← Ch.12 | Ch.14 → |
Trùng hợp thay, chưa được mấy ngày, Vĩnh Xuân cung thật sự đã có người phát điên mất trí. Người đó không phải ai khác, chính là Vương ma ma.
Đó là một đêm sấm chớp đùng đùng.
Những cung nữ ở gần phòng ngủ của Vương ma ma nhất, nhiều người thường nghe thấy tiếng Vương ma ma thảm thiết kêu cứu vào nửa đêm. Ánh trăng chợt tắt, góc tây nam nơi bà ta ở rất tối tăm, ngọn nến leo lắt cháy, gạch đá dưới đất lạnh lẽo, vừa lạnh vừa cứng.
"Là, là quỷ hồn của Chung Thanh Vãn quay về rồi!"
Có người kinh hãi hét lên, chợt thấy trong rừng cây lờ mờ có bóng ma trắng toát tóc tai bù xù, từ giữa không trung nhanh chóng bay về phía góc tây nam. Mà dưới mái hiên ấy, không biết đã treo những chiếc đèn lồng màu đỏ như m. á. u lên từ lúc nào.
Tiếng khóc the thé chói tai kéo dài rất lâu. Đến khi kết thúc, tiếng kêu thảm thiết khàn đặc vẫn còn vang vọng trong đầu.
Ngày hôm sau khi cung nữ vào xem, Vương ma ma bị dọa sợ vỡ mật đang nằm thoi thóp. Như thể đêm qua đã trải qua cực hình tàn khốc nào đó. Bà ta nằm bò bất động dưới đất, hai mắt trợn trừng, tóc tai rối bù, quần áo đầy vết máu. Mái tóc đen trắng gom từng búi dính vào hai má. Cả người như con chuột trốn trong cống rãnh, chằm chằm nhìn con nhện đen đang giăng tơ trên tường trắng.
Ma ma là lão nhân biết rõ gốc ngọn bên cạnh Vinh Quý phi, nên nàng ta đối xử với bà ta vẫn có chút khác biệt, tự mình đến thăm, sai người chăm sóc chu đáo. Nếu thực sự không thể khá hơn thì cho về quê an dưỡng tuổi già, cũng coi như đã trọn nghĩa.
Thế sự vô thường.
Trùng hợp thay vào lúc này, lại xảy ra chuyện. Lại có cung nhân tố cáo, Quý phi chính là chủ mưu hại Trương Quý nhân trước đây. Cộng thêm thuốc độc tìm được trong phòng Vương ma ma, quả thật cùng loại với loại độc mà Trương Quý nhân từng trúng.
Một hòn đá ném xuống nổi lên nghìn tầng sóng.
Trương Quý nhân đang mang thai sáu tháng không chịu bỏ qua, tấu lên Thái hậu, thề phải đòi công đạo cho hoàng tử.
Vương ma ma cứ thế bị Thẩm Hàng Tuyết đẩy ra gánh tội.
Chớp mắt, Hoàng hậu đã mang theo ý chỉ của Thái hậu và rượu độc, vội vã đến Vĩnh Xuân cung.
Vinh Quý phi dung túng người dưới mưu hại long tự, giáng làm Chiêu Nghi.
Vương thị chưởng sự Vĩnh Xuân cung, ban chết.
"Muội muội, không phải tỷ tỷ không giúp muội. Mang thai long tự, là việc trọng đại, thà g. i. ế. c nhầm còn hơn bỏ sót."
Trong mắt Hoàng hậu lóe lên tia đồng tình, nhưng rất nhanh đã biến mất. Thay vào đó là sự lạnh lùng thấu xương.
Vinh Quý phi quấn mình kín mít, ngay cả cổ cũng che đậy nghiêm ngặt, sợ người khác nhìn thấy vết ban đỏ mà chế giễu mình. Nàng ta nhìn chằm chằm vào Hoàng hậu không chớp mắt, như muốn nhìn thủng đối phương, m. ó. c t. i. m ra xem rốt cuộc là đỏ hay đen.
Đôi mắt phủ lên một tầng nước, nàng ta mang theo kiêu hãnh và tôn nghiêm của bản thân, vuốt vuốt bên tóc mai bị rối. Thu hải đường đã tàn, không thích hợp để cài trên đầu nữa, chỗ đó của nàng ta cứ thế để trống không trang trí gì, khuyết một khoảng lớn, nàng ta cũng mặc kệ.
Nàng ta ngẩng đầu lên, mặt xám xịt như tro, giọng nói run rẩy: "Thần thiếp, lĩnh chỉ."
Nào có gì là "mang thai long tự, là việc trọng đại", chẳng qua là phụ huynh đắc thế, hậu cung thất sủng. Những kẻ trước đây cẩn thận nịnh bợ nàng ta, giờ đây đều ra sức giẫm đạp mà thôi.
Khi rượu độc được đưa đến trước mặt Vương thị, đôi mắt đờ đẫn của bà ta khẽ run. Dường như không dám tin, cả đời mình đều đưa rượu độc giúp Quý phi nương nương hại người, không ngờ báo ứng rượu độc này, cuối cùng lại rót vào chính cổ họng mình.
Sau một hồi co giật và run rẩy, đôi mắt đục ngầu của bà ta không cam lòng mà trợn to, đến c. h. ế. t cũng không nhắm mắt.
12
Vương ma ma không biết, d. a. o găm và thuốc độc bà ta dùng để đ. â. m ta đã bị ta sai người đánh tráo từ lâu. Dao găm ẩn chứa cơ quan, lưỡi d. a. o sẽ tự động rút ngắn nửa tấc khi đ. â. m vào người. Thuốc độc tưởng chừng nguy hiểm, thực ra chỉ là trò bịp bợm giang hồ mà thôi.
← Ch. 12 | Ch. 14 → |