Vay nóng Tinvay

Truyện:Nghịch Thiên Độc Sủng – Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt - Chương 062

Nghịch Thiên Độc Sủng – Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt
Trọn bộ 158 chương
Chương 062
Hạc thần uyên
0.00
(0 votes)


Chương (1-158)

Siêu sale Lazada


Thủy Y Họa hiển nhiên không dự đoán được, người này thế mà biết Kiếm Thập Nhất và Đông Phương Lăng! Đang chuẩn bị buông cảnh giác, ai biết người ta lại muốn lấy mạng bản thân mình!

Hiện thời khinh công và nội lực của nàng đều đã thượng thừa, né tránh không thành vấn đề, thành công tránh đi ngũ trảo của hắn, tay phải đã nhanh chóng rút roi dài bên hông ra, một phát quăng đi ra ngoài.

"Quỷ sát huyết tiên?!"

Nam tử hắc bào thần sắc bị kiềm hãm, lập tức trong mắt xuất hiện lệ khí, lúc roi dài kia đánh về phía hắn, bàn tay định chộp tới nàng cũng lập tức vừa chuyển, bắt lấy roi dài giữ lại trọng lòng bàn tay, không nghĩ tới lực đạo lại lớn như thế, lúc vừa nắm giữ huyết tiên đã để lại một dấu ấn thật sâu trên tay hắn.

"Uyên, đừng làm vương phi bị thương!" Đông Phương Lăng hét lớn một tiếng.

Kiếm Thập Nhất cũng liền vội bồi thêm một câu, "Việc này chờ gia đến đây lại nói."

Nam tử hắc bào lại không để ý đến hai người, tay nắm huyết tiên càng thu càng chặt, mắt lạnh nhìn chằm chằm nữ tử phía trước, giống như một con rắn độc theo dõi con mồi.

"Gia vậy mà đem vũ khí bên người hắn cho ngươi, Thập Nhất và Lăng cũng bị ngươi lung lạc. Ngươi thật là bản lãnh!" Hắn âm u nói.

"Các hạ hình như quản nhiều lắm? Ta cùng Cơ Mộc Ly như thế nào, đây là chuyện của vợ chồng chúng ta. Kiếm Thập Nhất và Đông Phương Lăng giúp ta nói chuyện cũng không phải là bởi vì ta lung lạc bọn họ, mà là ngươi thật sự có bệnh!" Thủy Y Họa cười lạnh một tiếng nói.

Trong tay roi dài đột nhiên run lên, muốn hất văng tay của người này ra. Đáng tiếc nam tử hắc bào hiển nhiên là một cao thủ, liền tính lực đạo truyền vào đủ để đánh rách cả lòng bàn tay người, hắn vẫn không chút sứt mẻ nắm lấy một đầu roi.

"Nữ nhân, ngươi mạnh hơn nhiều so với ta tưởng." Nam tử hắc bào nhẹ hừ một tiếng, tiếp tục nặng nề nói: "Nhưng vẫn quá yếu!"

Vừa dứt lời, nội lực tự trong cơ thể trào ra, một dòng khí hùng hậu vờn quanh lòng bàn tay.

Thủy Y Họa liếc mắt nhìn ngó hắn, lúc hắn chuẩn bị tung chưởng về phía nàng, liền nhẹ tay... Buông lỏng.

Nam tử hắc bào thế công mới triển khai, không nghĩ tới nữ nhân này thế nhưng ở trong lúc mấu chốt này, lại buông lỏng quỷ sát huyết tiên ra, chưởng phong liền bỗng chốc khuếch tán đến trong không khí, làm chấn đắc mấy cây đại thụ bên cạnh, để lại vài cái khe trên thân cây.

"Ngươi cũng dám buông tay, đây chính là thứ mà Mộc Ly đưa cho ngươi!" Nam tử hắc bào hiển nhiên đối với chuyện nàng buông tay canh cánh trong lòng.

Thủy Y Họa lại cười lạnh một tiếng, " Nếu không buông tay, tay của ta khả năng đã bị ngươi phế đi, có điên mới sẽ cầm lấy roi."

"Ngươi nhỏ mọn! Ngươi căn bản không xứng với Mộc Ly!" Nam tử hắc bào tức giận nói.

Kiếm Thập Nhất cùng Đông Phương Lăng liếc nhau, trước khi nam tử hắc bào lại chuẩn bị động thủ, mỗi người túm chặt một cánh tay.

"Ta tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào ảnh hưởng đến Mộc Ly." Nam tử hắc bào nhìn nữ tử trước mắt, trong mắt sát khí chậm rãi tràn ra. Nói xong, cả người nội lực tăng lên, đem Kiếm Thập Nhất cùng Đông Phương Lăng đang giữ hắn bay ra ngoài.

"Kêu Cơ Mộc Ly đến gặp ta!" Lạnh lùng tung ra một câu nói, nam tử hắc bào đã phi thân rời đi, phương hướng đi tới chính là Đan Hạc các - là nơi ở của nam sủng trên danh nghĩa mà Cơ Mộc Ly thích nhất.

Thủy Y Họa nhìn nơi hắn biến mất, không khỏi nhíu mày. Cơ Mộc Ly đã từng nhắc nhở nàng, muốn tránh người ở Đan Hạc các và Vũ Lương các. Hách Liên Thiên Mạch lần trước nàng đã gặp qua, nhìn hắn có vẻ nguy hiểm, chắc chắn không phải người tốt. Nhưng người vừa rồi làm cho người ta cảm giác như thể hắn khó chịu vì Cơ Mộc Ly rời khỏi sự quản thúc của hắn. Chẳng lẽ...

Chẳng lẽ người nọ là đồng tính? Rồi sau hắn coi trọng Cơ Mộc Ly, cho nên muốn diệt trừ tất cả mợi người ở bên cạnh hắn? Nhưng là cũng không phải, Kiếm Thập Nhất cùng Đông Phương Lăng chẳng phải vẫn ở bên người Cơ Mộc Ly đấy thôi. Hay vẫn là nói, hắn cùng Kiếm Thập Nhất và Đông Phương Lăng đều giống nhau, ngay từ đầu không quá tán thành bản thân nàng? Giống như cũng không đúng, người này vừa nhìn đến nàng liền hận không thể giết nàng, giống như sự tồn tại của nàng sẽ gây trở ngại tới tiền đồ của Cơ Mộc Ly?

"Cô đang nghĩ vớ vẩn cái gì?" Đông Phương Lăng thấy tròng mắt lộn xộn của nàng, biết suy nghĩ của nàng khẳng định giống mính lúc trước, không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, khụ khụ hai tiếng sau mới giải thích nói: "Đó là Hạc Thần Uyên, trước khi ta và Kiếm Thập Nhất biết gia, người này liền tại bên cạnh gia rồi. Lúc trước ta cùng Thập Nhất cũng là trải qua rất nhiều chuyện mới được hắn tán thành, hắn đối với người không liên quan luôn luôn có địch ý, nhất là nữ nhân."

"Bề ngoài Uyên cùng chúng ta giống nhau, đều gọi gia một tiếng chủ tử, kỳ thực gia lại hết sức kính trọng người này." Kiếm Thập Nhất tiếp lời Đông Phương Lăng bồi thêm một câu.

Thủy Y Họa cảm giác được địch ý của Kiếm Thập Nhất đối bản thân giảm rất nhiều, nghe hắn giải thích trong lòng đã nghi càng thêm nghi.

Trước đây Cơ Mộc Ly từng đã nhắc nhở nàng rời xa người này, như vậy ý của hắn là người này thập phần nguy hiểm, nhưng là từ Đông Phương Lăng cùng Kiếm Thập Nhất lại biết chuyện không phải như vậy. Hạc Thần Uyên đối với những người thân cận với Cơ Mộc Ly gần như hà khắc, Cơ Mộc Ly lại hết sức kính trọng hắn.

Ẩn tình trong đó, nói vậy chỉ có hai đương sự mới biết được. Dám kêu Cơ Mộc Ly tới gặp hắn, người này đã sớm không đơn giản chỉ là thuộc hạ.

"Hạc Thần Uyên là thế nào?" Thủy Y Họa hỏi.

"Theo ta, hắn cùng chủ tử có một loại ràng buộc kỳ quái, giống như giữa hai người đạt thành hiệp nghị, chẳng qua có lúc, hắn lại vẫn giống như ta và Lăng, mang danh một nam sủng cấp dưới, hơn nữa, hắn đối chủ tử trung thành và tận tâm làm chúng ta không lời nào để nói."

Kiếm Thập Nhất theo bản năng trả lời, đợi đến lúc phục hồi tinh thần lại, không khỏi liếc mắt nhìn Thủy Y Họa, "Thật là, ta sạo lại muốn nói chuyện này với cô chứ?" Hình như có chút ảo não, thân mình nhắc tới, bay trở về Kiếm Duyệt các.

Đông Phương Lăng bĩu môi, ", vậy thì ta đi nói với gia đi, thuận tiện cũng hồi bẩm một chút chuyện Tiêu Dao cung." Nói xong, nhìn về phía Thủy Y Họa, nhìn đến quần áo nàng có chút loạn, ái muội cười cười, "Vương phi sớm đi nghỉ ngơi đi, nhưng đừng mệt quá sức."

Thủy Y Họa bỏ qua ái muội trong mắt người này, lập tức nói: "Ta cùng đi với huynh!"

Dừng một lát, Đông Phương Lăng khẽ gật đầu, "Dù sao gia đã nói mọi chuyện với cô, việc này cũng không cần gạt cô nữa."

Mới vừa vào Lan Hinh các, một mùi hoa lan thơm ngát bay tới, Thủy Y Họa đương nhiên biết, đây là mùi hoa lan mà nàng dùng khi tắm bồn phát ra hương khí. Chính là, hiện tại hương vị còn nồng đậm như vậy, chẳng lẽ tên vô sỉ này không có gọi người dọn dẹp phòng ở?

Chờ đến khi nhìn thấy tình hình bên trong, Thủy Y Họa sắc mặt trầm xuống dưới. Trông cậy vào hắn đi thu thập cục diện rối rắm này, không bằng nàng tự làm cho xong.

Bồn tắm vẫn để sau tấm bình phong, nước chảy xuống sàn vẫn tản mát ra hương hoa lan, lúc này đã không còn hơi nước. Cơ Mộc Ly nằm trên giường cuốn lấy cái chăn của Thủy Y họa, lúc này đang ngủ say. Một cánh ta để ngoài chăn, bởi vậy có thể kết luận: Hắn nửa người trên không có mặc áo.

Đông Phương Lăng nhìn thấy một màn này, vội vàng từ buồng trong thối lui đến gian ngoài, trước khi đi không quên hướng Thủy Y Họa quái dị ái muội liếc mắt một cái. Hóa ra, mới vừa rồi hai người tắm uyên ương! Chậc, gia thật sự là có phúc khí, nhanh như vậy liền ôm được mỹ nhân về rồi. Ôm nhuyễn hương trong ngực, thật sự là điều thú vị nhất trong cuộc đời, làm hắn hâm mộ ghen tị cực kỳ.

Thủy Y Họa khuôn mặt hơi đỏ lên. Cơ Mộc Ly chết tiệt, hủy hết danh dự của lão nương rồi!

Đang chuẩn bị đi lên kéo lỗ tai hắn, không nghĩ tới tay còn chưa có chạm tới, thằng nhãi này liền đột nhiên nghiêng người, rồi đưa tay chụp tới, kéo Thủy Y Họa ôm vào trong lòng.

"Cơ Mộc Ly, huynh lại giả vờ ngủ!" Thủy Y Họa tức giận nói, cũng không biết hắn điều chỉnh hô hấp như thế nào, mỗi lần nhìn đều giống như là đang ngủ, kỳ thực thằng nhãi này luôn luôn giả vờ.

"Y Họa, nàng nghĩ thông suốt, muốn cùng ta ngủ?" Cơ Mộc Ly miễn cưỡng hí mắt nhìn nàng, vui tươi hớn hở nói.

Bắt lấy cánh tay trơn bóng của hắn, bỗng chốc xách lên, thuận tiện trợn trừng mắt, "Đông Phương Lăng có việc gặp huynh, không nghĩ để cấp dưới nhìn đến bộ dạng cà lơ phất phơ của huynh, liền quy củ chút cho ta."

Nghe xong lời này, Cơ Mộc Ly mới đưa móng vuốt để trên eo nàng rút về, "Nhưng là, áo bào của ta bị nàng làm ướt, nàng nói làm sao bây giờ?"

"Vậy thì để trần, Đông Phương Lăng cũng không phải nữ nhân." Thủy Y Họa liếc hắn một cái.

Cơ Mộc Ly hơi hơi khiếp sợ, nói như vậy, Y Họa nhà hắn không ghét bỏ hắn nửa người trên để trần? Này hắn cầu còn không được a. Một phen liền đem chăn vén lên, lộ ra nửa người trên rắn chắc, liếc trộm nàng một cái, đã thấy nàng mặt không đỏ tim không đập, không khỏi có chút thất vọng.

Nữ nhân nhìn chẳng lẽ không nên đỏ mặt một chút sao?

Ngồi thẳng thân mình, miễn cưỡng nói: "Đông Phương Lăng, còn không lăn tới đây cho gia."

Đông Phương Lăng nhìn không chớp mắt đi đến. Kỳ thực, vừa rồi hai người này nói chuyện hắn đều nghe rồi. Gia bình thường chính là cùng vương phi trêu đùa như vậy? Những lời này nghe qua thật đúng là vô sỉ.

"Gia, Tiêu Dao cung thuộc hạ đã cùng Bạch Hổ xử lý tốt, chuyện hôm nay gia là vì tẩu hỏa nhập ma, cấp dưới chấn kinh cũng đều an ủi xong, về phần thi thể trong rừng, cũng xử lý xong rồi." Đông Phương Lăng cung kính trả lời.

"Tốt lắm, vất vả ngươi rồi." Cơ Mộc Ly lạnh nhạt đáp lại một câu, ánh mắt sâu thẳm, không biết đang nghĩ chuyện gì.

Thấy Đông phương Lăng còn không có tính toán phải đi, không khỏi hí mắt nhìn hắn, "Thế nào, còn tưởng ở lại xử lý nước tắm cho gia hay sao?"

Đông Phương Lăng khóe miệng giật giật, lập tức trả lời: " Hồi bẩm gia, thuộc hạ còn có chuyện thứ hai muốn bẩm báo. Hạc công tử có việc tìm gia. Hơn nữa vừa rồi, Hạc công tử cùng vương phi - - "

Một câu còn chưa nói nói xong, Cơ Mộc Ly hai mắt đột nhiên trừng lớn, đánh gãy lời của hắn: "Hắn gặp qua vương phi rồi hả?" Lại vội vàng quay đầu quét về phía Thủy Y Họa, thanh âm sắc bén lại mang theo một phần lo lắng, " Y Họa, hắn có làm nàng bị thương hay không?"

Thủy y Họa Mi giương mi, cười lạnh một tiếng, "Tự nhiên không có, ta cũng không phải là dễ bắt nạt như vậy. Chính là người này vừa nhìn đến ta đã nghĩ lấy mạng của ta, thật sự là một tên bệnh thần kinh."

Từ lúc tu luyện nội công tâm pháp mà Bùi Vũ Huyên lưu cho nàng sau thì nội lực của nàng càng ngày càng thâm hậu, người tên Hạc Thần Uyên kia nhiều lắm cùng nàng tương xứng, mà Thủy Y Họa kinh nghiệm thực chiến cũng không so với hắn thiếu, đủ để ứng đối hắn.

Cơ Mộc Ly nhưng không có bởi vậy buông lỏng một hơi, nghiêm cẩn nhìn về phía Thủy Y Họa, giọng nói trầm thấp dặn dò: "Người này, nàng vẫn nên cách hắn xa một ít."

Nói xong, cầm lấy áo bào ướt mặc trên người, quanh thân vận công, áo bào rất nhanh đã bị nội lực hong khô, không có ở lại, đã vội vã rời đi.

Thủy Y Họa nhìn bóng lưng hai người rời đi, một tay chống cằm suy nghĩ.

Cơ Mộc Ly bước nhanh vào Đan Hạc các, một tay đẩy cửa ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nam tử hắc bào đang nhắm mắt.

Dưới ngọn đèn, khuôn mặt nam tử bị một tầng vầng sáng bao phủ, mặt hắn góc cạnh tuấn mỹ, chính là hơi nhíu chặt mi cùng mặt không biểu cảm làm hắn thoạt nhìn khó có thể thân cận.

"Gia cuối cùng là tới, thuộc hạ đợi một hồi lâu rồi." Nam tử đang nhắm mắt đột nhiên trợn mắt, ánh mắt u tĩnh quét về phía hắn, "Sao vậy, bộ dạng ngươi như là chuẩn bị đến hưng sư vấn tội?"

Cơ Mộc Ly nhíu mày, không vui nói: "Bổn vương đáp ứng chuyện của ngươi sớm hay muộn sẽ làm được, cho nên ngươi không cần động người bên cạnh bổn vương!"

Hạc Thần Uyên khặc khặc cười hai tiếng, "Mộc Ly, từ lúc ngươi chín tuổi, ta liền luôn luôn đi theo bên cạnh ngươi, chưa bao giờ làm chuyện gì không tốt với ngươi? Đây là thái độ của ngươi đối sư phụ?"

Hai chữ "sư phụ" vừa ra, Cơ Mộc Ly mày nhíu lại, môi mỏng nhếch lên. Một lúc sau, hắn đột nhiên cười lạnh một tiếng, " Hai chữ sư phụ liền miễn đi, lúc trước ngươi ta hai người chẳng qua là theo như nhu cầu. Ngươi truyền thụ bổn vương võ nghệ, bổn vương giúp ngươi đạt thành nguyện vọng."

Hạc Thần Uyên cũng châm chọc nở nụ cười, "Nhưng là, hiện thời ngươi học võ công của ta đã được bảy thành, mà chuyện của ta ngươi lại một chuyện cũng không hoàn thành! Nếu không phải ta chân khí bị đánh tan, chỉ còn lại sáu thành công lực lại cũng không thể khôi phục, ta cần gì phải mượn tay ngươi đi làm việc này, còn đem bí mật động trời này nói cho một người ngoài như ngươi."

"Ngươi cho là hai chuyện này đơn giản giống như giết người? Nếu thực là như thế này, ngươi cần gì phải tìm tới bổn vương, còn trợ bổn vương phát triển thế lực." Cơ Mộc Ly khóe miệng đông lạnh trụ một chút cười trào phúng.

"Chuyện thứ nhất không hề tin tức cũng thôi, nhưng là chuyện thứ hai, cho ngươi tìm một người có khó như vậy sao?!" Hạc Thần Uyên giọng điệu cũng trở nên trầm lạnh.

Cơ Mộc Ly lơ đễnh lướt mắt nhìn hắn, tìm cái ghế đệm ngồi xuống, không nhanh không chậm trả lời: "Nếu là ngươi tìm người nọ hao hết tâm tư tránh né ngươi, thiên hạ này lại rộng lớn, cũng đủ nàng ẩn thân, huống hồ ngươi cũng nói qua, nữ nhân này vô cùng thông minh, bằng không cũng sẽ không thể trốn ngươi mười mấy năm, không để lại dấu vết cho ngươi tìm."

Nghe xong lời nói này, trong mắt Hạc Thần Uyên đầy hối hận, giọng nói khàn khàn nói: "Là ta có lỗi với nàng, nàng trốn ta cũng là cần phải vậy."

"Bổn vương không công phu nghe việc tư của ngươi." Cơ Mộc Ly ngữ điệu lạnh nhạt đánh gãy hắn, " Nhưng mà ngươi yên tâm, chỉ cần tìm được dấu vết để lại, bổn vương sẽ lập tức báo cho ngươi biết. Về phần chuyện thứ nhất, cũng không phải không có tin tức như ngươi tưởng, ít nhất ta tìm được Song Hàng Quỷ Tử theo như lời ngươi nói!"

"Song hàng quỷ tử?!" Hạc Thần Uyên một khắc trước còn đắm chìm ở hối hận lập tức trừng mắt nhìn hắn, trong mắt mang theo khó có thể tin, " Nhanh như vậy đã bị ngươi tìm được. Ngươi giấu giếm thật kín, chỉ sợ Kiếm Thập Nhất cùng Đông Phương Lăng đều không biết."

Cơ Mộc Ly hơi hơi nhếch môi cười, "Mấy năm nay ngươi cùng Thập Nhất và Lăng ở chung hòa hợp như vậy, có chuyện tự nhiên vẫn là gạt bọn họ. Bọn họ tâm luôn luôn hướng về bổn vương, ngươi cũng chẳng phải sao."

Hạc Thần Uyên nghe nói lời này, đột nhiên cười lên ha hả, " Tiểu tử ngoan, mấy năm nay cuối cùng không phí công dạy ngươi, thế nhưng như vậy bảo trì bình thản, một mình đem chuyện này giấu giếm thật kĩ."

Cơ Mộc Ly hơi hơi nhíu mày. Không đáng xen vào.

"Đúng rồi, Song Hàng Quỷ Tử hiện thời ở nơi nào?" Hạc Thần Uyên nhịn không được hỏi.

"Một người ở của Tiêu Dao cung của ta, một người khác - -" Cơ Mộc Ly hơi hơi ngưng mi, "Vốn là bị Đông Diệu quốc Hỏa Kỳ vương giam giữ, sau này không biết dùng cách nào chạy thoát đi ra ngoài, trước mắt hẳn là chạy trốn tới Tuyết Ly quốc."

"Trong lòng ngươi có tính toán là tốt rồi, còn lại đó là tập hợp đủ bốn bức họa trong truyền thuyết kia thôi." Hạc Thần Uyên cảm giác trên người áp lực nhẹ đi rất nhiều.

Cơ Mộc Ly hướng hắn chậm rì rì gằn từng chữ nói: "Cho nên, bổn vương bên người hơn người nào, cũng không nhọc đến ngài lo lắng rồi."

Hạc Thần Uyên nghe xong lời cảnh cáo, không vui liếc đi qua, "Ta cũng là vì tốt cho ngươi, vạn nhất bên cạnh ngươi có một người không sạch sẽ, thân phận của ta rất có khả năng bại lộ, đối với ngươi cũng rất nguy hiểm.

Lúc trước Đông Phương Lăng cùng Kiếm Thập Nhất vào phủ, ta cũng là quan sát hồi lâu mới tán thành bọn họ. Nhưng là nữ nhân này vừa gả nhập vương phủ, ngươi liền yêu chiều? Ta mấy ngày nay vội vàng tìm phương pháp giải cổ độc, ngươi lại không nói một tiếng liền cưới nữ nhân vào cửa. Nếu không phải ta ở bên ngoài nghe được đồn thổi, lại tận mắt thấy nữ nhân này, chẳng lẽ ngươi muốn luôn luôn gạt ta. Sợ ta làm nàng bị thương?"

"Vương phi nàng là nữ nhân mà bổn vương nhìn trúng, đối bản vương cũng là khăng khăng một mực, cho nên ngươi không cần thiết sầu lo." Cơ Mộc Ly thần sắc khó chịu.

"Ha ha, Mộc Ly a, ta đây chính là vì tốt cho ngươi, nếu như là các ngươi viên phòng, trên người ngươi cổ độc khả năng sẽ lại thức tỉnh, phương pháp của Lăng liền rất khó lại bắt cổ trùng ngủ say lần nữa."

Cơ Mộc Ly trừng hắn liếc mắt một cái, "Bổn vương biết, liền không cần ngươi nhắc nhở. Dùng gương mặt trẻ tuổi như vậy nói mấy câu già đời như thế, cũng không ngại kỳ quái!"

"Ha ha... Tiểu tử ngươi nếu như nguyện ý, ngày sau ta cũng giáo ngươi phương pháp hộ nhan."

"Không cần."

"Về phần thị huyết cổ trên người ngươi, ngươi yên tâm, ta sẽ mau chóng tìm được phương pháp giải trừ cổ độc, ta cũng không muốn ngươi còn chưa có giúp ta xong việc sẽ chết rồi."

Cơ Mộc Ly đã đứng dậy rời đi Đan Hạc các, nghe nói lời này, miễn cưỡng quay đầu lên tiếng, "Vậy ngươi sớm làm đi, bổn vương nếu đã chết, mấy năm nay vất vả cũng uổng phí rồi. Còn có, đừng nghĩ lại động nữ nhân của bổn vương, hiện tại ngươi chỉ còn bốn thành công lực, đã sớm không là đối thủ của bổn vương rồi."

Nói xong, đã là hừ cười một tiếng, đẩy cửa đi ra ngoài.

Đợi đến lúc rời khỏi Đan Hạc các, trên mặt ý cười toàn bộ thu lại. Thị huyết cổ đáng chết này vẫn là sớm nên giải trừ, miễn cho đối với Y Họa của hắn, chỉ có thể nhìn không thể ăn!


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-158)