Vay nóng Homecredit

Truyện:Nghịch Thiên Độc Sủng – Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt - Chương 073

Nghịch Thiên Độc Sủng – Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt
Trọn bộ 158 chương
Chương 073
Chàng chàng thiếp thiếp
0.00
(0 votes)


Chương (1-158)

Siêu sale Shopee


Cơ Mộc Ly ôm Thủy Y Họa ngủ một giấc đến tận trưa, sứ thần như bọn họ ở trong cung hoạt động không chịu hạn chế, chỉ cần có công công trong cung đi theo là được. Cho dù muốn đi dân gian du ngoạn ngắm cảnh thì quốc quân Văn Nhân Dịch của Lam Đằng cũng sẽ sai lễ quan đi cùng dẫn đường.

Đông Diệu quốc thái tử Đoan Mộc Thiên Khung thích du hồ, ngày hôm trước và ngày trước nữa đều là ở trên thuyền vui đùa. Duệ vương Thượng Quan Huyền Mặc và Mặc Ngọc công tử Ôn Cẩn Hiên thích ở trong cung ngắm hoa thưởng cảnh, mà hai vị sứ thần của Hỏa Vũ lại chẳng có yêu cầu gì.

Thứ nhất Nho vương Cơ Văn Kỳ thích ở trong hành cung vẽ tranh viết thơ, rất ít đi lại bên ngoài.

Thứ hai Viêm Đạm vương Cơ Mộc Ly mỗi ngày đều ở trong phòng đọc sách, xác thực mà nói là nghiên cứu thơ từ, vẫn là một quyển thơ dâm, mấy ngày hôm trước hắn viết thư gửi về cho Thủy Y Họa chính là những từ ngữ trong quyển thơ này sao chép ra.

Hiện tại người thật liền ở trong lòng mình, Cơ Mộc Ly liền càng không quan tâm, rõ ràng ôm Thủy Y Họa đi ngủ

.

Cơ mộc Ly đã sớm tỉnh ngủ, nhưng là vừa thấy đến mỹ nhân trong ngực, liền cả người thoải mái không nghĩ động, một chân còn gác lên trên đùi Thủy Y Họa cọ vài cái, rồi lại ôm chặt người vào trong lòng, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm nữ tử trong lòng.

Thủy Y Họa nếu không là cảm giác được tầm mắt mãnh liệt như tia X-Quang thì nàng còn muốn nằm nhiều một lát.

Hai mắt đang nhắm nghiền đột nhiên mở, nói, "Cơ Mộc Ly, huynh nhìn đủ chưa?"

Khóe miệng khêu gợi của Cơ Mộc Ly khẽ nhếch lên, "Không đủ, nhìn cả đời đều không đủ."

Hất cánh tay bên hông ra, Thủy Y Họa xoay người ngồi dậy, rồi sau thuận thế cầm vạt áo của Cơ Mộc Ly, kéo hắn lên, " Bây giờ là giờ nào rồi mà còn nói, cũng không sợ dọa người."

"Bổn vương ôm vương phi của mình ngủ, có gì dọa người?" Cơ Mộc Ly lơ đễnh, bỗng chốc từ phía sau ôm lấy nàng, vươn đầu lưỡi liếm lên vành tai nàng, Thủy Y Họa lập tức sợ run cả người.

" Huynh náo đủ chưa? Náo đủ nhanh chóng làm chính sự đi." Thủy Y Họa nghiêng đầu, đem gương mặt tuấn tú ngày càng lại gần đẩy ra.

Mỗi sứ thần của từng quốc gia đều có công công và nha hoàn chuyên môn hầu hạ ăn, mặc ở, đi lại, thấy trong phòng có động tĩnh, nha hoàn và công công đã chờ từ sáng ngoài cửa liền lập tức bưng trà đưa nước, còn có người lập tức đi làm điểm tâm.

" Y Họa muốn ăn gì?" Cơ Mộc Ly mới vừa mở miệng, ngoài cửa hạ nhân trong mắt đều lóe lên đầy kinh ngạc.

Viêm Đạm vương có bệnh thích sạch sẽ này thế mà trong phòng còn có người khác? Mà khẩu khí còn thân thiết như vậy? Bọn họ không nghe lầm đi... ?

" Ăn chút cháo là được." Trong phòng truyền đến thanh âm rõ ràng cho thấy là nữ tử, giọng nói mang theo chút lười biếng, lại lành lạnh dễ nghe.

Mọi người hai mặt nhìn nhau. Hoàng thượng là có cấp các vị sứ thần một ít tỳ nữ xinh đẹp, nhưng Viêm Đạm vương này không là đoạn tụ sao? Nếu dấu người, cũng hẳn là một thiếu niên mới đúng.

Những người bưng trà đưa nước đưa cơm đều bị vị gia này ngăn đón ở bên ngoài, vị nam tử tuấn mỹ đến nhân thần cộng phẫn này mỗi khi đảo qua những người liên quan, ánh mắt lạnh như băng, chỉ là ngó nhìn liền cảm thấy giống như có hai thanh đao xẹt qua mặt.

Mà thế nào đều cảm thấy vị gia này là đang hầu hạ nữ nhân bên trong này, trời ạ, thật sự là rất ngạc nhiên rồi!

Không đợi mọi người nhìn qua khe cửa, vị gia này đã nhanh chóng đóng cửa, còn phát ra tiếng động giống như không kiên nhẫn.

Bảo vệ đến mức này, thật sự là một loại cảnh giới. Nếu không phải nhìn Viêm Đạm vương bộ dạng thật sự tuấn mỹ, chính là cho các nàng thêm tiền tiêu vặt, các nàng đều không muốn đến, tì khí như thế này cũng đã làm cho các nàng khó chịu rồi!

Cơ Mộc Ly không cho Thủy Y Họa đổi về nữ trang, trực tiếp mặc áo bào hôm qua lẻn vào hành cung, hai người cùng nhau đi gặp quốc quân Văn Nhân Dịch của Lam Đằng.

Truyền thuyết quốc quân của Lam Đằng là một lão hồ ly tính toán chi li, đợi đến khi Thủy Y Họa tận mắt nhìn đến, trong lòng không thể không cảm thán một câu: Nếu nhìn bề ngoài, đồn đãi quả nhiên không giả, nhưng là nhìn ánh mắt thâm thúy kia, Thủy Y Họa liền biết người này không dễ đối phó.

"... Việc này là ta không đúng, không nên gạt hoàng thượng, nhưng ta thật sự không nghĩ cùng ái phi tách ra, cho nên liền kêu nàng cải trang ở lẫn trong đám tùy tùng, mong rằng hoàng thượng chớ trách." Cơ Mộc Ly hơi hơi khom người, hướng về phía Văn Nhân dịch giải thích nói.

Trong lúc hắn nói chuyện, Thủy Y Hoa một thân nam trang liền lẳng lặng đứng ở đàng kia, tuy rằng cúi thấp đầu, nhưng nàng rõ ràng cảm giác được người nọ thường thường dùng ánh mắt đánh giá xem nàng.

Một lúc sau, Văn Nhân Dịch bỗng nhiên cười lên ha hả, lão cười như vậy, khóe mắt càng sâu, thật sự rất giống một con hồ ly.

"Từ xưa anh hùng không qua cửa mỹ nhân, hóa ra Viêm Đạm vương cũng không ngoại lệ. Chính là Viêm Đạm vương như vậy che giấu, cho đến hôm nay mới nói với trẫm, thật sự là không phúc hậu." Văn Nhân Dịch từ trên ghế ngồi chậm rãi đi xuống, đi tới trước mặt Thủy Y Họa.

"Đã Viêm Đạm vương nhận sai với trẫm, trẫm tự nhiên không so đo chút việc nhỏ như vậy, các sứ thần đã đến Lam Đằng ta hơn mười ngày, trẫm đang chuẩn bị mời mọi người dự yến hội, Viêm Đạm vương vương phi cũng đi cùng Viêm Đạm vương đến tham dự đi, đến lúc đó nhưng đừng lại mặc như này nhé." Nói xong lời cuối cùng, khẩu khí đầy giễu cợt.

Quả nhiên có phong cách hồ ly, Thủy Y Họa ở trong lòng bình luận, câu này hữu lễ khách khí, lại không mất tư cách hào phóng hiền hòa của chủ nhà, lại càng là những câu không mất uy nghiêm.

"Thủy Y Họa đa tạ hoàng thượng không phạt." Thủy Y Họa lập tức tạ ơn nói.

"Ha ha... Được rồi, không cần khách khí, hai người cũng là tân hôn không lâu, đúng là thời điểm tình cảm mặn nồng. Chính là Viêm Đạm vương phi mấy ngày nay nhưng lại luôn luôn xen lẫn ở trong đám tùy tùng không có bại lộ thân phận, ẩn dấu quả thực kỹ!" Văn Nhân Dịch hít một câu.

Thủy Y Họa ngẩng đầu liếc hắn một cái. Lão hồ ly, ông tưởng hai ta nghe không hiểu sao? Nhưng là, liền tính ông hoài nghi lại như thế nào, còn không phải chịu sao.

Đợi đến khi Cơ Mộc Ly và Thủy Y Họa cáo từ rời đi, ánh mắt Văn Nhân Dịch còn nhìn chằm chằm cửa đại điện không rời. Một lúc sau, hướng ngoài cửa hô một tiếng, "Cao công công, gọi thái tử tới."

Ngoài cửa công công lên tiếng, lập tức đi xa.

Trong bốn nước Tuyết Ly, Hỏa Vũ, Lam Đằng hay Đông Diệu, mỗi quốc gia đều tồn tại ít nhiều sự tranh đấu gay gắt của người thừa kế, chỉ riêng Lam Đằng, hòa thuận làm cho người ta hâm mộ. Văn Nhân Dịch có ba con trai và ba con gái, trừ bỏ Văn Nhân Lưu năm vừa rồi mới được phong làm thái tử, còn hai đứa con trai khác đều đã phong Vương, mà hai vương này chưa từng có mơ ước địa vị cao sang kia, một là vì hai vương này tính cách vốn là yếu đuối, mà thái tử Văn Nhân Lưu lại lợi hại, bọn họ căn bản là không có tư cách tranh đoạt với người này.

Vô luận là tài học kiến thức, vẫn là dùng binh mưu lược, Văn Nhân Lưu đều là một thiên tài hiếm thấy, môn khách dưới trướng hắn lại càng không đếm xuể, Thần Toán Lê Tử Ngọc đó là một trong những người mà hắn đắc ý nhất.

Người như vậy, ai lại nguyện ý cùng hắn tranh chấp, mà hoàng thượng Văn Nhân Dịch càng là khẳng định địa vị của Văn Nhân Lưu, cũng đem con trai này thành kiêu ngạo của bản thân.

"Phụ hoàng cố ý kêu nhi thần đến, không biết là có chuyện gì?" Văn Nhân Lưu cười hỏi, thở dài hành lễ.

Văn Nhân Dịch hướng hắn vẫy vẫy tay, "Lưu nhi, lại đây ngồi."

Nghe vậy, Văn Nhân Lưu thong thả bước đi tới ghế đệm bên cạnh Văn Nhân Dịch, vén áo bào lên mà ngồi.

"Lưu nhi, Hắc Phong ám vệ của con gần đây có phát hiện động tĩnh gì không?" Văn Nhân Dịch đi thẳng vào vấn đề hỏi. Phụ tử ở chung có thể nói là vô cùng thoải mái. Lúc Văn Nhân Lưu vừa thành lập Hắc Phong ám vệ, liền đem việc này báo cho Văn Nhân Dịch biết, lần này theo dõi hắn tự nhiên cũng biết.

Văn Nhân Lưu than một tiếng, "Phụ hoàng, Hắc Phong ám vệ của nhi thần có lẽ còn chưa đủ mạnh, đã nhiều ngày qua không có tra được chút manh mối nào, bức họa còn không tìm được. Nhi thần làm cho phụ hoàng thất vọng rồi."

"Ai hỏi con chuyện này hả? Bức họa đã mất thì thôi. Nếu luyến tiếc thì làm sao buộc được sói?" Văn Nhân Dịch vuốt râu cười, trong nụ cười chứa đầy hương vị tính kế.

" Phụ hoàng..." Văn Nhân Lưu cũng cười, hắn đã sớm đoán được phụ hoàng tính toán, chẳng qua ngay từ đầu, hắn còn tưởng rằng phụ hoàng sẽ vì chuyện này mà trách cứ hắn một chút, ai đoán được là....

"Trẫm là muốn hỏi con, con có lưu ý đến tùy tùng đi theo các sứ thần?"

Vừa nghe lời này, trong lòng Văn Nhân Lưu liền có suy đoán. Ngừng một chút nói: "Không dối gạt phụ hoàng, Hắc Phong ám vệ số lượng cũng không nhiều, đại bộ phận đều dùng đi nhìn chằm chằm mấy con cá lớn, về phần đám tôm tép đó tự nhiên cũng có người theo dõi, chẳng qua là một ít thị vệ phổ thông mà thôi. Phụ hoàng vì sao hỏi cái này?"

Văn Nhân Dịch ha ha nở nụ cười, tán thưởng nhìn hắn, "Cá lớn cùng con tôm, Lưu nhi hình dung nghe thật chuẩn xác."

"Phụ hoàng tán thưởng."

"Khen con hai câu đuôi con sắp vểnh lên trời rồi đấy." Văn Nhân Dịch vuốt râu liếc nhìn hắn, "Trẫm hỏi con, chỗ Viêm Đạm vương liệu có động tĩnh gì không?"

Văn Nhân Lưu vừa nghe lời này hai mắt hơi trầm xuống, "Nhi thần mới vừa rồi liền tính toán nói chuyện này trước khi thỉnh an phụ hoàng. Hôm qua Hắc Phong ám vệ báo lại, nói là nghe được giọng nói lạ ở trong phòng Viêm Đạm vương. Tử Ngọc đã giúp nhi thần phân tích một chút, người nọ rất có khả năng là Viêm Đạm vương phi."

"Lưu nhi quả nhiên đã biết rồi."

Văn Nhân Dịch nghe xong không chút kinh ngạc, Văn Nhân Lưu lường trước hắn khẳng định là đã biết việc này, khó tránh khỏi cảm thấy kỳ quái, "Nhi thần còn chưa tới kịp bẩm báo việc này, phụ hoàng lại là như thế nào biết được?"

Văn Nhân Dịch xì một tiếng, "Hai vị chánh chủ mới vừa tới đây chủ động thừa nhận với trẫm, trẫm tự nhiên đã biết được. Cơ Mộc Ly đến cùng có phải là người thật sự như tin đồn hay không, trẫm nên cân nhắc lại rồi. Viêm Đạm vương phi luôn xen lẫn ở trong đám tùy tùng, việc này thế mà không có người phát hiện, nhắc tới cũng là buồn cười."

"Bọn họ động tác thật đúng mau. Như vậy, chúng ta cũng không có cách chỉ ra sai lầm của hắn rồi. Chính là phụ hoàng - -" thanh âm hơi nhỏ, Văn Nhân Lưu xoay chuyển ánh mắt, thần sắc ngưng trọng, "Nhi thần cảm thấy Viêm Đạm vương phi không nhất định là xen lẫn ở trong đám tùy tùng, rất có khả năng là suốt đêm ẩn vào trong hoàng cung!"

"... Điều này sao có thể? Hoàng cung Lam Đằng ta chẳng lẽ phòng vệ lại kém đến mức đó, Viêm Đạm vương phi chẳng qua là một nữ nhân, sao có thể tùy tiện xông tới?" Văn Nhân Dịch rõ ràng không tin.

"Ha ha... Phụ hoàng nhưng đừng coi thường nữ nhân này, lúc Tử Ngọc ở Tuyết Ly đã thấy qua bản lĩnh của nữ nhân này, nữ nhân này có thể dùng tám chữ để hình dung: Trừng mắt tất báo, thâm tàng bất lộ."

Văn Nhân Dịch nghe xong lời này, thần sắc dần dần chuyển ngưng trọng, " Nếu quả thật là như thế, nữ nhân này... Tuyệt đối không thể giữ lại."

Văn Nhân Lưu hơi khiếp sợ, lập tức lơ đễnh cười khẽ, "Phụ hoàng không khỏi lo lắng nhiều, nhi thần cùng Tử Ngọc chính là đoán mà thôi. Chính như phụ hoàng nói, chẳng qua là một nữ nhân, chẳng lẽ còn có thể gây sóng gió trong hoàng cung Lam Đằng hay sao?"

Văn Nhân Dịch thở dài một hơi, vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Lưu nhi, phụ hoàng càng ngày càng già đi, thiên hạ này về sau liền là của người trẻ tuổi các con, phụ hoàng chỉ nói với con một câu: Nhân tâm khó dò, mặc kệ là người con xem trọng nhất, hay là người mà con thù hận nhất, đều không cần dễ dàng kết luận, bất kì ai cũng đều có thể lợi dụng, nhưng cũng phải lưu trữ một phần cảnh giác. Còn có, nữ nhân như quần áo, đợi cho đến khi con nắm thiên hạ trong tay, Hoàn phì Yến gầy chẳng phải tùy con chọn lựa.

Nam tử hán đại trượng phu, sự nghiệp làm trọng, đây cũng là nguyên nhân mà trẫm không có buộc con lập gia đình."

Văn Nhân Lưu dương môi cười, " Lời nói của phụ hoàng, nhi thần ghi nhớ."

"Nhưng mà, từ xưa nam nhi phong lưu, trẫm cũng không ngại con có hài tử trước, điều kiện tiên quyết là con không cần bị đứa nhỏ và nữ nhân ràng buộc."

Văn Nhân Lưu nâng trán, bất đắc dĩ nói: "Phụ hoàng, nhi thần năm nay mới mười tám tuổi, còn sớm."

"Sớm? Sớm cái gì! tiên hoàng mười lăm tuổi liền có trẫm! Trẫm mười tám tuổi đã có đại ca ngươi." Văn Nhân Dịch khiển trách.

"Này... Sau này hãy nói đi, dù sao đại ca nhị ca đều có đứa nhỏ, phụ hoàng đã làm hoàng tổ phụ, nhi thần không vội, không làm ra chút thành tích, nhi thần tĩnh không nổi tâm."

Nghe xong lời này, Văn Nhân Dịch mới lộ cười.

" Được rồi, trẫm liền buông tay cho con đi làm. Lưu nhi, bức cổ họa đã mất thì thôi, trọng yếu là con nên tìm cho nó giá trị xứng đáng. Tối nay là lúc nên thả bọn họ đi trở về..."

"Nhi thần minh bạch."

Sứ thần các quốc gia từ lúc đến Lam Đằng sau, đây là lần thứ hai tham gia loại Đại yến hội này, trong lòng mọi người nhất thời không rõ suy nghĩ của Văn Nhân Dịch. Lần đầu tiên còn chưa kịp xem bức cổ họa, liền phát hiện bức họa bị người lấy trộm, làm mọi người hoảng sợ, hiện tại Văn Nhân Dịch lại muốn làm trò gì?

Đợi đến sứ thần các quốc gia đều đã ngồi xuống, tầm mắt mọi người không có ngoại lệ đều dừng ở chỗ của sứ thần Hỏa Vũ, bên người Viêm Đạm vương Cơ Mộc Ly tự nhiên lại xuất hiện một mỹ nhân!

Nàng kia một thân váy hồng nhạt có thêu cánh hoa đào, tóc đen búi đơn giản, trên đầu trang sức không nhiều lắm, nhưng là vô cùng tinh xảo, một đôi khuyên tai màu hoa đào, làm nổi bật lên vành tai càng thêm trong suốt, môi mỏng cong lên, giống như cánh hoa kiều diễm ướt át.

Thật là một giai nhân thanh lệ thoát tục.

Ánh mắt Cơ Mộc Ly chuyển lạnh lùng, quanh thân giống như tản mát ra một dòng khí cường đại, dòng khí bắn thả ra vô số lưỡi đao, làm tầm mắt mọi người lập tức bị chặn đứng.

"Thế nào, mọi người có ý kiến với vương phi của bản vương?" Cơ Mộc Ly giọng nói âm trầm lạnh nhạt, trên gương mặt tuấn mỹ dâng lên một làn sương mù, ánh mắt lúc đảo qua thái tử Văn Nhân Dịch của Lam Đằng, trong mắt giống như băng đã được tôi luyện, giáng xuống sương, lẳng lặng nhìn thẳng hắn một lát.

Một người là Lam Đằng thái tử, nhận hết dân chúng tôn sùng, một người là Vương gia đoạn tụ phong lưu không kềm chế được của Hỏa Vũ, thanh danh có thể nói thối đến mười vạn dặm, chỉ cần hai người kia nhìn nhau, cũng là một cảnh đẹp làm cho người ta không dời mắt được.

"Thế nào, Viêm Đạm vương không giới thiệu một chút vị nữ tử bên người sao?" Văn Nhân Lưu cười nói, tầm mắt thường thường nhìn về phía Thủy Y Họa, Cơ Mộc Ly nhìn thấy cảm thấy căm tức không thôi.

Nữ nhân của bổn vương làm sao có thể để cho Lam Đằng thái tử ngươi nhìn trộm!

Cơ Mộc Ly thật tự nhiên ôm hông Thủy Y Họa, khóe miệng từ từ hé ra ý cười, " Ngồi cạnh bổn vương vị này đúng là Tuyết Ly Phủng Nguyệt công chúa - - Thủy Y Họa, cũng là vương phi bổn vương vừa cưới không lâu. Còn vì sao vương phi nàng xuất hiện tại nơi này, bổn vương đã giải thích với hoàng thượng."

Nói xong lời này Cơ Mộc Ly miễn cưỡng đảo qua chỗ ngồi của sứ thần Tuyết Ly, cười đầy thâm ý. Duệ vương Thượng Quan Huyền Mặc, trong mắt ngươi cảm xúc rối rắm phức tạp hiện thời là làm cho ai xem đâu? Đừng tưởng rằng Y Họa trước kia từng có hôn ước với ngươi, là ngươi có thể dùng loại ánh mắt không kiêng nể gì để nhìn nàng. Lúc trước ngươi khinh thường Y Họa, bổn vương còn chưa có tìm ngươi tính sổ đâu, những người bắt nạt ức hiếp Y Họa, bổn vương sẽ làm cho bọn họ chết không tử tế được!

Còn có Mặc Ngọc công tử Ôn Cẩn Hiên, tuy rằng trong mắt ngươi không có cảm xúc đặc biệt gì, nhưng là ngươi cũng nhìn chằm chằm vào Y Họa của bổn vương, hai mắt của ngươi thật sự là chướng mắt!

Cơ Mộc Ly cảm thấy tất cả mọi người trong điện đều chướng mắt cực kỳ, cảm xúc thô bạo hồi lâu không xuất hiện lại từ từ hiện lên.

Tuy rằng Văn Nhân Dịch vì tránh cho một nữ nhân xuất hiện mà xấu hổ, cố ý làm cho con lớn nhất cùng con thứ hai đều dẫn theo vương phi đến, còn làm cho ba vị công chúa cũng ra mặt, nhưng Thủy Y Họa tại trong mấy người rõ ràng là xinh đẹp nhất, cho nên tầm mắt mọi người rất khó không nhìn về phía nơi đó.

Thủy Y Họa đối với ánh mắt của mọi người giống như không nhìn thấy, đưa tay nhéo nhéo bên hông Cơ Mộc Ly, bình dấm chua sắc mặt lập tức đẹp mắt rất nhiều, ngay sau đó lại công khai ôm nàng vào trong lòng.

Ở trong đại điện, một màn này cũng coi như đồi phong bại tục, nhưng hai người này một chút cũng không có tự giác, hai người kề ở cùng nhau, thật sự là chàng chàng thiếp thiếp, chọc người hâm mộ


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-158)