Xin giúp đỡ
← Ch.027 | Ch.029 → |
" Hai người đến thăm tôi, tôi rất vui."
Tiết San San nói, bỗng nhiên phát hiện tay của mình bị Giang Hằng Vũ nắm chặt, muốn rút tay ra, lại bị hắn dùng lực bắt lấy.
"Chỉ một chút thôi, ai bảo em là bạn gái anh?" Hắn sáng lạn cười, khuôn mặt không chút giả dối.
Cô vô lực nói:" Tôi không phải......"
"Tốt lắm tốt lắm, bảo bối, đừng làm nũng, Tiểu Phỉ làm canh sườn cho em đấy! Cô ấy đối em còn hơn người bạn trai như anh, nhanh uống hết đi, đây chính là tâm ý của cô ấy!"
Hắn nói xong liền lấy cái túi trong tay Tiểu Phỉ, rót ra một chén, hơi nóng bay ra tứ phía.
"Thơm quá ....." San San uống một ngụm, cảm động đến rơi nước mắt nói:" Cám ơn cậu, Tiểu Phỉ."
Tiểu Phỉ đỏ mặt nói:" Cậu thích thì tốt rồi, San San, cậu nhất định phải dưỡng bệnh cho tốt, để mau hồi phục!"
"Yên tâm đi! Mình rất khỏe mạnh! Loại bệnh nhỏ này, không đến ba ngày là khỏi rồi!"
Cô vừa nói xong trên đầu liền bị Giang Hằng Vũ cú một cái.
"Sao có thể? Em lợi hại? Anh cánh cáo em, trong vòng một tuần không thể xuất viện, trong vòng một tháng không thể đi!"
Cô cả kinh:" Tôi không đi? Chẳng lẽ trốn chạy?"
" Đương nhiên không phải." Hắn thần bí hề hề cười:" Em muốn đi, vậy thì để anh cõng."
" Tôi không cần, tôi còn phải làm việc!"
" Chân của em bị như vậy làm thế nào làm việc?"
" Rất nhanh sẽ khỏi thôi."
" Nói bậy! Không cho phép em làm việc."
" Khó mà làm theo lời anh được, ta không làm việc, cũng bị cuốn gói."
" Không sao, cùng lắm thì anh mướn em làm vệ sĩ."
" Giang Hằng Vũ, anh đừng nói đùa được không?" Cô nhíu nhíu mày:"Tôi muốn anh nói chuyện nghiêm túc."
"Anhđây là nói thật." Hắn quả nhiên bộ ra khuôn mặt nghiêm túc:" Em thật sự có thể làm vệ sĩ cho anh, bất quá anh sẽ không cho em làm này làm kia, anh thương em còn không hết."
Nhìnbiểu tình thành thật của hắn, San San hơi hơi sửng sốt, trong đầu bỗng nhiên có ý niệm hiện lên.
"Nếu có thời gian, chúng ta cùng nói chuyện được không?"
Giang Hằng Vũ vui vẻ nói:" Tốt! Anh hiện tại đang có thời gian, chúng ta hiện tại nói đi!"
San San lắc lắc đầu, bất đắc dĩ cười nói:" Lần khác, được không? Tôi hôm nay rất mệt."
"Ok Ok, em muốn như thế nào đều tùy em! Ha ha......"
Nhìn hắn tươi cười, San San trong lòng càng rối loạn.
Kỳ thật cô muốn hỏi hắn, gia thế của hắn có thể hay không cùng Lâm gia chống đối. Nhưng là cô hỏi không ra, cũng không biết cùng hắn như vậy đến tột đúng hay không.
Giang Hằng Vũ cùng Tiểu Phỉ đến thăm là buổi sáng, thời điểm rời khỏi cũng đã chiều tối.
Cô bỏ sợi dây buộc chân mình, tự mình bước xuống giường, đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn bên ngoài nồng đậm bóng đêm.
Cô nên làm cái gì bây giờ? Thật sự nhận thua tên ác ma kia sao?Hay là đi tìm Giang hằng Vũ giúp đỡ?
Cô không nghĩ sẽ chọc bất luận kẻ nào, nhưng là nếu bức cô, cô cũng chỉ có thể vùng dậy.
Bỗng nhiên cửa mở ra, tiếng bước chân truyền đến.
Hai vai của cô khẽ run lên, hai tay gắt gao nắm chặt...... Cô biết, anh ta đã đến.
Bỗng nhiên trên vai ấm áp, anh lại khoác thêm áo cho cô. Cô nhắm mắt lại không nói lời nào, chỉ hy vọng này ác ma mau rời đi.
Nhưng anh lại căn bản không rời khỏi như cô mong muốn, hai tay ôm thắt lưng của cô, ở phía sau ôm lấy cô.
Cô cả người run lên, cắn răng nói:" Luật tiên sinh, tôi lại lặp lại một lần, tôi không phải kỹ nữ."
Thật lâu sau, anh mới mở miệng nói:" Tôi chưa bao giờ sẽ đi ôm một kỹ nữ."
Cô lại cắn răng:" Tôi có thể thay anh giữ kín bí mật, nhưng mong anh không cần như vậy, tôi có thể quên sự việc kia, chúng ta trong lúc đó cái gì cũng chưa phát sinh!"
" Em muốn quên, nhưng tôi lại không quên dược." Anh nói xong, bỗng nhiên quay người cô lại, cúi đầu, ôm chặt cô, hôn triền miên.
← Ch. 027 | Ch. 029 → |