Đốt đèn nói chuyện đêm khuya
← Ch.053 | Ch.055 → |
Thủy Y Họa cầm chiếc đèn làm bằng sứ men xanh, vầng sáng vàng nhạt chiếu vào khuôn mặt nam tử, giống như khoác thêm cho hắn một tầng sáng thần thánh, khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết giống như được tạo từ mỹ ngọc thập phần an tường, khóe miệng còn lưu lại ý cười.
Nửa người trên quần áo đã bị cởi ra, lộ ra ngực và cơ bụng trắng nõn bóng loáng lại vô cùng rắn chắc, không có một vết sẹo nào.
một bàn tay mảnh khảnh vuốt ve ngực và bụng của hắn làm cho Đông Phương Lăng đang nằm trên xà ngang rình coi trong lòng cơn tức càng lớn. Nữ nhân này động tác cũng quá đáng khinh, rõ ràng lột quần áo của gia rồi sau đó công khai sờ thân mình gia?
Vô sỉ, hạ lưu!
Chính là, không đợi Đông Phương Lăng phi thân xuống dùng một chưởng chụp chết nữ nhân kia, chợt thấy cặp mắt hàm chứa lửa giận đột nhiên trợn lên, ngay sau đó cẩn thận che dấu hơi thở, cẩn thận quan sát động tác của nữ nhân kia.
Nữ nhân kia dùng ngón trỏ thăm dò dọc theo các huyệt đạo và kinh mạch của Cơ Mộc Ly, giống như là đang thăm dò cái gì vậy.
một lát sau, ngón tay chậm rãi dừng ở bên thắt lưng của nam tử, tại chỗ nào đấy vuốt qua lại liên tục.
Thủy Y Họa sắc mặt khẽ biến, đầu ngón tay lại tại chỗ kia nhẹ nhàng xoa bóp vài cái, xong đó, thu tay lại rồi mặc quần áo lại cho Cơ Mộc Ly.
Ở bên giường ngồi thời gian khoảng một chén trà nhỏ, cặp mắt sáng trong ở trong màn đêm lóe ra, không biết nghĩ chuyện gì.
Rồi sau đó, nàng rém chăn cho Cơ Mộc Ly đang ngủ say, đứng dậy rời khỏi buồng trong, đi phía trước đối với không khí nói một câu, "Đông Phương Công tử, theo ta ra ngoài, ta có việc hỏi ngươi."
Đông Phương Lăng nằm ở xà ngang chấn động. Nữ nhân này thế nhưng biết bản thân tồn tại? Tai mắt của nàng lợi hại như vậy?! đã biết bản thân ở phía trên rình coi, mà còn...... Còn trước mặt hắn cởi quần áo gia, không thể không nói nữ nhân này rõ là...... Quá mạnh mẽ!
Nam tử nằm trên xà nhà phi thân xuống, Đông Phương Lăng theo sát Thủy Y Họa ra khỏi Trúc Hương các.
Nương ánh trăng, hắn nhìn về nữ tử phía trước, tóc đen bị vãn thành một búi tóc đơn giản, không mang theo bất kì đồ trang sức nào thoạt nhìn có một phen phong vị khác, mà trên người nàng khoác một bộ quần áo màu tím, hiện ra vài phần tao nhã lười nhác.
Quả thật là một mỹ nhân, khó trách chủ tử đối nàng khác biệt, Đông Phương Lăng nghĩ. không đúng, là rất khác biệt, nữ nhân khác mặc kệ bộ dạng có đẹp như thế nào chăng nữa, gia đều sẽ không nhìn liếc mắt một cái, nhưng là cô gái này, khiến cho gia để ý tới nàng rất nhiều.
"Vương phi làm thế nào biết ta trong phòng?" Đông Phương Lăng dùng ánh mắt đánh giá nhìn nàng.
Thủy Y Họa cũng tinh tế xem xét hắn, người trước mắt một thân áo dài màu xanh, lộ ra thân hình đẹp mắt, khuôn mặt tuấn tú, trong mắt chớp động sáng rọi làm cho người này thoạt nhìn không có yên tĩnh như bề ngoài.
Đông Phương Lăng chủ tử của Hàn Lăng các, một trong những nam sủng mà Cơ Mộc Ly thích nhất.
"Vương phi chẳng lẽ cũng biết thuật Phi Diêm Tẩu Bích?" Đông Phương Lăng cảnh giác hỏi. Nữ nhân ở bên gia có thể vụng về, có thể là người có lòng dạ hẹp hòi, nhưng là Tuyết Ly quốc đưa tới Phủng Nguyệt công chúa này cũng là một người thâm tàng bất lộ, làm cho hắn không thể không hoài nghi Tuyết Ly quốc cũng là dụng tâm kín đáo.
Giống như nhìn ra Đông Phương Lăng băn khoăn, Thủy Y Họa hướng hắn cười yếu ớt, khách khí mà xa cách, "Đông Phương công tử yên tâm, ta đối vương gia không có ác ý."
"Ta đây dựa vào cái gì có thể tin tưởng cô?" Đông Phương Lăng trong mắt bắn ra một đạo tinh quang, hiển nhiên là một người không dễ lừa gạt.
Thủy Y Họa mấp máy miệng, thở dài, nói: "không dối gạt Đông Phương Công tử, trong lòng ta sớm có ý trung nhân."
Đông Phương Lăng nghe vậy, nháy mắt hai mắt trừng lớn, dừng một lát mới thu hồi kinh ngạc, không vui hỏi, "Vương phi đem chuyện riêng tư nói cho tại hạ biết, đến cùng là cô có ý gì? Vương phi đã gả cho vương gia nhà ta, nên toàn tâm toàn ý đợi hắn, làm sao có thể sinh ra nhị tâm?!"
"Đông Phương Công tử trước tiên đừng tức giận, trên thực tế ta với vương gia sớm đạt thành hiệp nghị. Trong ba năm, ta sẽ toàn tâm toàn ý làm vương phi, giúp hắn cùng đối phó tất cả mọi chuyện từ thượng vàng hạ cám, ba năm sau, hắn sẽ để ta rời phủ." Thủy Y Họa thản nhiên nói, cũng không quản Cơ Mộc Ly có đồng ý hay không đồng ý hiệp nghị này.
Đông Phương Lăng không khỏi sửng sốt.
Thủy Y Họa đảo qua biểu cảm run sợ của hắn, tiếp tục nói: "Cho nên công tử không cần lo lắng ta bất trung đối với vương gia, ba năm sau chúng ta lại là những người xa lạ không hề liên quan."
"Gia thế mà cũng đáp ứng yêu cầu nhàm chán của cô?" Đông Phương Lăng kinh ngạc chính là chuyện này. Dựa theo tính tình gia, đã ghét thì là cực kỳ chán ghét, thích cũng là tuyệt đối thích, sau đó sẽ nắm trong tay thật chặt, không để cho những thứ mình thích có khả năng chạy thoát. hắn để ý, gia đối nữ nhân này là thích không thể nghi ngờ, lại làm sao có thể đáp ứng ba năm sau để nàng đi. DĐLQĐ
"Đúng vậy." Thủy Y Họa giọng điệu khẳng định.
"Mới vừa rồi ta cẩn thận thăm dò kinh mạch và đại huyệt toàn thân vương gia, phát hiện vương gia là trúng cổ độc. Phải không?" Thủy Y Họa dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm nam tử trước mắt.
Đông Phương Lăng trong lòng chấn động, " Làm sao mà cô có thể nhìn ra?"
Nữ nhân này chỉ là xem liền có thể xác định gia trúng cổ độc, nàng thế nhưng biết y thuật, hơn nữa y thuật cũng không hề kém bản thân.
Kỳ thực Thủy Y Họa chỉ hiểu chút da lông, nhưng là Bùi thị để lại đống sách thuốc kia vừa khéo lại nhắc tới cổ thuật cổ độc thần bí này. Cổ thuật là lấy những nghi thức quỷ dị từ xưa hoặc những câu chú ngữ khống chế tâm thần con người, còn cổ độc lại là lấy cổ trùng để nhập vào trong thân thể người, là một loại độc hại thân thể người.
"Mỗi chỗ cổ trùng đi qua sẽ lưu lại một chút dấu vết mờ mờ, vì vậy ta mới phát hiện ở bên thắt lưng của vương gia." Thủy Y Họa giải thích nói.
Đông Phương Lăng trong mắt bỗng chốc liền nổi lên sát ý, cô gái này biết cái gì không biết lại cố tình đã biết chuyện gia trúng cổ độc.
Thủy Y Họa lạnh lùng liếc hắn một cái, "Đông Phương công tử vẫn là thu hồi sát ý trong mắt đi, ta đối với chuyện của Hỏa Vũ quốc không có hứng thú, đối với chuyện của vương gia nhà công tử liền càng không có hứng thú rồi. Ta chỉ muốn biết, vương gia là trúng cổ độc gì, như vậy mới dễ đúng bệnh hốt thuốc."
" cô muốn cứu vương gia chúng ta? Mục đích của cô?" Đông Phương Lăng không hiểu.
"Ta sợ vương gia nhà công tử không đến ba năm sẽ chết, đến lúc đó hiệp nghị của ta và hắn chẳng phải trở thành hư không? Cho nên ta muốn bảo đảm vương gia nhà công tử có thể sống quá ba năm." Thủy Y Họa thản nhiên nói.
Đông Phương Lăng chau mày, trách mắng: " cô thật sự là vô tình, đáng tiếc vương gia đối với cô......" Thôi, nữ nhân này không thích gia là tốt nhất, gia cũng có thể sớm hết hy vọng.
"Liền tính nói cho cô thì như thế nào, ta đều không có cách, cô có năng lực nghĩ ra biện pháp gì?" Đông Phương Lăng không tin trên đời này còn có người có y thuật có thể vượt qua hắn, tất nhiên, ngoại trừ sư phụ hắn Vạn Độc dược thánh.
" Vậy Đông Phương công tử cũng không tính là cao thủ, nếu ngươi thật sự có bản lĩnh, thì làm sao có thể trơ mắt nhìn vương gia nhà ngươi bị cổ độc hành hạ lại bó tay đây?" Thủy Y Họa mắt lạnh nhìn hắn, châm chọc nói.
"cô!" Đông Phương Lăng bị nàng nói cho á khẩu không trả lời được, cuối cùng hung hăng phất ống tay áo, trầm giọng nói: "đi theo ta."
đi theo hắn tới Hàn Lăng các, đến khi đẩy cửa vào, Thủy Y Họa hơi khựng lại rồi mới tiếp tục đi vào.
không thể không nói Đông Phương Lăng đối y thuật dược thuật thật sự là trầm mê, trong phòng bày đầy các loại ấm sắc thuốc, mùi dược liệu ập vào mặt, làm cho người ta giật mình cảm thấy bản thân như đang nằm trong một cái lồng hấp.
đi tới giữa, Thủy Y Họa không cẩn thận đá vào một cái bình sứ, phát ra tiếng động.
Đông Phương Lăng mang đèn sứ men xanh, quay đầu trừng mắt nhìn nàng, "Cẩn thận một chút, trong căn nhà này mỗi thứ dược liệu đều là vật báu vô giá."
Thủy Y Họa cúi đầu nhìn về phía dược thảo màu sắc rực rỡ kia, lông mi khẽ chớp. không nghĩ tới, chỗ này lại có rất nhiều độc thảo.
Đông Phương Lăng chỉ chỉ đám chai lọ trên bàn kia, đại khái hơn trăm bình, giọng nói nặng nề nói: " cô cũng thấy đấy, một bàn này đều là vì gia nghiên cứu chế tạo ra, nhưng là không có thể giải được cổ độc trên người gia. Như vậy, vương phi cô lại có bản lĩnh gì mà huyênh hoang trước mặt ta?"
"không thử một lần, Đông Phương công tử lại làm sao mà biết ta không được?" Thủy Y Họa giọng điệu kiên định.
Đông Phương Lăng nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, trong ánh mắt xẹt qua một đạo tinh quang, ngồi trở lại trên giường bị dược liệu vây quanh, "Được rồi, nói cho cô cũng không ngại, gia trúng cổ độc gọi thị huyết cổ, này cổ......"
Hai người cầm đèn nói chuyện hồi lâu, Thủy Y Họa mày cũng càng nhăn càng sâu. Cho đến khi canh hai, Thủy Y Họa mới mang theo đèn trở về Lan Hinh các.
Ngày kế, Cơ Mộc Ly tỉnh lại phát hiện bản thân chỉ có một mình, khó tránh khỏi có chút thất vọng, tiểu tử Đông Phương Lăng kia cũng không thấy bóng dáng, thế nhưng không đến hầu hạ hắn rửa mặt chải đầu.
"Gia, Lâm công tử nói có chuyện quan trọng muốn bẩm báo, muốn gặp gia, thuộc hạ ngăn không được." Thị vệ Triệu xương vẻ mặt đau khổ nói.
Cơ Mộc Ly day huyệt thái dương, trên khuôn mặt tinh xảo lộ ra vài phần không kiên nhẫn, nghĩ mãi cũng không biết bên trong phủ có vị nào là Lâm công tử, liền lạnh nhạt hỏi một câu, "Người này tới như thế nào?"
Triệu Xương cười hắc hắc trả lời: " Bẩm gia, đây là bản thân ngài đưa tới."
"Vậy sao!" Cơ Mộc Ly sắc mặt nhất thời đen lại, thanh âm nặng nề.
"Gia, thuộc hạ không dám bậy bạ. Tháng trước thái tử điện hạ đến trong phủ ngồi một lát, ngài thấy Lâm công tử hồn nhiên, liền chủ động hỏi thái tử muốn hắn." Triệu Xương ngoài cười nhưng trong không cười.
Cơ Mộc Ly có thế này mới nhớ lại. Tháng trước Cơ Vũ Trường tới tìm hắn, mà bản thân mình trước khi hắn mở miệng muốn đưa người, đã chủ động mở miệng chọn một người thoạt nhìn tương đối vụng về trong đó. hiện thời xem ra, lựa chọn của hắn quả thật không sai, người này thật sự là ngu xuẩn không thể nói, rõ ràng không rõ thân phận bản thân, dám chủ động tìm tới cửa.
"Cho hắn đi vào, bổn vương cũng muốn nhìn một cái, người này là có chuyện gì trọng yếu bẩm báo." Khóe miệng Cơ Mộc Ly cong lên, trong mắt nhưng không có chút ý cười nào.
Triệu Xương ở trong lòng yên lặng đốt ngọn nến, rồi sau dẫn người tiến vào. hắn tuyệt không thừa nhận bản thân kỳ thực rất là nhàm chán, cho nên muốn xem trò hay. Ai kêu bình thường hắn luôn bị bắt nạt đây.
Người tới mặc một thân áo choàng màu lam hơi giống cách ăn mặc thường ngày của Cơ Mộc Ly. Thân hình mảnh khảnh, vòng eo nhỏ như nữ tử, khuôn mặt cũng là hồn nhiên khả ái, một đôi mắt sũng nước khiến người thương yêu.
"Ta gặp qua gia." Mới mở miệng, giọng nói trung tính ngọt ngào mềm mại.
Cơ Mộc Ly cực lực nhịn xuống cảm giác khó chịu trong lòng, lười biếng ngáp một cái, hỏi, "Nghe Triệu thị vệ nói, ngươi có việc gặp bổn vương, không biết là có chuyện gì quan trọng?"
Lâm công tử kia muốn nói lại thôi, cuối cùng cắn răng một cái, giống như là hạ quyết định chuyện gì trọng yếu lắm, thấp giọng bẩm báo: "Gia, ta không nghĩ gia bị người ta lừa dối cho nên mới đánh bạo tiến đến tìm gia."
"Có chuyện mau nói!" Cơ Mộc Ly không kiên nhẫn nói. Nếu không phải nể mặt nam sủng này xuất phát từ phủ thái tử, hắn đã sớm sai người đem người này ném ra vương phủ rồi.
Lâm công tử thấy thế quýnh lên, trong mắt xẹt qua không cam lòng cùng phẫn hận, chính là rất nhanh liền thu vào, làm cho người ta tưởng là ảo giác.
"Gia, không phải là ta nói linh tính, mà là ta thật sự không nghĩ gia bị người ta lừa dối. Đêm qua, ta tận mắt thấy...... thấy vương phi cùng Đông Phương công tử đi vào Hàn Lăng các, không biết hai người trong phòng nói chuyện gì mà thỉnh thoảng trong phòng có tiếng kẽo kẹt, tận đến quá canh hai, vương phi mới từ Hà Lăng các đi về mà quần áo lại có chút lộn xộn..."
Người này hãy còn chưa nói xong lại không thấy người phía trước sớm giận đỏ mắt, sát ý vờn quanh, mà ngay cả không khí quanh mình giống như bị đông lại.
"Triệu Xương!" Cơ Mộc Ly gầm lên một tiếng.
Triệu Xương cả người chấn động, "Gia có gì sai bảo?" hắn quả thật không biết tên ngu xuẩn này nói chuyện quan trọng lại là chuyện này, bằng không hắn xác định chắc chắn đem người này chặn ở bên ngoài.
"Cắt đầu lưỡi của hắn rồi sau ném ra phủ!"
Lâm công tử nghe vậy chợt ngẩng đầu, kinh hách lắc đầu liên tục, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ nói: "Gia minh giám, ta nói đều là sự thật! Vương phi quả thật quần áo không chỉnh tề từ trong phòng Đông Phương công tử đi ra!"
Những lời này vừa thốt ra, Cơ Mộc Ly càng tức giận, "Còn không kéo xuống cho bổn vương!"
Triệu Xương cũng không dám do dự, mang theo thiếu niên khóc như mưa liền bước đi đi ra ngoài.
"Gia, ngài không thể như vậy đối ta, ta là do thái tử điện hạ đưa cho ngài, gia tha mạng a --" ngươi nọ một đường thét chói tai, cuối cùng hét thảm một tiếng, liền không còn ồn ào.
một lát sau, Triệu Xương mấy bước đi lại gần, cúi đầu trả lời: "Gia, đã xử lý tốt rồi."
Cơ Mộc Ly hướng hắn phất tay, sắc mặt ngưng trọng nói: "đi thăm dò xem còn có ai thấy được chuyện không nên nhìn, sau khi tra được trực tiếp xử lý. Rồi sau đó, gọi Đông Phương Lăng tới."
Triệu Xương xác nhận lui ra.
"Gia, xảy ra chuyện gì?" Đông Phương Lăng vội vàng chạy tới, cẩn thận nhìn lên, quanh mắt lại có hai vòng nhìn như gấu trúc, rõ ràng hôm qua ngủ không ngon, áo bào giống như vừa mới khoác lên, thoạt nhìn quần áo không chỉnh tề.
Cơ Mộc Ly nhìn bộ dạng hắn, ghét bỏ nhíu nhíu mày, "Lăng, gia hỏi ngươi, tối qua vương phi ở trong phòng người có phải không?"
Đông Phương Lăng không dự đoán được, việc này nhanh như vậy liền truyền đến trong tai hắn, ngừng lại, gật đầu về phía hắn.
"Gia, không phải ngài cho rằng thuộc hạ cùng vương phi..." trên trán Đông Phương Lăng úa ra mồ hôi lạnh.
"Gia là loại người này sao?" Cơ Mộc Ly lườm hắn một cái, "Hơn nữa, liền tính ngươi muốn, Y Họa nhà ta cũng không vừa mắt ngươi!"
Đông Phương Lăng "..." hiện thời hắn vạn phần khẳng định, vương phi nói chuyện hiệp nghị ba năm gì đó nhất định là bậy bạ, lấy ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ như vậy của gia, làm sao có thể đáp ứng thả nàng đi.
một khi nhắm trúng, liền cắn một cái không buông, đây mới là bản tính vô sỉ của gia.
"Gia muốn hỏi là ngươi nói chuyện gì với nàng vậy?" Hai mắt của Cơ Mộc Ly sáng như đuốc nhìn chằm chằm vẻ mặt của hắn.
Cũng mãy Đông Phương Lăng sớm chuẩn bị tâm lý, lúc này nghe vậy chỉ ha ha cười nói: "Bẩm gia, hôm qua thuộc hạ nằm ở trên xà ngang không cẩn thận bị vương phi phát hiện, vuong phi cho rằng thuộc hạ là... Khụ khu, ăn trộm, thuộc hạ bị buộc bất đắc dĩ, đành phải mang theo nàng tới Hàn Lăng các một chuyến, hướng vương phi chứng thực thân phận của bản thân. Sau này, thuộc hạ không ngờ nàng thế nhưng đối y thuật cảm thấy hứng thú, liền nói chuyện với nàng đến gần sáng..."
"Qua hồ đồ." Cơ Mộc Ly phun ra một câu, thật không có hoài nghi lời nói của hắn.
"Về sau cách xa Y Họa của ta một chút, nàng rất giảo hoạt." Cơ Mộc Ly lại than thở hai câu, Đông Phương Lăng nhìn xem tắc lưỡi không thôi.
Chậc chậc, thần thái giống như bao che cho con này, biểu cảm vô cùng thân thiết này, gia thế mà còn có một mặt như vậy.
"Lễ vật đưa cho hoàng hậu chuẩn bị tốt rồi hả?" Cơ Mộc Ly chuyển đề tài, thần sắc cũng trở nên lạnh lẽo.
Đông Phương Lăng vừa nghe lời này, không tình nguyện trả lời: "Thập Nhất và Uyên đã đặt mua rồi." Dừng một chút, ngữ khí sẵng giọng: "Gia, thọ yến của lão vu bà đấy vẫn là đừng đi, chắc chắn không có hảo tâm."
Cơ Mộc Ly nghe xong lời này cười ha hả, ý cười lại nửa phần không đạt đáy mắt, sau khi cười xong giọng nói bình tĩnh không gợn sóng, trong mắt một mảnh tĩnh mịch, "trên đời này chuyện đau khổ nhất là sống không bằng chết, bổn vương muốn ngày ngày ở trước mắt nàng lượn lờ, dùng gương mặt của mẫu phi để đe dọa nàng, làm cho nàng ngày ngày ác mộng quấn thân, ngủ cũng không yên ổn. Bổn vương còn muốn cho nàng tận mắt thấy nhi tử xuất sắc nhất của nàng ở trước mặt bổn vương là không thể ngóc đầu dậy được. Những thứ mà nàng bảo vệ, bổn vương sẽ tự tay hủy diệt từng thứ một!"
← Ch. 053 | Ch. 055 → |