Vũ khí mới
← Ch.062 | Ch.064 → |
" tướng quân! Tướng quân! Bình vương gia đã dẫn theo quân lính đến đây trợ giúp ". Biên thành Vân đình, Mạnh rộng đang thời điểm sứt đầu mẻ trán, tin tức Bình vương gia mang binh đến đây làm đại chấn cả doanh trại.
" Bình vương gia, người rốt cục cũng đã đến rồi, người nhìn xem, đại mạc lòng người dạ thú, hiện tại đã tập hợp trăm ngàn quân lính đến tấn công Vân đình ta! ". Mạnh Rộng nhìn thấy Bình vương, khó có thể che giấu được kích động trong lòng, quân đội đã bao vây cả một ngày, lúc nào cũng có thể tấn công, hai ngày nay, lòng của Manh Rộng giống như là bị lửa thiêu đốt.
" Xem ra thực sự là ta đã tới kịp, lần này ta có mang theo thứ tốt đến đây! ". Bình vương vỗ vỗ vai Manh rông cười nói.
" Người đâu! Đem trang bị đến! ". Bình vương hăng hái hô to, lần đầu tiên nhìn thấy hiệu quả của binh khí mới, hắn liền không nhịn được kích động, có vũ khí này, lần này đánh bại đại mạc chỉ là vấn đề thời gian, cho nên, hắn mặc kệ sự phản đối của Bình vương phi và hoàng thượng, liền dứt khoát tự dẫn binh đến.
" Tướng quân, chúng ta lúc nào mới có thể ra tay? Vừa nãy tình thám đến báo, Vân Đình lại tăng viện binh, nhưng không động thủ, nếu để bọn họ chuẩn bị kỹ càng, e rằng cơ hội tấn công của chúng ta lại càng khó khăn! ". Bên này đại mạc cũng đồng dạng nóng ruột, Đại mạc vương đã căn dặn, phải chờ cho toàn bộ lương thảo đến đông đủ mới động thủ, nhưng hiện tại vẫn chưa có tin tức gì.
" tướng quân, dù sao lương thảo chúng ta cũng đã chuẩn bị đầy đủ, mặc kệ nhóm lương thảo cuối cùng kia, chúng ta nên tiến đánh Vân đình, thỉnh tướng quân mau chóng quyết định, không nên để lỡ thời cơ! " Phó tướng đại mạc khuyên nhủ.
" Được! Truyền lệnh của ta xuống dưới, công thành! " Đại mạc tướng quân suy nghĩ một lúc lâu, cũng biết không thể chờ đợi nữa, liền vi phạm quân lệnh, đi đầu công thành.
" Bình vương, quân lính đại mạc đã bắt đầu công thành! ".
" Bình vương, binh khí đã chuẩn bị kỹ càng! ".
Bình vương một lúc nhận được hai cái tin tức.
" Tốt!hãy để cho bầy sói đại mạc một lần kinh sợ Vân Đình chúng ta! " Bình vương vung tay lên, một đội binh lính tướng sĩ đã được chuẩn bị, cầm trong tay cung tên đi tới tường thành. Trên cánh tay của bọn họ còn có một loại binh khí kỳ quái, đầu nhỏ nhưng rất chắn, song song còn có chứa ba mũi tên ngắn.
" Đây chính là thần nõ kinh vân? Nõ tiễn nhỏ như vậy, có thể làm người khác bị thương sao? Mạnh Rộng nhìn qua loại binh khí trên tay của một binh lính, tò mò hỏi. Mũi tên này cũng thật sự là quá ngắn, khoảng cách xa như vậy, mũi tên này e rằng đến giữa đường đã rơi mất liền.
" Ngươi chớ nên xem thường thần nõ kinh vân này, tuy rất nhỏ nhưng sức công phá lớn, mạnh gấp ba lần cung nỏ thông thường, độ chuẩn cũng rất chính xác, hơn nữa, việc chế tạo nó rất phức tạp, nói chung, ngươi nhìn một lát liền sẽ biết rõ ". bình vương gia cao hứng nói, lần đầu giao chiến, ông cũng rất hoài nghi, nhưng đã từng nhìn qua công lực thật sự, nên Bình vương cũng rất kinh sợ.
Chờ tướng sĩ xuất phát, đem tấm khiên che chắn trên người, từ trện cao nhìn xuống phía dưới quân lính đại mạc.
" Bắn cung! " Theo lệnh của Bình vương, mấy trăm vạn mũi tên cùng bắn ra, quả nhiên, tên bay chuẩn xác, hơn nữa, độ mạnh của nó rất phi thường, một mũi tên liền bắn trúng ngay chỗ yếu của quân địch.
"binh khí này từ đâu mà tới?Uy lực sao lại mạnh như vậy? Mạnh rộng kinh hỉ nói, có binh khí này, quân đội của đại mạc khó mà tấn công.
" Đây là hoàng thượng tự mình nghiên cứu và chế tạo, lần trước bởi vì thời gian quá gấp, nên không kịp nghĩ ra, mấy tháng nay, người ngày đêm không nghĩ, rốt cục cũng đã có thể tạo ra nõ thần vân khí ". bình vương cao hứng nói.
" Hoàng thượng thánh minh, trời đất phù hộ Vân Đình! Mạnh Rông giơ lên bảo kiếm trong tay hô to, binh lính bên cạnh nhìn thấy vũ khí mới đầy uy lực, càng tăng thêm sĩ khí.
" Tướng quân! Vân đình không biết từ đâu lại có binh khí mạnh mẽ như thế, nếu quân ta còn tiếp tục, e rằng sẽ thương vong nặng nề!" Bên này, đại mạc đã có rất nhiều người tử vong dưới sức công phá của thần nõ.
"Chết tiệt!" Tướng quân của đại mạc không ngừng chống đỡ cung tên bay tới như mưa, tấm khiên trên tay cũng đã tàn tạ.
"Cho lui binh! ". Tướng quân bất đắc dĩ hô to.
Qua không lâu sau, trên tay của Da Luật Độc đã có loại cung tên đặc chế của Vân Thành.
"Sư phụ, loại cung tên này người có từng nhìn thấy qua?". Da Luật Độc đem mũi tên đưa cho Mặc Thanh Thu, những năm theo sư phụ đi từ nam ra bắc, hắn cũng chưa từng nhìn thấy loại vũ khí cổ quái này.
"Các ngươi có nhìn thấy thứ binhkhí này có hình dáng gì hay không?". Mặc Thanh Thu hỏi.
"Cự ly quá xa, quân lính Vân đình đều đứng trên tường thành? Thuộc hạ cũng không có nhìn rõ ràng, chỉ biết những cung tên này đều được bắn ra từ cái giáp trên cánh tay của bọn họ, chúng tướng sĩ vẫn không có tới gần, nhưng vẫn là bị cung tên làm cho tổn thương. Tướng quân nói.
"Giáp? Được để trên cánh tay? Vậy này ta thực sự chưa từng nhìn thấy qau ". Mặc Thanh Thu cẩn thận kiểm tra mũi tên, ngoài trừ phát hiện kích thước của nó có hơi nhỏ và ngắn, cũng không có hình thù gì đặc biệt.
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Hiện tại Vân Đình đã có loại binh khí này, quân lính chúng ta sợ sẽ thương vong nặng nề ". Tướng quân khổ sở nói, nếu cứ tiếp tục tấn công, chỉ sợ toàn bộ bọn họ đều sẽ chôn xác dưới tường thành.
"Tạm thời, chúng ta không đủ nhân lực cùng vũ khí, chờ ta và quân sư nghĩ ra biện pháp lại nói ". Da Luật Độc phất tay cho lui Đế Tướng quân xuống, tuy rằng hắn xưa nay đều không xem tính mạng của người đại mạc ra gì, nhưng loại lỗ vốn này, hắn vẫn là không làm.
Sau khi tất cả rời đi, Da Luật Độc liền triệu tập hết thảy những người có tay nghề giỏi ở đại mạc, cho dù không thể làm ra loại tân vũ khí giống như Vân Đình, ít nhất cũng phải tạo ra loại vũ khí có thể chống đỡ được.
Một bên khác, trong lều Ôn Nhã, Nguyệt Hồng cúi đầu đi vào, từ lần trước, Ôn Nhã cũng đã ít để ý tới Nguyệt Hồng, mà Nguyệt Hồng cũng rất thức thời, không cần thiết, nàng sẽ không xuất hiện.
"Đại tiểu thư, đại tiểu thư ". Thấy Ôn Nhã đang ngồi thẫn thờ bên cửa sổ, Nguyệt hồng nhẹ giọng gọi.
"Sao vậy? Đã có chuyện gì sao? Nghe Nguyệt Hồng gọi, Ôn Nhã lúc này mới phản ứng, thần sắc tiều tụy không ít, nhìn thấy nàng như vậy, Nguyệt Hồng không khỏi cảm thấy đau lòng.
"Hoàng thượng phái người đưa lễ vật đến cho tiểu thư a "Quan sát xung quanh, thấy không có phát hiện có người khả nghi, Nguyệt Hồng mới tới gần Ôn Nhã nhỏ giọng nói.
"Lễ vật? Vân lâm? ". Ôn Nhã rất lâu không có nhận được tin tức của hắn, đột nhiên nghe được, liền hơi kinh ngạc.
"Ân, hoàng thượng đã nghiên cứu và phát minh ra loại vũ khí mới phòng thân, chọn cái tốt nhất cho đại tiểu thư, bảo người đem tới." Nguyệt Hồng từ trong người lấy ra một chiếc hộp gỗ được trang trí rất khóe, hai tay cung kính đưa cho Ôn Nhã.
"Đây là cái gì?". Nhìn cái hộp bằng gỗ, nàng cũng không biết mở ra như thế nào.
"Đây là một loại ám khí, đeo ở trên cánh tay, chỉ cần dùng nội lực mới có thể phát ra những mũi tên thép. Một lần vận công, vạn mũi tên liền bay ra, kẻ địch cũng không tránh khỏi. Nguyệt Hồng giải thích.
Ôn Nhã bán tín bán nghi nhìn hộp gỗ đang cầm trên tay, liền nhắm ngay tấm ván gỗ bên cạnh, phát động nội lực, lập tức bên trong hộp liền có vạn kim thép từ trong bay ra, tấm gỗ bị chấn động đến mức rung lên, tiếp theo là tro bụi dày đặc, những mũi tên thép kia, đã toàn bộ được gắm trên những mảnh gỗ nát.
"Thực sự là một loại ám khí ghê gớm, ám khí này tên gọi là gì? "uy lực của loại ám khí này thật sự khiến nàng thầm giật mình, nếu những cây kim nhỏ này tiến vào thân thể của người, e sẽ chảy máu rất nhiều, hoặc có thể giết chết tính mạng của người một cách vô hình!
"Cái này thì nô tỳ không biết, đại tiểu thư muốn gọi nó là gì thì nó là cái đó ". Nguyệt Hồng cung kính nói, có loại ám khí này, chí ít hoàng thượng có thể không cần phải lo lắng cho sự an toàn của đại tiểu thư.
"nó là loại binh khí giết người, tên gọi là gì cũng không cần thiết ". Ôn Nhã lạnh nhạt nói,
Binh khí này quá tinh xảo? Vân Lâm có đưa nó vận dụng vào trong chiến tranh hay không?
"Giúp ta, đeo nó vào ". Mở tay áo lên, lộ ra cánh tay như tuyết trắng, Ôn Nhã liền nhờ Nguyệt Hồng giúp đeo vũ khí vào tay mình.
"Tuân ". Nguyệt Hồng vui vẻ nói, sau khi sự việc nàng lừa dối Ôn Nhã, bây giờ Ôn Nhã mới giao việc cho nàng, tuy rằng chỉ là giúp Ôn Nhã đeo vũ khí, cũng khiến cho nàng thấy vui mừng.
"Vân Lâm, hiện tại, hắn như thế nào rồi?" Nhìn dáng vẻ cẩn thận của Nguyệt hồng, Ôn Nhã liền hỏi. Nàng tuy đã lảng tránh chuyện của Vân Đình nhưng nàng không thể không thừa nhận, trong lòng nàng rất là lo lắng chuyện của Vân đình và đặc biệt là chuyện của Vân Lâm.
"Cũng không tốt lắm ". Nguyệt Hồng nhìn Ôn Nhã, lại tiếp tục gắn vũ khí.
"Sao vậy?'" Nghe Nguyệt Hồng nói như vậy, Ôn Nhã trong lòng căng thẳng, nhưng bề ngoài thì là vẫn bất động thanh sắc.
" Ám vệ bên cạnh hoàng thượng, bị ám sát rất nhiều, hoàng thượng mấy lần gặp phải nguy hiểm, suýt chút nữa đã mất mạng! ". Nguyệt Hồng nhẹ giọng đem sự tình nói cho Ôn Nhã nghe.
"Ám sát? Sao lại có thể? Hắn đường đường là hoàng thượng, sao lại dễ dàng bị người ám sát? Ôn Nhã thần sắc kích động nói.
" Tình hình cụ thể nô tỳ cũng không biết, chỉ biết là hoàng thượng, người bị ám sát rất nguy hiểm ". Nguyệt Hồng cuống quit quỳ xuống phản ứng này của Ôn Nhã, chẳng phải là đã có cảm tình với hoàng thượng rồi sao?
" Được rồi, không chết là tốt rồi, ngươi đi nói lại cho Vân Lâm biết, nếu ta chưa tự tay giết chết hắn, bất luận như thế nào hắn nhất định không thể chết ở trong tay của người khác." Ôn Nhã thở phào một hơi, không nhịn được nói, trong lòng rõ ràng là hận hắn, nhưng trong lúc lơ đãng hắn đã làm ảnh hưởng đến tâm tình của nàng, Ôn Nhã cảm thấy rất buồn bực.
← Ch. 062 | Ch. 064 → |