Vay nóng Tima

Truyện:Phúc Hắc Tổng Giám Đốc, Đừng Ăn Ta - Chương 039

Phúc Hắc Tổng Giám Đốc, Đừng Ăn Ta
Trọn bộ 139 chương
Chương 039
Khẩu thị tâm phi
0.00
(0 votes)


Chương (1-139)

Siêu sale Shopee


" Tiểu thư ra lệnh cho các người làm cái gì?"

" Cô ấy ra lệnh cho chúng tôi...... để chúng tôi đánh Tiết tiểu thư......"

" Cho nên những vết thương trên người cô ấy đều là các người gây nên?"

Hai người nhìn thoáng qua nhau, vẻ mặt nơm nớp lo sợ.

Luật Hạo Thiên sắc mặt nhìn không ra vui hay giận, lạnh lùng hỏi:" Còn làm những gì nữa?"

" Không...... không có...... Tiểu thư ra lệnh cho chúng tôi cưỡng bức cô gái kia ...... Nhưng chúng tôi mới chỉ động vào quần áo của cô ấy, chúng tôi cũng chưa làm cái gì hết cả!"

Hai mắt anh hơi hơi nheo lại:" Nếu không phải tôi tới, các người không phải là đã muốn làm rồi?"

Hai người không dám nói lời nào, tuy rằng không biết Luật tiên sinh cùng cô gái kia có quan hệ gì, nhưng mà ánh mắt của anh thật đáng sợ, giống như kiểu nếu nói sai câu gì sẽ phải chết không có chỗ chôn.

Trong mắt anh oán khí càng ngày càng đậm, bỗng nhiên nghe thấy thanh âm mở cửa, anh thấp giọng nói:" Tôi vừa nãy cũng không hỏi qua các người cái gì hiểu chưa?"

"H.. i.. ể.. u...... Hiểu được."

Lúc này Lâm Tư Tư đã đi tới, thay một chiếc váy màu hồng nhạt, trên dưới vừa như in, chiếc váy này tuy cao quý nhưng lại không mất đi vẻ nhu hòa, Luật Hạo Thiên lựa chọn không sai.

Anh nhìn Lâm Tư Tư rồi nghĩ các cô dáng người xấp xỉ, nếu cô ấy mặc quần áo này vào nhất định cũng sẽ rất đẹp?

Thấy anh nhìn mình không chớp mắt, Tư Tư trong lòng cảm thấy ngọt ngào, liền chạy đến trước mặt anh, giữ chặt tay anh hỏi:" Anh Hạo Thiên, nhìn có được không."

Anh cười cười, quay đầu đi.

" Nhìn có được không!" Cô lắc lắc hai tay của anh.

Anh quay đầu lại, mỉm cười nói:" Đương nhiên hợp rồi, quần áo bình thường mặc ở trên người em đều trở nên rực rỡ chói lọi."

" Đáng ghét!" Tư Tư vung tay, nhẹ nhàng đánh vào ngực anh.

Hạo Thiên lúc mỉm cười với cô, là thời khắc cô cảm thấy hạnh phúc nhất.

" Anh, em đói bụng rồi, chúng ta đi ăn cơm đi được không?"

" Giữa trưa không phải đă cùng nhau ăn rồi sao?" Anh hòa nhã nói, " Anh còn có việc ở công ty không thể cùng em được." Dứt lời xoay người bước đi.

Tư Tư giận tái mặt:" Công ty có việc vì sao anh còn đến đây? Hạo thiên, anh không cần coi Tư Tư là đứa ngốc, cha đã đem việc quản lý toàn khu vực Á Đông đều giao cho anh cả rồi, căn bản hiện tại anh sẽ không còn bao nhiêu việc."

Anh ngừng cước bộ, hai đấm nắm chặt, trầm mặc một lát, quay đầu lại, dịu dàng cười.

" Em nói sai rồi, anh là lo lắng đại thiếu gia, anh ấy vừa mới tiếp nhận công tác bên này, sợ là anh ấy không kịp thích ứng. Bất quá, nếu lão gia an bài như vậy, nhất định là có cái lý của ông ấy, anh tin tưởng đại thiếu gia chắc sẽ làm tốt."

" Nhưng mà anh làm sao phải lo lắng!" Cô kéo tay anh:" Đi thôi, anh cũng nên thư giãn một chút!"

......

Tiết San San nghiêng ngả lảo đảo chạy ra khỏi bệnh viện, cô không biết nên đi nơi nào, trên người trừ bỏ chi phiếu cái gì cũng không có, không có tiền bắt xe, cô chỉ có thể đứng lặng ở ven đường.

Nhớ tới đã nhiều ngày nay phải chịu tra tấn, nhớ tới tên đàn ông Luật Hạo Thiên kia.

Anh đã từng làm cho cô cảm thấy sợ hãi, nhưng hiện tại anh càng làm cho cô đau lòng hơn. Trong ngực đều là hận ý đối với anh, cô hận anh, hận không thể xé mở vỏ bọc ngụy trang của anh làm cho mọi người nhìn đến bộ mặt xấu xa của Anh, sự dối trá của anh, còn có lúc anh ở Lâm gia bộ dáng khúm núm!

Ngẫm lại đều đau lòng, ngực cũng như bị hỏa thiêu, bị hai tên bảo tiêu kia đá một cước rất mạnh, không biết xương sườn có bị làm sao không......

Cô cứ như vậy bồi hồi, vô thức hướng phía trước đi, trong tầm mắt mơ hồ tất cả đều là đèn xe lóng lánh, cả người vô lực giống như có một cái giường làm cho cô nằm xuống.

Mệt mỏi quá......

Lúc té xỉu, giống như có một đôi tay ôm lấy cô, sau đó một thanh âm vang lên:" Này! Cô không thể ở bên cạnh xe của tôi té xỉu được......"

Hơi trợn mắt, cô xem người mơ hồ trước mặt, sau đó cô lại chậm rãi nhắm hai mắt lại......


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-139)