← Ch.05 | Ch.07 → |
"Ngọc Hoàng đại đế đến!" tiếng hô của Chu công công éo éo cao cao nghe rất buồn cười nhưng lại làm bá quan trong chỗ thiết triều lục đục sắp xếp theo thứ tự, bên quan văn bên quan võ ngay ngắn chờ diện kiến Ngọc hoàng.
Ngọc hoàng đại đế Lưu Hải Đông Phương chầm chậm bước lên ngai rồng được chạm trỗ, nạm các loại ngọc quý dát vàng, trang trí điêu khắc tinh vi...Ngọc hoàng mặc hoàng bào, đổi mũ cửu long, lưng đeo đai vàng có đính noãn ngọc tinh xảo, chân đi hia thêu rồng, tư thái uy nghiêm ngồi xuống ngai vàng.
"Ngọc Hoàng đại đế thiên thiên cửu đỉnh, thiên thiên cửu đỉnh" Tất cả thiên quan quỳ xuống đồng nhất hô lên.
Ánh mắt uy nghiêm, lạnh lùng lướt nhẹ qua thiên quan bên dưới thấy toàn bộ đều ngay ngắn cuối đầu, miệng khẽ nhết âm thành hùng hậu nhưng lãnh vang lên "Bình thân!"
Đồng loạt thiên quan vội hạ giọng đều đều tạ thiên an rồi mau chóng đứng nghiêm vị trí của mình chờ thiết triều.
"Thiết triều..." Chu công công hô.
Lần lượt thiên quan lên chuẩn tấu, báo cáo công việc quản lý của từng bộ, lần lượt nối tiếp trình lên Ngọc hoàng, việc nhỏ thì giải quyết tại nơi yết triều việc quan trọng thì cần họp lại giữa các bộ viết tấu hầu Ngọc hoàng sơ chuẩn...
Các bộ thiên quan lớn nhỏ hầu hết đã cung cầu ý kiến xong, đến riêng Thái thượng lão quân mọi hôm đều hào sảng tổng bộ lại ý kiến nay lại mang bộ mặt đen như đích nồi, mày nhíu chặt, ánh mắt hoảng hốt, hai bàn tay già nua niết chặt vạt áo bào trắng tinh, râu cứ rung rung cả lên...
"Lão thái quân...ngài không có gì để nói sao...lão thái..." Chu công công thấp giọng kêu, hồi giờ ngài ấy rôm rã nhất triều mà sao hôm nay lại đưa bộ mặt như đưa đám thế kia...chật chật.
Tiếng Chu công công nhắc nhỏ làm Thái thượng lão quân sực tỉnh, ánh mắt già nua nhưng tinh tường nhìn Ngọc hoàng đại đế ở trên cao, khẽ nuốt nước miếng, tay vô thức sờ lên chòm râu ông yêu thương nuôi mấy ngàn năm qua, môi rung rung nói
"Ngọc hoàng...lão...lão..." Chưa nói hết câu lão lại òa khóc thật to như oa nhi, nước mắt nuôn ra như dòng suối nhỏ làm thiên quan các bộ ngỡ ngàng không dứt.
Thai thượng lão quân là ai? Là người thân cận của Ngọc hoàng, giữ vị trí chức cao vọng trọng được mọi người trong thiên cung kính nể, ông cả một đời chỉ yêu quý dược liệu, cây cỏ, rễ thuốc, ...làm bạn với nồi luyện đan nhưng ông cũng chính là người duy nhất luyện ra tuyệt đan ở Càn Khôn giới này...Tiên đan ông luyện ở tiên giới đã là cực phẩm nếu ở dưới hạ giới chắc là tiên đan cửu đỉnh sao? Ai chả mơ ước được tiên đan Thái thượng lão quân luyện được, muốn có được tiên đan của ông khó hơn bao giờ hết...Thái thượng lão quân nổi tiếng là người hào sảng nhưng lại như một lão ngoan đồng, người duy nhất có thể trị được ông có lẽ là người tối cao nhất Càn Khôn giới này và ...Muốn ông tặng tiên đan cũng dễ thôi nhưng phải có sự trao đổi. Và sự trao đổi đó rất khó làm...đôi khi làm người ta ức nghẹn đến tắt thở...Lão thái quân ngoan đồng như vậy ai dám bắt nạn được ông nói chi giờ ông lại khóc như một đứa con nít...thật làm cho lòng người bị ông trêu chọc thật hả dạ nhưng cũng thấy ấy nấy...
"Lão thái quân...kìa ngài đừng khóc đây là.. là nơi yết triều mà...ngài.. ngài..." Chu công công khó nhọc lên tiếng, lão ngoan đồng này hôm nay làm sao vậy muốn chơi gì thì phải bãi triều đã chứ. Chu công công dỗ mãi lão chả nín, khó khăn ngước ánh mắt cầu cứu Ngọc hoàng.
Trên cao Ngọc hoàng vốn uy nghiêm nay lại hiện ra một vẻ mặt uống trà xem diễn kịch, ánh mắt nhìn chằm chằm thích thú về lão ngoan đồng đang lăn lộn ăn vạ trên sàn ngọc bích. Chu công công đỗ mồ hôi ròng ròng, khuôn mặt già nua co rúm lại, làm bộ như không thấy tiếp tục quay sang dỗ lão Thái quân. Thiên quan bên dưới cũng làm ngơ mát nhìn mũi, mũi nhìn tim, câm điếc một thể.
Lão thái quân khóc mệt không thấy ai dỗ, Ngọc hoàng một bộ mặt xem cuộc vui thì kiềm chế uất ức đứng lên, nhìn thẳng vào Ngọc hoàng nói
"Ngọc hoàng, Tứ công chúa...nàng trộm 3 viên Phục sinh đan, 7 viên Loạn mộng đan, 12 viên Túy đan, 2 viên Mễ Ngục đan, 4 viên ÁI ÁI đan, 11 viên..., 16 viên...22 viên...9 viên...6 viên...9 viên...." Lần lượt tên tiên đan ngàn năm có một do Thái thượng lão quân tụ chế hầu hết hình như đều rơi vào tay của tứ công chúa Càn Khôn giới được Ngọc hoàng kiêu sủng nhất.
Thái thượng lão quân tùy ý kể ra vô số thứ ăn cắp mà tứ công chúa gây ra mà quên mất sắc mặt của người ngồi trên ngai rồng dần biến đen.
"Tứ nhi...kể tiếp đi...Bích nhi cho ta miếng nước, nãy giờ khát khô cả cổ" Bích nhi cảm giác được âm khí đang tràn lan vốn đã muốn chạy, nghe tiếng sai bảo của thái quân như nghe thấy thiên âm tức tốc chạy như chim bay đi lấy nước mà vốn quên rằng nàng có thể biến ra, Thái thượng lão quân thấy nàng bỏ chạy liền xì một tiếng châm chọc tiện tay biến ra cái bàn ghế cùng bộ ấm trà nghi ngút ngồi uống, nhìn Tứ nhi ngu ngốc không biết gì lien miệng kể. Nói đùa ông hôm nay đã mất thể diện trước mặt quan lại, còn con nhóc Phi Vân đó chơi lão, lấy đồ lão, lão không lấy được từ nhóc lão sẽ lấy từ cha nhóc...Nghĩ đến nhóc đó ông lại bực mình tại sao một bộ dáng như cục bông đáng yêu mềm mại như bánh bao thiên sứ thế mà tâm lại xảo quyệt hết sức...làm lão già đây bại ngay từ hiệp một thật đáng mất mặt. Hừ!
"...tứ công chúa trộm đào tiên ăn thấy ngon nên đã ăn từ cây này sang cây khác hiên đã hết đào yến tiệc sau này sẽ không có đào, ...rình trộm tiên nữ tắm..., làm vỡ 3 nình cỗ ngàn năm..., đem nhận sâm ngàn năm cho Tiểu Tiểu ăn..., cạo đầu trọc cho Uý Thiên phó bộ binh... , cắt lông đuôi của Đích Lỗ..., nướng thịt Mỹ Ca trĩ thiên phẩm thượng hạng của Lý thiên tướng quân...và Ảo Lỗ yêu quý của Mạc tướng quân..., cắt đi bộ râu yêu quý của Lỗ tướng quân..., nhỗ sạch lông tiên công Tiểu Uý sủng vật của nhị công chúa..., đốt đi 12 bộ thư pháp của Ngọc hoàng..." Nói một hơi như vậy Tiểu Tứ rất khát bèn dừng lại, biến hóa một ly nước nhỏ uống liền một ngụm, quay ra định nói tiếp thì...
"Ầm!" Tấu trương trên thiên án đỗ ngã rơi xuống sàn ngọc, thiên án không chịu nổi sức đập cũng bể làm đổi, Chu công công bên cạnh cũng sớm rung rấy quỳ xuống, thiên quan phía dưới cũng đã co rúm chờ mệnh chịu tội, riêng thái thượng lão quân không quỳ xuống nhưng cũng đã cấp ấm trà đứng cuối đầu.
"Bãi triều!" Thiên âm! Là thiên âm nhưng lạnh lẽo quá...thiên quan như được ban ân rối rít tạ ơn rồi nhanh nhảu kéo nhau về hết.
"Ngọc hoàng...còn ta..." Thái thượng lão quân dè đặt nhìn Ngọc hoàng đen mặt phát ra khí lạnh.
Ánh mắt lạnh lẽo liếc qua, hừ một tiếng nhỏ, nghĩ nghĩ rồi khẽ cười lạnh " Chu công công lấy một bao hạt giống cỏ Ngũ Sắc cho lão thái quân..."
Cỏ Ngũ Sắc! Hai mắt lão thái quân như bừng sáng, cỏ ngũ sắc thứ mà ông có đổi bao nhiêu vật liệu trân quý ngàn năm cũng không được. Đừng nói là một bao hạt giống ngay cả một cây cũng khó có được, vụ này bẻ mặt cũng đáng, mất tiên đan cũng được...Ahaha!
"Tạ ơn Ngọc hoàng, lão thần sẽ gieo trồng cẩn thận!" Nhận được bao hạt giống, ông cẩn thận cất ngay vào vào lòng, nâng như trứng hứng như hoa, cứ ngỡ sơ sãy một giây thì sẽ bay đi mất.
"Tứ công chúa bây giờ đang ở đâu".
"Bẩm Ngọc hoàng đang ở Kim Tây Hành cung của thiên hậu."Chu công công nơm nớp lo sợ cho công chúa nhỏ.
Lưu Hải Đông Phương khuôn mặt vặn vẽo, lông mày rậm chau lại, nhưng ánh mắt lại tỏ vẻ cung chìu bất đắc dĩ, nhàn nhạt mở miệng" Bãi giá Kim Tây Hành cung".
"Cung tiễn Ngọc hoàng, Ngọc hoàng thiên thiên tuế" Đội di giá chậm rãi theo bước chân Ngọc hoàng bãi giá tới Kim Tây Hành cung của thiên hậu.
← Ch. 05 | Ch. 07 → |