Trở về Niếp Môn
← Ch.049 | Ch.051 → |
Sáng sớm. Sương sớm từ đêm qua vẫn còn chưa hết. Hai chiếc xe xếp song song tại cửa vào của biệt thự. Hai chiếc xe giống nhau và hai người ngồi bên trong cũng giống nhau, một chiếc hiện lên vẻ lịch lam, một cái xe khác hiện lên vể kiêu ngạo bất tuân."Tích, nhớ kỹ mục đích lần này, chỉ cần tìm được vấn đề chính xác là có thể rút lui, không cần dây dưa nhiều với hắn, trăm ngàn không được lộ thân phận của mình."
Niếp ngân rất bết tính cách Niếp Tích, có chút lo lắng lại dặn dò."Được, em đã biết......"
Niếp tích đáp lại anh trai mình, nhưng còn chưa nói xong, đã bị Tu Nguyệt ngồi ở bên cạnh gương mặt rất nghiêm túc, đem đâu Niếp Tích ấn sang một bên, hiện ra hiện ra tâm mắt Niếp Ngân."Anh cứ yên tâm, có tôi ở đây sẽ găn cản Niếp Tích gây phiền phức."
Tu Nguyệt nở nụ cười mê hồn, giọng điệu phá lệ sang sảng. Niếp ngân gật gật đầu, không nói gì nhiều, ánh mắt lộ ra vẻ tin tưởn."Nha đầu chết tiệt kia! Nơi này là đâu mà tới phiên cô lắm miệng!"
Niếp tích hất người Tu Nguyệt ra, nổi giận đùng đùng với nàng quát. Miệng vừa nói nhưng tay thì không quên sửa lại mái tóc vừa bị Tu Nguyệt làm rối."Chẳng lẽ anh muốn đi kế hôn sao?"
Tu Nguyệt nhìn Niếp Tích sửa lại mái tóc, lộ ra ánh mắt hèn mọn, trong lòng không được tự nhiên châm chọc nói."Có lẽ tôi đi chuyến bay này nhìn thấy tiếp viên hàng không nào xinh đẹp, không chừng liền sau đó kết hôn luôn."
Vẻ mặt Niếp tích xấu xa nói với Tu Nguyệt. Vẻ mặt Tu Nguyệt nhất thời rất nghiêm túc, tuy tức giân nhưng vô cùng me người:"Tốt, kết hôn a, tôi xem người nào không sợ thảm thương gả cho anh."
Niếp tích vẻ mặt tức giận của Tu Nguyệt, đắc ý nở nụ cười, còn huýt sao. Tu Nguyệt lúc này càng thêm tức giận, căm tức nhìn phía trước, dồn dập thở phì phò. Lúc sao cô liếc mắt nhìn Niếp Tích vẫn còn sửa lại kiểu tóc, phẫn nộ đánh tiếp, hai tay ở trên đầu của hắn liều mạng chà đạp, làm Niếp Tích vừa sửa lại tóc thì đã rồi tinh, rối mù."Tôi đời này ghét nhất là ai thôi sáo trước mặt tôi, anh còn thổi nữa, cho ngươi thổi! Cho ngươi thổi!"
Hành động này của cô làm cho Niếp Tích kinh ngạc, một hồi sửng sốt, tiếp theo chậm rãi quay đầu trừng mắt Tu Nguyệ, trên mặt hiện lên vô số u oán."A! Cái nha đầu chết tiệt kia! Cô xuống xe cho tôi! Có nghe hay không, mau xuống xe!"
Niếp tích hét lớn, cảm giác thực mạnh mẽ, nhưng lúc này lại có chút buồn cười, mấy người hầu ở bên ngoài cũng nhịn không được vụng trộm che miệng cười. Mà Niếp Ngân bên kia, truyền ra âm thanh motor, đôi mày kiếm vẫn bình tĩnh, không bị cái gì ảnh hưởng đến tâm tình. Niếp tích nghe được âm thanh, chạy nhanh nhìn về phía niếp ngân."Đại ca......"
Niếp Ngân quay đầu, đời câu nói tiếp của Niếp Tích. Vẻ mặt Niếp tích hiện lên một tia rối rắm, theo sau tiếp tục nói:"Không nên để tâm tình xen lẫn vào công việc, dễ dàng ra nguy hiểm."
"Không cần nhiều chuyện."
Niếp ngân nói ra một câu, nhìn lại phía trước, chuẩn bị khởi động xe."Đại ca!"
Niếp tích lại hô. Niếp ngân lại quay đầu, biểu tình có chút không kiên nhẫn:"Còn có chuyện gì?"
Khóe môi Niếp Tích nói một tiếng, bình tĩnh cười cười:"Trưởng họ Niếp gia, sẽ dựa theo ý nghĩ của mình dũng cảm mà đi làm."
Tong mắt Niếp Ngân lộ ra có chút phẫn ý, nhìn chằm chằm Niếp Tích:"Xú tiểu tử, nghe lén người khác nói chuyện."
Niếp Tích vô tội nhún vai, làm ra bộ mặt ủy khuất:"Đêm qua em ngủ trong phòng đã rất bình yên, phải nói là các người quấy đến em nghỉ ngơi mới đúng đi."
Niếp Ngân không để ý đến Niếp Tích, cũng không muốn nghe hắn lải nhải nữa, gẫm mạnh chân ga, biến mất khỏi tầm mắt Niếp Tích. Bao gồm người làm vườn, người vệ sinh ở bên trong, tất cả người hầu Niếp môn, bọn họ phải bên trong Niếp môn, nếu môn về thăm người thân, cần phải xin chỉ thị trước, bất quá mỗi ngày đều có cố định thời gian cho bọn họ đi ra ngoài mua ít đồ dùng hằng ngày của mình. Bọn họ ra ngoài bằng một chiếc xa hoa đại ba, thì bọn họ trở về cũng là chiếc xe này, hiện tại chiếc xe này đã chậm rãi xuất hiện ở tầm mắt niếp ngân. Niếp Ngân cười lạnh một tiếng, đúng vậy, hết thảy hắn lên kế hoạch trong trước. Hắn ném điếu xì gà trong tay xuống, hắn im lặng rời đi ẩn dấu bên ngoài Niếp môn. Chiếc xe đại ba ở trước cửa niếp môn đã ngừng lại, vài hộ vệ đi lên xe, mỗi một người hầu đều chứng minh thân phân của mình căn cứ chính xác vào nghiệm chứng kiện cấp này, đây là trình tự bắt buộc. Kiểm tra người xong, hộ vệ đi xuống xe, hai người hai bên đứng ở trước cửa lớn, chậm rãi rộng mở, thật giống như kinh thành cổ đại ngày xưa. Hết thảy đều cực kỳ bình thường, không có gì không thích hợp ở đây, xe đại ba chậm từ Niếp môn đi ra, hết thảy thật giống nhau như hôm qua. Không ai phát hiện Niếp Ngân nằm thẳng trên đỉnh xe đại ba, không ai biết một người sát thủ đứng đầu của hội đặc công, hiện tại đã dễ dàng tiến vào Niếp môn. Niếp ngân vẫn thong dong bình tĩnh như cũ quan sát mọi thứ, nhìn thấy ánh dương và đám mây đỏ rực, hắn nhanh chóng lấy diêm ra, châm một cây, tùy ý ném lên xe đại ba sau. Chỉ nghe "Hô"
một tiếng, xe đại ba đang đi trên đường tự nhiên hỏa diệm nổ tung trên cao. Đương nhiên, đây là niếp ngân trở lên xe phía trước đã làm chuyện này."Cháy rồi! Cháy rồi!"
Đột nhiên chuyện này phát sinh trong cung viên, mọi người ai cũng chú ý đến bên này đi tìm bình chữa cháy, vội vàng nói với những xe khác, mọi người chạy đi tạo thành một đoàn loạn. Lái xe cũng phát hiện nguy hiểm, không dám dừng xe, một đám người cầm bình chữa lửa chạy tới mặt sau xe đại ba, mọi người đều loạn lên tìm bình chữa cháy, lửa thế mới ngừng lại được. Khi mọi người đã đi hết. Lúc này không ai chú ý tới. Có một bong dáng cao lớn, tựa hồ như chưa có việc gì đi vào biệt thự." Uy, anh phải cẩn thận chứ."
"Anh tự làm tốt vai trò của mình đi, chỉ vì Niếp tiên sinh đã mất nên tôi thấy buồn mà thôi."
" Đóng kịch. Lại nói lại chuyện này, nghe nói Niếp tiên sinh bị hai huynh đệ Niếp Ngân sát hại sao, lễ tang ngày đó cũng nói về chuyện này giống như thật ấy."
"Chuyện này chúng ta tốt nhất không nên nói nhiều, ở trong này tôi cảm thấy làm người máy so với làm người thật, sống được dài hơn."
"Ừ, Rawson đại quản gia cũng đã căn dặn không nên quá hiếu kỳ về chuyện này, tôi nghĩ ông ta cũng không muốn chuyện này được nhiều người biết." Hai nhân viên bảo vệ mặc chiếc áo màu xám vừa nói chuyện vừa chậm rãi đi từ cửa biệt thự qua vị trí hành lang, vừa đi đến cửa hành lang lại đụng vào Tiêu Tông đang đi ngược lại. Hai nhân viên bảo toàn đứng thẳng tại chỗ, hơi hơi cúi đầu, ra vẻ chờ Tiêu Tông xử lý."Vừa rồi bên ngoài xảy ra chuyện gì?"
Hai nhân viên bảo toàn kích động trả lời:"Có thể là lái xe không cẩn thận, hơn nữa thời tiết quá nóng, xe của chúng tôi bị cháy hiện tại chúng tôi muốn chữa cháy."
Tiêu Tông nheo hai mắt lại, nhìn về hướng cửa hỏi:"Có nhìn thấy thiếu gia Niếp Hoán không?"
Hai người bảo toàn nhìn nhau:"Không có, Niếp môn ở đây lớn như vậy, cho dù là trước đây chúng tôi cũng rất ít có thể nhìn thấy Niếp tiên sinh và Niếp Hoán thiếu gia."
"Đôi khi một tháng cũng chẳng nhìn thấy một lần."
Người bảo toàn(bỏa vệ) bổ xung nói. Hai mắt Tiêu Tông trầm xuống, thoáng chút suy tư:"Không có việc gì, không cần nói nhiều, mấy ngày nay rất nhiều chuyện bất thường, nếu sai lầm sẽ không tha cho các người."
"Vâng, vâng!"
Tiếp theo, Tiêu Tông đi đến trước cửa. Hai người bảo toàn tiếp tục đi về phía trước quay lại liếc Tiêu Tông một cái sau đó ghé đầu thì thầm, tựa hồ như quở trách cái gì đó. Hai người đi xa dần, Niếp Ngân đang núp sau một pho tượng ở đầu cửa hành lang đi ra. Hắn muốn nhanh chóng đi lên lầu hai, đôi mắt chim ưng tuần tra một vòng ánh mắt tập chung tại cái cửa sổ, hắn chạy qua đó tựa vào cửa sổ bên cạnh, mà phía sau vừa lúc có một cây cột dùng để che trụ thân thể của hắn. Ở phiến cửa sổ phía dưới, vừa lúc là vị trí lễ đường biên tường, nơi này có một tiểu khối không, rất dài thật tiện ẩn mình. Hắn nhớ chỗ bị Tu Nguyệt lầm cho rằng hắn là Niếp Tích, lúc này hắn lưu ý đến. Bởi vì vừa mới ở trên xe đại ba, hắn nhìn thấy lễ đường không có người bảo vệ, cho nên mới quyết định đi về lối này. Niếp ngân mở ra cửa sổ đi xuống, lại ép sát tại bức tượng lễ đường, theo cửa sổ lễ đường nhìn lại ánh đèn hiện lên vẻ u ám, toàn bộ bên trong lễ đường mọi thứ không được tốt, chiếc quan tài vẫn đặt nguyên tại chỗ. Đúng vậy, thi thể này là thứ hãm hại hắn vào mọi người lớn nhất, muốn chứng minh hắn chết hay chưa phải dựa vào thứ này. Niếp ngân dùng lực chống đỡ, thắt lưng căng thẳng, thoải mái mà dùng lực trước lên cửa sổ, đi tới bên trong lễ đường. Chiếc ghế hỗn loạn, trên thềm và quan tài đầy vết đạn, nơi này tất cả đều giống như hôm trước hắn rời đi. Xem ra sau khi bọn họ rời khỏi đây, Niếp môn chắc đã xảy ra chuyện gì đó, làm cho bọn họ không có nhàn rỗi bận tâm đến nơi đây, đôi mày kiếm của Niếp Ngân nhúi chặt, có một loại dự cảm không tốt. Đến gần quan tài, Niếp Ngân cảnh giác mởi nắp, ngọn đèn thập phần hôn ám, nhưng vẫn có thể nhìn rõ, bên trong không thấy thi thể."Quả nhiên không dễ dàng như vậy."
Hắn cười lạnh một tiếng, lại nhẹ nhàng đậy nắp lại. Chuyện này Niếp Ngân cũng đã dự tính trước được, cho nên hắn cũng không có cảm thấy giật mình, trong lòng hắn biết rõ đối phương đã có chuẩn bị, thi thể nếu không ở nơi này, thì chỉ có một nơi đó chính là mật thất. Bất quá hắn còn có một chuyện đến đây tìm hiểu. Xoay người, hắn bình tĩnh nhảy ra cửa sổ, tiếp tục theo dõi. Người hầu Niếp môn tuy rằng rất nhiều đến mấy trăm người, nhân viên bảo toàn cũng đều phải trải qua kiểm tra nhưng đối với Niếp Ngân mà nói số lượng này quá ít. Đơn giản đi tìm vài chỗ Niếp Ngân ở cửa sau biệt thự bên cạnh phát hiện một căn phòng. Hắn đi đến cửa, nhẹ nhàng mở khẽ, quan sát một chút. Bên trong tổng cộng có ba người, đều là thân bảo vệ chế phục, ngã trái ngã phải tựa vào ghế trên, hắn chân bắt chéo nhìn lên màn hình, nhìn bọn họ hẳn thấy thực mỏi mệt. Cũng khó trách, trong Niếp môn có rất nhiều camera ở bên trong phòng này có rất nhiều khối màn hình Niếp môn không có chỗ nào gọi là bí mật. Niếp Ngân thấy mình đi vào Niếp môn cả quá trình mở nắp quan tài, thế nhưng ngay cả một chút thanh âm đều không phát ra, cho nên trong phòng ba người căn bản không có phát hiện đã có người đột nhập. Tốc độ cực nhanh cực mạnh, chỉ nghe thấy một âm thanh gãy, đã có hai người bị Niếp Ngân đánh trúng gáy hôn mê bất tỉnh, bây giờ chỉ còn một người, nhưng cũng đã bị một khẩu súng ấn vào mi tâm hắn."Không nên! Không nên!"
Người bảo vệ cầu xin tha thứ nói, nhưng một bàn tay không thành thật thân hướng về cái điều khiển định ấn xuống. Niếp ngân liếc mắt một cái, nhẹ nhàng bắn viên đạn trong nháy mắt đục lỗ một lỗ trên cánh tay hắn, người bảo vệ ôm miệng vết thương ở cánh tay, nằm trên mặt đất lăn lộn vì đau. Niếp ngân một phen túm lấy đầu của hắn, lại dùng súng ấn tại mi tâm của hắn, khóe môi nói một câu, bình tĩnh làm cho người ta phải khiếp sợ:"Ta hy vọng ngươi không có một chút không thành thật, nói cho ta biết, toàn bộ biệt thự, có phải có vài phòng không cho phép người hầu đi vào?"
Bảo vệ kích động hô lớn:"Tôi không biết, tôi mới tới, thật sự không biết!"
Vừa dứt lời, Niếp ngân liền bóp còi súng."Đến địa ngục đi, cùng với bằng hứu của ngươi mà nói những lời này."
Niếp ngân nhíu mi đầu, sau đó hắn nhìn về màn hình trên tường, mấy trăm khối màn hình ở trước mắt hắn người đến người đi, mày hắn trầm thấp, có chút đăm chiêu. Đương nhiên, mục đích của hắn cũng không phải đến đây theo dõi, mà là một bí mật khác. Vì muốn tìm chứng cứ Niếp Tích và mình trong sạch, Niếp Ngân một mình một người bí quá hoá liều, trở về Niếp môn. Nhưng mà, Niếp môn rất rộng có thể so sánh với hoàng cung thời xưa, làm cho hắn muốn tìm cái gì đó cũng không dễ dàng. Bất quá hắn là một chủ thượng của hội sát thủ baby-M, hắn từng một mình đến Nhà Trắng ám sát một vị quan chức, xong việc không để lại một dấu vết nào, đến nay một chút manh mối cũng không có. Ở trong này, tất nhiên hắn cũng có cách. Tuy rằng rất nhiều bảo vệ, nhưng Niếp Ngân đã thành công đột nhập vào biệt thự theo dõi bên trong, trong nháy mắt hạ ba tên nhân viên bảo vệ, nhanh chóng đến ở trên đài quan sát. Tìm được thứ quen thuộc mà ngày xưa đã được học, Niếp Ngân ấn phím "Đóng"
, mấy trăm khối màn hình đã tắt, ti vi theo dõi ở đây thật nhiều, làm cho người cảm thấy hoa mát. Ngày hôm này Niếp Ngân thật thoải mái mà đi vòa Niếp môn, điều chỉnh khôi phục lại mài hình, không ngóc ngách nào của Niếp môn là không có. Tua lại đoạn ghi hình, Niếp Ngân tìm thấy hình ảnh hắn bị mọi người khiêng đi, hắn chật vật thật không chụi nổi, bị vài người nâng đi, bộ dạng lúc đó đang bất tỉnh. Xem đến đây, Niếp Ngân cười cười tự giễu, ngày trước hắn cũng bị thương rất nhiều, nhưng chật vật như vậy đó là lần đầu tiên. Hắn đem tầm mắt của mình chuyến tới phía bên cạnh trong màn hình, ánh mắt trở nên ngưng trầm xuống dưới hơi thở đang ổn định thì tự nhiên dồn dập lên. Trong màn hình, vẻ mặt Lãnh Tang Thanh vô cùng lo lắng lúc đó nhầm tưởng mình là Niếp Tích, đôi tay gắt gao bám lấy mình, hai mắt đẫm lệ rơi xuống, đánh thức hắn đang trong cơn mê man mà tỉnh dậy...... Niếp Ngân thở dài một hơi. Rốt cục, trên màn hình xuất hiện những chuyện mà hắn không biết, tuy rằng không có nhìn thấy Tiêu Tông nhưng đây chính là lúc hắn và mọi người rời đi, nhưng một lúc sau Niếp Ngân đã nhìn thấy Tiêu Tông xuất hiện trên màn hình. Hắn đi thật thong thả, còn dựa vào tường tựa hồ như không cõ việc gì. Lúc này Niếp Ngân rất chú ý xem, lưu ý hắn đi qua mỗi một con đường. Sau đó, hình ảnh Tiêu Tông đi xuống, vội vã đứng lên chạy tới. Niếp ngân nhìn mấy trăm màn hình hiện lên hành động của Tiêu Tông, hơn nữa hình ảnh này sẽ phản kháng lại hắn, thật đúng ý của Niếp Ngân. Chỉ thấy Tiêu Tông chạy xuống phía dưới cầu thang, trên màn hình không thấy hắn nữa, Niếp Ngân hồi tưởng lại tình hình hôm đó, tuy rằng không nhìn thấy cái gì, nhưng hắn mơ hồ nhớ lại khi hắn ngửi qua mùi úc phòng. Niếp ngân đoán là lối đi tắt, mấy trăm khối màn hình khôi phục lại hoàn cảnh biệt thự bây giờ. Hắn quay người lại, lấy một bộ đàm trên người của bảo vệ xuống, sau đó lại lui về phía sau có thể nhìn bao quát tất cả màn hình, đè ép yết hầu, ấn nút bộ đàm."Mọi người chú ý, mọi người chú ý, trong biệt thự phát hiện dị thường, có vài bóng người chợt lóe đi qua, hiện tại không biết giấu ở người nào trong phòng, Bỏa vệ hãy làm việc chặt chẽ, những người còn lại ở trong biệt thự toàn bộ phải đi tìm."
Những người bảo toàn đều theo lệnh bộ đàm nghe thấy lời Niếp Ngân, bọn họ không biết người nói trong bộ đàm là Niếp Ngân nên mọi người lập tức nghe theo lệnh bộ đàm hành động, chỉ để lại năm sáu người còn lại phân đến từng tầng, kiểm tra từng gian phòng, một không khírất khẩn trương. Mà tất cả mọi thứ, trong tầm mắt Niếp Ngân nhìn không sót gì một cái gì, bất quá hắn lúc này lại đang tìm thấy một bóng dáng khác. Quả nhiên, một người đang đi cùng với nhân viên bảo vệ, một người vội vã xuất hiện ở tại màn hình, mưu kế của Niếp Ngân dự tính như thần. Trên màn hình Tiêu Tông đang rất vội vã, khóe miệng Niếp Ngân cười lạnh có chút đắc ý, trong lòng càng lạnh. Tiêu tông chạy tới tầng bốn, ở cuối hành lang trước cửa phòng, xuất hiện một cái chìa khóa mở cửa đi vào, một tên ngốc đang đi vào bẫy, hắn đối với phòng này rất lạ. Nhìn thấy vị trí của Tiêu Tông, Niếp Ngân lại cầm bộ đàm."Mọi người chú ý, mọi người chú ý, lập tức đuổi tới ví trí biệt thự Tây Môn, nơi này xuất hiện người xâm nhập."
Chỉ thấy trên màn hình mọi người sửng sốt một chút, sau đó đều chạy tới biệt thự Tây Môn. Mà Niếp Ngân đóng bộ đàm, sau đó đẩy cửa ra xem xét một chút, tiếp theo trong nháy mắt biến mất ở cửa phòng theo dõi. Tất cả mọi người bị Niếp Ngân dẫn tới Tây Môn, cho nên đi vào gian phòng cuối hành lang tầng bốn, đường đi thoải mái rất nhiều. Hắn ở trước cửa xoay chốt quả nhiên cửa đã khóa, mà trong phòng thỉnh thoảng phát ra tiếng vang, chứng minh Tiêu Tông vẫn còn trong phòng. Niếp Ngân thoáng dựa một chút, lại mở bộ đàm ra, đè thấp thanh âm."Mọi người chú ý, lập tức đến lầu hai đại sảnh vị trí, xuất hiện người đột nhập đang đánh nhau với Tiêu tiên sinh, nhanh đi trợ giúp."
Niếp ngân đem "Tiêu tiên sinh"
Này ba chữ phá lệ nhấn mạnh thanh âm. Ở trong phòng Tiêu Tông có chút ngồi không yên, hắn rõ ràng ở trong phòng, sao lại xuất hiện ở lầu hai cùng người khác đánh nhau? Hắn vội vàng ra khỏi phòng, muốn tìm hiểu mọi việc. Nhưng khi mở cửa, hắn nhận ra một giương mặt quen thuộc mà làm hắn sợ hãi, cười lạnh, bốn mắt nhìn nhau."Niếp Ngân!"
Đồng tử Tiêu Tông rãn ra, kinh hoảng kêu một tiếng."Là tôi, lão bằng hữu."
Niếp ngân giọng điệu khiếp người, cặp chim ưng sắc bén giống như đâm xuyên qua trái tim Tiêu Tông. Tiêu Tông nghĩ định chạy, nhưng là vừa quay người lại, liền nghe được một tiếng thanh âm giã, sau đó ngất đi.
← Ch. 049 | Ch. 051 → |