu yêu Ly Ly kia, cúp điện thoại, cảm thấy khó chịu.

"Từ thiếu, tới đây chơi a, còn thiếu anh lực lượng chính trên nước rồi." Một người mặc bikini màu đỏ, vóc người cô gái rất tốt, một tay ôm bóng chuyền, một tay hướng anh quơ múa.

"Không thú vị, không chơi." Từ Giám mặc một cái quần bơi màu lam mạnh mẽ trên người anh bọc một cái khăn tắm lớn, đi dép bên cạnh bể bơi về phòng tắm.

Anh cảm thấy cực kỳ ủy khuất, chưa từng chịu qua ủy khuất như vậy, hôm nay gọi một đám bạn xấu đến, nhưng không có tâm tình chơi đùa, một cuộc điện thoại của Ly Ly liền mang tâm tư của mình đi.

Da mặt dày mới có thể tán gái, bình thường khi không muốn thế nào, bản thân da mặt đủ dày, thời khắc mấu chốt lại có thể do dự đứng dậy, Từ Giám hung hăng khách sáo mới mình một lần, vọt đi tắm, tinh thần sảng khoái, ngồi trên xe thể thao đỏ táo bạo kia của mình, còn chưa có ra khỏi cổng lại lái trở lại, bởi vì nghĩ Ly Ly nói cô về nhà, nhà cô ở trên trấn, mình đi tới như vậy nói không chừng đến tiếp kiến mẹ vợ tương lai, hãy cứ thận trọng một chút, trở lại ga ra, mang Audi bố để đó không dùng mở ra đi.

Từ Giám mới vừa tắm xong môi hồng răng tráng, anh nhìn vào mình trong gương xe, rất hài lòng, nghĩ đến Mạc Ly Ly vịt chết còn cứng mỏ phụ nữ nhìn mình nhất định cảm động vô cùng.

Bên kia Lục Hải vốn chuẩn bị đi lấy một lô hàng, tự nhiên nhớ đến Ly Ly, kẹt xe ở giữa nên gọi điện thoại cho Ly Ly, lúc này chiếc Pieca xanh biếc két một tiếng, quay đầu, đi xuống đường đi từ nhà kia lái đi ra ngoài, chạy nhanh một mạch, rất xa thời điểm nhìn thấy trên đường cái người con gái lẻ loi tiêu sái, anh thực sự vừa tức lại đau lòng...

"Cậu làm sao già rồi không lớn, còn giống như đứa trẻ, dù sao vẫn làm cho người ta lo lắng." Lục Hải để cho Ly Ly lên xe, vừa nói, một mặt đưa nước cho cô, lại lấy khăn tay xoa ánh mắt đỏ rực cho cô, vẻ mặt bất đắc dĩ, càng thêm cưng chiều.

Nhìn đến con mắt khóc đều đã đỏ của cô, thực hận không thể ôm cô trong ngực, dùng lực ôm hết sức, Lục Hải đã từng ôm Ly Ly, năm ấy tốt nghiệp, tất cả mọi người uống rượu, anh không uống, thời điểm mà anh đến trường bắt đầu làm thuê, ở bên ngoài khó tránh phải uống rượu, tửu lượng rất tốt, anh ôm Ly Ly say mèm, trong lòng thề, nhất định phải cố gắng kiếm tiền, cho cô cuộc sống tốt nhất. Anh thích cô gái này, không có nguyên nhân, không lí do, đều đã thành thói quen, nhìn thấy cô tim sẽ đập nhanh hơn, đã nghĩ khiến cho cô vui vẻ, đã nghĩ nhìn cô cười.

"Lục Hải..." Ly Ly nhìn anh, lại không biết nói gì, cô thậm chí không thể giải thích mình mất hứng vì cái gì, nhìn Lục Hải, rất cảm động lại rất khổ sở, tại sao là cậu ta tới.

"Đừng khóc, mắt khóc đều đã lem hết." Lục Hải từ khi đi học đã thích Ly Ly, tự nhiên rất rõ sự tình gia đình cô, cô thành cái dạng này, đoán chừng là vì tức giận bố mẹ bất công chạy đi, nhìn bộ dạng này của cô tràn đầy đau lòng, hận không thể lập tức cưới về, không cho cô chịu một chút ủy khuất nào.

Lục Hải khó khăn lắm mới trấn an được Ly Ly, lái xe quay đầu, nhìn mắt Ly Ly vẫn đỏ rực, bộ dáng mệt mỏi, anh mở hộp thu trong xe ra, đưa cho Ly Ly một cái chụp mắt hoa văn con khỉ miệng rộng.

"Đây, cậu mang cái này, nghỉ ngơi trước một chút, đến nơi mình gọi cậu."

Ly Ly nhìn chụp mắt này, mũi lại cảm thấy chua xót, nghĩ đến lần trước ngồi xe Lục Hải, cảm thấy được ánh mặt trời chiếu chói mắt không thoải mái, Lục Hải lại có thể mua ngay chụp mắt phòng bị ở trong xe, mắt lại đỏ, cô không đáng để Lục Hải đối xử như vậy với cô, nhận lấy chụp mắt, Ly Ly đụng vào tay Lục Hải, lập tức lại rụt về, cô đeo chụp mắt, dựa vào trên ghế ngồi, không khỏi cảm thấy an tâm lại.

Một chiếc xe Audi đối diện lái tới, Lục Hải an tâm nhìn Ly Ly bên cạnh, không có quá chú ý, hai chiếc xe không nhanh không chậm lướt qua...


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-15 )