Vay nóng Homecredit

Truyện:Nghịch Thiên Độc Sủng – Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt - Chương 056

Nghịch Thiên Độc Sủng – Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt
Trọn bộ 158 chương
Chương 056
Điệu múa làm kinh sợ mọi người
0.00
(0 votes)


Chương (1-158)

Siêu sale Shopee


Thủy Y Họa chỉ là kinh ngạc lúc hắn vừa ra tay, trong nháy mắt đó trong mắt hắn sát ý tàn nhẫn giống như không chịu khống chế như muốn phun trào ra, nhớ tới lời nói của Đông Phương Lăng, mày nhíu lại.

Cầm lấy bàn tay hắn đang vuốt ve gò má bản thân, Thủy Y Họa lấy khăn lụa ra lau vết màu trên mu bàn tay của hắn.

Cơ Mộc Ly hơi sững sờ, trên người lãnh khí dần dần thu vào, tươi cười tràn đầy trên mặt.

" Y Họa nhà ta quả nhiên đau ta." Hắn ôm lấy miệng, vui sướng nói.

Thủy Y Họa mặc kệ ánh mắt của mọi người, chậm rãi chà lau mu bàn tay của hắn, động tác ôn nhu khiến người ta như muốn đi vào giấc ngủ, hai mắt nhìn xuống, thanh âm nhẹ nhàng, " Dằn dỗi với hạ nhân làm cái gì, nếu không thích vương gia tránh đi là được, ta bảo đảm lúc nàng ngã vào trong lòng vương gia thì ta sẽ cho nàng một cước bay ra ngoài."

Lúc nói lời này vẫn là một bộ dáng đương nhiên.

Mọi người nghe xong, trong lòng phun một búng máu. Đây...... đến tột cùng là một đôi vợ chồng kiểu gì a? Hai người quả nhiên là xứng cực kỳ!

Ánh mắt Cơ Mộc Ly luôn luôn u ám lúc này lại sáng rọi, mặt mày cười đến xán lạn, hắn vốn là tuấn mỹ như tiên giáng trần, như gốm sứ như ngọc không tỳ vết, mà lần này là cười tự nội tâm làm cho người ta ở một trong một khắc này có thể đã quên hắn mới vừa rồi tãn nhẫn như ma quỷ.

" Ừ, lần sau những việc thế này đều giao cho Y Họa xử lý......" Cơ Mộc Ly giọng nói êm ái, ánh mắt ôn nhu giống như có thể chảy ra nước.

Chuyển biến cực lớn lại một lần nữa làm cho mọi người thêm một lần mở mắt.

Trong điện ca múa đã ngừng lại, vũ cơ té trên mặt đất kêu đau đến mức hôn mê bất tỉnh, chiếc đũa chọc thủng mu bàn tay nàng, thẳng tắp cắm ở phía trên, trông buồn cười mà lại đáng sợ. Ngoài điện rất nhanh có mấy công công đem người kéo xuống, những vũ cơ thất kinh khác cũng bị mang ra điện.

Trong điện trầm mặc một lát, Cơ Lạc Phong bỗng nhiên nở nụ cười.

"Ly nhi vẫn lỗ mãng như vậy nhưng mà vũ cơ này cũng quả thật đáng chết, lại dám mưu toan quyến rũ hoàng nhi của trẫm. Người tới, đem vũ cơ vừa rồi đánh 30 đại bản, ném ra khỏi hoàng cung."

Mọi người cấm miệng không nói, trong lòng lại một lần xác định, hoàng thượng sủng ái Viêm Đạm vương còn hơn các hoàng tử khác và công chúa mấy lần.

Cơ Thịnh Duệ ngồi cạnh Cơ Mộc Ly nắm tay thật chặt, trong mắt tràn đầy ghen ghét. Hắn đến cùng có chỗ nào kém Cơ Mộc Ly, phụ hoàng thế nhưng lại sủng ái Cơ Mộc Ly, lại khắp nơi để ý lỗi lầm của hắn!

"Phụ hoàng tuy rằng sủng ta, lại không bằng một phần vạn của tam ca." Ngũ công chúa Cơ Đàn Nhã ngồi ở phía sau Cơ Thịnh Duệ nhẹ giọng nói thầm một câu, một chữ cũng không thừa đều lọt vào lỗ tai Cơ Thịnh Duệ.

Cúi đầu nở nụ cười một tiếng, Cơ Thịnh Duệ để sát vào tai nàng, dùng giọng điệu khiêu khích nói: "Ngũ muội, muội không thể so sánh với tam ca được, phụ hoàng sủng ái làm tính tình hắn thành như thế nào, không phải muội cũng không nhìn thấy."

Cơ Đàn Nhã cũng không cho rằng đúng, lướt mắt nhìn hắn, cánh môi xinh đẹp hơi cong lên, "Tứ ca, chỉ có ngốc tử mới có thể nghĩ cùng tam ca đi so, tiểu muội ta cũng không phải là ngốc tử. Tam ca hắn là do nữ nhân mà phụ hoàng đời này thích nhất sinh ra, phụ hoàng nhìn hắn chỗ nào chả thuận mắt."

Cơ Thịnh Duệ tự đòi mất mặt, nắm chặt bàn tay thành nắm đấm.

Đúng vậy a, Như phi tiện nữ nhân kia lúc trước đoạt toàn bộ sủng ái của mẫu hậu, hiện thời liền tính người đã chết, lại sinh nhi tử bảy tám phần giống nàng, phụ hoàng như thế nào không đau hắn?! Mà mẫu hậu của hắn cho dù có tìm mọi cách làm cho phụ hoàng vui, đều vĩnh viễn không sánh bằng nữ nhân kia, Như phi đã chết, lại có Liên phi, Vũ phi! Mà tất cả đám nữ nhân đó đều có ít hoặc nhiều giống với nữ nhân đã chết đi kia.

Ánh mắt trong lúc vô tình đảo qua tuyệt sắc nữ tử ngồi cạnh Cơ Mộc Ly, Cơ Thịnh Duệ trong mắt ánh sáng lạnh chợt lóe.

"Ngũ muội, trừ bỏ tam ca, phụ hoàng thương yêu nhất đó là muội rồi. Nhưng là theo ta thấy, hiện thời vị trí này của muội vừa muốn xê dịch một chút rồi." Cơ Thịnh Duệ trong lời nói mang theo một chút hương vị tiếc hận.

Nữ tử mới vừa rồi còn chẳng hề để ý giờ mạnh mẽ quay đầu nhìn hắn, nhíu mày hỏi, "Tứ ca lời này là ý gì?"

Cơ Thịnh Duệ cười cười vui sướng khi người gặp họa, "Tam ca thích gì đó, phụ hoàng đều sẽ thích, càng đừng nói lần này tam ca là thiệt tình động tâm, Ngũ muội xem rồi nhìn đi, ngày sau tam tẩu chỉ sợ sẽ chậm rãi đoạt mọi sủng ái của muội, muội trừ bỏ gương mặt có một chút giống với tam ca, thì làm gì còn ưu thế khác nữa."

"Chuyện của ta không cần huynh quản!" Cơ Đàn Nhã hiển nhiên bị lời nói của hắn chọc đến khó chịu, có chút tức giận nói.

Cơ Thịnh Duệ không lại tiếp tục kích nàng, dù sao tiểu nha đầu này luôn luôn ỷ sủng mà kiêu, hôm nay hắn liền chờ xem một hồi trò hay.

Quả nhiên không quá bao lâu, Cơ Đàn Nhã liền ngồi không yên, đoan trang đứng lên, đối Cơ Lạc Phong nói: "Phụ hoàng, chỉ xem ca múa tục khí này khó tránh khỏi nhàm chán chút. Hôm nay không chỉ có đón gió tẩy trần cho sứ thần Tuyết Ly quốc và công chúa, lại cũng là sinh nhật của mẫu hậu. Hiện thời thừa dịp văn võ bá quan cùng mệnh phụ và các tiểu thư đều ở đây, nhi thần có một đề nghị."

Cơ Lạc Phong và hoàng hậu vừa nghe lời này, đều cảm thấy hứng thú.

"Ha ha, Nhã Nhi có rất nhiều ý đồ xấu. Được rồi, nói nghe một chút, nói vậy sứ thần cũng xem phiền rồi." Cơ Lạc Phong vuốt râu, cười nói.

Ngồi ở trên ghế tơ vàng, Ôn Cẩn Hiên luôn luôn lặng im không nói nghe vậy cười nhẹ một tiếng, "Hoàng thượng khách khí, thần vẫn chưa cảm thấy phiền chán. Nếu công chúa nếu có ý kiến hay, thần cũng muốn nghe xem."

Cơ Đàn Nhã không nghĩ tới người này thế nhưng lại giúp đỡ chính mình, nhất thời nhìn nhiều liếc mắt một cái, nhìn xem bên tai liền không khỏi đỏ hồng. Nàng luôn luôn tin tưởng ở đây không một thanh niên tài tuấn nào có thể bằng tam ca của nàng nhưng là vừa nhìn lên, lại thấy suy nghĩ của mình thật đúng là điên rồ.

Nam tử ôn nhuận như ngọc, phong độ tao nhã. Hắn bộ dạng thập phần tuấn mỹ, tuy rằng không bằng Cơ Mộc Ly, nhưng là ánh mắt kia lại như là ánh mặt trời mùa xuân ấm áp thấm vào lòng người.

Cơ Đàn Nhã ho nhẹ một tiếng, xác định thanh âm không có tắc sau, mới mở miệng nhẹ nhàng nói: " Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần đề nghị là, phàm là nữ nhi của tất cả đại thần sẽ thay phiên nhau đi lên, dâng lên một phần tài nghệ mà bản thân mình giỏi nhất, ngâm thơ làm câu đối, thi từ ca phú, đánh đàn múa kiếm đều có thể." Nói đến chỗ này, ánh mắt quét đến Thủy Y Họa đang cúi đầu uống rượu liếc mắt một cái, dùng giọng điệu nghịch ngợm cố ý cường điệu một chút, "Đương nhiên, vài vị hoàng tẩu cũng không thể chối từ nhé."

Thủy Y Họa miễn cưỡng ngước mắt nhìn ngũ công chúa một cái, rồi sau đó hỏi Cơ Mộc Ly đang ân cần gắp thức ăn cho nàng "Vương gia, thiếp thân cứ cảm thấy ngũ công chúa này là cố ý nhằm vào ta?"

Cơ Mộc Ly nghe vậy ngẩng đầu, như có đăm chiêu sờ sờ tay Thủy Y Họa, rồi sau đó dặn một câu, "Y Họa đừng khi dễ nàng quá thảm là tốt rồi, nha đầu kia kỳ thực tâm không xấu. Đương nhiên, nếu Y Họa nhìn nàng không vừa mắt thì muốn khi dễ thế nào cứ việc khi dễ."

Thủy Y Họa lườm hắn một cái, rút tay mình về, yên lặng vùi đầu ăn cơm.

Cơ Đàn Nhã vừa nói ra đề nghị này, Cơ Lạc Phong liền nở nụ cười, "Chỉ cần quần thần không có ý kiến, trẫm cùng hoàng hậu tự nhiên là rất vui vẻ thưởng thức bản lĩnh của bọn nhỏ."

Quần thần trong lòng vụng trộm chảy mồ hôi. Hoàng thượng, ngài đều nói tốt lắm, chúng thần nào dám có ý kiến?

Cũng may đám danh môn khuê tú đều thông thạo một môn sở trường, lúc này cũng không cảm thấy sợ hãi, ngược lại có thể biểu diễn ở trước mặt hoàng thượng hoàng hậu lại cảm thấy vui sướng.

"Đã phụ hoàng cùng mẫu hậu đều đáp ứng, như vậy nhi thần nguyện làm người đầu tiên bêu xấu vậy." Cơ Đàn Nhã khiêm nhường nói xong liền rất khách khí đứng dậy, trên mặt lại vô cùng tự tin.

Ngũ công chúa là do đương kim Vũ phi sinh ra, vì vậy vũ kỹ tất nhiên là trò giỏi hơn thầy. Nhạc khí vang lên, nàng kia liền lắc vòng eo, nhẹ nhàng bắt đầu múa. Dáng người khi múa càng nhìn càng cảm thấy đẹp vô cùng, vòng eo thon nhỏ mềm mại như liễu mạnh mẽ hấp dẫn tầm mắt mọi người. Cánh tay linh hoạt múa ra tầng tầng cuộn sóng, dải lụa uốn lượn rồi tung lên cao ; vài cái xoay người liên tục làm cho làn váy màu hồng nhạt cũng xoay tròn hình thành nên một đóa xinh đẹp, rần rần nở rộ toàn bộ đại điện.

"Vương gia, công chúa kỹ thuật nhảy cũng bình thường, vì sao mọi người lại có vẻ say mê đến vậy?" Thủy Y Họa bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Cơ Mộc Ly, trên mặt tràn đầy nghi hoặc.

Cơ Mộc Ly mới nuốt xuống một ngụm rượu súyt nữa thì phun ra trước mặt mọi người.

Ho nhẹ hai tiếng sau, tay to đặt ở dưới gầm bàn vụng trộm cầm tay nhỏ bé của nàng, tới gần bên tai nàng thấp giọng hỏi, " Y Họa, nàng cảm thấy kỹ thuật nhảy của ngũ muội bình thường không có gì lạ?"

Cơ Mộc Ly không nói cho nàng, Hỏa Vũ quốc ngũ công chúa kỹ thuật nhảy nhưng là danh tiếng lẫy lừng, hơn nữa rất ít khi múa trước mặt người ngoài, hôm nay khó được một lần biểu diễn trước mặt mọi người. Mọi người đều cảm thấy may mắn nên mới có thể nhìn say mê như vậy. Y Họa của hắn lại còn nói ngũ muội kỹ thuật nhảy bình thường? Tuy rằng, ở trong mắt hắn, đám nữ nhân này đổi tới đổi lui, xoay ngang xoay dọc thì bộ dáng đều không có gì khác nhau lắm.

"Ừ...... Trừ bỏ vòng eo dẻo hơn nữ tử khác một chút, xoay nhiều vòng hơn chút, dáng người đẹp chút, thật sự thật bình thường." Thủy Y Họa thản nhiên nói.

Nhưng vào lúc này, Cơ Đàn Nhã làm một tư thế phi điểu tận trời (chim bay lên trời), làm mọi người kinh sợ thì Thủy Y Họa chỉ miễn cưỡng lườm một cái.

Thấy Cơ Mộc Ly nhìn chằm chằm bản thân, bộ dạng còn có chút lờ mờ, Thủy Y Họa trong lòng cảm thấy buồn cười, đưa tay vỗ nhẹ ở trên khuôn mặt trơn bóng không tỳ vết của hắn nói, "Gia, ngài thật sự là đáng thương, đợi lát nữa thiếp thân cho ngài nhìn xem, cái gì gọi là tuyệt thế."

Cơ Mộc Ly chỉ cảm thấy trên mặt xúc cảm rất tốt, luyến tiếc không muốn nàng rời tay, động tác này nhìn ở trong mắt người khác, căn bản chính là liếc mắt đưa tình.

Cơ Lạc Phong ngồi trên cao bớt chút thời gian nhìn hai người liếc mắt một cái, trong lòng càng là vui mừng không thôi. Trước kia, Ly nhi ngay cả nữ tử tới gần người đều chán ghét không thôi, hiện tại thế mà tùy ý nữ tử này đối hắn thoải mái xoa nắn, ha ha, hắn lần này cuối cùng là tìm được người có thể trị Ly nhi rồi. Đừng tưởng rằng hắn nhìn không ra, Phủng Nguyệt công chúa trong mắt căn bản không có cái gọi là tình yêu.

Hoàng nhi a, ngươi nên thêm chút sức rồi.

"Y Họa, lát nữa vẫn là đừng lên, ta thay nàng cản." Cơ Mộc Ly mới không muốn bảo bối của bản thân lại bại lộ ở trước công chúng, tới tham gia cung yến lần này hắn kỳ thực không quá vui.

"Hả? Như thế rất tốt, thiếp thân liền toàn bộ dựa vào vương gia." Thủy Y Họa cầu còn không được.

Cơ Mộc Ly vừa lòng, Y Họa của hắn thực nghe lời.

Cơ Đàn Nhã lui ra sau, mọi người tán dương không ngừng, tiểu nha đầu một bộ dạng dương dương đắc ý.

Bởi vì có "Tuyệt thế kỹ thuật nhảy" này, phía sau tài nghệ liền có vẻ bình thường rất nhiều, con cái nhà võ tướng chủ yếu là múa thương lộng côn, nhóm con nhà võ nhìn xem cực kỳ vui mừng, các quan văn lại có thái độ không kiên nhẫn, nhóm con nhà quan văn lại học đòi văn vẻ ngâm thơ làm câu đối, nhóm quan võ nhìn xem cảm thấy buồn chán vô cùng. Mà nhóm danh môn thục nữ tài nghệ chủ yếu là múa kiếm rồi vẽ tranh, cũng không có cái gì đặc biệt.

Cơ Đàn Nhã nhìn không khí cũng không kém, giờ phút này mọi người đã không còn nhã hứng quá lớn, cho dù Phủng Nguyệt công chúa bản lĩnh cỡ nào thì tài nghệ của nàng cũng sẽ giảm bớt.

"Phụ hoàng mẫu hậu, các vương tẩu còn chưa có biểu diễn đâu, nhi thần muốn xem các vương tẩu cơ." Cơ Đàn Nhã làm nũng nói.

Liền tính là cung yến có long trọng cỡ nào thì nữ tử đã xuất giá cũng rất ít khi ra mặt trình diễn tài nghệ, hơn nữa trong nhóm vương phi còn có công chúa Tuyết Ly quốc mới gả đến, Cơ Lạc Phong liền quở trách, "Các đại thần đã mở rộng tầm mắt, hơn nữa vương tẩu của ngươi đã là phụ nhân (phụ nữ có chồng), không ổn."

"Nhi thần không đồng ý." Cơ Đàn Nhã làm nũng nói, " Như vậy thì bỏ qua cho ba vị Vương tẩu, nhi thần muốn xem tài nghệ của tam hoàng tẩu. Nhi thần sớm nghe nói tam hoàng tẩu tài mạo song toàn, hôm nay nhìn không tới, nhi thần tiếc nuối không thôi."

Thủy Y Họa trừng mắt nhìn, rất là buồn bực. Cô nương, cô là từ nơi nào nghe được ta tài mạo song toàn vậy? Thanh danh của ta không phải là lăng nhăng bay bướm, không biết liêm sỉ sao?

Bàn tay ở dưới gầm bàn kéo kéo ống tay áo của Cơ Mộc Ly, chờ hắn thay bản thân giải vây.

Cơ Mộc Ly thấy thế hơi cong môi. Nhìn Y Họa của hắn mà xem, thật sự là rất ỷ lại hắn rồi. Cảm giác này không phải chỉ một chữ thích mà nói hết được!

"Ngũ muội, tam tẩu ngươi đi đường mệt nhọc, ta không bỏ được nàng vất vả, chờ nàng về sau rảnh rỗi, ngươi tới vương phủ bổn vương, tam tẩu biểu diễn cho một mình ngươi xem." Cơ Mộc Ly thản nhiên mở miệng.

Cơ Đàn Nhã thế nào cũng không nghĩ tới, tam vương huynh bình thường ở cung yến không nói nửa câu vô nghĩa thế mà vì nữ nhân này mở miệng, làm cho nàng lúc này không biết nên nói gì, trong lòng thật sự là tức giận không thôi.

"Tam vương huynh chẳng lẽ là muốn dấu, ai biết ta lần sau đi, tam vương huynh lại lấy lý do khác từ chối hay không?" Cơ Đàn Nhã dùng khẩu khí hờn dỗi nói, người khác nghe vào cũng sẽ không có cảm thấy đây là đang ép buộc làm khó người khác.

Cơ Mộc Ly hai mắt chậm rãi nhíu lại, những người biết rõ hắn đều biết đến, đây là điềm báo hắn không vui. Lời mà hắn nói ra, từ trước đến nay không có người dám phản bác, đừng tưởng rằng trước mắt người này cùng hắn dính một chút quan hệ huyết thống, hắn liền sẽ không động sát ý.

"Bổn vương không muốn vương phi đi lên hiến nghệ, hoàng muội là nghe không hiểu lời nói của bổn vương sao?" Cơ Mộc Ly lạnh lùng nói.

Cơ Đàn Nhã cả người chấn động, nàng chút nữa đã quên tam vương huynh căn bản chính là ma quỷ.

"Là ta đường đột, tam vương huynh cùng tam vương tẩu chớ trách." Cơ Đàn Nhã vội nói, xám xịt trở lại chỗ ngồi của mình.

Vốn tưởng rằng không có người còn dám khiêu khích Viêm Đạm vương, không nghĩ tới vị mẫu nghi thiên hạ ngồi trên cao kia lại mở miệng.

"Ly nhi, Nhã nhi cũng không có ác ý, ngươi đừng tức giận, hôm nay là sinh nhật bản cung, bản cung cũng sớm nghe nói công chúa Tuyết Ly quốc tài nghệ bất phàm, bản cung còn tưởng sẽ được nhìn đã mắt, thế này xem ra, bản cung khả năng không có phúc khí này." Trong lời nói toàn là tiếc hận, cũng có một loại mơ hồ áp bách.

Cơ Mộc Ly suýt cười lạnh ra tiếng, đừng có mà lấy cớ sinh nhật bà ra áp bổn vương, sinh nhật của bà thì liên quan gì đến Y Họa nhà ta?! Muốn nhìn vương phi của bổn vương xấu mặt? Mơ tưởng hão huyền!

Đang muốn phản bác, lại có một bàn tay mảnh khảnh cầm lấy tay của hắn, ở trong lòng bàn tay hắn vỗ vỗ, ý bảo hắn không cần hành động thiếu suy nghĩ.

Thủy Y Họa ngẩng đầu nhìn hướng mỹ phụ đội mũ phượng đang ung dung ngồi kia, không biết hoàng hậu vì sao mà nhìn bản thân không vừa mắt, sau này nghĩ lại, nàng đơn giản là muốn bản thân mình và Cơ Mộc Ly xấu mặt mà thôi. Đã tạm thời ngồi chung một thuyền, nàng cũng không muốn Cơ Mộc Ly ở trước mặt văn võ bá quan đối đầu với hoàng hậu.

"Đã hôm nay là sinh nhật của mẫu phi, con dâu làm sao không nể mặt mẫu hậu được. Vương gia là sợ con dâu đi đường mệt nhọc, mẫu hậu cũng đừng trách hắn." Thủy Y Họa hướng Ngô hoàng hậu cười nói, tươi cười lại mang theo vài phần giảo hoạt.

Ngô hoàng hậu vốn đang tưởng khơi mào lửa giận của Cơ Mộc Ly, không nghĩ tới Phủng Nguyệt công chúa lại chủ động đứng dậy.

Hừ, cũng tốt, bản cung cũng muốn nhìn xem, Thủy phủ nhị tiểu thư của Tuyết Ly quốc có tiếng sẽ dâng lên tài nghệ gì.

Từ lúc Cơ Mộc Ly chỉ định vương phi xong, thì mọi sự tình liên quan đến Thủy Y Họa đều bị nàng tra xét mấy lần. Nhát gan sợ sệt, bình thường không có gì lạ, dâm đãng không biết liêm sỉ, trừ bỏ gương mặt coi như tuyệt sắc, nữ nhân này căn bản chính là phế vật!

Ngô hoàng hậu vẫn còn cười lạnh, Thủy Y Họa cũng đã đứng ở trong điện.

Bởi vì là cô dâu, hôm nay nàng mặc một thân lụa mỏng màu tím, trên vai cùng hai cánh tay còn quấn một dải lụa màu tím dài hơn một trượng, đi trên đường, dải lụa khoác trên cánh tay đong đưa theo bước chân, mềm nhẹ như sương, hơn nữa đám hoa thêu trên lụa mỏng nhìn về nơi xa liền giống như Lăng Ba tiên tử.

Thủy Y Họa đem dải lụa khoác trên cánh tay để xuống, rồi sau đó quấn một vòng trên cổ tay.

Mọi người còn đang suy nghĩ Viêm Đạm Vương vương phi chuẩn bị dâng lên tài nghệ gì, thì tay nàng bỗng nhiên vừa động, dải lụa tím thêu hoa giống như rắn uốn éo trong không trung, cả người bay vút lên không trung, dải lụa tím đồng thời biến thành những hình cung xinh đẹp trong không trung, làm cho mọi người hai mắt sáng ngời.

Động tác thứ nhất mới ra, giữa sân mọi người có chút mệt mỏi chợt lấy lại tinh thần, trong ánh mắt của mọi người tất cả đều là kinh diễm.

Động tác mềm mại mà vẫn có lực, thật đúng là nói không nên lời. Nữ tử dáng người xinh đẹp, lụa mỏng múa ra như một con rồng bơi lội trong không trung. Bỗng nhiên nàng kia xoay người bay lên, những đóa hoa trên làn váy mỏng màu tím như được tung ra, tạo thành một đóa màu tím cực lớn bao gồm ngàn cánh hoa ghép lại, lại giống như từng đợt sóng thay nhau nổi lên, người xem không khỏi mở to hai mắt, sợ lỡ mất cái gì phấn khích.

Nữ nhân này mỗi một động tác múa ra đều xinh đẹp phấn khích làm cho người ta không thể rời mắt.

Bởi vì bay lên không xoay tròn, nên dải lụa tím trên tay cũng hóa thành từng vòng cuộn sóng, uyển chuyển hoạt động theo thân mình nàng. Bởi vì động tác quá nhanh nên tạo thành một vòng tròn màu tím quấn quanh thân hình xinh đẹp của nữ tử.

Mọi người đều nghển cổ, hận không thể xé toạc tấm lụa mỏng bên ngoài để nhìn nữ tử xinh đẹp ở bên trong.

Động tác mềm mại bỗng nhiên sinh lực, trong lực lại bỗng nhiên mềm mại, làm cho sư phó tấu nhạc căn bản là theo không kịp tiết tấu này. Trong điện nhạc khí đã sớm ngừng lại.

Tuy rằng không có âm nhạc hỗ trợ nhưng nàng vẫn nhảy khiến mọi người rung động. Đột nhiên vào lúc này, trong đại điện yên tĩnh không tiếng động bỗng nhiên vang lên một tiếng sáo thanh thúy, tiếng sáo bay bổng du dương lại vô cùng tương xứng với tiết tấu múa của nữ tử.

Mọi người nghe tiếng nhìn lại, người thổi sáo chính là sứ thần Ôn Cẩn Hiên của Tuyết Ly quốc.

Tiếng sáo làm người ta chậc chậc khen ngợi không thôi, kết hợp với kỹ thuật nhảy điêu luyện thì thật sự hai người phối hợp có thể nói là không chê vào đâu được, tuyệt diệu đến cực điểm! Chính là không biết vì sao, trong điện này độ ấm giống như bỗng chốc giảm xuống rất nhiều, hai người không khỏi rùng mình một cái.

Cơ Mộc Ly ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm nam tử đang thổi địch kia, tay nắm ly rượu hơi dùng lực, khi thả ra khi đã là một nắm bột phấn.

Tất cả mọi người ở đây, hắn hận không thể lấy đi hai mắt của họ! Cái người kêu Ôn Cẩn Hiên kia càng là chán ghét, thổi cái chết tiệt gì đó, chói tai cực kỳ, khó nghe phải chết! Rồi sau đó, ánh mắt chuyển hướng nữ tử đang múa kia, bỗng chốc lại trở nên nhu hòa, Y Họa của hắn càng ngày càng làm hắn luyến tiếc buông xuống. Về sau những thứ này đó động lòng người chỉ có thể để cho một mình hắn xem, những người khác đừng mơ tưởng!

Giữa sân nữ tử múa đến chỗ cao trào, lụa tím dài hơn một trượng trong tay đột nhiên ném lên trời cao, tiếng địch cũng chuyển dâng trào dồn dập.

Lụa tím bay lên vừa đúng đánh tới đám hoa hồng kết hình cầu trong điện, bó hoa kia vốn là dùng lụa đỏ buộc lại, lúc này bị dải lụa tím mạnh mẽ đánh vào, lại có một ít tơ lụa rớt xuống, trong khoảng thời gian ngắn, trong điện giống như nổi lên một trận tuyết màu đỏ, nữ tử liền ở trong tuyết đỏ tận tình nhảy múa.

Dải lụa tím lại tung lên, liền lại là một hồi tuyết đỏ rơi xuống, mê người đến cực điểm.

Mọi người đều nhìn xem si mê, có miệng cả kinh mở ra, hồi lâu chưa đóng lại, nước miếng đều chảy ròng ròng.

Ngũ công chúa Cơ Đàn Nhã nhìn xem kinh sợ, trong lòng thán phục không thôi.

Kiệt vương Cơ Thịnh Duệ ánh mắt lộ ra thèm muốn, khóe miệng không hiểu hơi cong lên.

Thái tử Cơ Vũ Trường trong mắt tinh quang không ngừng, tính kế chiếm đa số, Nho vương mặt lộ vẻ kinh diễm.

Thủy Y Họa lấy tư thế bay lên không để kết thúc, trên váy tím vẫn còn lưu lại tuyết đỏ bằng lụa, tuyệt vời tuyệt luân. Khi nàng yên lặng còn không cảm thấy, nhưng khi bắt đầu đứng lên, nữ tử này quả thực như là tiên tử không người có thể so sánh!

Múa xong, tiếng địch cũng ngừng lại. Ôn Cẩn Hiên mỉm cười nhìn nữ tử giữa sân, ánh mắt ôn hòa như nước cũng có từng đợt sóng.

Một lát yên lặng sau, hoàng thượng Cơ Lạc Phong hồi thần, vỗ tay cười ha hả, "Ha ha, hoàng nhi cưới vương phi tốt, thật phấn khích, kỹ thuật nhảy này cực kỳ xuất sắc, trẫm hôm nay có thể tính là mở rộng tầm mắt rồi!"

Hoàng thượng lời này vừa ra, mọi người cũng từ trong màn múa tuyệt diệu này hoàn hồn lại, trong mắt đều có không tha. Kỹ thuật nhảy này nếu có thể lưu lại, thật là tốt biết bao.

Thủy Y Họa hướng lên cao liền hơi nghiêng thân mình, lui về chỗ ngồi của mình, trước khi đi là lúc quét đến nét mặt xanh mét của Ngô hoàng hậu, khóe miệng liền không che không giấu đối với nàng ngoéo một cái, làm cho Ngô hoàng hậu tức giận đến móng tay đều đâm vào trong lòng bàn tay.

Mới vừa ngồi xuống, Cơ Mộc Ly liền nhanh chóng đem nàng ôm vào trong lòng, tuyên cáo quyền sở hữu của bản thân, ánh mắt hung tợn quét một vòng quanh điện, thấy có người hướng về bên này nhìn, liền một đao chém giết đi qua, sợ tới mức đối phương vội vàng cúi đầu.

" Y Họa, sao nàng có thể ở trước mặt mọi người múa đẹp đến như vậy, này chẳng phải là tiện nghi bọn người trong điện kia sao?" Cơ Mộc Ly bất mãn ôm eo nàng, giọng điệu chua như dấm, rồi sau đó lại dùng một đôi mắt sắc bén tiếp tục bắn phá bốn phía, đem một loạt ánh mắt càn rỡ đều thanh trừ sạch.

"Gia, thiếp thân là lấy thể diện cho ngài." Thủy Y Họa dựa vào hắn thấp giọng trả lời, thuận thế đẩy tay hắn ra, đáng tiếc tay to kia giống như có keo dính trên eo nàng, cho dù lại đẩy thế nào cũng đẩy không ra.

"Về sau nếu là gặp tình huống này, gia thà rằng không cần mặt mũi, cũng không để Y Họa quyến rũ mọi người được." Cơ Mộc Ly hừ một tiếng, lúc nhìn đến Ôn Cẩn Hiên, tên kia thế nhưng không có kiêng dè chút nào, lại còn nhìn lại hai người cười nhu hòa, làm hắn căm tức không thôi, cánh tay ôm Thủy Y Họa lại càng dùng sức.

"Gia, ngài làm đau ta rồi." Thủy Y Họa khẽ nhíu mày, tuy rằng muốn tát một cái vào móng vuốt của hắn nhưng lo lắng đây là cung yến, vẫn là áp dụng chính sách dụ dỗ.

Cơ Mộc Ly nghe xong quả nhiên buông tay, dán lỗ tai nàng, ôn nhu nói: "Xin lỗi, Y Họa, ta nhất thời kích động liền động tác hơi lớn, chờ hồi phủ, ta xoa bóp cho nàng."

Thủy Y Họa yên lặng không nói tiếp tục dùng bữa uống rượu.

"Y Họa, nàng uống ít chút, uống nhiều đối thân thể không tốt." Cơ Mộc Ly lại hất ly rượu trong tay nàng ra. Hắn mới không muốn thừa nhận, bản thân là sợ sắc mặt đỏ hồng của Thủy Y Họa lại câu linh hồn của mọi người.

Thủy Y Họa không khỏi nhíu mày, cúi đầu nói: "Gia, kiếp trước ngài có phải là Ma Tước (chim sẻ) hay không?"

Cơ Mộc Ly nghe xong sửng sốt, không quan tâm xoa eo nhỏ mềm mại của nàng, cười yếu ớt hỏi, " Y Họa vì sao cảm thấy gia sẽ là một con Ma Tước (chim sẻ), chẳng lẽ bởi vì gia đời còn đẹp hơn cả Phượng Hoàng?"

Thủy Y Họa khóe miệng nhếch lên, để sát vào bên lỗ tai hắn thổi một cái, "Không phải bởi vì gia đời này xinh đẹp, mà là bởi vì gia đời này giống Ma Tước (chim sẻ), ríu ra ríu rít, ầm ĩ, muốn chết!" Trong lời nói đều bị ghét bỏ.

Cơ Mộc Ly sắc mặt nhất thời đen như đáy nồi. Dám ngại hắn đáng ghét, Y Họa của hắn lại không nghe lời rồi.

Nhìn một hồi điệu nhảy tuyệt kỹ, trong lòng mọi người rất là thỏa mãn, thời gian còn lại đơn giản vui chơi giải trí nói giỡn một phen.

Đợi đến yến hội tán đi, Cơ Mộc Ly đỡ nữ tử sắc mặt có chút đỏ hồng ngồi lên xe ngựa, chờ hồi phủ phải giáo huấn một chút.

Xóc nảy một hồi lâu, xe ngựa đi tới một con đường hẻo lánh, nữ tử vẫn luôn luôn vén mành lên nhìn phía ngoài cửa sổ hai mắt không khỏi sáng rực, thấp quát một câu, " Yêu nghiệt đáng chết!"

Cơ Mộc Ly cho rằng nàng kêu bản thân, trong lòng không khỏi lộp bộp, nhưng mà Thủy Y Họa vẫn luôn luôn nhìn phía ngoài cửa sổ.

Theo tầm mắt của nàng nhìn lại sau, Cơ Mộc Ly ánh mắt âm trầm xuống. Xa xa có một bóng dáng đỏ như máu chợt lóe lên, trên mặt đội mặt nạ huyết sắc tinh xảo, bộ dáng lại hoàn toàn giống hắn!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-158)