Vay nóng Tima

Truyện:Phúc Hắc Tổng Giám Đốc, Đừng Ăn Ta - Chương 020

Phúc Hắc Tổng Giám Đốc, Đừng Ăn Ta
Trọn bộ 139 chương
Chương 020
Áo mũ chỉnh tề
0.00
(0 votes)


Chương (1-139)

Siêu sale Shopee


"Tôi mặc thành như vậy thì làm sao? Tôi mặc thế nào là tự do của tôi, anh sẽ không ngay cả tôi mặc quần áo gì cũng ý kiến sao?"

Cô vừa nói liền hối hận, đắc tội với chủ, là không có miếng ăn a!

Cô nín thở nhìn anh, chỉ thấy cặp mắt lạnh lùng kia hơi hơi nheo lại, ánh mắt như vậy đã có vài tia sáng xẹt qua, không xong rồi, hôm nay cô thật sự đắc tội với đại boss rồi!

"Anh định làm gì tôi? Cùng lắm thì từ chức, xem ai sợ ai!" Cô cho dù đi ăn trộm hay chém giết, cũng không ăn chén cơm của anh!

Cô cắn chặt răng đang định nằm xuống giường, liền bị anh một tay đè lại.

"Anh định làm gì?" Cô cả kinh:" Tôi đã nói tôi không làm nữa, cùng lắm thì mười vạn tiền thưởng cũng trả lại cho các người, tôi không đã không còn làm? Anh mau buông......"

Thanh âm của cô chỉ một thoáng đã bị bao phủ, bởi vì anh không hề báo trước đã hôn cô.

" Ô......" Cô sợ ngây người, trong đầu chỉ còn lại một luồng bạch quang.

Thanh âm bị che lại, hô hấp cũng bị che lại, cô hít thở không thông xen lẫn kinh ngạc, chuyện này là như thế nào phát sinh?

Cô hoàn toàn không rõ ràng lắm, anh rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Không phải anh ta chán ghét cô sao? Vì sao lại hôn cô?

Thật lâu sau, anh rốt cục buông lỏng tay, ánh mắt sâu kín nhìn cô.

Cô cũng ngơ ngác nhìn anh, run giọng nói:" Anh...... Hỗn đản!"

Anh khẽ nhíu mày, hơi dùng sức bắt lấy đai lưng cô, kia dây lưng tinh tế 'tê' một tiếng bị tháo ra.

Bị kinh hãi, cô thét chói tai ra tiếng, lại bị bàn tay to của anh gắt gao che lại.

Taynày che miệng làm cô lại có nhớ lại...... một màn khách sạn kia giống như một lần nữa trình diễn, cô sợ tới mức mất đi hô hấp, kinh hãi ngây ngốc nhìn anh.

Anh động tác đâu vào đấy chậm rãi cởi bỏ quần áo của cô, không nói một lời ném xuống đất.

Chỉ còn lại áo ngực cùng quần nhỏ, Tiết San San sợ tới mức cuộn mình lại, hai tay bảo vệ ngực, hoảng sợ nhìn anh.

Mà anh chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm cô, yên lặng chừng 1 phút, hắn thản nhiên nói:" Cho cô thời gian 5 phút, thay quần áo khác đi ra ngoài."

Nói xong anh đi ra cửa phòng.

Tiết San San ngơ ngác ngồi ở trên giường, vẻ mặt mờ mịt.

Ngón tay nhẹ nhàng chạm qua môi, nghĩ lại...... nếu không tính tới chuyện kia, đây hẳn là nụ hôn đầu tiên của cô đi? Ngụy quân tử chết tiệt, cướp đi nụ hôn đầu tiên của cô lại bình thản giống không có việc gì khác thường, xoay người ra khỏi cửa lại khôi phục lại bộ dáng chỉnh tề!

Cô vừa hận vừa giận, vì sao lại chịu thua anh như vậy.

Đổi quần áo khác đi ra cửa, anh xoay người đánh giá cô một chút, quần bò nhẹ nhàng khoan khoái cùng áo kẻ ô vuông, đây mới chính là cô, Tiết San San. Mặc kệ nội tâm như thế nào, bề ngoài của cô luôn thanh cao.

" Đi thôi." Anh cười nhẹ, tựa hồ thực vừa lòng.

Cô yên lặng theo phía sau anh, mắt nhìn chằm chằm hai chân, cũng không dám ngẩng đầu liếc mắt nam nhân đi phía trước cô.

Quen biết cô càng lâu, cô càng phát hiện ra anh đáng sợ, anh bóng dáng cao lớn thon dài dần dần cùng ác ma đêm ấy cướp đi đêm đầu của cô hòa hợp làm một thể, mùa hè nóng bức, cô lại cảm thấy như mùa đông rét lạnh. Thật là đáng sợ......

Trở lại lớp học, Lật tiên sinh đã trì hoãn lớp học chừng 20 phút, anh cho Tiết San San trở lại chỗ ngồi, sau đó nhìn nhìn xuống lớp, hướng mọi người mỉm cười, nụ cười này lại có lục làm điên đảo chúng sinh.

" Thật có lỗi, vừa mới tôi có việc trì hoãn, bất quá tuy rằng chương trình học ngắn hơn 20 phút, nhưng tôi tin tưởng rằng sẽ cho mọi người một buổi học với chất lượng tốt nhất. Tốt lắm, chúng ta bắt đầu đi."

Nụ cười mê người, thanh âm ôn hòa, chỉ một thoáng đã nữ sinh ở đây thất điên bát đảo.

Tiết San San ngơ ngác nhìn anh ở trên bục giảng lời nói chậm rãi mà phong độ, lại nghĩ tới vừa rồi anh thô bạo hôn cô, bộ dáng thoát quần áo của cô. Namnhân này trước mặt người khác chính là hai người hoàn toàn bất đồng, trước mặt người khác thân thiết tươi cười như vậy, ở sau lưng lại có ánh mắt lạnh như băng ........

Chẳng lẽ đây là người trong truyền thuyết?

Cô rùng mình một cái...........


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-139)