Nhóc Con! Cậu Dám lừa Tôi
← Ch.007 | Ch.009 → |
3 Ngày trôi qua rất nhanh. Nhưng đối với My nó dài như 3 năm vậy. Rất buồn chán, vì không có ai chơi cùng. Diệp Thảo thì luôn bận cho bộ phim mới, lúc nào cũng phải lưu diễn. Hôm nay, Chủ Nhật My định ngủ nướng hết cả buổi sáng để giết thời gian. Nhưng ông trời đâu cho cô thoải mái như vậy. Tiếng điện thoại cùa My vang lên làm phiền giấc ngủ của cô. Cô miễn cưỡng cầm điện thoại lên nhìn lướt qua là số lạ, cô vội tất máy rồi lẩm bẩm:"Mấy loại người như này đúng là quá phiền"
-----
Cô không có thói quen bắt máy đối với những số lạ. Vì cô rất xinh đẹp nên nhiều người để ý, lần mò tìm số điện thoại của cô. Mong muốn được nói chuyện, làm quen với người đẹp. Cô nghĩ như thế là mọi việc đã ổn thỏa. Nhưng thật trớ trêu, con người đó không gọi được lại nhắn tin làm phiền cô.
- Cô mất lịch sự thế hả? Sao dám cúp điện thoại của người quen thế kia?
Cô vẫn còn mơ màng, cầm điện thoại đọc tin nhắn. Bỗng cô bật dậy, những cơn buồn ngủ biến đi hết. Cô gọi lại vào vừa nãy vì cô nghĩ đó là Nhật Anh, nhưng không hiểu sao anh nhắn tin khó nghe thế.
- Alo! Là anh đấy à
- Đúng là tôi đây - Duy đáp
- Tôi thắc mắc rất điều, không biết sao lần đầu tiên gặp mặt mà anh đã muốn tìm hiểu tôi? Chả lẽ người đẹp trai như anh mà chưa có bạn gái sao?
Duy phì cười
- Cô hỏi ngớ ngẩn quá. Đúng Vậy! người đẹp trai như tôi mà không muốn có bạn gái đây.
Đến đấy My thấy rất kỳ lạ và nghĩ không phải là Nhật Anh. Định chửi cho tên kia một trận, nhưng vì phép lịch sự cô nhẹ nhàng hỏi
- Vậy người đẹp trai đây là ai?
- Bảo Duy - đầu dây bên kia trả lời
Cái tên nghe quen quen. Cô không thể nhớ nổi Duy vì cô có nghĩ đến anh ta đâu
- Cô quên rồi sao? Người cô đâm vào lúc ở vòng sơ tuyển đấy.
Lúc này cô mới lơ mơ nhớ ra anh chàng đẹp trai đó.
- Sao nói tôi đâm vào anh là anh đâm vào tôi mà.
- Thôi cô nói nhiều quá! Hôm nay là Chủ Nhật cô có muốn ra ngoài chơi không.
Anh ta là lừa đảo sao có nên tin không đây. My nghĩ vẩn vơ
- Cô không phải lo, chúng ta là người quen tôi sẽ không làm gì cô đâu. Cô còn không xuống ngay thì sẽ hối hận đấy. Vì tôi rất ít rủ con gái đi chơi.
Trong đầu My hiện lên hàng đống suy nghĩ, My nghĩ không nên nhận lời. Nhưng ở nhà nhiều ngày buồn chán quá nên cũng muốn ra ngoài thay đổi không khí.
- Được! Mấy giờ? Ở đâu? Tôi đợi.
- Tôi đang ở trước cửa nhà cô - Duy đáp
Lúc này My mới giật mình nhìn ra cửa sổ. Đúng là dưới cổng đang có một anh chàng cao ráo, nhìn rất thu hút đang đứng đợi cô.
- Anh đã đứng đó bao nhiêu lâu rồi hả?
- Khoảng 30 gì đấy. Cô còn không nhanh lên tôi phá cửa xông vào nhà đấy. - Duy mỉm cười, đe dọa
- Ở đâu ra cái loại người như anh, đợi tôi một lát, tôi xuống ngay.
Cô nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân rồi chọn một chiếc váy bò, bó sát ở phần eo thon gọn. xòe ở phần chân váy. Kết hợp với đôi xăng - đan đế bệt. Vì hôm nay có muốn đi khu vui chơi giải trí.
-----
Vừa bước ra khỏi cổng cô không khỏi ngỡ ngàng, người hôm nay cô gặp còn đẹp hơn hôm trước nước. Cách ăn mặc của Duy rất ưa nhìn. Cậu Mix đồ theo kiểu layer sành điệu. Sơ mi dài tay mix với áo pull cổ tròn và quần short jeans rách gấu năng động. Rất lọt vào mắt của My.
- Được rồi! hôm nay cô muốn đi đâu
- Khu vui chơi giải trí - My ngây thơ trả lời như đứa trẻ con vậy
- Mà trước khi đi, anh hãy nói tuổi của anh đi. Để tôi còn biết dùng kính ngữ
Duy bị câu nói này chặn họng. Không muốn nói ra sự thật vì lý do gì đó. Nhưng anh vẫn phải miễn cưỡng nói ra vì rất chiều con gái.
- Tôi 18
- Gì cơ? 18 á? Kém tôi một tuổi. Tôi 19 - My đáp
- Ừ
- Nhóc con! Cậu Dám Lừa Tôi!
← Ch. 007 | Ch. 009 → |