Nếu nàng muốn, ta sẽ đoạt lấy cho nàng
← Ch.076 | Ch.078 → |
Hôm tổ chức yến hội đó, mọi người liếc mắt một cái liền nhìn đến vết mực nước còn đọng lại trên bức họa hoa lan, đương nhiên cho rằng bức họa này là giả, liền ngay cả lão hồ ly Văn Nhân Dịch cùng thái tử Văn Nhân Lưu đều cho rằng như vậy. Nhưng là, theo Văn Nhân Lưu tra được thì bức họa từ lúc được lấy ra rồi mang đến chính điện thì luôn có người giám sát, vì vậy bức họa bị đánh tráo khả năng rất nhỏ.
Tất cả mọi chuyện chỉ chứng minh một kết luận: bức họa này căn bản không bị đánh tráo.
Chính là mọi người thường tin tưởng vào ánh mắt bản thân nhìn đến gì đó, nhìn đến vết mực nước còn ướt, tự nhiên cảm thấy bức họa này là giả, mà không nghĩ tới, bức họa thật này có thể là có người cố tình thêm vài nét bút. Vì vậy họa thật liền thành họa giả.
"... Tuy rằng không biết là ai đã ra tay, nhưng người này quả thật thông minh." Cơ Mộc Ly cười nói, "Nếu ta không đoán sai, người này muốn nhân cơ hội đánh lạc hướng mọi người, đợi đến lúc bức họa giả không có người để ý, hắn lại đến lấy. Đáng tiếc - -" Cơ Mộc Ly nhìn về phía Thủy Y Họa, trong mắt toàn cưng chiều, đưa tay chạm vào chóp mũi nàng, "Đáng tiếc bức họa giả đã bị nàng ra tay trước, ta nghĩ người kia khẳng định bị nàng làm cho tức chết rồi, khà khà..."
Thủy Y Họa bĩu môi cười cười, " Chẳng qua chiếm chút tiện nghi thôi, đáng thương người nọ mất công làm nhiều như vậy, cuối cùng lại bị ta trộm mất."
" Nhưng mà Y Họa, nàng làm sao mà biết ta muốn bức họa này?" Cơ Mộc Ly ôm eo nàng xoa xoa, mặt mũi tràn đầy tươi cười.
Thủy Y Họa khóe miệng cong lên, " Lúc trước khi huynh nói với ta về chuyện bức họa hoa mai của Hỏa Vũ, trong mắt huynh rõ ràng viết một câu: Bốn bức họa này ta nhất định sẽ có! Đã là vật huynh cần tìm, ta coi như thuận tiện thay huynh thu hồi đến mà thôi."
Cơ Mộc Ly nghe xong lời này quả thực kiêu ngạo đến không được. Nhìn một cái, hắn cưới nữ nhân có nhiều khả năng a, quả thực chính là ngôi sao may mắn của hắn!
"Cơ Mộc Ly, huynh đã thấy qua bức hoa mai, vậy huynh cảm thấy hai bức họa này có liên quan gì tới nhau không?" Thủy Y Họa đẩy đầu của hắn ra, hỏi.
Cơ Mộc Ly không chịu buông nàng ra, cầm lấy bức họa hoa lan cẩn thận nghiên cứu, nhưng là nhìn kỹ từ đầu đến chân cũng đều không có phát hiện, "Nói thật, hai bức họa này trừ bỏ hoạ sĩ tinh thấu, thì chẳng khác gì với người thường họa. Còn bên trong cất giấu bí mật gì, thật sự ta cũng nhìn không ra."
Thủy Y Họa lấy bức họa từ trong tay hắn ra, cuốn lại cất kỹ, khẽ cười một tiếng, " Không phải huynh nói chỉ cần tìm được Song Hàng Quỷ Tử mới có thể nhìn thấy bí mật trong đó sao. Một khi đã như vậy, người thường như chúng ta lại như thế nào nhìn ra được?"
"Ha ha... Y Họa nói đúng, thay vì nhìn chằm chằm bức họa này chẳng bằng sớm đi tìm Song Hàng Quỷ Tử." Cơ Mộc Ly vui vẻ, mỗi lần đều là Y Họa của hắn sáng suốt nhất.
"Cầm cất kỹ." Thủy Y Họa đem bức họa cổ cầm chắc, đưa cho hắn.
" Y Họa thay ta bảo quản là được." Cơ Mộc Ly cười thoải mái nói.
Thủy Y Họa không nói hai lời liền ném tới, hừ nhẹ một tiếng, "Giúp huynh trộm đến còn muốn giúp huynh bảo quản, Cơ Mộc Ly, huynh tính toán không tệ nhỉ?"
" Y Họa, nàng lại oan uổng ta, ta là nghĩ đem tất cả những thứ tốt đều giao cho nàng bảo quản, chỗ nào tính toán hả?" Cơ Mộc Ly thần không biết quỷ không hay thấu đi qua, thổi khí ở bên tai nàng.
" Y Họa, nàng không hỏi ta vì sao muốn cả bốn bức họa cổ này sao?"
Thủy Y Họa nghiêng đầu, nhìn nam nhân ghé vào trên vai nàng chợt nhíu mày, "Chẳng lẽ không phải vì kho báu trong truyền thuyết? Được kho báu được cả thiên hạ, chỉ cần là người có dã tâm đều sẽ động tâm đi?"
"Ta liền không động tâm." Cơ Mộc Ly lập tức đáp lại một câu, vừa cười vừa sờ soạng bên thắt lưng của nàng, thanh âm có chút khàn khàn, " Y Họa, nói thật, vài thứ kia đối với ta chẳng khác gì một cái xác không hồn, liền tính được đến kho báu hoặc là thiên hạ lại như thế nào. Nếu cuối cùng ở trên vị trí cao nhất lại chỉ có một mình ta, ta đây tình nguyện không cần."
Trái tim Thủy Y Họa đột ngột đập liên hồi, ha ha nở nụ cười, trêu ghẹo nói: "Cơ Mộc Ly, huynh biết hát không?"
Cơ Mộc Ly ngẩn ra, đối với việc Thủy Y Họa bỗng nhiên chuyển đề tài có chút kỳ quái, nhưng vẫn là theo bản năng trả lời: " Ta không biết hát."
" Hôm nào hát cho ta nghe một bài đi, ta cảm thấy huynh hát còn dễ nghe hơn cả nói." Thủy Y Họa hé miệng cười nói.
Cơ Mộc Ly sắc mặt nhất thời liền đen lại. Hóa ra Y Họa là ý tứ này, dám trêu đùa hắn. Thật sự là nữ nhân đầy ý xấu.
" Y Họa, ta nói đều là thật."
" Vậy nếu ta nói ta muốn giang sơn này thì sao?" Thủy Y Họa ngừng lại một chút, giống như không chút để ý nói một câu.
Cơ Mộc Ly nghe xong lời này, tươi cười thu lại, lẳng lặng nhìn lại nữ nhân bên người. Thật lâu sau, hắn đột nhiên bất đắc dĩ cười, vuốt ve trán của bản thân, thở dài: "Ta không có ý tranh đoạt giang sơn này, nhưng nếu là nàng muốn, ta sẽ đoạt đến cho nàng."
Thủy Y Họa nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen đầy mị hoặc kia, khóe miệng từ từ cười lên, rồi nhân lúc hắn không có phản ứng kịp. Một tay nắm lấy cằm của hắn, cúi đầu mổ một cái vào trên môi hắn, trêu tức nói: "Đây là thưởng cho huynh, mặc kệ vừa rồi huynh nói câu kia là thật hay giả, ta nghe được thật cao hứng."
Nàng hơi ngửa đầu ra sau, thoạt nhìn giống như là một nữ vương cao quý, nhưng là Cơ Mộc Ly chính là yêu cực kỳ bộ dáng này của nàng, chép chép miệng hai lần, biểu cảm cực kì hưởng thụ, " Y Họa, nếu nàng ngủ cùng ta đêm nay, về sau nàng nghĩ muốn cái gì ta đều đoạt đến cho nàng."
Thủy Y Họa nghe xong khanh khách cười rộ lên, nâng hai bàn tay kẹp lấy mặt hắn, nhìn gương mặt tuấn tú này bị bản thân kẹp lại thành hình cái bánh kẹp, vui vẻ đến mức hai mắt đều híp thành hình trăng lưỡi liềm.
" Y Họa, nàng làm gì vậy?" Miệng Cơ Mộc Ly bị kẹp lại nhìn như mỏ con gà con, thoạt nhìn vô cùng buồn cười.
" Ngốc thế, vừa rồi đều là lừa huynh, ai hiếm lạ vài thứ đó."
Cơ Mộc Ly nghe xong hai mắt sáng ngời, mỏ gà đóng mở liên tục, " Y Họa nàng lại trêu ta!" Tuy rằng mặt bị bóp biến hình, Cơ Mộc Ly cũng không quên tranh thủ dùng hai cái tay rảnh rỗi mò mẫm trên người Thủy Y Họa.
"Tuy rằng không hiếm lạ vài thứ kia, nhưng là trong phủ tất cả tài sản của huynh đều phải do ta quản, như thế nào? Có ý kiến không?" Thủy Y Họa cười tủm tỉm hỏi.
Cơ Mộc Ly vội vàng gật đầu, miệng không còn cách nào để cười, liền nheo mắt lại, " Y Họa, mấy thứ này đã sớm là của nàng, toàn bộ tài sản của vương phủ và của Tiêu Dao cung nếu nàng muốn thì cứ giữ lấy."
Thủy Y Họa thật sự vui vẻ, nàng cũng là thuận miệng nói, không nghĩ tới Cơ Mộc Ly thật đúng không để ý. Trên đời này không có người nào lại sợ nhiều tiền cả, nàng liền lại càng không, hơn nữa trong lòng nàng cũng có tính toán, tuy rằng Cơ Mộc Ly từ đầu không có ý định tranh đoạt vị trí kia, nhưng khó tránh được người khác sẽ tìm tới cửa, cho nên nàng cần một ít bạc để làm chút việc. Còn có... Cũng không biết việc giao cho Thu Diệp làm như thế nào rồi.
" Y Họa, nàng đang nghĩ gì vậy?" Tay của Cơ Mộc Ly đã thần không biết quỷ không hay mò vào trong vạt áo của nàng, để ở chỗ không nên để, hai ngọn núi cao ngất, căng đầy, mềm dẻo có thừa.
Thủy Y Họa nhận thấy bàn tay kia, hung hăng cho hắn một cước, " Đừng có động thủ động cước với ta, muốn động cũng là ta động trước!"
Cơ Mộc Ly nhất thời che eo mình, đau đến mức không đứng dậy nổi. Y Họa nhà hắn có đôi khi thật đúng là dũng mãnh!
"Ngồi yên, ta còn có một việc quan trọng nữa muốn nói với huynh." Thủy Y Họa liếc hắn một cái, biểu cảm ghét bỏ cực kỳ.
" Y Họa, đau thắt lưng." Cơ Mộc Ly ngã vào trên vai nàng, rên rỉ hai tiếng.
Thủy Y Họa vỗ vỗ sau đầu của hắn, "Đừng dựa vào, ta nói chính sự với huynh đấy. Ta tìm được cách giải Thị huyết cổ."
Lời vừa dứt, Cơ Mộc Ly miễn cưỡng híp hai mắt đột ngột mở ra, người hắn cũng rời khỏi người nàng, hơi nhíu mi nhìn nàng, " Y Họa, những ngày ta không ở đây, nàng đến cùng gạt ta làm cái gì?" Thần sắc đã có chút không vui.
Thủy Y Họa không nghĩ tới hắn chú ý không phải là phương pháp giải Thị huyết cổ, mà là này, không hiểu cảm thấy chột dạ, thanh âm cũng thấp vài phần, lẩm bẩm nói, "Không có gì, chính là cùng Kiếm Thập Nhất đi Đông Diệu tìm cách giải cổ độc, rồi sau..."
Cơ Mộc Ly nghe nghe, mày càng nhíu thật chặt, nghe đến câu sau không khỏi khẽ quát một tiếng, " Y Họa, mấy người thật sự hồ nháo rồi! Hỏa Kỳ vương phủ là chỗ nào? Người biết cổ độc cổ thuật nguy hiểm thế nào? Mấy người có biết hay không?! Kiếm Thập Nhất với Đông Phương Lăng hai cái xú tiểu tử này, vậy mà cũng dám nghe nàng, chờ ta thấy hai người bọn họ ta nhất định phải bóc da bọn họ!"
"Chúng ta mấy người thân thủ bất phàm, nào có dễ dàng gặp được nguy hiểm như vậy, vả lại không phải đều an toàn trở về sao?" Thủy Y Họa ở trong lòng may mắn, hoàn hảo nàng đã giấu chuyện Đông Phương Lăng ngăn tên hộ nàng, bằng không Cơ Mộc Ly khẳng định càng tức giận.
" Y Họa, nàng làm như phủ của người khác đều chỉ có mấy người thị vệ giống phủ ta? Mọi người vì ta mạo hiểm, cho dù đã biết phương pháp giải Thị huyết cổ, ta cũng tình nguyện cả đời không giải, dù sao ta bây giờ còn không chết được." Cơ Mộc Ly giọng điệu hơi hoãn, nhưng là sắc mặt vẫn là thối thối. Mặc dù bề ngoài cực kỳ tức giận nhưng trong lòng đã có chút mừng thầm.
Y Họa của hắn vụng trộm chuồn ra phủ tìm phương pháp giải cổ độc cho hắn. Đáy lòng giống như bỗng nhiên trở nên ấm áp.
"Ta là người tiếc mạng, nếu quả thật có nguy hiểm đến tính mạng, ta căn bản sẽ không cân nhắc đi, huynh xem, mấy người chúng ta đều bình yên vô sự trở lại. Cho nên huynh cũng đừng phạt Kiếm Thập Nhất và Đông Phương Lăng, bằng không bọn họ chỉ biết oán ta." Thủy Y Họa cười dùng tay vẽ vòng tròn ở trước ngực hắn.
"Bọn họ dám!" Cơ Mộc Ly bày ra bộ dáng chủ tử, hừ hừ nói, trong lòng lại vui chết đi, Y Họa đang tận lực lấy lòng hắn đây, thật không dễ dàng. Hơn nữa ngón tay mảnh khảnh lại còn lượn vòng vòng ở trước ngực hắn, biến thành hắn toàn thân đều tê dại, thoải mái cực kỳ.
"Y Họa, ta không trách mọi người, nhưng là chuyện như vậy không nên giấu ta, chẳng may mọi người xảy ra chuyện gì, ta cũng có thể có chuẩn bị để lập tức đi cứu mọi người." Cơ Mộc Ly nắm lấy tay nàng, giọng điệu đã nhẹ rất nhiều.
"Ngay từ đầu ta cũng chỉ muốn thử mà thôi, dù sao tin tức của Hạc Thần Uyên cũng không phải thật chính xác, không nói cho huynh, chẳng qua là không muốn huynh hi vọng rồi lại thất vọng. Cho nên chúng ta mới thừa dịp huynh không ở trong phủ mới vụng trộm đi. Ai ngờ, lần này ta thật sự tìm được. Cơ Mộc Ly, ta thật sự tìm được phương pháp giải Thị huyết cổ!" Thủy Y Họa hai mắt sáng ngời, khóe miệng mỉm cười.
Cơ Mộc Ly cắn một cái vào má nàng, "Cảm ơn nàng, Y Họa." Cám ơn trong lòng nàng rốt cục bắt đầu có ta rồi.
"Nếu không phải sợ huynh chết sớm, ta sẽ trở thành quả phụ, ta mới không đi đâu!" Thủy Y Họa bỏ qua ánh mắt thâm tình của hắn, cười nhạo nói.
Cơ Mộc Ly nghe được chỉ cười, nữ nhân khẩu thị tâm phi, còn không thừa nhận, rõ ràng liền thích ta rồi.
Chính là, nghe xong phương pháp giải cổ độc mà Thủy Y Họa nói, sắc mặt Cơ Mộc Ly trở nên trầm trọng.
" Y Họa, nàng bảo chúng ta phải lẻn vào nơi gọi là Cổ Cương kia mới có thể tìm được Phệ Hỗn Hoa và rắn hoa xanh?" Cơ Mộc Ly cảm thấy khó có thể tin, tộc Sáp Huyết lấy thân dưỡng cổ hắn cũng là lần đầu nghe nói, càng không cần phải nói tất cả mọi người của tộc Sáp Huyết đều ở Cổ Cương. Như vậy, Hách Liên Thiên Mạch hạ cổ độc cho hắn cũng rất có khả năng là người của tộc Sáp Huyết? Nghĩ vậy, ánh mắt Cơ Mộc Ly hơi nhíu lại.
"Không sai, ta nghĩ muốn đi, tuy rằng Vạn Độc Dược Thánh nói về tộc Sáp Huyết thật đáng sợ nhưng nếu thật sự đáng sợ như vậy, hắn lại làm sao có thể sống bình yên mấy ngày ở Cổ Cương được, hơn nữa nghe hắn nói thì Đại Tế Ti cũng không phải là người không hiểu chuyện, huynh đã trúng cổ độc, như vậy chúng ta có xâm nhập Cổ Cương về tình cũng có thể tha thứ, ai bảo Thị huyết cổ là cổ độc từ chỗ bọn họ truyền ra."
Nói xong, ánh mắt Thủy Y Họa nhìn thẳng về phía hắn, "Tuy rằng Đông Phương Lăng nói với ta chuyện huynh trúng Thị huyết cổ, nhưng không có nói cho ta biết ai là người hạ cổ. Cơ Mộc Ly, nếu như ta đoán không sai thì người này đang ở trong vương phủ đi?"
Cơ Mộc Ly không nghĩ tới nàng ngay cả chuyện này đều nghĩ tới, cũng không có tâm tư giấu diếm nữa, " Y Họa, trước kia ta không nghĩ nói cho nàng, là muốn nàng cách xa người này một chút, tuy rằng không nghĩ thừa nhận, nhưng cổ độc và cổ thuật quả thật rất là cổ quái lại nguy hiểm. Mặc dù ta phế đi võ công của hắn, vặn đứt cổ tay của hắn nhưng hắn vẫn có thể gây sóng gió."
Thấy nàng nhìn chằm chằm bản thân, ánh mắt mang hỏi, Cơ Mộc Ly than nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn về một chỗ ngoài cửa sổ, giọng nói trở nên trầm thấp, " Người hạ cổ ta chính là người ở tại Vũ Lương Các - Hách Liên Thiên Mạch."
"Quả nhiên là hắn." Thủy Y Họa hai mắt lạnh băng, "Đã không thể giết, vậy thì trước giữ lại, chờ sau khi giải Thị huyết cổ trên người huynh, chúng ta sẽ từ từ xử lý hắn."
Nàng sớm đoán được, lấy tâm tư kín đáo của Cơ Mộc Ly thì người hạ cổ chắc chắn không thể chạy ra khỏi lòng bàn tay hắn được, mà sau khi nhìn thấy người quái dị ở trong Hỏa Kỳ Vương phủ ở Đông Diệu sau, nàng lại hiểu thêm về sự lợi hại của Thị huyết cổ: Người bị hạ cổ không thể giết chết người hạ cổ, nếu không cổ trùng sẽ phát cuồng mà chết, trước khi chết còn có thể phun ra hết máu của người mà nó ký sinh! Nghĩ tới chuyện này, nàng liền hoài nghi người hạ cổ bị Cơ Mộc Ly nhốt tại trong phủ. Mà nam nhân kêu Hách Liên Thiên Mạch liền là người bị tình nghi lớn nhất rồi.
Cơ Mộc Ly thấy bộ dạng hận thấu xương của nàng, giống như người trúng cổ độc chính là nàng vậy, trên mặt không khỏi lộ ra tươi cười, "Được, tất cả nghe theo nàng, chờ Thị huyết cổ giải được, chuyện xử trí người này ta giao toàn bộ cho nàng."
"Ngày mai huynh tiến cung, nói với hoàng thượng chúng ta muốn đi du sơn ngoạn thủy, chúng ta lập tức xuất phát đi Cổ Cương!" Thủy Y Họa giải quyết dứt khoát.
" Y Họa, có phải quá nhanh hay không "
"Chẳng lẽ huynh không nghĩ sớm đi giải cổ độc, rồi sau đó xxxx với ta... Hả?" Thủy Y Họa trừng mắt nhìn hắn, cười nói.
Cơ Mộc Ly nghe được nghẹn họng nhìn trân trối. Ý của Y Họa là ... sao... Sao? Cả người khí huyết nhất thời dâng lên.
Vì thế, Cơ Mộc Ly nhanh chóng ra quyết định, " Được, ngày mai chúng ta đi!"
•
Cơ Lạc Phong đối với Cơ Mộc Ly là hữu cầu tất ứng (có cầu xin là đáp ứng), hỏi về chuyện bức họa ở Lam Đằng xong liền hứa cho hắn đi du sơn ngoạn thủy.
"... Tuy rằng bức họa đã mất, nhưng trẫm khẳng định trong đó có một người đã trộm bức họa, Ly nhi, con cảm thấy thế nào?"
"Nhi thần không có ý kiến gì, chuyện này đại ca đã sẽ nói tỉ mỉ với phụ hoàng, phụ hoàng có thể hỏi ý kiến đại ca." Cơ Mộc Ly giọng điệu nhàn nhạt.
Cơ Lạc Phong thở dài một tiếng, "Cũng được, chuyện này trước hết gác lại một bên. Ly nhi, con đã nghĩ đi du ngoạn, phụ hoàng đáp ứng con nhưng chính con phải bảo trọng thân thể." Dừng một chút, có chút kỳ vọng hỏi, "Phụ hoàng phái vài Đại Nội Cao Thủ đi theo con được không?"
"Đa tạ phụ hoàng, nhi thần lần này là đi du sơn ngoạn thủy, không nghĩ mang theo nhiều người." Cơ Mộc Ly không có gì do dự trả lời.
Trong mắt Cơ Lạc Phong rõ ràng đầy thất vọng, "Vậy con với vương phi đi đường cẩn thận chút, nếu có chuyện gì liền lập tức sai người quay về báo tin."
Cơ Mộc Ly thản nhiên ừ một tiếng, thái độ như trước không mặn không nhạt.
"Nhi thần cáo lui." Nói xong, người nọ lại là vội vã rời đi, giống như không muốn ở trong cung này nán lại một lát.
Cơ Lạc Phong nhìn xem bóng lưng của hắn, trong mắt hiện lên hoài niệm, than nhẹ một tiếng sau, tiếp tục vùi đầu xem tấu chương.
•
Sáng sớm hôm sau, trước cửa Viêm Đạm vương phủ đã chuẩn bị sẵn xe ngựa, bên trong xe là hai vị chính chủ: Viêm Đạm Vương và Viêm Đạm vương phi. Mà người lái xe dĩ nhiên là nam sủng được sủng ái nhất trước kia của Viêm Đạm vương - Kiếm Thập Nhất.
Không ai khác ngoài ba người này.
" Thập Nhất, đưa bức vẽ cho gia nhìn một chút."
Giọng nói của Thủy Y Họa làm cho Kiếm Thập Nhất có chút không yên lòng lập tức hoàn hồn, rồi sau lấy ra bản vẽ trong lòng đưa cho hai người bên trong xe.
"Nơi này thật đúng là hẻo lánh." Cơ Mộc Ly xem xong bản vẽ sắc mặt hơi đổi, " Trên đường đi dữ nhiều lành ít, ta xem vẫn là gọi thêm Lăng nữa đi."
Lời này mới vừa ra khỏi miệng, cách đó không xa liền truyền đến một tiếng hô, "Gia - -Thập Nhất - - vương phi - - đợi ta với - - "
Xe ngựa còn chưa chạy xa từ từ ngừng lại, Thủy Y Họa vén mành lên vừa thấy, một thân thanh bào, mang theo một đống bao vải lớn nhỏ không phải là Đông Phương Lăng thì là ai! Thật sự là nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.
Đông Phương Lăng lau mồ hôi trên trán, thở phì phò nói: "May mắn đuổi kịp, bằng không ta coi như mất toi công."
Cơ Mộc Ly nhìn ngó hai gói đồ vĩ đại trên tay hắn, mắt lộ ra ghét bỏ, "Xú tiểu tử, ngươi cho rằng chúng ta thật sự là đi du sơn ngoạn thủy sao, mang nhiều như vậy làm gì? "
Đông Phương Lăng nghe vậy cười hắc hắc, "Gia không hiểu đi, trong này đều là bảo bối, là sư phụ cố ý chuẩn bị cho mấy người chúng ta, dù sao trên đường đi Cổ Cương sẽ cần dùng đến."
Vì muốn Vạn Độc Dược Thánh đi theo, hai ngày qua Đông Phương Lăng mở miệng không biết bao nhiêu lần, nhưng là Vạn Độc Dược Thánh đánh chết không đi. Nhưng lại sợ ái đồ chết ở trên đường, nên cần chuẩn bị những gì đều chuẩn bị hết cho hắn, còn dặn dò những thứ cần chú ý. Đông Phương Lăng vừa chạy về phủ còn chưa có kịp nghỉ, lại nghe lão quản gia nói mấy người đi du sơn ngoạn thủy, lúc này mới chạy vội mà đến, mệt đến hắn nửa chết nửa sống.
"Được rồi, nhanh lên xe đi." Cơ Mộc Ly bỏ lại một câu, rèm xe thả xuống, phong cảnh bên trong bị chắn đến sít sao. Hắn nói hai chữ "Lên xe" cũng không phải là ngồi ở trong toa xe, mà là ngồi ở ngoài cùng Kiếm Thập Nhất, rồi sau hai người đổi người đánh xe.
Đông Phương Lăng lập tức vui vẻ lên xe, Kiếm Thập Nhất vung roi trong tay lên, bốn người nhắm hướng Đông Diệu mà đi.
Lần này không vội vàng giống lần trước, thuận tiện du sơn ngoạn thủy, đi hết bảy tám ngày mới đến biên thành Đông Diệu.
Chính là không khí của Đông Diệu rõ ràng có chút quái dị.
Không cần mất thời gian, lúc Đông Phương Lăng đi tìm hiểu tin tức về mặt trầm xuống.
" Xảy ra chuyện gì rồi hả?"lqd Cơ Mộc Ly vén mành nhìn thoáng qua dòng người xếp hàng vào thành, những người này phần lớn là thương đội của những quốc gia khác, chủ yếu trao đổi hàng hóa hoặc là buôn bán, chỉ có một ít dân chúng xen lẫn trong đó.
Cơ Mộc Ly và Thủy Y Họa ăn mặc vừa thấy chính là những người quyền quý đi du ngoạn, mấy người vốn không có gì lo lắng, nhưng là biểu cảm của Đông Phương Lăng hiển nhiên nói cho mấy người, chuyện không đơn giản.
Tránh đi ánh mắt của Cơ Mộc Ly, Đông Phương Lăng vụng trộm nhìn Thủy Y Họa liếc mắt một cái ngocthuybachdang, "Vương phi, lệnh truy nã vẫn còn ."
Thủy Y Họa nghe xong lời này, trong mắt xẹt qua một tia lạnh lùng. Mẹ nó, tên biến thái Đoan Mộc Toái Phong chết tiệt kia, lão nương không phải ăn uống trong phủ của ngươi có ba ngày rồi nhân tiện tìm hiểu chút tin tức thôi sao, ngươi vì sao cứ muốn nắm lấy chuyện này không tha đâu!
"Có ý gì? Lệnh truy nã là cái gì?" Cơ Mộc Ly nhìn hai người "Mắt đi mày lại", trong lòng cảm thấy không thoải mái không nói, loại cảm giác bị giấu diếm càng khó chịu!
"Gia, là Đoan Mộc Toái Phong nắm lấy ta cùng vương phi không tha, mà lệnh truy nã vẫn treo đến bây giờ!" Đông Phương Lăng căm giận nói.
Cơ Mộc Ly nghe xong lời này, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, khóe miệng cong lên, " Hả? Thằng nhãi này gặp qua vương phi của bổn vương rồi hả? Còn dính chặt không tha?"
Đông Phương Lăng nhất thời nuốt một chút nước miếng. Hắn vừa rồi có phải biểu đạt chỗ nào không rõ ràng làm cho chủ tử hiểu lầm rồi phải không?
← Ch. 076 | Ch. 078 → |