Vay nóng Tinvay

Truyện:Nghịch Thiên Độc Sủng – Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt - Chương 076

Nghịch Thiên Độc Sủng – Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt
Trọn bộ 158 chương
Chương 076
0.00
(0 votes)


Chương (1-158)

Siêu sale Lazada


Ngày kế, sứ thần các quốc gia lần lượt cáo từ rời đi. Chuyện bức họa giả bị mất, mọi người trong lòng thật ra thì ai cũng biết, dù sao những người này đều là có tai mắt, Văn Nhân Lưu cũng không có cố ý phong tỏa tin tức. Chẳng qua, người Lam Đằng cũng không có nói, bọn họ tự nhiên cũng sẽ không chủ động mở miệng, cẩn thận thịt dê chưa ăn, lại chọc thêm phiền toái.

Mặc dù thời gian các sứ thần rời đi không thống nhất, nhưng theo lễ tiết, đều có đại thần đưa tiễn, mà đám người của nước Hỏa Vũ hẳn là từ thái tử Văn Nhân Lưu tự mình đưa tiễn.

Bởi vì lúc tới hai tay căn bản không có vật gì, cho nên trước khi rời đi, bức tranh cuộn tròn trên tay Thủy Y họa phá lệ chói mắt. Nữ nhân này đứng cạnh Viêm Đạm Vương, hai người dung mạo đều là xinh đẹp thượng thừa, ánh mắt nhìn về bên này vốn đã rất nhiều, hơn nữa trên tay nàng còn cầm một bức họa, mà Văn Nhân Lưu sai người coi chừng bức họa giả mới vừa bị mất, ánh mắt mọi người nhìn lại liền càng nhiều hiếu kỳ.

"Thế nào, thái tử điện hạ có hứng thú với bức họa trên tay ta?" Nhìn thấy dòng người quét về phía bức họa trên tay mình, Thủy Y Họa giương mi lên, hỏi.

Văn Nhân Lưu nghe xong tự nhiên cười một tiếng, lắc đầu một cái, "Bổn cung không có ý tứ gì khác, vương phi cũng đừng suy nghĩ nhiều."

Vốn còn muốn nói hai câu, nam nhân đang ôm Thủy Y Họa rõ ràng mất hứng, một tay lấy bức họa từ trong tay Thủy Y Họa ra, hướng về phía Văn Nhân Lưu lạnh lùng nói: "Nếu thái tử điện hạ cảm thấy hứng thú, Y Họa để cho hắn nhìn một chút, lại không phải là cái gì quan trọng."

Nói xong, một tay cởi dải lụa buộc bức họa ra, thả bức họa xuống, là một bức hoa sen bình thường, nhưng người vẽ kỹ thuật tương đối khá, hoa sen này vẽ trông rất sống động, thật sự là một bức họa khó gặp.

Nho vương Cơ Văn Kỳ từ từ dạo bước tiến lên, hướng Văn Nhân Lưu lúng túng ôm quyền nói, "Để cho thái tử chê cười, bức họa hoa sen này là ta trong lúc rảnh rỗi làm, Tam đệ cùng Tam đệ muội sau khi nhìn thấy rất là thích, cho nên ta liền tặng cho bọn họ."

"Hóa ra là họa tác của Nho vương... Bổn cung còn tưởng rằng là của họa sĩ nào họa ra." Văn Nhân Lưu cười khen, lễ độ mà không làm dáng.

"Thái tử khen trật rồi." Cơ Văn Kỳ cười nhạt nói.

"Đã như vậy, Bổn cung cũng không trì hoãn chư vị, hi vọng mấy vị thuận buồm xuôi gió." Khách sáo mấy câu sau, Văn Nhân Lưu hướng ba người ôm quyền, coi như tiễn đưa.

Cơ Mộc Ly khinh thường liếc mắt nhìn, vội vàng liền ôm thắt lưng Thủy Y họa đi về phía xe ngựa, lúc tới cửa xe đột nhiên bế xốc Thủy Y Họa ôm lên xe ngựa.

Tất cả mọi người sinh hứng thú với Thủy Y Họa hắn đều muốn bóp chết từ trong nôi!

Tất cả nam nhân dáng dấp dễ nhìn đều muốn tiếp nhận hắn khinh thường. Hừ, các ngươi có tuấn mỹ đi nữa, hơn được lão tử sao?

Mọi người trong lòng suy nghĩ: Ban ngày ban mặt, thật là một đôi cẩu nam cẩu nữ!

Đợi đến xe ngựa của Hỏa Vũ càng lúc càng xa, Văn Nhân Lưu nhìn theo, trong mắt thoáng qua một chút ánh sáng, khóe miệng cũng cong lên.

Hắn có một dự cảm mãnh liệt: Sớm muộn có một ngày bọn họ còn có thể gặp mặt lại, mà thời gian này sẽ không quá lâu.

Lúc tới Lam Đằng là hai chiếc xe ngựa, trở về tự nhiên cũng không ngoại lệ. Nho Vương Cơ Văn Kỳ một mình ngồi một chiếc, mà Cơ Mộc Ly và Thủy Y Họa ngồi chung một chiếc. Lần này Cơ Mộc Ly vui sướng không thôi. Lúc đi một người cô đơn, hiện tại lại có thể ôm người trong lòng, làm sao không hưng phấn.

Vì vậy, bên trong xe ngựa xuất hiện hình ảnh để mọi người không khỏi đỏ mặt.

"Cơ Mộc Ly, móng vuốt của huynh để vào đâu đấy?!"

" Y Họa, ta thật lâu không thấy nàng, nhớ nàng muốn chết..." Một cái tay ở bên hông nàng sờ soạng đi lên, cuối cùng từ từ dò vào cổ áo, dưới ánh mắt liếc về, tay cũng đi theo mò vào.

"Cút xa một chút cho ta ——" rống giận.

" Y Họa, xe ngựa nhỏ như vậy, nàng bảo ta cút đi chỗ nào?" Giọng nói u oán vô cùng.

"Vậy huynh liền cút xuống xe ngựa đi!"

" Y Họa, nàng chịu sao?"

"..." Lười nói chuyện rồi.

" Y Họa, ta cảm thấy ánh mắt của Thượng Quan Huyền Mặc nhìn nàng cực kỳ đáng ghét, sau này nàng cách hắn xa một chút."

"..."

Còn có tên Ôn Cẩn Hiên gì đó, vừa nhìn cũng biết đang tính toán cái gì, người này nàng cũng không cần đến gần."

"...."

"Còn có! Ta cảm thấy Văn Nhân Lưu lại càng không phải là người tốt, chúng ta sau này vẫn là ít đến Lam Đằng."

"... Cơ Mộc Ly, huynh quá lo lắng."

" Y Họa, nàng cứ gọi ta Mộc Ly đi, ta thích cách gọi này, hoặc là Ly Ly hay là Ly ca đều được." Thật ra thì Hồng Hồng cũng rất hay, nhưng mà tên này dễ khiến người hoài nghi, Cơ Mộc Ly không thể làm gì khác hơn là nhịn đau bỏ những thứ yêu thích rồi.

Thủy Y Họa không có trả lời, liếc xéo hắn một cái, sau đó đem chân của hắn kéo xuống, mình gối đi lên, "Ta trước nằm một lát, huynh mỏi thì đánh thức ta."

Mắt nhắm lại, ngủ.

Trước một khắc vẫn còn thao thao bất tuyệt, Cơ Mộc Ly lập tức yên tĩnh lại, vén tóc nàng ra sau tai, nhẹ giọng cười nói: "Tiểu hồ ly, ta làm sao mà nỡ đánh thức nàng dậy được, Tiểu hồ ly của ta mau ngủ đi, lần nữa mở mắt, chúng ta đã đến..."

Cơ Mộc Ly cúi đầu nhìn dung nhan nàng, trên mặt chỉ còn lại nhu hòa.

Hắn trước kia mặc dù không tính là ít nói, nhưng là một ngày cũng nói không quá 20 câu, nhưng kể từ khi gặp phải nữ nhân trong ngực này sau, hắn giống như liền thay đổi, tìm mọi biện pháp để trêu chọc nàng cười, nhìn nàng thỉnh thoảng trợn mắt, thỉnh thoảng nghiêng mắt liếc hắn, hoặc là thẹn quá thành giận, hay là gầm thét mắng hắn vô sỉ da mặt dày, hắn cũng cảm thấy trong lòng thoải mái.

Cuộc đời này, có người có thể đánh ngươi mắng ngươi, còn trợn mắt với ngươi, đó là một chuyện vô cùng hạnh phúc. Còn có... Y Họa của hắn là một nữ nhân thông minh.

Ánh mắt Cơ Mộc Ly dần dần từ trên mặt Thủy Y Họa chuyển tới bức họa cuộn tròn trên xe ngựa, trong mắt chứa đầy vui vẻ. Còn tưởng rằng chỉ mình hắn phát hiện chân tướng, không nghĩ tới hắn chỉ nói một chút mà tiểu hồ ly này cũng đoán được! Không chỉ có đoán được, còn bất chấp nguy hiểm tự mình giúp hắn lấy ra ngoài.

Nữ tử như vậy, bảo hắn làm sao mà không thương?

Năm ngày sau, đoàn xe đã đến biên giới Hỏa Vũ, sau Cơ Mộc Ly lại cố ý thả chậm hành trình, ôm Thủy Y Họa nhìn ngắm phong cảnh. Cho đến hai ngày sau mới đến hoàng thành Hỏa Vũ.

" Đợi về phủ sau ta có hai chuyện quan trọng nói cho huynhh." Thủy Y Họa để rèm xe xuống, thấp giọng nói.

"Hai chuyện?" Cơ Mộc Ly có chút kinh ngạc, trong đó một chuyện nhất định có liên quan tới bức họa kia, vậy còn một chuyện khác là chuyện gì? Chẳng lẽ trong vòng mười ngày hắn rời đi, Y Họa cùng Kiếm Thập Nhất đã gặp phải chuyện gì?

Thấy hắn cúi đầu trầm tư, Thủy Y Họa liền kéo tay của hắn, "Là chuyện tốt, nhưng mà có thể có chút nguy hiểm."

Cơ Mộc Ly mày hơi nhíu lên từ từ buông ra, cong môi nói: "Nếu Y Họa nói là chuyện tốt, vậy thì nhất định là chuyện tốt, về phần nguy hiểm, Y Họa đừng lo, ta sẽ bảo vệ nàng."

Thủy Y Họa nghe vậy, nghiêng đầu nhìn hắn, yên lặng một lát sau, nhếch miệng khẽ cười, "Thật không biết rốt cuộc huynh yêu thích ta ở điểm nào..." Giống như là lầm bầm lầu bầu, hoặc như là hỏi hắn.

Cơ Mộc Ly ngớ ngẩn, cúi đầu mổ một cái vào môi của nàng, tiếng cười tràn đầy trong họng.

"Có lẽ là thích nàng vẽ đóa Mẫu Đơn đen ở trên mặt ta, cũng có lẽ là thích nàng vì nàng đem ta treo ngược trên cành cây, thích nàng vì nàng vẽ con rùa đen khốn khiếp ở trước ngực ta, có một lần nàng bôi thuốc trên miệng để phòng ngừa ta... Rất nhiều rất nhiều, càng về sau ngay cả chính bản thân mình cũng không biết đến tột cùng vì sao lại thích nàng, cũng có thể tất cả mọi thứ trên người nàng Bổn vương đều thích, Bổn vương cũng muốn làm của riêng!"

Nói xong lời cuối cùng, giọng nói trở nên cường thế, gần như cố chấp rồi. Trước đây hắn rất ít xưng bổn vương với Thủy Y Họa, nhưng là trong lòng sự cường thế không tự chủ được nhô ra sau, xưng hô cũng không bị khống chế đi theo bật ra, hắn giống như một vương giả bễ nghễ thiên hạ, không chỉ thủ hạ tùy tùng của hắn mà ngay nữ nhân hắn nhìn trúng cũng nhất định chịu đựng hắn cường thế bá đạo.

" Y Họa, Bổn vương chỉ muốn một mình nàng! Nàng cũng chỉ được nhìn một mình bổn vương!"

Cơ Mộc Ly bắt lấy bả vai của nàng, lúc nói chuyện đầu ngón tay cũng bấm chặt vào da thịt nàng.

Thủy Y Họa nhìn hắn hồi lâu, giống như là muốn nhìn vào chỗ sâu nhất trong mắt hắn, trước kia cảm giác nhìn vào cặp mắt thâm thúy kia giống như có lực hấp dẫn, sẽ bị hút đi vào không ra được, nhưng là thật muốn vẫn nhìn chằm chằm vào cặp mắt tối tăm kia, bỏ đi tất cả tạp chất bề ngoài liền sẽ thấy một suối nước trong veo, hơn nửa bóng dáng của nàng cũng ở trong đó, giống như đã tan vào.

Giống như, ánh mắt của người này chỉ có một mình nàng, tất cả của nàng đều thuộc về hắn.

Cảm giác rất kỳ lạ, lại làm cho người ta không thể không rung động.

Nàng từ từ đến gần hắn, hai tay ôm cổ của hắn, trong ánh mắt có chút kỳ vọng xen lẫn kích động của hắn, nàng gặm gặm bờ môi của hắn.

Cơ Mộc Ly đang muốn ôm nàng để hôn sâu hơn thì Thủy Y Họa đã lui ra, trước khi đi còn cắn mạnh lên môi hắn một cái, để lại dấu răng thật sâu, nhìn kĩ sẽ thấy vừa chảy máu.

Cơ Mộc Ly đưa tay vuốt cánh môi bị thương, không hiểu vì sao nàng lại hung ác như vậy. Chẳng lẽ vừa rồi hắn lại chọc tới nàng rồi?

"Cơ Mộc Ly, nhớ kỹ lời huynh nói hôm nay, mặc dù bây giờ ta không xác định được tình cảm của mình đối với huynh sâu nặng bao nhiêu nhưng là nếu huynh nuốt lời, ta bảo đảm chút hảo cảm của ta với huynh sẽ tan thành mây khói!" Thủy Y Họa nhìn hắn, dứt lời, còn lè lưỡi liếm liếm vết máu không cẩn thận còn dính trên môi.

Cô lỗ một tiếng, Cơ Mộc Ly nuốt một ngụm nước bọt, vì sao cảm thấy Y Họa như vậy so trước kia còn phải mê người? Hắn có phải điên rồi hay không nhỉ?

" Y Họa, ta tuyệt không nửa câu nói dối!" Cơ Mộc Ly vội vàng nói, còn kém giơ tay thề với trời.

Thủy Y Họa nghe xong khóe miệng khẽ cong, "Tin huynh là được chứ gì!."

*"Phu xướng phụ tùy": (Nghĩa đen) Chồng định làm gì, vợ cũng làm theo.

Cơ Mộc Ly nghe Thủy Y Họa nói thì lập tức mở cờ trong bụng, đến tận lúc về đến Vương phủ, mặt mày hắn vẫn vô cùng rạng rỡ.

Lão quản gia hai mắt rưng rưng chạy ra đón họ: "Vương Gia, cuối cùng ngài cũng đã về rồi!"

Trước kia trong phủ có không biết bao nhiêu nam sủng, ông lấy tư cách người đứng xem, vui vẻ bàng quang nhìn đám nam sủng ấy đấu đá, tranh giành sủng ái của Vương gia với nhau. Nhưng mà bây giờ thì vương phủ đã không còn đám nam sủng nữa, chỉ còn lại vài người mà trước kia là nam sủng, nhưng giờ lại biến thành thuộc hạ dưới trướng của vương gia, người nào người lqđ nấy thần thần bí bí, toàn là thần long thấy đầu không thấy đuôi*.

Tuy rằng có rất nhiều chuyện Cơ Mộc Ly không nói rõ với ông, nhưng trong lòng lão quản gia vẫn luôn trung thành, tận tâm và hiểu rõ bổn phận của mình. Mấy người nam sủng còn giữ lại kia, giờ đã bị chủ tử phái ra ngoài làm việc rồi. Còn cả nha đầu Thu Diệp, nha hoàn bên cạnh Vương phi kia, cũng thường xuyên đi ra ngoài làm việc, hình như là đang làm nhiệm vụ nào đó mà Vương phi giao. Vì vậy, bây giờ trong phủ vắng tanh vắng ngắt, như là chỉ còn mỗi cái vỏ rỗng.

Mấy ngày trước, khi vương phi trở lại có mang về theo một cô nương trẻ tuổi, hắn còn tưởng là sau bao nhiêu cuối cùng thêm nha đầu kia sẽ đông vui hơn. Ai mà ngờ được, cô nương kia dù trẻ tuổi nhưng lại cùng một cái đức hạnh với Kiếm công tử, cả ngày chỉ giữ một cái bản mặt, giống y như người chết. Làm sao mà còn thèm để ý tới lão già này là người sắp chết vì buồn chán rồi!

Thủy Y Họa nhìn bộ dạng bức ép đến độ vô cùng đau khổ của Vương lão quản gia, miệng không khỏi cong cong lqđ lên đầy ý cười. Quả thật trong phủ này quá vắng vẻ, lạnh lẽo rồi.

Lão quản gia vội vàng kêu người làm đi nấu cơm và nấu nước nóng, hai vị chủ tử đi đường vất vả, mệt mỏi, chắc là bây giờ đang rất muốn lấp đầy bao tử và tắm rửa sạch sẽ rồi. Cứ lăn qua lăn lại như vậy, vốn là trong phủ không có nhiều người làm, nên ngay lập tức đã trở nên vô cùng bận rộn.

Không biết Kiếm Thập Nhất đã bận việc gì, cho nên không có chạy tới đón đầu tiên, phải đợi đến một khắc sau, mới thấy hắn vội vã chạy tới Trúc Hương các.

Cơ Mộc Ly đang chuẩn bị ăn trộm hương thì nghe thấy động tĩnh, ngay lập tức ngoan ngoãn thu lại móng vuốt, mặt không thay đổi nhìn hắn: "Gia trở về đã khá lâu rồi, ngươi sớm không đến, muộn lqđ không đến, lại đến đúng lúc này, quả thật đúng là kẻ chuyên phá hỏng chuyện tốt của gia mà!"

Thủy Y Họa liếc xéo hắn một cái, tiếp tục tựa vào giường êm đọc sách. Ánh mắt trong lúc vô tình quét qua Kiếm Thập Nhất, hơi ngẩn ra.

"Kiếm Thập Nhất, sao trên mặt của ngươi lại có dính nhọ nồi vậy?" Thủy Y Họa cười nói, trên mặt người này rõ ràng đã bị hun thành đen sì rồi, trắng đen xen kẽ, giống y như một con mèo tam thể.

Trên mặt Kiếm Thập Nhất luôn không có gì biểu tình vậy mà lúc này lại từ từ hiện lên một tia đỏ ửng.

Có vấn đề!

Thủy Y Họa lập tức ngồi thẳng người.

Cơ Mộc Ly cũng nhận ra Thủy Y Họa đang lqđ đầy hứng thú với việc này, sau đó hắn cũng bắt đầu nghi ngờ, tên tiểu tử này tuyệt đối đang có vấn đề!

"Nói đi, trong thời gian gia và Vương phi không có ở đây, tiểu tử ngươi đã làm chuyện gì không muốn cho người khác biết rồi hả?" Cơ Mộc Ly ôm đầu vai Thủy Y Họa, bộ dạng hai người rõ ràng là xem kịch vui. Khóe miệng cười yếu ớt, mang theo ba phần lười biếng, hai phần hài hước. Quả thật hai người này càng ngày càng giống nhau rồi.

Trước kia chỉ có là một kẻ gian trá, da mặt dày, bây giờ đã thành hai!

Kiếm Thập Nhất âm thầm cắn răng, cúi đầu nói: "Khi nghe thấy tin Gia sắp trở về, thì thuộc hạ lại thấy nhân lực trong phòng bếp không đủ, nên vừa rồi mới vào trong phòng bếp giúp một tay. Sau đó, lúc biết Gia và Vương phi đã về, nên đã chạy tới ngay, cho nên không kịp sửa soạn lại."

"Ồ ~ Kiếm Thập Nhất à, ta không ngờ người như ngươi lại thích chạy tới phòng bếp như vậy sao? Từ lúc nào mà kiếm khách lạnh lùng lại trở thành người nhiệt tình giúp đỡ người khác như thế vậy? " Thủy Y Họa lqđ khẽ cười một tiếng, trong mắt hoàn toàn là sự trêu chọc.

Cơ Mộc Ly chợt nhíu mày, cũng cười theo: "Thật ra thì Thập Nhất là vốn người nhiệt tình. Y Họa, nàng đúng là oan uổng cho hắn rồi."

Nhìn hai vợ chồng đang kẻ xướng người họa trước mắt, nét mặt Kiếm Thập Nhất càng ngày càng trở nên cứng ngắc. Thật ra thì hai người này là đang nhàn rỗi không chuyện gì làm, cho nên cố ý lấy hắn ra để trêu đùa chứ gì? Nếu là Đông Phương Lăng có ở đây, làm sao mà đau khổ, dằn vặt này đến lượt hắn phải chịu.

"Ngươi còn không mau thành thật khai báo, trong phòng bếp kia có ai mà lại có thể làm cho tiểu tử nhà ngươi không kịp chạy tới tiếp đãi Gia, hả?" Một tay Cơ Mộc Ly ôm cả người Thủy Y Họa, một tay khác để lên hai chân, khỏi phải nói hắn có bao nhiêu tùy tiện.

Thật ra thì mục đích đầu tiên của Cơ Mộc Ly là vì muốn kiếm một chút việc vui từ tên tiểu tử Kiếm Thập Nhất này; thứ hai lqđ là muốn dạy dỗ cái tên này một chút, rõ ràng hắn đã cố ý dặn phải luôn luôn theo sát, một tấc cũng không rời Thủy Y Họa, vậy mà tiểu tử này coi lời hắn thành gió thổi qua tai. Nếu không phải Thủy Y Họa có võ công, mà bản nhân nàng lại xảo trá, thông minh, thì chuyến đi đến Lam Đằng quốc lần này nhất định đã phải bị chịu nhiều uất ức.

Mặt Kiếm Thập Nhất cứng ngắc nhưng vẫn không nói lời nào. Trong lúc không khí giữa mấy người đang căng thẳng, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.

"Vương Gia, Vương phi, lão nô tới đưa cơm."

Người vừa gõ cửa là lão ma ma trong phủ. Bà vừa nghe tin Vương Gia và Vương phi trở lại, thì vội vàng đi vào phòng bếp cùng những người làm khác, bận rộn cố gắng làm ra một bàn thức ăn phong phú để mừng chủ tử trở về. Mặc dù lão ma ma không hiểu vì sao Vương phi lại về cùng Vương gia.

Chuyện Thủy Y Họa rời đi thì chắc chắn sẽ không thể giấu được những lão nhân thông minh này trong phủ, cho nên ngay từ đầu Kiếm Thập Nhất đã nói rõ với bọn họ là Vương phi đi ra ngoài làm chuyện riêng lqđ rồi. Mà bây giờ hai người lại cùng một lúc trở về, khó tránh khỏi khiến cho người ta cảm thấy kỳ quái.

"Tí nữa sẽ hỏi tiểu tử ngươi tiếp." Cơ Mộc Ly liếc mắt nhìn khuôn mặt lạnh cứng ngắc của Kiếm Thập Nhất, sau đó hướng ngoài cửa nói: "Ma ma vào đi."


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-158)