Tẩu tử các ngươi
← Ch.023 | Ch.025 → |
"Chủ tử yên tâm, thuộc hạ thề sống chết bảo vệ tốt an toàn của tôn hậu!"
Mấy người toàn thân chấn động, bỗng nhiên cảm giác khí lực đến đây. Cướp người từ trong tay Viêm Đạm vương vô sỉ ngoan độc, thật sự là một chyện đại khoái nhân tâm.
Tôn thượng uy vũ, tôn thượng khí phách!
Quỷ Sát huyết tôn quét mắt liếc mấy người một cái, miễn cưỡng ừ một tiếng. Đợi cho ba người lui ra, nam tử từ từ đi vòng quanh trong cung điện, sau một lúc lâu, bỗng nhiên vỗ tay phát ra tiếng.
Một nam tử áo xanh ngoài cửa điện nghe tiếng đi tới, trên mặt đeo một cái mặt nạ màu xanh, có ánh sáng lộng lẫy của ngọc phỉ thúy, nhìn kỹ, người này đúng là Thanh Long hộ pháp vừa rồi cùng hai người khác đi ra ngoài.
"Gia."
Nam tử áo xanh cung kính kêu một tiếng, đưa tay tháo xuống mặt nạ trên mặt, lộ ra khuôn mặt thanh tú tuấn mỹ.
Quỷ Sát huyết tôn nghía hắn, cũng đem mặt nạ đỏ tinh xảo trên mặt tháo xuống để qua một bên, hiện ra gương mặt quỷ mị trong truyền thuyết làm cho người ta gào khóc thảm thiết.
Nhìn lên vết bỏng bị một đóa hoa mẫu đơn đen lớn che đậy, Thanh Long nhất thời gào khóc, nhảy dựng lên, đau lòng nói: "Ai lại ngu ngốc làm vậy! Kiệt tác của ta, kiệt tác a! Đáng chết!"
Không nhìn bộ dạng giơ chân của hắn, Quỷ Sát huyết tôn nhẹ nhàng xoa xoa cằm, chậm rãi hằn lên một tầng nếp nhăn, rồi từ nếp nhăn kia kéo nhẹ một chút đem mặt nạ da người kéo xuống, ném lên không trung, xẹt qua một đường cong duyên dáng.
Thanh Long lập tức hai chân khẽ đạp, thân mình bay vút lên không trung, nâng hai tay tiếp được, rồi sau đó cầm lấy mặt nạ da người mỏng như cánh ve kia đánh giá, miệng lẩm bẩm chửi bậy không ngừng.
Tấm mặt nạ da người này là tâm huyết hắn nghiên cứu chế tạo thật lâu, giống như thật, bóng loáng co dãn. Một tầng mỏng manh dán lên trên mặt hoàn toàn không có cảm giác khó chịu, ngược lại mát lạnh, vết bỏng trên mặt nạ da người cũng là hắn mất bao nhiêu công sức mới làm được, thật sự giống nhau như đúc.
"Gia, ngài làm sao có thể đạp hư tâm huyết của ta như vậy?"
Thanh Long u oán liếc mắt quét nam tử đang khoanh tay đứng một cái, lên án nói. Lúc nhìn thấy hình dáng của hắn thì trong lòng mặc niệm một tiếng yêu nghiệt.
Nếu là không có vết bỏng kia, người này nghịch ngợm tuy rằng thoạt nhìn âm nhu một chút, cũng là có thể cùng bộ mặt thật của gia so sánh một phen.
"Lăng, nghĩ biện pháp làm cho đóa mẫu đơn đen đó vĩnh viễn bảo tồn ở trên mặt nạ đi."
Ánh mắt u ấm thâm thúy của nam tử theo dõi tấm mặt nạ da người hắn tiếp ở trong tay, âm sắc biến đổi, giọng nói lẳng lơ mang theo khiêu khích chuyển vì trầm thấp dễ nghe.
Thanh Long nghe xong lại nhảy dựng chân, "Gia, hoa mẫu đơn thấp kém như vậy, ngài xác định muốn ở để lại trên mặt nạ da người?"
Nghe được hai chữ thấp kém, cặp mắt hẹp dài đẹp mắt của Quỷ Sát huyết tôn hơi hơi nhíu lại, "Gia liền thích thấp kém này đó, thế nào, có ý kiến?" Chữ cuối câu rõ ràng mang theo nồng đậm không vui và uy hiếp.
"Hắc hắc, gia ngài nghe lầm, thuộc hạ cảm thấy người này bút pháp thật là thần kỳ." Thanh Long cười gượng, ưỡn nghiêm mặt khen không dứt miệng.
"Chẳng qua gia, thuộc hạ còn chưa từng luyện chế ra loại thuốc nước này, khả năng cần ít nhất một tháng......"
Đây không phải là lãng phí thời gian chế thuốc quý giá của hắn sao? Thanh Long ở trong lòng phỉ báng.
Ánh mắt hèn mọn của Quỷ Sát huyết tôn quét mắt nhìn hắn một cái, rồi sau bắt đầu cởi quần áo của bản thân.
Thanh Long trừng mắt, vội vàng nhảy dựng về sau, vẻ mặt cầu xin, "Ta nói gia, nơi này là Tiêu Dao cung, cũng không phải là trong phủ, ngài không cần coi ta như tấm gỗ, thuộc hạ lần này thà chết không theo!"
Nói xong, gắt gao ôm lấy ngực của bản thân, một bộ dạng giống như nàng dâu nhỏ sắp bị lăng nhục.
Nam tử đứng đó trắng mắt liếc hắn, thản nhiên để lộ ngực đi đến trước mặt hắn, liền tính là một bộ dạng quần áo rộng lùng thùng, cũng không có làm cho người ta nghĩ đến chơi bời trăng hoa, ngược lại nhìn đến một loại khí thế ngang tàng không kềm chế được.
Thanh Long đặt mình trong trường hợp đó, bất đắc dĩ hí mắt vừa thấy, lại nhìn đến trước mắt trên cơ ngực trắng nõn bóng loáng bằng phẳng có một hình vẽ bằng mực, miệng mở ra đến mức không thể khép lại rồi.
"Gia, ngài...... Ngài khi nào thì có loại ham thích này?"
Chỉ vào con rùa cơ hồ trải rộng toàn bộ trên ngực kia, vừa sợ vừa nghi.
Rùa đen mà cũng có thể vẽ sinh động đáng yêu và giảo hoạt như thế, vậy người vẽ tranh khẳng định cũng không kém.
Quan trọng hơn là ——
Muốn vẽ rùa đen này tất nhiên là phải tới gần người mới làm được!
Gia cơ hồ cũng không làm cho người ta gần người, bọn họ này vài người cấp dưới đắc lực cũng không dám xúc phạm tới giới hạn của hắn, bình thường khi diễn trò, tinh thần của tất cả bọn họ đều dâng lên cao nhất, ngoài cười nhưng trong không cười cùng vị tôn đại Phật này diễn chàng chàng thiếp thiếp. Đợi sau khi xong việc, đừng nhìn tôn đại Phật này có khuôn mặt nhân thần cộng phẫn, một cước sẽ đá ngươi ra thật xa.
Thanh Long cắn chặt răng, lấy tay xoa xoa mông cảm thấy lúc này mông vẫn còn đau. Ai bảo hắn là một nam sủng được gia tối "cưng chiều " đâu.
A phi! Ai muốn đi làm thì làm đi, dù sao hắn là làm đủ.
Nếu không phải hắn có một chút tài lẻ, đã sớm bị vị tôn đại Phật này ghét bỏ không biết đá tới góc nào rồi.
Thấy hắn một gương mặt giống như thuốc màu đổi tới đổi lui, Quỷ Sát huyết tôn kia còn không biết ý tưởng của hắn, mi dài giương lên, "Xem tính tình rụt đầu rụt đuôi của ngươi, lại không bảo ngươi đi ăn phân."
Vừa nghe lời này, gương mặt tuấn tú của Thanh Long càng là tái rồi lại xanh. Kém chút quên, lần trước có người bởi vì không làm tốt chuyện xấu, bị tôn Phật trước mắt này sai người ném vào trong hầm cầu. Kết quả ba ngày ba đêm, trên người đều là một mùi phân, người gặp người trốn.
"Hắc hắc, gia bảo ta làm gì, ta liền ngoan ngoãn làm." Thanh Long cười hề hề trả lời, "Không biết gia để thuộc hạ xem con rùa đen này, là có phân phó gì?"
Quỷ Sát huyết tôn đưa tay lên con rùa đen ở trước ngực mình vuốt vài cái, ánh mắt trở nên thâm thúy trầm tĩnh, nói: " Bề mặt con rùa đen này bị tẩu tử ngươi động tay động chân, mười ngày nửa tháng đều rửa không sạch. Ngày mai bản tôn sẽ hồi phủ, tổng không thể để người có chồng nhìn đến."
Thanh Long như gặp phải sét đánh.
Mấy câu sau chủ tử nói gì hắn hoàn toàn không có nghe đi vào, trong đầu không ngừng mà xoay quanh hai chữ.
Tẩu tử...... Tẩu tử?...... Tẩu tử!
Còn nói tự nhiên như vậy! Giống như người này đã sớm thành tẩu tử của chính mình, đã nhiều năm rồi.
"Gia, ngài vừa rồi nói gì? Tẩu tử? Chúng ta lúc nào có tẩu tử rồi hả?" Thanh Long thật sự không nín được, tò mò hỏi ra tiếng. Vừa hỏi xong, lập tức nhảy ra thật xa, chỉ sợ tôn Phật đột nhiên giận dữ.
Quỷ Sát huyết tôn hai mắt liếc hắn, khí thế bướng bỉnh không kềm chế được, "Đương nhiên, nữ nhân kia trừ bỏ ta còn có thể gả ai." Không biết nhớ tới cái gì, giọng nói hơi hơi chậm lại, "Thanh danh đều thối thành như vậy, ai còn nguyện ý cùng bổn vương thưởng?"
Một bộ dáng đương nhiên.
Thanh Long miệng há tộng, từ giữa những hàng chữ đã hiểu được chủ tử nói nữ nhân kia là ai rồi. Vừa rồi lúc mấy người Bạch Hổ nói chuyện, hắn còn tưởng rằng chủ tử nói coi trọng nữ nhân này, mục đích là tưởng nửa đường cướp đi nữ nhân này, làm nàng gả cho Viêm Đạm vương không thành, vậy mà rõ ràng là thật sự!
"Gia, thuộc hạ lời này nói thật." Thanh Long rụt rụt thân mình, ở dưới khí thế bức người của chủ tử hạ thấp giọng nói: "Nữ nhân kia phải nhận tiếng xấu như hiện thời, toàn bộ do ngài ban tặng. Nếu không là ngài lấy cái loại này nói cho hoàng thượng, hoàng thượng cũng sẽ không ép người ta không còn cách nào khác, kết quả người ta hoa cúc khuê nữ cứ như vậy bị Thượng Quan Huyền Minh kia tính kế......"
Thanh Long tâm đồng tình tràn ra. Nghĩ nghĩ tới Thủy Y Họa vô tội, liền cảm thấy đáng thương. Nếu không có gia nói hắn vương phi tương lai phải có tiếng xấu giống như hắn thì người ta là một cô nương trong sạch lúc nào trở nên tiến thối không được, cuối cùng chỉ có thể gả cho hắn.
"Phái ngươi đi tìm hiểu một chút nữ nhân này, ngươi lại đứng ở bên phía nàng rồi hả?"
Quỷ Sát huyết tôn lạnh lẽo liếc hắn, đối với nữ nhân của mình bị người khác đồng tình, trong lòng rất không thoải mái.
Thanh Long vội vàng che miệng, xuyên thấu qua khe hở ấp úng nói: "Gia, thuộc hạ lập tức phải đi nghiên cứu chế tạo thuốc bột." Ngắm ngực hắn liếc mắt một cái, bay nhanh bỏ thêm một câu, "Bảo đảm rùa đen mà tẩu tử lưu lại rất nhanh có thể xóa!"
Nói xong, không dám nhìn biểu cảm của tôn Phật, lập tức chạy tóe khói, trước khi ra cửa không quên đội mặt nạ màu xanh của bản thân.
Trong điện không có một bóng người, ánh sáng u ám, mấy khỏa dạ minh châu khảm ở trên vách tường phát ra ánh sáng màu xanh ảm đạm, làm cho cả căn điện đường càng thêm u ám quỷ dị.
Nam tử lẳng lặng đứng ở trước ghế, không biết nhớ tới cái gì, trong mắt bỗng nhiên xẹt qua một tia sáng, khóe miệng chậm rãi gợi lên một chút cười, mang theo tự tin nhất định.
Mèo hoang, trước mặt ta có núi đao biển lửa, hiện thời chính nàng xông vào, về sau chỉ có thể theo giúp ta. Muốn chạy trốn, cũng không phải do nàng!
"Ha ha...... Ha ha ha......"
Trầm thấp tiếng cười đột ngột vang lên, quanh quẩn ở trong điện trống rỗng, làm cho người ta cảm giác lạnh tới tận xương tủy.
← Ch. 023 | Ch. 025 → |