Là hô hấp nhân tạo không phải hôn
← Ch.071 | Ch.073 → |
Ngoài cửa, Nghiêm Thanh Du chống cự không nổi áp lực của cảnh sát, đành phải để cho họ vào.
Cảnh sát xông tới, bắt đầu lục soát chung quanh.
Nghiêm Thanh Du cũng theo bước vào, không thấy than ảnh của San San, ngạc nhiên nói:" Người đâu?"
Cảnh sát đẩy cửa phòng tắm ra, chỉ nghe một tiếng thét chói tai.
" A!"
Tiết San San ngồi ở giữa bồn tắm lớn, hai tay ôm lấy ngực, hoảng sợ nhìn cảnh sát.
Màu trắng bọt biển tràn ngập toàn bộ bồn tắm lớn, thân thể của cô đều là bọt trắng, không che lấp được bả vai trắng nõn, cảnh tượng này đúng là không nói là được hương diễm.
" Các người...... Làm gì?" San San thoáng chìm xuống phía dưới, nhíu mày nhìn bọn họ.
Tên cảnh sát lục soát nói:" Thực xin lỗi, bởi vì cách vách xảy ra án mạng, chúng tôi chỉ là theo lệ đi điều tra khách sạn."
" Khốn kiếp!" Nghiêm Thanh Du tức giận nói:" Các người không thấy bạn của tôi đang tắm sao? Còn không đi ra ngoài!"
Vài tên cảnh sát sửng sốt một chút, nhìn bốn phía chung quanh phòng tắm, không thấy có giấu ai, thế nên thấy có lỗi, người đi đầu phất phất tay, rời khỏi phòng.
Nghiêm Thanh Du liền đi theo phía sau bọn họ, lúc rời khỏi cửa, xoay người nhìn Tiết San San.
Ánh mắt của cô rất phức tạp, có lo lắng, cũng có nghi hoặc, nhưng cô cũng không nói gì, chỉ hướng San San gật đầu, sau đó đi theo cảnh sát đi ra ngoài.
" Hô......" San San thở phào một hơi, vừa rồi thật là sợ hãi, tim cũng dường như ngừng đập.
Mới vừa buông lỏng xuống, lập tức nhớ tới người trong nước kia, cuống quít lấy tay đỡ anh đứng lên.
" Luật Hạo Thiên!" Cô hô, đầu của anh lại cúi xuống, cũng không nhúc nhích, miệng vết thương dính nước, máu tươi chậm rãi chảy, hơn phân nửa bồn tắm đều nhiễm đỏ.
Cô chỉ thoáng hoảng thần, cũng bất chấp chưa mặc xong quần áo, lấy hết khí lực đem anh ra bồn tắm lớn, đặt lên mặt đất.
Làm sao bây giờ? Anh hình như không còn hô hấp!
Nghĩ đến khả năng anh sẽ chết, cô liền sợ hãi. Cô từng hận anh, hận thấu xương, nhưng hiện tại, cô sợ mất đi anh.
" Em sẽ không cho anh chết......" Cô nói xong, chậm rãi cúi người xuống, hít sâu một hơi, nhắm ngay miệng của anh mà bắt đầu thổi khí.
Hô hấp nhân tạo...... Chắc là kiểu này......
Vốn hắn nên hôn mê bất tỉnh, anh bỗng nhiên vươn hai tay đem cô về phía mình, hô hấp nhân tạo này kéo dài thành nụ hôn nóng bỏng.
Một trận hoảng hốt qua đi, cô phục hồi tinh thần lại, đẩy mạnh anh ra.
" Anh...... Làm em sợ muốn chết, anh sao lại giả bộ bất tỉnh!"
Nhìn cô nét mặt vừa nóng vừa giận, anh cư nhiên nở nụ cười, nhẹ giọng nói:" Anh muốn biết anh ở trong lòng em, rốt cuộc có bao nhiêu phân lượng."
" Hiện tại anh thấy được, anh đắc ý chứ!" Nhưng cô rất tức giận.
"...... Anh vừa rồi thật là không có khí lực." Anh giương môi trắng bệch, " Nụ hôn của anh choc ho anh năng lượng, anh mới tỉnh lại."
" Nói bậy! Đó là hô hấp nhân tạo!" Cô thanh minh, lại thấy ánh mắt anh dời xuống, cúi đầu vừa thấy, mặt không khỏi đỏ bừng.
Vừa rồi nhất thời nóng vội, ra bồn tắm lớn ngay cả cái khăn tắm cũng chưa quấn lấy, cứ như vậy bị anh nhìn sạch.
" Nhìn cái gì vậy!" Cô vừa thẹn vừa giận, liền đi tìm quần áo phủ thêm.
Anh lấy tay kéo lại, đem cô kéo vào trong lòng, trong mắt cũng là một mảnh lạnh lùng:" Vừa rồi vài tên cảnh sát kia, anh thật muốn móc mắt họ!"
Cô trong lòng rùng mình, nhíu mày nói:" Buông!"
Anh cũng không tha, cười nói:" Trên người em anh cái gì cũng nhìn qua, thẹn thùng cái gì, vừa rồi còn làm anh đâu, thiếu chút nữa làm dọa anh."
Cô giận tái mặt:" Luật Hạo Thiên, anh nói cho em biết, người kia có phải do anh giết hay không?"
Anh sửng sốt một chút, đôi mắt của cô hắc bạch phân minh, ánh mắt trong suốt kiên định dứt khoát.
Anh cư nhiên không dám cùng cô đối diện, nghiêng đầu đi, nhắm hai mắt lại.
" Uy! Anh còn muốn giả bộ bất tỉnh?" San San cả giận:" Đừng giả bộ, anh đứng dậy cho em, phải nói rõ ràng."
Cô rất kích động, nếu anh thật sự giết người, vậy cô nên làm cái gì bây giờ? Từ nhỏ cô là người trọng chính nghĩa, cô làm sao có thể cứu một người phạm tội giết người, còn chứa chấp hắn, giúp hắn đào thoát tội!
Nhưng, muốn cô đem anh giao ra...... Cô làm không được, thật sự làm không được......
Luật Hạo Thiên vẫn không chịu nói, cũng không chịu mở mắt.
Cô có chút hoảng, nhìn miệng vết thương anh chảy máu, giống như sinh mệnh của anh đang chảy.
Luống cuống tay chân phủ thêm áo tắm, muốn băng bó vết thương cho anh, nhưng nhìn người anh đầy bọt biển, cô vội la lên:" Như vậy không được, miệng vết thương phải rửa sạch một chút!"
Nói xong liền cởi quần áo của anh, vừa cởi bỏ một cúc áo anh đã bắt tay cô, nói:" Để anh làm."
Cô mờ mịt đứng ở một bên, nhìn anh giãy dụa đứng lên, đưa lưng về phía cô, bắt đầu mở nút thắt trên người.
Sau một lúc lâu, anh bỗng nhiên nói:" Em như thế nào còn không đi ra ngoài?"
Mặt của cô đỏ lên:"...... Nga, em ra ngoài, anh cẩn thận...... Hoạt......"
Rốt cục đi ra, mặt của cô nóng quá, đang đóng cửa lại, nghe tiếng nước ào ào bên trong, nghĩ rằng đã biết là làm sao vậy? Vừa rồi lại là giúp anh lại đứng ở nơi đó nhìn anh, tuy rằng nói sự tình khẩn cấp, nhưng cô thật sự rất mất mặt......
Suy nghĩ một chút, lại cảm thấy mình rất ủy khuất, cô đều bị anh nhìn, cô nhìn anh một chút cũng không được sao? Hơn nữa...... Anh luôn sợ người khác nhìn thân thể anh, trên người anh rốt cuộc có cái gì?
Cô vài lần nhịn xuống muốn đến cửa nhìn lén liếc mắt một để thỏa lòng hiếu kì, một lát sau, tiếng nước đã không còn, bên trong truyền đến thanh âm của anh:" Lấy kéo cho anh, còn có bật lửa, cồn cùng băng gạc."
Cô sửng sốt một chút, việc bước tới. Cửa mở một chút, anh để cho cô một khe hở để cô đưa vào, sau đó cửa lại đóng lại.
Cô một trận mờ mịt đứng ở ngoài cửa, một lát sau, cô nghĩ tới cái gì, việc hô:" Em giúp anh chuẩn bị thuốc tê!"
" Đứng lại!" Anh ở bên trong quát:" Hiện tại toàn bộ khách sạn đều bị phong tỏa, em đi ra ngoài tìm thuốc tê, nhất định sẽ bị người khác nghi ngờ."
" Ách...... Vậy làm sao bây giờ?"
Cô vừa rồi xem qua miệng vết thương của anh, là một lỗ nhỏ, cô nghĩ chắc là bị súng làm bị thương, bởi vì cô chính là bị tiếng súng vang làm cho tỉnh dậy. Hơn nữa anh hiện tại vừa muốn kéo, hiển nhiên anh muốn lấy viên đạn kia ra.
Vậy thì sẽ rất đau, nếu không có thuốc tê sao được?
Chợt nghe bên trong có một trận rên rỉ thống khổ, lòng của cô mãnh khẽ run, hỏi:" Anh làm sao vậy?"
Lại là một trận yên tĩnh, một lát sau, anh hô:" Em có thể...... Vào giúp anh một chút được không?"
Cô sửng sốt, vội nói:" Có thể!"
Hít sâu một hơi, cô đẩy cửa đi vào.
" A......"
Cô thở nhẹ một tiếng, che kín miệng, trừng lớn hai mắt nhìn một màn trước mắt.
Kỳ thật anh đã mặc quần xong, chẳng qua là ở trần dựa vào tường, máu tươi theo đầu miệng vết thương vẫn chảy, hình thành một bãi máu.
Ánh mắt của cô lại chăm chú vào phía trên tràn truồng của anh, cô chưa từng nghĩ tới một người trên người lại có nhiều vết thương như vậy!
Khắp nơi đều là vết sẹo, làm cho cô khó có thể tin, không thể tưởng tượng vết sẹo này là như thế nào lại có, anh mười năm này đến tột cùng đã gặp nhưng chuyện tàn khốc gì?
Nhịn không được trong lòng đao khoét một chút, mũi đau xót, nước mắt liền rơi xuống.
" Đừng khóc." Anh cau mày, môi trắng bệch nói:" Anh không muốn cho em xem, sẽ làm cho em sợ."
Cô lắc đầu, đi qua, không nói một tiếng quỳ gối bên cạnh anh.
" Anh cần em làm gì?"
Anh sửng sốt một chút, chỉ vào miệng vết thương của mình:" Nơi này...... Viên đạn quá sâu, em giúp anh đem miệng vết thương chung quanh đẩy ra một chút, sau đó cầm đạn rút ra, em có thể chứ?"
Việc này, anh vốn là muốn chính mình làm, nhưng vị trí của vết thương ở bả vai phía dưới, anh thật sự thấy không rõ lắm.
Nghe lời của anh, cô cũng đã bắt đầu phát run, nhưng cô vẫn cố gắng bắt buộc mình phải trấn định lại. Anh cần cô giúp, cô không thể lùi bước.
Dùng sức cầm kéo, lúc đụng tới miệng vết thương, cô lại nhịn không được run run.
" Đừng khẩn trương, chỉ cần đạn lấy ra một nữa là tốt rồi." Anh cổ vũ nói, còn nhẹ nhàng sờ đầu cô.
Cô khóc:" Em...... Em làm không được......"
" Em làm được." Anh cổ vũ nói, còn nhẹ nhàng sờ đầu cô:" Em coi như là cắt thịt heo là được, không sao."
Cô lại sợ tới mức sắc mặt tái nhợt:" Không......"
← Ch. 071 | Ch. 073 → |