Người của kiếm gia
← Ch.007 | Ch.009 → |
Vạn độc dược thánh? Là sư phụ cổ quái hàng năm tới vô ảnh đi vô tung của Lăng?
Hắc y nam tử mày nhăn lại, nhất thời không cách nào phân biệt được lời nói của nữ nhân này có vài phần có thể tin. Đó là một nữ nhân thập phần giảo hoạt, cũng thập phần ác độc!
"Cô muốn làm gì?" Nam nhân lạnh lùng hỏi, chăm chú nhìn cái chân trơn bóng dẫm xuống trên ngực bản thân, sau lại lập tức dời ánh mắt.
Không biết liêm sỉ, không biết liêm sỉ, không biết liêm sỉ......
Rõ ràng để chân trần ở trước mặt nam nhân!
"Những lời này ta nên hỏi cậu mới đúng chứ. Đêm đen gió lớn chạy đến khuê các của nữ tử, còn ý đồ phi lễ ta." Thủy Y Họa trên cao nhìn xuống nhìn hắn, ý cười nơi khóe miệng mang theo một chút tà ác.
"Ta phi lễ cô?" Đôi mắt trong suốt mang đầy hàn ý hơi hơi trừng lớn, " Nữ nhân đáng chết, cô thật đúng là trợn mắt nói lời bịa đặt!"
Nương, đến cùng là ai phi lễ ai a, nữ nhân này chân trần còn giẫm ở trước ngực hắn đâu!
"Như vậy đi, ta không truy cứu cậu mạo phạm ta, cậu cũng không cần để ý ta vô lễ, ta huề nhau được không? Dù sao cậu lại không thể giết ta giải hận." Thủy Y Họa cười tủm tỉm đề nghị nói.
Hắc y nam tử gắt gao mím môi. Huề nhau? Mơ tưởng!
Lập tức có thể giải khai huyệt đạo, hắn mới không cần lĩnh tình của nữ nhân này.
Nhưng là, Thủy Y Họa lại giống như xem xét chuẩn thời cơ, ở lúc hắn lập tức sẽ giải khai huyệt đạo, hai ngón tay ở trên người hắn nhanh chóng điểm một chút.
"Cô!" Hắc y nam tử tức giận đến nghẹn đỏ cả mặt.
"Tốt lắm, chúng ta hai người không thiếu nợ nhau rồi." Thủy Y Họa cười đến phá lệ xán lạn, chỉ chỉ cửa sổ mở một nửa, "Tạm biệt không tiễn."
"Độc ở trên người ta làm sao bây giờ?" Nam tử ma xui quỷ khiến hỏi một câu, vừa hỏi xong liền âm thầm phỉ nhổ bản thân. Chẳng qua cũng không sợ nữ nhân này chạy mất, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, vạn nhất nữ nhân này cho hắn ăn đích thực là độc dược mà Vạn Độc dược thánh phối chế thì sao. Nếu là như thế này, liền tính Lăng cũng không có biện pháp.
"À, vấn đề này hả, hàng tháng cậu đến chỗ ta lĩnh giải dược là được." Thủy Y Họa không chút để ý nói.
Khuôn mặt mĩ mạo của hắc y nam tử nhíu chặt.
"Được, liền tin tưởng cô một lần. Nhưng là ——"
Trong nháy mắt có sát ý từ trên người hắn phát ra, khuôn mặt thanh tú đẹp mắt kia cũng bịt kín một tầng sương mù thật dày, "Nếu để ta biết cô đùa giỡn ta, hậu quả cũng không phải là cô có thể thừa nhận!"
Thủy Y Họa giương mi lên. Hậu quả? Cậu cứ việc phóng ngựa lại đây.
Dứt lời, hắc y nam tử thân hình chợt lóe, giống như quỷ mỵ từ trong cửa sổ bay đi ra ngoài.
Thủy Y Họa cười ha ha hai tiếng, đem Thi Não Thần Đan mà bản thân hư cấu đổ một viên ra ăn, "Ngu ngốc, nói cái gì cũng sẽ tin. Cái này là thuốc bổ mà Bùi thị luyện chế khi còn sống mà thôi."
Ánh trăng lên cao, ánh sáng xuyên thấu qua song cửa sổ chiếu vào vỡ thành một mảng, như là chiếc vảy màu bạc, mà thanh đao còn sót lại liền lẳng lặng nằm ở dưới ánh trăng, phản xạ ra một luồng ánh sáng chói mắt.
Thủy Y Họa nhặt lên đến, ánh mắt đảo qua thanh đao, đầu ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng xẹt qua lưỡi đao, khóe miệng đột nhiên vừa vén, "Thật đúng là bảo đao."
*
Tuyết
Hoàng Đô, Ly quốc, gần nhất lại nhiều thêm một chuyện làm đề tài tiêu khiển sau khi trà dư tửu hậu.
Trong một quán trà, mọi người trò chuyện rôm rả.
"Này, lão Trương, nghe nói sao? Ngày hôm qua thái hậu hạ ý chỉ sẽ thực hiện hỏa hình đối với nhị tiểu thư của Thủy phủ. Kết quả Mặc Ngọc công tử kịp thời đuổi tới đám cháy, tự mình cứu lấy lãng nữ này!"
"Ta đã nói rồi, Thủy phủ nhị tiểu thư gả cho Duệ vương điện hạ đó là giày xéo người. Rõ ràng có hôn ước với Duệ vương điện hạ lại cẩu thả với nam nhân khác, còn mang thai, thật sự là không biết liêm sỉ!"
"Các ngươi nói, Mặc Ngọc công tử đến kịp thời như vậy, có phải là dâm phu của nữ nhân kia hay không?" Bên cạnh một người xen vào nói.
Mọi người ào ào quay lại nhìn kẻ ngu ngốc kia liếc mắt một cái.
"Nàng một nữ nhân dâm đãng như vậy, tất cả thiếu gia ở Hoàng Đô này đều chướng mắt nàng, cho còn không ai cần. Mặc Ngọc công tử là loại người nào, là truyền thừa đời sau của Ôn gia, ôn nhuận như ngọc, nho nhã trác tuyệt, sao lại coi trọng nàng!"
"Y lão tử xem ra, nữ nhân này xảy ra chuyện về sau chỉ sợ không gả ra được." Có người vui sướng khi người gặp họa.
"Vậy cũng không nhất định, ít nhất địa vị của Thủy Đại Học Sĩ ở trong triều nhưng là không người theo kịp, gia tài cũng không kém."
"A a, ngài đây là muốn làm rể?"
Những người khác nghe được, cười ầm lên.
Bang một tiếng, là tiếng động của vật nặng bị ném ở trên bàn.
Một thanh trường kiếm rõ ràng xuất hiện tại trên bàn, trên vỏ kiếm điêu khắc hai con mãng xà quấn vào nhau, trông rất sống động, mắt xà nhìn trừng trừng giống như xem xét người đang nhìn nó, làm cho người ta cảm thấy thập phần âm trầm.
Người chung quanh bị dọa đến thân mình run lên, nháy mắt cấm miệng, chậm rãi ngẩng đầu nhìn lại.
Bên cạnh bàn chẳng biết lúc nào đứng một vị công tử măc áo gấm, ánh mắt trầm lãnh nhìn chằm chằm một bàn người đang nói bậy lắm mồm này, hắn hai tay ôm ngực, thân mình thon dài cao ngất, chính là gương mặt quá mức tinh xảo, có vẻ có chút non nớt, cùng cặp mắt che kín hàn ý cực kì không ăn khớp, cánh môi hẹp mà bạc lúc này hơi hơi nhếch lên, hiển nhiên tâm tình cực kỳ khó chịu.
"Ta muốn ngồi chỗ này." Nam tử lạnh mặt nói.
Bên cạnh bàn mười mấy người từ tử tản ra. Đại gia, bàn này tặng cho ngài còn không được sao!
Công tử áo gấm không nhanh không chậm đem trường kiếm trên bàn thu hồi lại trong lòng, ôm kiếm ngồi xuống. Hãy còn lấy ấm trà và chén trà không trên bàn, bản thân châm trà chậm ẩm.
Cúi đầu mới mút nhẹ một ngụm, cặp lãnh mâu mới vừa cụp xuống mạnh vừa nhấc, nhìn về phía nhã gian nào đó ở lầu hai.
Một đôi mắt yên lặng ôn hòa chống lại cặp mắt của hắn, thấy bản thân bị phát hiện, người nọ cũng không tránh né, hướng hắn nhẹ nhàng gật gật đầu mới chậm rãi dời ánh mắt.
Công tử áo gấm hơi hơi nhíu mày nhìn căn phòng kia thật lâu sau, sau đó tiếp tục uống.
Trong gian phòng bài trí tinh xảo trang nhã, bên cạnh bàn bát giác làm bằng gỗ tử mộc có một nam tử tuấn mỹ ngồi, nam tử một thân thanh sắc thắt lưng thêu từng đám mây, trên thắt lưng có một khối bảo thạch, ở giữa khối bảo thạch là một viên mã não tối màu, mũ cột tóc bằng vàng, toàn thân đẹp đẽ quý giá, hơn nữa khí chất trác tuyệt kia, thật sự là một sự tồn tại loá mắt.
Lúc này một ly rượu mạnh, một gương mặt tuấn mỹ sáng như vậy hơi chút hiển lãnh ngạo, giữa trán nhiễm lên một tia u sầu nhàn nhạt, càng xác thực nói là giận tái đi.
"Cẩn Hiên, đi lại theo giúp ta lại uống mấy chén." Nhìn nam tử áo trắng đứng ở bên cửa sổ, giọng điệu thiếu cái loại quen có vênh mặt hất hàm sai khiến.
Tại trước mặt người này, hắn cũng không tự xưng bổn vương.
Ôn Cẩn Hiên nghe vậy quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Huyền Mặc đang uống rượu, ôn nhã cười, bước chậm rãi thong thả mà đến, ngồi ở bên cạnh hắn. Rót một ly rượu đắn đo trong lòng bàn tay chậm rãi thưởng thức, giơ tay nhấc chân trong lúc đó tự mang một cỗ khí chất tao nhã. Cặp mắt ôn hòa kia lại âm thầm nặng nề, không biết đang nghĩ cái gì.
"Mới vừa rồi huynh đang nhìn cái gì?" Thượng Quan Huyền Mặc đảo qua khuôn mặt trầm tư của hắn.
Ánh mắt hướng ngoài cửa sổ lại nhìn thoáng qua, cánh môi hơi hơi cong lên, mang theo một loại thâm ý không rõ ràng, "Một người rất giống như đến từ Kiếm gia."
"Kiêm gia đứng đầu trong tam đại gia tộc?!"
Tam đại gia tộc, Ôn gia chiếm cứ ở Tuyết Ly quốc, Diệp gia ở Lam Đằng quốc, còn có Kiếm gia đó là ở Hỏa Vũ quốc và Đông Diệu quốc rồi!
Kiếm gia vì sao lại đến Tuyết Ly quốc? Thượng Quan Huyền Mặc mày càng nhíu thật chặt.
← Ch. 007 | Ch. 009 → |