Đem tối và bóng đen
← Ch.005 | Ch.007 → |
Trên mặt Thủy Y Cầm dặm phấn dày thêm một tầng, che khuất chỗ sưng mới vừa bị đánh.
Nữ nhân kia đã hứa hẹn về sau không lại quấn quít lấy Duệ vương, nàng không để ý chịu thiệt một lần. Nhưng là, một cái tát kia nàng tuyệt sẽ không liền như vậy từ bỏ ý đồ. Hôm nay không thu thập nàng, về sau sẽ có rất nhiều cơ hội!
Thượng Quan Huyền Mặc đảo qua biểu cảm của nữ nhân này, lần đầu tiên tinh tường bắt giữ đến trong mắt nàng lướt qua ác độc và tính kế, thất vọng cùng hàn ý đồng loạt ập vào lòng.
Hoàng huynh vẫn nói hắn không biết nhìn người, lúc đó hắn tuyệt không cam tâm thừa nhận. Nhưng lúc này, trừ bỏ cười khổ một tiếng đó là tức giận ngập trời.
Chưa từng có người nào dám lừa gạt hắn như vậy!
Hai lời không có nói thêm, khách sáo vài câu với Thủy Thương Thư xong, Thượng Quan Huyền Mặc từ Thủy phủ, một bước không muốn ở thêm nơi này. Nghĩ tới, từng liếc mắt đưa tình với một nữ nhân độc ác như vậy, trong lòng cảm thấy ghê tởm như nuốt phải một con ruồi.
Thủy Y Cầm thường thường nhìn trộm, làm cho Thượng Quan Huyền Mặc cảm thấy khó chịu, nếu như lòng bàn chân có gió trợ giúp, càng chạy càng nhanh thì tốt.
Kết quả, toàn bộ chuyện này đều thu vào mắt Lâm công công đứng phía sau Thượng Quan Huyền Mặc.
Lâm công công trong lòng cười nhạo một tiếng, hắn đắm mình quan trường nhiều năm, người nào mang tâm tư gì, hắn liếc mắt một cái có thể nhìn thấu.
Trừ bỏ tân hoàng Thượng Quan Huyền Minh và Mặc Ngọc công tử ôn hòa hữu lễ lại nội liễm, hắn thật sự nhìn không thấu. Những người khác trong lòng nghĩ cái gì đều không lừa gạt được hắn, liền ngay cả Duệ vương Thượng Quan Huyền Mặc đều chạy không khỏi một đôi mắt khôn khéo lõi đời của hắn.
Trước kia liền cảm thấy đại tiểu thư Thủy Y Cầm của Thủy gia đẹp thì đẹp thật, chính là trong bụng lại cong cong quẹo quẹo chút, nhưng là Duệ vương điện hạ thích, hắn chỉ là một hoạn quan cũng không tốt đi nói cái gì. Mới vừa rồi như vậy vừa thấy, Duệ vương điện hạ giống như đã phiền chán nàng?
Quả thật là tuổi trẻ hiếu thắng không hiểu chuyện.
Liền tính Duệ vương điện hạ thủ đoạn có tiếng mạnh mẽ vang dội, nhưng là từ xưa anh hùng không qua nổi cửa mĩ nhân.
Lâm công công lắc đầu, đi theo phía sau Thượng Quan Huyền Mặc. Thẳng đến mỗi người đi một ngả, mới trở về hoàng cung.
*
Từ trong miệng Lâm công công biết được Thủy Y Họa bị hoàng thượng cứu, Thủy Thương Thư thở dài thậm thượt.
Ngay cả nữ nhi này dù không thành khí, nhưng chung quy là đứa nhỏ của Vũ Huyên.
Nhưng là, Vũ Huyên dịu dàng hiền thục làm sao có thể sinh ra nữ nhi dâm đãng như vậy!
Cùng người tư thông, còn mang thai con của nam nhân khác!
Thủy Thương Thư trong đầu thiên nhân giao chiến. Hắn muốn đối đãi thật tốt với nữ nhi này, vừa giận nàng không tốt. Lúc nàng còn nhỏ, bản thân tìm sư phụ dạy nàng cầm kỳ thư họa, đáng tiếc Cầm nhi đem toàn bộ cầm phổ đều học xong thì nàng vẫn chưa học được cái gì, Thi nhi có thể ngâm một thủ thơ hoàn chỉnh thì nàng vẫn một từ cũng nói không nên câu.
Vốn tưởng rằng nàng có lẽ sẽ giống tên của nàng, có năng khiếu ở môn hội họa nhưng nàng họa thật sự rất là khó coi. Dần dà, hắn cũng đối nữ nhi này càng ngày càng thất vọng.
"Phụ thân, có muốn đi xem Y Họa hay không? Nhị muội lúc này đây bình yên vô sự thật sự là quá tốt." Thủy Y Cầm thấp giọng khuyên nhủ, một bộ dáng còn sợ hãi.
Thủy Thương Thư chân mới bước ra lập tức thu hồi, cả giận nói: "Ta Thủy Thương Thư không có nữ nhi không biết liêm sỉ như vậy, mặt mũi của Thủy gia đều bị nàng làm mất hết, nàng tốt nhất bị thiêu chết sẽ xong hết mọi chuyện!"
Càng nói càng tức giận, nhớ tới sắc mặt đầy trào phúng của đồng nghiệp, Thủy Thương Thư tức giận trở về phòng ngủ của bản thân.
Thủy Y Cầm ôn nhu cười, mảnh mai lắc nhẹ, xoay người quanh co khúc khuỷu mà đi, trở về khuê các của mình.
Hừ, Thủy Y Họa, chỉ bằng cô cũng muốn đấu với ta?
*
Thanh U các ở góc tây bắc của Thủy phủ, xem như vị trí hẻo lánh nhất ở Thủy phủ nhưng Thủy Y Họa lại cảm thấy chỗ này không sai. Không người quấy rầy càng dễ dàng cho nàng làm việc.
Từ dưới gầm giường lấy ra một cái rương nhỏ đơn sơ, trong rương là một tập sách thuốc thật dày.
Mẫu thân Bùi Hiên của Thủy Y Họa là một nữ tử thập phần thông minh, nàng biết có chút trân quý gì đó sẽ không giữ được, dứt khoát đem nội công tâm pháp và bí kíp võ công ghi tạc lại giữa quyển sách thuốc này.
Ngón tay ngọc mảnh khảnh bắt đầu cấp tốc lật xem sách, hết một quyển lại đổi một quyển, thẳng đến khi tất cả các bản ghi chép đều vào trong mắt sau, cặp mắt sáng trong mới nheo lên một chút.
Động tác lật sách bỗng nhiên dừng lại, tầm mắt dừng tại ở một tờ. Thủy Y Họa xem chú giải của một loại thảo dược nào đấy, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi phần chú giải, mà là lấy ra trong mỗi dòng một từ, từ bên trái tới bên phải.
Quả nhiên!
Những từ giấu ở trong sách này chính là nội công tâm pháp mà Thủy Y Họa luyện tập. Hít vào thở ra, điều hòa khí tức làm cho thân thể trở nên càng thêm nhẹ nhàng linh hoạt, thậm chí có thể phi diêm tẩu bích (một loại khinh công - ai hay chơi game online chắc sẽ biết loại này).
Mặt sau mỗi tờ đều có ghi lại ít hoặc nhiều một ít võ công tâm pháp.
Khóe miệng Thủy Y Họa cong lên, đây chính là phát tài lớn rồi, so với chút vàng bạc châu báu thì đáng giá hơn nhiều!
Tìm gần nửa giờ đem tất cả bí kíp võ công và tâm pháp đều nhớ hết, sau đó tất cả những trang giấy có dấu tâm pháp đều bị Thủy Y Họa xé hết ra. Đưa tới trước ngọn nến đốt hết, ánh lửa màu vàng nhạt ánh vào trong cặp mắt kia trong đêm tối chiếu lên phá lệ sáng ngời.
Có những thứ giữ lại không được, Thủy Y Họa cũng không muốn trước lúc bản thân trở nên mạnh mẽ đã bị người khác tiêu diệt.
Nha hoàn Bích Hà đưa tới bữa tối, có lẽ là do nhị tiểu thư không được sủng ái, thái độ của tiểu nha hoàn cũng phá lệ đạm mạc.
Thủy Y Họa thích thanh tĩnh, ăn một chút đồ cho no bụng liền bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Một ngày này đã xảy ra rất nhiều chuyện, cũng gặp rất nhiều loại người.
Quốc quân Thượng Quan Huyền Minh của Tuyết Ly quốc, khí thế khiếp người, thủ đoạn sắc bén, tinh thông tâm cơ và tính kế.
Ôn tiểu công tử của gia tộc Ôn thị, đứng hàng thứ hai trong tam đại gia tộc, nhìn như là khối noãn ngọc, kì thực nội tâm là một khối băng lạnh thấu tận xương cốt, người này tuyệt không có đơn giản như ở mặt ngoài như vậy. Trong gia tộc Ôn thị có rất nhiều con cháu, mà hắn cũng là người thừa kế duy nhất được trưởng lão của Ôn gia thừa nhận, thủ đoạn sợ là cũng không đơn giản.
Về phần Thượng Quan Huyền Mặc khí chất trác tuyệt, đẹp đẽ quý giá trong miệng dân chúng, có khí thế bức người không kém hơn Thượng Quan Huyền Minh, đáng tiếc ánh mắt bị nghèn nên thị giác có vấn đề. Nếu theo như Thủy Y Họa xem ra, thì phải là đần độn.
Thượng Quan gia, Hoàng tử Thượng Quan Thanh Thành, không hề tâm cơ, đơn giản thoải mái. Nhưng là ——
Thủy Y Họa cũng không tin tưởng người trong hoàng thất có thể thiện lương, đoán chừng cũng là một vị chủ nhân không đơn giản.
Thủy Y Cầm —— một đóa sen trắng, trắng sáng đến chói mắt.
Nha hoàn Bích Hà —— gió chiều nào che chiều ấy, ai mạnh liền đối với người đó nịnh nọt.
Thở dài một tiếng, Thủy Y Họa day day cái trán, xoay người lại chuẩn bị đi ngủ.
Lông mi thật dài run rẩy hai lần, dần dần yên lặng xuống, cánh cửa sổ bằng gỗ Tử Mộc mở ra để cho gió đêm thổi vào, đem một đầu tóc đen tán ở đầu giường thỉnh thoảng thổi bay một hai sợi.
Có một vài sợi tóc bị thổi tới bên môi mềm, bị khóe miệng nhẹ nhàng ngậm chặt, làm cho cánh môi kia càng thêm kiều diễm động lòng người.
Ánh trăng trên mặt đất lặng yên di động, cuối cùng dừng lại ở trên má của nữ tử đang ngủ say.
Trong bóng đêm, một đôi mắt sáng rực gắt gao nhìn chằm chằm người trên giường, trong tay nắm chặt một thanh đao nhỏ sắc bén giơ lên cao, tay động một chút, ánh trăng chiếu vào trên thân đao bị ánh sáng phản xạ dị thường chói mắt, mà ánh sáng màu bạc trên mặt nữ tử cũng di động theo một chút, đúng là ánh sáng trên thân đao chiếu đến trên người nàng!
Bỗng nhiên nháy mắt tiếp theo, thanh đao kia hướng tới trái tim của nữ tử, lạnh lùng đâm xuống.
← Ch. 005 | Ch. 007 → |