← Ch.062 | Ch.064 → |
Từ Trọng Cửu giao du rộng rãi, cuộc sống phong phú. Ban đầu chỉ là uống cà phê, dần dần tụ tập thành một bàn lớn. Bữa tối ăn ở nhà hàng Đại Trung Hoa, món vi cá mập hầm tuy không xuất sắc nhưng cũng không tệ. Sau bữa ăn, nhóm bạn chia làm hai hướng, một nhóm đến vũ trường Vienna nhảy đầm, một nhóm đến câu lạc bộ đánh bài.
Họ chơi rất lớn, cả đêm ít nhất cũng thắng thua vài nghìn đồng. Ba người kia thì người hút thuốc phiện, người hút thuốc lá, Từ Trọng Cửu không có thói quen gì, vừa uống trà vừa đọc báo. Nước trà nóng hổi, anh chọn lọc đọc xong mục kinh tế thì những người kia cũng đã chuẩn bị xong, ván bài có thể bắt đầu.
Từ Trọng Cửu và nhóm bạn là khách quen của câu lạc bộ, trẻ trung sành điệu lại hào phóng. Vì vậy nhân viên phục vụ rất sẵn lòng phục vụ, thường xuyên vào thêm trà, đưa đĩa hoa quả, đứng bên cạnh trò chuyện về tin tức.
Đang nói đến chuyện cô con gái cưng của cửa hàng bách hóa gả cho cậu ấm nhà máy dệt, đám cưới kiểu Tây long trọng, là một sự kiện lớn. Từ Trọng Cửu lắc đầu cười: "Cái này thì tính là gì, năm năm trước tôi từng đi cùng..."
Chưa nói hết câu, cửa bị đạp tung, một gã đàn ông to lớn xông vào.
Từ Trọng Cửu phản ứng nhanh hơn người khác, thấy tình hình không ổn liền ngã sang một bên.
Viên đạn găm vào chỗ anh vừa ngồi.
Có người muốn lấy mạng anh.
Từ Trọng Cửu tự biết dạo này vì chuyện làm ăn đã đắc tội với vài nhóm người, nhưng nhất thời không nghĩ ra là ai muốn lấy mạng mình. Hơn nữa đây cũng không phải lúc để suy nghĩ, anh nắm lấy hai chân bàn nhấc bổng chiếc bàn lên, dùng hết sức ném về phía gã đàn ông to lớn.
Nhân lúc đối phương lùi lại, Từ Trọng Cửu rút súng nhắm thẳng ngực hắn bắn một phát. Sợ hắn chưa chết hẳn, lại tiến lên bắn thêm phát nữa.
Lúc này bên ngoài đã loạn thành một đoàn, lòng Từ Trọng Cửu chùng xuống. An ninh của câu lạc bộ luôn được đảm bảo, vậy mà vẫn bị đột nhập, đối phương đến đông như vậy, rõ ràng là quyết tâm muốn lấy mạng anh.
Tuy nghĩ vậy, nhưng anh không thể ngồi chờ chết, bèn thừa dịp trời tối men theo bóng đêm chạy ra ngoài.
Nhưng khi chạy đến sân trước, anh buộc phải dừng lại. Trước sau trái phải đều có người, anh bị bao vây rồi.
Từ Trọng Cửu vẫn cắm đầu chạy về phía trước. Xông vào giữa đám đông, anh tung một cước đá vào cổ tay tên đầu tiên đang lao đến. Con dao bầu văng ra, Từ Trọng Cửu chộp lấy vung dao lên chém bị thương hai người. Nhưng anh không thể chạy. Nếu anh chạy, đối phương không còn kiêng dè đồng bọn nữa, có thể dùng đến vũ khí lợi hại hơn.
Từ Trọng Cửu bị đám đông vây chặt, anh cũng không dám rời khỏi đám đông, liều mạng chém chém chém, cố gắng mở đường máu trước khi kiệt sức. Anh không phải không nghĩ đến việc cầu cứu bạn bè, nhưng đến lúc này họ vẫn chưa ra tay giúp đỡ, xem ra là không trông cậy được rồi. Còn có tài xế nữa, nhưng tài xế chỉ giỏi lái xe, năng lực đánh đấm có hạn, cho dù có vào đây cũng chẳng ích gì, Từ Trọng Cửu chỉ mong hắn biết tùy cơ ứng biến, nhanh chóng tìm người đến cứu viện.
Những ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu, Từ Trọng Cửu không nghĩ nhiều. Anh chỉ hận không thể mọc thêm đầu thêm tay để bảo vệ mình, trong lúc anh làm người khác bị thương, anh cũng bị người khác làm bị thương, lưỡi dao cứa vào da thịt anh cũng chảy máu, cũng đau đớn.
Trước sự sống chết, Từ Trọng Cửu trở thành người sắt không biết mệt mỏi. Nhưng rốt cuộc anh không phải.
Chẳng lẽ phải chết ở đây sao?
Từ Trọng Cửu hít sâu một hơi, túm lấy người gần nhất, che chắn cho mình rồi tiếp tục xông ra ngoài.
Vài nhát dao đồng thời bổ xuống, tất cả đều chém vào "lá chắn", "lá chắn" phát ra tiếng kêu thảm thiết, Từ Trọng Cửu đẩy "lá chắn" về phía bọn chúng, vừa vặn tránh được mũi dao. Chân vấp phải thứ gì đó, anh loạng choạng suýt ngã, tay chống xuống đất, Từ Trọng Cửu cố gắng đứng dậy. Nhưng chưa kịp đứng thẳng, một nhát dao mang theo tiếng gió rít nhắm thẳng đầu anh mà đến.
Không còn đường lui, Từ Trọng Cửu cắn răng né tránh nhát dao này, nhưng lại trúng một nhát đâm từ bên cạnh.
Cánh tay phải đau nhói không thể nhấc lên được nữa, anh chuyển dao sang tay trái, dùng hết sức lực toàn thân đỡ nhát dao thứ hai chém thẳng từ trên xuống.
Hai con dao va vào nhau, đồng thời văng ra, còn có một người ngã xuống đất.
Từ Trọng Cửu nổ súng.
Nhưng thứ cứu mạng này ngay sau đó đã bị đá văng, anh thực sự tay không tấc sắt.
Không cam lòng! Từ Trọng Cửu không cam lòng. Vừa mới sống những ngày tháng tốt đẹp, anh không muốn bỏ mạng ở đây.
Lăn một vòng trên mặt đất, Từ Trọng Cửu tránh được hai nhát dao. Bật dậy như cá chép lộn mình, anh túm lấy cổ tay đối phương dùng đầu gối thúc mạnh một cái, con dao đã đổi chủ.
Hai luồng sáng chói lòa chiếu vào, tiếng gầm rú của động cơ ngày càng gần, ngày càng lớn, một chiếc Chevrolet lao như điên vào đám đông chia bọn chúng làm hai.
"Lên xe!" Minh Chi thò nửa người ra khỏi ghế lái gọi Từ Trọng Cửu. Không biết anh lấy đâu ra sức lực, chạy vài bước như chim bay về rừng, chui tọt vào hàng ghế sau.
Chiếc xe lao điên cuồng như lúc đến, Minh Chi đạp ga hết cỡ, liều lĩnh mở một con đường máu giữa đám đông, lao ra đường cái.
"Đi." Từ Trọng Cửu dùng áo khoác ấn chặt vết thương trên cánh tay. Anh suy nghĩ một chút rồi hỏi, "Sao lại là em?"
Tài xế chờ bên ngoài thấy tình hình không ổn, liền đi tìm A Vinh, mới biết ông già thấy Từ Trọng Cửu gần đây quá nổi bật không nghe lời, nên không cho người dưới trướng giúp anh, mặc kệ sống chết, "dù sao nó cũng cứng cánh rồi". A Vinh kẹt ở giữa, nhớ đến Minh Chi cũng là nhân vật lợi hại, lại có quan hệ như vậy với Từ Trọng Cửu, bèn bảo tài xế đi báo cho cô. Tiền công hậu hĩnh, tài xế rất sẵn lòng báo tin giúp đỡ một tay. Nhưng trên đường đi hắn đột nhiên nhụt chí, sợ phe mình thế đơn lực bạc, lại sợ trái ý ông già sẽ bị phạt, đến ngã tư thì giả vờ đau bụng giao xe cho Minh Chi.
Trong lúc vội vàng, Minh Chi nào biết được ngọn ngành. Tài xế kêu gào Từ Trọng Cửu bị bao vây, kéo cô đến đây, chẳng lẽ cô đến rồi mà không ra tay.
Cô lắc đầu, trả lời một câu vô nghĩa, "Tôi cũng không biết."
Lúc này Từ Trọng Cửu rất mừng vì tuy nhà mình nhỏ nhưng vị trí tốt, là nơi mà bọn lưu manh không dám gây sự. Về đến nhà, anh khoan băng bó, trước tiên là gọi điện thoại khắp nơi, sau khi nhận được một số đảm bảo mới xử lý vết thương trên người.
Từ Trọng Cửu cắn răng chịu đau, dùng nước rửa sạch toàn thân, vết thương lớn nhỏ nhiều vô kể, nặng nhất là ở cánh tay, da thịt nứt toạc gần như đụng đến xương.
"Phải khâu mười mấy mũi." Minh Chi xem xét một lượt, dựa vào kiến thức từ sách vở mà đưa ra phán đoán.
"Không cần yếu ớt thế đâu." Từ Trọng Cửu đưa cánh tay lên, để Minh Chi rắc một lớp thuốc bột dày lên trên, rồi uống vài viên thuốc. Anh nhíu mày, vốn tưởng rằng có thể dần dần thoát khỏi sự kiểm soát của cha nuôi, không ngờ ông già lại nhẫn tâm thấy chết không cứu. Nhưng rốt cuộc là ai muốn lấy mạng anh? Làm ăn không thành thì thôi, chắc hẳn đối phương là kẻ không chịu nói lý nên mới dễ dàng ra tay giết người.
Lúc nãy Minh Chi tò mò nghe lén một số cuộc điện thoại của anh, hiện giờ tưởng anh không nói chuyện là vì vừa rồi phải hạ mình cầu xin người ta trong điện thoại, nên cô rất biết điều mà lui ra ngoài.
Nhưng Từ Trọng Cửu không cho cô đi, anh túm lấy vạt áo cô, như đứa trẻ ôm lấy eo cô, áp mặt vào bụng cô kêu la vô số tiếng đơn âm tiết.
"Đau à? Để tôi đi lấy thuốc giảm đau."
"Không cần." Từ Trọng Cửu rầu rĩ mở miệng. Nghe nói thuốc giảm đau sẽ làm vết thương lâu lành, anh thà chịu đau mà nhanh khỏi hơn. Anh lại phát ra một tiếng có âm tiết, "Cảm ơn."
Từ Trọng Cửu thật không ngờ Minh Chi lại đến cứu anh. Anh biết cô đã chủ động quay về thì sẽ không ra tay với anh, nhưng ân oán vẫn còn đó, khó tránh khỏi việc cố ý gây chút khó dễ.
Chuyện này... Minh Chi cười gượng, chưa kịp suy nghĩ đã bị đẩy vào tình thế bắt buộc, đành phải cố gắng hết sức. Dù sao anh mà có mệnh hệ gì thì những người cùng thuyền cũng chẳng được lợi lộc gì.
Tiếc cho chiếc xe kia, sau khi xuống xe Minh Chi đã kiểm tra, xe bị hư hỏng nặng, tiền sửa chữa e rằng đủ mua một chiếc mới.
Một chiếc xe mới tốt như vậy.
Tiền ơi là tiền.
*****
Từ Trọng Cửu bị một phen hú vía, biết hiện tại chưa phải lúc đơn độc, lập tức ngoan ngoãn bày tỏ lòng trung thành với cha nuôi. Nhanh chóng được tha thứ, tuy được bảo vệ nhưng anh khó tránh khỏi việc phải đến nhà của cha nuôi nhiều hơn.
Một hôm, cha nuôi nhắc đến Minh Chi, nói muốn gặp người con dâu "bậc tu mi mà không kém anh húng" này.
Từ Trọng Cửu không muốn Minh Chi xuất hiện trong thân phận khác, mỉm cười từ chối vài câu, nhưng phát hiện cha nuôi nghiêm túc thật sự. Tuy trên mặt vẫn tươi cười nhưng trong lòng anh đã nổi giận.
Sớm muộn gì anh cũng phải tự lập môn hộ.
← Ch. 062 | Ch. 064 → |