Tom and Jerry
← Ch.004 | Ch.006 → |
Nhìn chằm chằm vào bóng dáng cậu bé đang chạy trốn vào phòng tắm, Thang Mộ khom lưng ôm bụng cười, cười cười, nàng bỗng nhìn xuyên qua tấm gương trong phòng thấy vẻ mặt không một chút biểu tình lại phát ra tiếng cười của mình, nhất thời bị doạ thiếu chút nữa té xuống.
Tốt... Thật đáng sợ, giống y như là tên biến thái ngu ngốc! TAT
Chẳng lẽvề sau nàng ngay cả vui vẻ cũng không thể nở nụ cười sao?
Khóc không ra nước mắt, nàng lại nhìn thoáng qua gương, phát hiện mặt than của mình thoạt nhìn càng thêm âm u biến thái....
Cứu mạng!!!!
Thang Mộ không nhịn được bi ai, trên đầu nổi lên đám mây đen rất nặng, gần như sắp mưa đến nơi rồi.
Bất quá đau buồn không được bao lâu, âm thanh kỳ quái phát ra từ phòng tắm đem nàng trở về với hiện thực.
Thang Mộ nhìn chăm chú vào cửa phòng tắm đang hơi hơi hé ra, hơi nước theo khe hở toả ra bên ngoài.
"Có chuyện gì sao?"
"Quần.. Quần áo..." Nam hài cúi thấp đầu truyền đến âm thanh.
Thang Mộ lúc này mới giật mình, vừa rồi tiểu quỷ này chạy trốn quá nhanh cho nên quên mang theo quần áo để thay.
Nàng lấy ra quần áo từ túi đưa cho bàn tay nhỏ bé mà đối phương vươn ra, "sột xoạt" tiếng thay quần áo truyền ra từ sau cánh cửa. Một lát sau, thành công rửa sạch làn da đen kịt thành bánh bao nóng hổi mới ra lò.
Cho nên quả không hổ là nam chủ đi?
Có một điểm là bất kể các loại văn, trừ một số tác giả đặc biệt yêu thích thể loại béo ú hoặc xấu xí; chín mươi chín phần trăm các nam chủ đều có dung mạo xinh đẹp, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở; thực rõ ràng, vị này cũng là một trong số đó.
Quần áo mới mua rất vừa người, dù là đứa nhỏ nhìn cũng không ra vóc dáng gì, nhưng thực xác định hắn thoạt nhìn thần thái khá tốt, một nữa mái tóc đen dài rối tung, ẩm ướt để ở đầu vai non nớt, có vài sợi trượt trên hai má trẻ con; chắc bởi vì thân phận trước đây, hắn không giống với những đứa bé mặt bánh bao mềm mại mà Thang Mộ từng gặp qua, ngược lại là gương mặt trái xoan thon gầy, thời gian dài không đủ dinh dưỡng làm cho gương mặt và môi hắn có chút tái nhợt -- nhưng cũng không khó coi, hoặc có thể nói, hắn thật sự là một cậu bé tuấn tú, chỉ là nhìn có chút gầy yếu.
Cho nên nhiệm vụ đầu tiên của nàng chính là dưỡng nam chính thành mặt bánh bao sao? Thang Mộ sâu sắc cảm nhận được sứ mệnh.
Tiện tay cầm lấy một cái khăn phủ lên đầu cậu bé, Thang Mộ giúp hắn lau xuống, lại cảm thấy thân thể bé nhỏ cứng ngắc lại, nhất thời trái tim pha lê vỡ nát -- nàng thật sự đáng sợ như vậy sao?
"Tự mình lau khô tóc đi, nếu không dễ bị cảm."
Nói xong Thang Mộ cũng đi vào phòng tắm, bắt đầu tắm rửa.
Nàng thật sự không hối hận khi chọn phòng cao cấp nhất, bởi vì đây là phòng duy nhất trong khách sạn có máy nước nóng.
Không sai, máy nước nóng.
Đương nhiên, động năng không phải là điện mà là thứ tại văn huyền huyễn có tỷ lệ xuất hiện rất cao - tinh thể ma thuật (ma tinh) -- cũng chính là tinh thạch chứa đựng năng lượng được lấy ra từ trong cơ thể ma thú.
Bởi vậy có thể thấy được, tiêu chuẩn cuộc sống của thế giới này rất cao, vì ngoại trừ máy hơi nước, Thang Mộ còn thấy được bồn cầu giật nước, quả thật là cùng với hiện đại không có gì khác nhau nha.
Nhưng mà mấy thứ này tính phổ biến không cao, dù sao ma tinh chỉ có thể lấy bằng cách giết ma thú, dù để duy trì hoạt động của những thứ này chỉ cần ma tinh cấp thấp nhất nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều có thể trả nổi số tiền này.
Sau khi tắm xong, Thang Mộ thay quần áo mới, thuận tay đem áo ngủ nhét vào túi, dù sao đây là thứ nàng mang theo từ trong nhà, không biết khi nào thì hoàn thành nhiệm vụ, giữ lại để tưởng niệm.
Làm xong hết thảy, nàng vừa xoa mái tóc ngắn vừa đi ra khỏi phòng tắm.
Vừa ra khỏi cửa, đúng lúc nhìn thấy nam chủ đang ngồi xếp bằng trên thảm đọc sách, vẻ mặt chăm chú vô cùng nên không chú ý tới nàng đi ra.
"Ngươi biết chữ?"
"...... !!!" Nam hài nháy mắt trở nên sợ hãi, hắn vội vàng vứt bỏ quyển sách trên tay, cấp tốc đứng lên.
"Ta không có ý trách ngươi". Thang Mộ lại ôm trái tim pha lê tan nát, hết sức ôn nhu nói: "Sách đó là mua cho ngươi xem". [ Ma pháp nhập môn sơ cấp] [Phương pháp tư tưởng căn bản] [Kiếm pháp nhập môn sơ cấp] gì đó... tuy đều là tiếng Trung nhưng nàng xem hoàn toàn không hiểu!!!
"..."
Thang Mộ lúc này mới phát hiện, nàng cho tới giờ hình như đã quên một việc -- tự giới thiệu.
Vì thế nàng đi qua, ngồi xuống trước mặt nam hài, hy vọng như vậy có thể giảm bớt chiều cao làm cho hắn bớt đi cảm giác áp bức, tuy rằng thân thể nàng ở thế giới này chỉ có thể nói là nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng đối với đứa nhỏ thì vẫn có tự tin.
"Ngồi xuống đi"
Nam hài trầm mặt một chút rồi ngoan ngoãn ngồi xuống.
"Trước tiên ta tự giới thiệu một chút, ta tên là Thang Mộ, chức nghiệp... coi như là cung thủ đi."
"Tom?"
".... Không phải Tom, là Thang Mộ!"
Thang Mộ rơi lệ đầy mặt, nàng biết mà!!!
Nàng hận cái tên này!!! Càng hận cái người không chịu trách nhiệm với nàng, còn tìm cái lý do là "Mộ à! Chính là một từ thật đẹp", đó chính là ma ma!
Từ nhỏ tới lớn, tất cả bạn bè đều kêu nàng là "Tom", kể cả khi đặt câu tiếng Anh, cũng vĩnh viễn là Tom ra sao, như thế này, như thế kia...
Như vậy cũng coi như là tốt, từ khi Harry Potter bắt đầu phổ biến, lúc sau biết được Vordemort vốn tên là Tom, sau đó Voldmort lại biến thành đại thúc đầu hói, không mũi, mọi người đều thích kêu nàng là "Trọc (hói) tỷ" hay là "Cô em không mũi"!!!
Nói ngắn gọn, cái tên này quả thực là nét bút hỏng cả đời nàng!
Chắc là vì kích động quá mức, giọng nói của nàng làm cậu bé sợ run lên, nàng vội vàng thả lỏng, đỡ trán: "Ngươi hãy cứ gọi ta là tỷ tỷ đi".
Tuy rằng tuổi của nàng có thể làm dì rồi nhưng may là có gương mặt trẻ con, không có dấu hiệu lão hoá, đây chính là điểm tự hào nhất của nàng.
Ngoài ra nàng còn có cái tên tiếng Anh là Kate, tên này cũng có lai lịch nha. Vào thời kỳ trung học thịnh hành lấy tên tiếng Anh, lúc đó còn có bộ phim hoạt hình nước ngoài "Tom and Jerry", mà con mèo tên Tom...
Cho nên ta có đẳng phức như sau:
Thang Mộ = Tom = con mèo = cat = Kate
Nàng đấu tranh ba năm không có kết quả... từ đó về sau cái tên tiếng Anh đáng sợ này theo nàng đến lúc tốt nghiệp đại học, tiến vào công ty, thật sự là lừa đảo.
Tóm lại, cái tên một Trung một Anh quả thực là làm hỏng cả đời nàng, nếu có thể, nàng tuyệt đối không muốn nhắc tới!
Hồi ức qua đi, Thang Mộ yên lặng lau đi huyết lệ trong trí nhớ: "Còn tên của ngươi?"
".... Ta chưa được đặt tên."
"Hả?"
"Người nhà không đặt tên cho ngươi sao?"
".... ." Nam hài lâm vào trầm mặt rất lâu.
Đứa nhỏ này rốt cuộc là thế nào vậy?
Chẳng lẽ hắn là loại "Khổ đại cừu thâm" trong truyền thuyết sao?
Như vậy sau khi lớn lên, hơn phân nữa là nhân vật chính sẽ phải báo thù, tiện thể cướp đi vị hôn thê hoặc là em gái của kẻ thù sao?
Thực phiền toái....
Đợi nàng từ trong suy nghĩ sâu xa hồi phục tinh thần, phát hiện nam hài ngồi đối diện nàng cúi đầu thật sâu, thân thể bé nhỏ lại bắt đầu run lên, dường như lại bị nàng doạ sợ rồi.
"... Chuyện quá khứ ngươi không cần nói, không sao cả". Thang Mộ vội vàng an ủi đối phương, "Ngươi đã không có tên vậy ta đặt cho ngươi cái tên đi".
Thang Mộ phấn chấn lên, dù sao không phải ai cũng đều có quyền đặt tên cho nam chính nha.
"Để ta nghĩ...." Thang Mộ nghĩ nghĩ, tâm hồn bắt đầu đen tối đi, [Tom and Jerry], mèo là Tom, chuột là Jerry, nếu phải chết thì mọi người cùng chết, cho nên...
"Ngươi tên Jerry..." Lời còn chưa nói xong, nàng chống lại ánh mắt ngẫng lên của nam hài, không biết sao trong lòng trống rỗng, không tự giác lại bỏ thêm một chữ, "Đặc".
"Jarrett?"
"Ân, họ, họ thì..." Trong đầu Thang Mộ không biết nhiều từ về họ của người nước ngoài, đột nhiên linh quang chợt loé, "Spike!" Tuy rằng không nhớ rõ là từ đâu, nhưng dường như họ này là của nam nhân rất giỏi cua gái. Họ này, không sai!
"Jarrett · Spike" Thang Mộ vươn tay vỗ vỗ vai nam hài, dựng thẳng ngón cái, "Không được phụ lòng cái tên này nha thiếu niên! Con đường của ngươi chính là ngôi sao sáng ngoài khơi!!!"
"...... Vùngphụ cận chúng ta không phải rừng rậm sao?"
"......"
Tiểu quỷ không có trí tưởng tượng thực là đáng ghét nhất!
← Ch. 004 | Ch. 006 → |