Vay nóng Tima

Truyện:Nghịch Thiên Độc Sủng – Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt - Chương 043

Nghịch Thiên Độc Sủng – Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt
Trọn bộ 158 chương
Chương 043
Một màn khó coi
0.00
(0 votes)


Chương (1-158)

Siêu sale Lazada


Hôm nay, Thủy Thương Thư nghỉ ở chỗ của Vương thị, còn chưa kịp đi ngủ, liền nghe được từ trong miệng hạ nhân một tin tức làm cho hắn vô cùng giận dữ.

"Lão gia bớt giận, chắc là bọn hạ nhân nói hưu nói vượn mà thôi." Vương thị vội vàng vỗ lưng hắn cho thuận khí.

"Vũ Huyên làm sao có thể sinh ra một nữ nhi không biết liêm sỉ như vậy!" Thủy Thương Thư tức giận đến mức gương mặt nghẹn thành màu đỏ tía còn chòm râu thì rung lên.

"Có thể nhầm lẫn thì sao, Họa Nhi dù không có tài cán gì nhưng dù sao cũng là nữ nhi của tỷ tỷ, làm sao có thể dâm đãng như thế, còn ở chung với gia đinh?"

Vương thị vừa thuận khí cho hắn, vừa nói giống như vô ý lại giống như khiêu khích, "Hơn nữa, Họa Nhi lập tức sẽ gả tới Hoả Vũ quốc, liền tính trước kia có cái gì, thời gian này cũng sẽ không thể làm càn như vậy. Khẳng định là hạ nhân lắm mồm bậy bạ."

"Có phải hạ nhân nói bậy hay không, vừa thấy liền biết!"

Thủy Thương Thư phẩy tay áo giận dữ bỏ đi, trong mắt tất cả đều là thất vọng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Liền tính trước kia hắn bỏ quên nữ nhi này nhưng mà hắn chưa bao giờ dự đoán được nữ nhi này sẽ sa đọa như thế!

Vương thị vội vội vàng vàng đi theo phía sau hắn, đi lên nhìn chăm chú vào nha hoàn vô ý nói lỡ miệng kia. Hai người trao đổi ánh mắt, không nói mà trong lòng đều ngầm hiểu.

Lúc này vốn đã là thời gian đi ngủ, trừ bỏ nha hoàn hầu hạ cởi áo những người khác cơ bản đã đi vào giấc mộng. Thủy Thương Thư giận giữ đùng đùng vội vàng mà đi, nếu như hắn cứ mặc kệ thì nữ nhi đánh mất thể diện của hắn và Thủy phủ không nói, về sau bản thân xuống địa phủ càng không mặt mũi gặp Vũ Huyên!

Phía sau Vương thị bước nhanh đi theo Thủy Thương Thư, trong ngày thường bước nhỏ lúc này cũng biến thành bước nhanh, khóe môi nhếch lên một nụ cười độc ác, tiểu tiện nhân, xem ta lần này chỉnh chết ngươi, nương ngươi sớm làm quỷ ở dưới địa phủ thấy một màn này, tốt nhất tức giận đến không thể đầu thai, ha ha......

Biểu cảm của Vương thị trong nháy mắt trở nên điên cuồng vặn vẹo: Bùi Vũ Huyên, ta đánh không lại một người chết như cô, còn đấu không lại nữ nhi ngu ngốc của cô! Chớ có trách ta độc ác, muốn trách thì trách nàng đầu thai sai rồi!

Đi được nửa đường, Thủy Thương Thư đang tức giận thì lại nhìn thấy nữ tử từ xa xa lượn lờ mà đến, bụp một cái lửa giận bị dập tắt.

Nàng mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, tay áo thêu hoa đào, khuôn mặt điềm tĩnh, khóe miệng mang cười, một đôi mắt đẹp dưới ánh trăng sáng rực rỡ, giống như hai khối bảo thạch, mái tóc quất vào mặt, vướng vào làn môi hồng, trong lúc vô tình làm cho người ta cảm thấy vô cùng đẹp mắt.

"Vũ Huyên......" Thủy Thương Thư nhìn người nọ thì thầm một câu, trong mắt nước mắt trộn lẫn kích động và hối hận vòng quanh.

Hắn nuốt lời, hắn không có chiếu cố nữ nhi của Vũ Huyên, khúc mắc trong lòng hắn vẫn buồn cười như trước, Họa Nhi biến thành bộ dạng như bây giờ, tất cả đều là hắn sai, hắn đã sai.

Nàng kia càng chạy càng gần, cử chỉ lại có vài phần bừa bãi tiêu sái.

Thủy Thương Thư tập trung nhìn vào, người nọ không phải là Bùi Vũ Huyên, rõ ràng chính là Thủy Y Họa mà hắn vừa mới biết được đang cẩu thả cùng gã sai vặt.

"Phụ thân và phu nhân đi đâu vậy? Là tới xem đại tỷ và tam muội sao?" Thủy Y Họa đi đến trước mặt hai người, trong mắt toàn là không hiểu. Bọn họ dừng lại ở chỗ này vừa đúng đi đến khuê các của Thủy Y Cầm và Thủy Y Thi.

Sắc mặt Thủy Thương Thư khẽ cứng đờ.

Họa Nhi rõ ràng êm đẹp ở chỗ này, nơi nào ở cùng gã sai vặt, quả nhiên là hạ nhân lắm mồm nói hưu nói vượn! Nghe nàng vừa hỏi như vậy, càng cảm thấy ngượng ngùng.

"Ừm...... Đúng vậy, nghe nói Cầm nhi gần đây thân mình không khoẻ, cho nên tới xem một cái." Thủy Thương Thư có chút lúng túng nói.

"Phụ thân, nữ nhi lập tức sẽ xuất giá, hai ngày này chủ yếu thêu thùa, vừa khéo có chỗ không biết thêu, thế nên tới hỏi đại tỷ." Thủy Y Họa cười yếu ớt, vẫy vẫy chiếc khăn lụa thêu cá trong hồ sen trong tay.

Thủy Thương Thư khẽ thở dài, giống như đem tất cả cảm xúc phun ra, có áy náy cũng có vui mừng, còn có không cam lòng mà nhiều năm qua luôn luôn giấu kín.

"Phụ thân đã đến đây, không bằng cùng nữ nhi đi thăm đại tỷ?" Nàng nói, hai mắt sáng ngời nhìn hắn.

Thủy Thương Thư giật mình, Họa Nhi vẫn là vô tư hồn nhiên như trước kia, làm gì có bộ dáng lẳng lơ dâm đãng, không biết liêm sỉ đâu? Trước kia hắn vì sao sẽ tin?

Nhìn nữ nhi nhu thuận có hiểu biết trước mắt này, Thủy Thương Thư có rất nhiều lời muốn nói, cuối cùng chỉ phun ra hai chữ, "Đi thôi."

Hai cha con bước vào khuê các của Thủy Y Cầm và Thủy Y Thi, mà Vương thị đi ở phía sau hai người, trên mặt biểu cảm từ khiếp sợ chuyển vì nghi ngờ, cuối cùng biến thành bất an không yên.

Tiện nhân kia vì sao không có chuyện gì? Vương Nhị cùng Lý Tứ không phải nói mọi chuyện đều làm tốt sao, đến cùng là chỗ nào xảy ra vấn đề? Vương thị cúi đầu suy nghĩ sâu xa, bất ngờ giật mình, phía trước hai người đã thả chậm bước chân.

Tiếng thở gấp yêu kiều từ trong khuê các truyền ra, giọng nói mềm mại ngọt ngấy cả người, mà tiếng thở gấp giống như là tiếng nuốt bật hơi khi người ta cưỡi ngựa rong ruổi trên chiến trường.

"A...... ừm...... muội muội, nhẹ chút......" Giọng nói tràn đầy hưng phấn của Thủy Y Cầm vang lên.

Giọng nói hờn dỗi củaThủy Y Thi, " ta đã làm đúng chỗ rồi mà......"

Hai người vửa hỏi vừa đáp, trong đó còn xen lẫn tiếng thô rống đầy hưng phấn của nam nhân khác, " Đệ đệ, ca hầu hạ đệ thích không?"

Tên còn lại nói tục: "Vương Nhị ca, huynh nhanh chút......" Nhưng lại cũng là giọng nói của nam nhân.

Thủy Thương Thư cả kinh, hai mắt sưng đỏ, bàn tay nắm chặt vang kẽo kẹt.

"Súc sinh!"

Thủy Thương Thư nổi giận gầm lên một tiếng, một cước đá văng cửa.

Cảnh tượng trước mắt làm cho ba người ngây ngẩn cả người!

Chỉ thấy trong phòng, trên chiếc giường lớn duy nhất, toàn là thịt trắng nộn, đúng vậy, là thịt trắng nộn! Thủy Y Cầm và Thủy Y Thi toàn thân trần truồng, gắt gao ôm lấy nhau, hai cái miệng nhỏ dán chặt vào nhau, hai tay ra sức nắm lấy cặp tuyết lê của đối phương, đùi đẹp thon dài cũng dây dưa ở trên thân đối phương.

Mà trên nền đất trống dưới sàn nhà, là hai nam nhân đen chũi, vừa ôm vừa cắn, chính là Vương Nhị cùng Lý Tứ.

Hai đôi dường như không để ý ở mọi người trước mặt, vẫn đang làm chuyện của mình.

Vương thị hét lên một tiếng, rồi sau hai mắt trợn ngược, hôn mê bất tỉnh.

Chuyện khác nhau một trời một vực như vậy thật sự là đả kích quá lớn đối với nàng, một khắc trước còn tưởng bắt gian tiện nhân Thủy Y Họa kia tại giường, để lão gia nhìn đến hạ nhân xấu xa nhất, thô bỉ nhất, thối tha nhất đang dập dờn trên người tiện nhân kia.

Nhưng là giờ khắc này, hiện tại xuất hiện trước mặt mấy người, lại là cảnh tượng khó coi đến như vậy!

Vương thị tức giận đến ngất đi, Thủy Thương Thư tức giận đến hai mắt đỏ sọng, chửi bậy nói: "Súc sinh, thật không biết xấu hổ!" Rồi sau đó tiến lên một bước lớn, đạp một cước vào đoàn thịt đen kia, rồi đưa tay nhằm tách hai người đó ra.

"Bốp bốp ——"

Tiếng vỗ tay vang dội vang lên, hai người Thủy Y Họa và Thủy Y Cầm còn đang ôm nhau nhất thời bừng tỉnh. Nhìn nhìn phụ thân đang nổi giận đùng đùng trước mắt, nhìn lại bản thân, nhất tề hét ầm lên, vội vàng đem chăn che trên người.

Thủy Y Họa thờ ơ lạnh nhạt, khóe môi nhếch lên một chút cười nhạt gần như vô tình.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-158)