Vay nóng Tima

Truyện:Nghinh Phụng Hoàn Triều - Chương 050

Nghinh Phụng Hoàn Triều
Hiện có 115 chương (chưa hoàn)
Chương 050
Chuyển thế sống lại
0.00
(0 votes)


Chương (1-115 )

Siêu sale Shopee


Trên không trung, Ôn Nhã đã nhìn thấy tất cả mọi việc phát sinh ở phía dưới, nhìn thấy nữ tử kia giống mình như đúc đang ở trong nước đang từ từ nghẹt thở mà chết, ở trện không, nàng như có cảm giác chính bản thân mình cũng đang chết trong dòng nước ấy, ở trong hôn mê, nàng cư nhiên lại nhìn thấy tuổi thơ và quá khứ của bản thân mình.

" Đã xảy ra chuyện gì, tại sao cho đến giờ này nàng ấy còn chưa có tỉnh lại, nếu như nàng ấy không tỉnh lại, sẽ không những làm lỡ thời gia của chúng ta, mà vô số tính mệnh của bách tính Vương triều càng ngập trong nguy hiểm! ". Mặc Hiên nhìn Ôn Nhã trên giường vẫn chưa có khởi sắc, liền tức giận nói, đã nhiều ngày qua như vậy, đã vượt quá thời gian mà chử nhân kỳ hạn cho hắn, nếu giờ không quay lại, e chủ nhấn nhất định sẽ không dễ dàng buông tha.

" Mặc đại nhân, việc này cũng không thể trách bọn ta, chủ nhân ta thân thể suy yếu, nếu ngày không thể chờ được, có thể quay về đại mạc phục mệnh trước là được rồi a ". Nguyệt Hồng cả giận nói, Ôn Nhã cũng đã suy yếu đến như vậy, hắn còn vội vã muốn khởi hành, há chẳng phải muốn mệnh của Ôn Nhã sao?

" Đang yên đang lành, tại sao lại đột nhiên trở bệnh?" Mặc Hiên nhìn Ôn Nhã, nhíu chặt đôi lông mày, nếu không phải trước kia đã từng nghe đại phu nói tình trạng của nàng dù uống thuốc nhưng vẫn không khả quan, thì hắn đã hoài nghi nàng có thể là đang giả bệnh rồi." Còn không phải là do các ngươi hại sao." Nguyệt Hồng ở tận đáy lòng thầm nói, nếu không phải là mấy ngày hôm nay sự tình liên tiếp xảy ra, Hoàng hậu nương nương làm sao lại trở bệnh, hơn nữa còn đang trong tình trạng nguy kịch, nhưng mà những lời này Nguyệt Hồng chỉ dám nói một mình, không dám ở trước mặt của Mặc Hiên nói.

Ngay trong lúc Mặc Hiên đang khó khăn suy nghĩ, thì ở trên giường Ôn Nhã đột nhiên vô thanh vô thức mở mắt ra, trong mắt không hề có chút tình cảm nào, đã bất tỉnh lâu như vậy, bay giờ bỗng nhiên mở mắt, đúng là dọa chết Mặc Hiên rồi.

" Nương nương! Người tỉnh rồi, người không sao chứ, còn chỗ nào không thoải mái không? ". Nguyệt Hồng nhìn thấy Ôn Nhã tỉnh lại, mừng rỡ hô to.

" Ta sao lại ở chỗ này? Thần sắc Ôn Nhã hoảng hốt, trong lúc nhất thời còn chưa phản ứng kịp chỗ này là ở đâu.

" Hồi bẩm nương nương, hiện tại chúng ta còn ở biên cảnh của Vân Đình, nương nương bị hôn mê bất tỉnh, nên tạm thời mọi người đều dừng chân tại đây ". Nguyệt Hồng vành mắt đỏ lên, thấp giọng nói, nhìn dáng vể Ôn Nhã mơ hồ, Nguyệt Hồng còn tưởng Ôn Nhã đang nghĩ về Vi Ương Cung, tâm không khỏi có chút bi ai.

" Không phải, không phải nơi này, Không đúng a! ". Ôn Nhã đẩy Nguyệt Hồng ra, lảo đảo từ trện giường ngồi dậy, nơi này không phải là nơi nàng sinh sống trước đây, nàng không thuộc về nơi này! Trong đầu hai hình ảnh Ôn Nhã không ngừng biến hóa liên tục, khiến đầu nàng đau nhức không thôi.

Trơ mắt nhìn Ôn Nhã kia tắt thở, ngay lúc nàng muốn rời đi, liền có một luồng sức mạnh đem linh hồn của nàng hút vào.

Sau khi linh hồn tiến vào thân thể, nàng còn tưởng mình chết chắc rồi, nhưng không ngờ, linh hồn đã đầu thai chuyển kiếp.

Nhưng cũng không đúng, hẳn là bản thân nàng đã đầu thai chuyển thế, nàng chính là Ôn Nhã, Ôn Nhã kia chính là một phần trí nhớ của nàng, nàng có thể khắng định đó là trí nhớ kiếp trước.

Tuy bây giờ không thể giải thích được thân thể kiếp này, nhưng mộng cảnh kia thực sự quá chân thực, giống như bản thân mình đã từng trải qua, cho nên Ôn Nhã khẳng định nàng chính là đầu thai chuyển thế đến nơi này.

Đầu đau đến muốn vỡ toanh, nàng đến cùng là ai? Là Ôn Nhã kiếp trước, hay Ôn Nhã kiêp này, các nàng vừa cùng là một người, lại không phải cùng là một người, loại ảo giác này, khiến nàng không thể phân biệt.

" Nương nương, người làm sao vậy? Người đừng dọa nô tỳ a ". Nhìn dáng dấp của Ôn Nhã như điên dại, làm Nguyệt Hồng sợ đến nỗi la to. Có phải là do nương nương không chịu được đả kích liền hóa điên rồi sao?

" Nguyệt Hồng, ngươi nói cho ta biết, ta là ai? " Ôn Nhã nắm lấy bờ vai của Nguyệt Hồng, khẩn nhìn chằm chằm vào con mắt của nàng hỏi.

" Nương nương sao lại hỏi như vậy? Nương nương chính là Hoàng hậu của Vân đình vương triều, là nghĩa nữ của bình vương gia a". Nguyệt Hồng nghe Ôn Nhã hỏi, liền mở to đôi mắt nhìn nàng, lúc này mới vội vã nói.

Hoàng hậu Vân đình vương triều, nghĩa nữ của Bình vương gia, không sai, chính xác là nàng. Vậy Ôn Nhã trước đây chính xác cũng là nàng, nơi này không phải là thế giới của nàng, nàng không sinh ở nơi này, nhưng nơi này giờ đã thân thuộc với nàng, Ôn Nhã tựa hồ đã nghĩ ra rõ ràng hơn.

" Ha ha, ta không có chuyện gì, không có chuyện gì ". Ôn Nhã si mê cười, cười đến làm cho lông tóc của Nguyệt Hồng cũng sợ hãi đến dựng đứng cả lên.

" Nếu người đã nói là không có gì, vậy chúng ta cũng nên tiếp tục khởi hành ". Mặc Hiên bị tiếng cười của Ôn Nhã làm cho da của hắn cũng nổi lên một tầng da gà rồi, không biết vì sao Ôn Nhã ở đây lại nổi điên như vậy, chờ đến đại mạc rồi, phải cố gắng nhờ thần y kiểm tra cho nàng một chút mới được, Mặc Hiên nghĩ, liền vội vàng nói.

" Hảo, liền khởi hành lên đường sớm, ta muốn xem xem, hắn là muốn dùng thân phận gì để gặp ta ". Ôn Nhã từ dáng dấp điên loạn, liền thay đổi thành khuôn mặt lạnh tanh, nàng đã có trí nhớ kiếp trước, mọi việc trước đây nàng nghĩ không thông, bây giờ mọi thứ đã quá rõ ràng, thật giống như ông trời đã giúo nàng khai thông hết mọi thứ.

" Nương nương, người thật sự là không sao?" Nguyệt Hồng cẩn trọng hỏi, thái độ ban nãy của nương nương chuyển biến quá nhanh, không biết nương nương có thật sự là đã không sao hay là đang giả bộ a.

" Nguyệt Hồng, ngươi yên tâm, ta thật sự đã không sao rồi, mấy ngày qua đã phiền ngươi chăm sóc cho ta ". Nhìn trên mặt tiều tụy của Nguyệt Hồng, nhìn vành mắt đen sâu sắc của nàng, Ôn Nhã liền biết, nàng đã hôn mê mấy ngày, Nguyệt Hồng nhất định là đã cực nhọc chăm sóc nàng ngày đêm, không có nghỉ ngơi.

" Nương nương, sao lại nói như vậy, chăm sóc cho người là bổn phận của nô tỳ ". Nghe Ôn Nhã nói vậy, những mệt mỏi của Nguyệt Hồng mấy ngày qua đều bị quét sạch, nàng luôn cảm thấy trên người nương nương dường như có ma lực thần kì, chỉ cần đối đãi chân chính mà đến gần nương nương, thì sẽ phát hiện, người nào mà ở bên cạnh nương nương đều có một loại cảm giác thư thái, an tâm.

" Nguyệt Hồng, sau này ngươi đừng gọi ta là nương nương nữa, ta giờ đã không còn là hoàng hậu của Vân đình vương triều rồi, hơn nữa nếu để người đại mạc nghe được, cũng không thích hợp lắm." Nghe Nguyệt Hồng xưng hô, Ôn Nhã hơi nhíu mày, hiện tại danh xưng này đã không còn thích hợp với nàng.

"Việc này.. nô tỳ nên gọi người là gì?" Trong cung, ngoại trư những cung nữ, công chua, thái hậu, các nữ tử khác đều muốn được gọi là nương nương, với lại nương nương nàng cũng đã quen thuộc gọi, bây giờ kêu nàng đổi cách xưng quả thật nghĩ không ra.

" Sau này, ngươi cứ gọi ta là đại tiểu thư là được rồi ". Ôn Nhã suy nghĩ một chút nói, nàng là dòng dõi duy nhất của Bình vương phủ, một tiếng kêu đại tiểu thư cũng là đúng lý.

" Hảo a, đại tiểu thư, nô tỳ biết rồi, đại tiểu thư ". Nguyệt Hồng nghịch ngợm le lưỡi một cái, quỳ gối hướng về phía Ôn Nhã thi lễ một cái.

" Được rồi, được rồi, ngươi biết là những thứ này không khiến ta cảm thấy ngại a, mau giúp ta nước nóng chuẩn bị tắm rửa. Ôn Nhã kéo Nguyệt Hồng lại cười nói, tất cả mọi người đều xem là con cờ trong tay bọn họ, nhưng mà quân cờ này nhất định phải thoát khỏi sự khống chế của bọn họ.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-115 )