Trường Phong (3)
← Ch.02 | Ch.04 → |
Hiện giờ, bên cạnh con kênh dẫn nước ở Độc Tú Phong, các quân sĩ ngồi ở trên cao, nhìn nước lũ dâng trào mà mệt mỏi rã rời.
"Kiểm kê nhân số, xuống núi."
"Tướng quân, thiếu mười ba người, đều là do không kịp trèo lên khi nước lũ đến nên bị cuốn đi."
Cảnh Vân im lặng một lát, nhìn quanh bốn phía, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy chút bất an nên gọi thân vệ tới: "Hàn công tử đâu?"
"Hàn công tử... ở trong mười ba người này."
Cảnh Vân giật mình, bỗng nhiên hét lớn: "Ai cũng không được phép rời đi! Tìm ra Hàn Duy Tang!"
Trận chiến cuối cùng ở phủ tướng quân cuối cùng đã chấm dứt.
Lúc Giang Tái Sơ bước vào trong phủ, các binh sĩ trong đình viện đang xách nước giếng, dội rửa máu tươi trên mặt đất.
Sắc mặt hắn vẫn không khác mấy, chỉ đến khi bước vào trong thư phòng, nhìn khối đá trước cửa, hắn thoáng kinh hoàng một lát.
"Thượng tướng quân, thi thể Vương lão tướng quân đã thu xếp ổn thỏa."
"Hậu táng." Giang Tái Sơ nhẹ nhàng thở ra một hơi, tay đẩy cửa sổ đang đóng chặt ra, chỉ cảm thấy ngực như bị đè nặng, thở không thông.
"Cảnh Vân xuống núi chưa?"
"Tả tướng quân vẫn còn đang ở trên núi..." Ánh mắt thị vệ có chút mập mờ.
Giang Tái Sơ cau mày: "Sao còn chưa xuống?"
"Nói là lúc đào kênh xong, có người bị cuốn đi, đến giờ vẫn còn đang tìm kiếm."
"Người nào bị cuốn đi, Tả tướng quân nói sao?" Trong lòng Giang Tái Sơ đã có một đáp án, chỉ là mơ mơ hồ hồ, lại làm người ta khó có thể tin.
"Tả tướng quân không nói tỉ mỉ. Ngài ấy chỉ cho người chuyển lời nói... sẽ tìm người trở về."
Giang Tái Sơ kinh ngạc, sải bước ra cửa, lúc gần ra tới thì đột nhiên dừng lại, đứng nghiêm ở đấy. Bất tri bất giác, tay phải đặt trên vỏ kiếm nổi gân xanh, hắn gằn từng tiếng: "Truyền lệnh cho Cảnh Vân, tìm không thấy thì quên đi. Trở về cho ta!"
Chuyện hậu chiến so với thời chiến, vụn vặt phức tạp hơn nhiều.
Mọi khi, chuyện thu dọn chiến trường sẽ giao cho Mạnh Lương, mà chỉnh đốn quân lực trị an sẽ giao cho Liên Tú vốn tương đối cẩn thận. Thượng tướng quân ở phủ tướng quân, cũng cả đêm chưa ngủ rồi.
Thượng tướng quân bây giờ đoạn tuyệt với ngày xưa, cũng không coi là quyết đoán. Bình thường thì phải phản ứng một lát mới có thể lấy lại tinh thần. Nhưng mà càng như vậy, các tướng lĩnh thủ hạ sẽ càng lo lắng đề phòng. Hắn cuối cùng lại cảm thấy có gì đó không đúng, hàn quang trong mắt phượng hiện lên như lưỡi dao sắc bén cắm vào.
"Tả tướng quân đã trở lại." Thị vệ đẩy cửa ra báo lại.
Giang Tái Sơ dừng bút một chút, chậm rãi buông xuống, "Truyền."
Cảnh Vân vào cửa, mỏi mệt không chịu nổi, tóc vướng víu, trên người đầy nước bùn, khàn giọng nói: "Tướng quân, chúc mừng tướng quân đánh hạ thành Trường Phong."
Giang Tái Sơ quan sát hắn, nhất thời cũng không biết nói cái gì.
Nhưng thật ra Cảnh Vân nhìn thấy vẻ mặt hắn không giống thường ngày, tiếp tục nói: "Đệ vừa dẫn mọi người xuống. Có mấy người bị cuốn đi cũng đã tìm trở về."
Giang Tái Sơ gật đầu một cái, ánh mắt một lần nữa dừng trên ngòi bút, thản nhiên nói: "Được rồi, đi nghỉ ngơi đi."
Chào hỏi với nhóm bạn đồng liêu, bị đùa là "Thợ gạch ngói", Tả tướng quân Cảnh Vân liền rời khỏi thư phòng, chỉ là lúc cố gắng xoay người ở cửa, hắn lại liếc mắt một cái nhìn Thượng tướng quân, trong lòng thổn thức, nhẹ nhàng đi ra cửa.
Đứng ở trong đình viện, Cảnh Vân thuận tay nhận lấy thùng gỗ trong tay quân sĩ, bên trong đầy nước giếng lạnh buốt, tay nghiêng ngả, đổ ào một cái. Nước bùn trên người bị rửa trôi, hắn nhất thời cảm thấy thoải mái hơn nhiều, lại nhớ tới một màn vừa rồi ở trên núi, nhịn không được mà kinh hồn bạt vía.
Hàn Duy Tang quả thật là không kịp trèo lên cao nên bị nước lũ cuốn đi. Hắn lệnh cho bọn lính tìm kiếm khắp ngọn núi, kỳ thật cũng không ôm nhiều hy vọng. Tận đáy lòng hắn thậm chí mơ hồ cho rằng, nếu nữ nhân này chết thì thật là tốt. Thượng tướng quân ba năm trước đây tâm đã chết, nay lại chết một lần nữa, bất quá là chỉ khổ sở trong một thời gian ngắn thì nhanh chóng ổn lại thôi.
Qua nửa đêm, dưới núi truyền đến mệnh lệnh của Thượng tướng quân, chỉ nói "Tìm không thấy thì quên đi".
Cẩn thận cân nhắc sáu chữ này, cả đêm chưa từng chợp mắt, Tả tướng quân lau nước bùn trên mặt, đè giọng nói: "Sống hay chết cũng phải tìm được nàng ta!"
Cuốn theo dòng nước lũ, rốt cuộc cũng tìm được Hàn Duy Tang ở ngã ba sông.
Quả thật là mạng lớn, thân thể nàng kẹp giữa hai khối đá nên mới chưa bị nước lũ cuốn đi.
Tuy là ngã ba sông nhưng dòng nước vẫn chảy xiết, binh lính vội vàng tìm dây thừng cứu người. Cách đó thật xa, trong lòng Cảnh Vân cứ lơ lửng như vậy, nghĩ đến chuyện cũ, hắn như người ngoài cuộc, nhưng cũng không biết giờ phút này là mong nàng còn sống hay đã chết.
"Tướng quân, ta đi cứu người." Thân vệ cột dây thừng đến eo lưng, lại bị Cảnh Vân đoạt lấy, lạnh nhạt nói, "Ta đi."
Lần mò đến bờ bên kia ngã ba, trèo lên khối đá, Cảnh Vân đưa tay xem hơi thở của Duy Tang. Dòng khí ấm áp vòng qua đầu ngón tay, hắn đột nhiên yên lòng, lập tức cúi người ôm Duy Tang lên bên hông, dùng sức mang nàng ra.
Tinh thần Duy Tang vốn đã mơ hồ, lần này bị kinh động, cho là mình bị nước cuốn đi, cố gắng siết chặt vật trong tay, không chịu buông tay. Cảnh Vân trầm ngâm nhìn, hóa ra là rễ cây, to bằng cánh tay của tiểu hài tử. Hắn nghĩ lúc nàng bị cuốn đi, tay kéo rễ cây này nên mới chống đỡ được đến bây giờ.
Bị dìm trong nước lũ, da thịt trên người nàng đã nhăn nhíu lại, ngón tay vẫn như ngày xưa nhưng lại cứng cáp hơn mấy lần.
Lưỡi dao trong tay Cảnh Vân vung lên, chém đứt rễ cây, hắn bế nàng đi ra.
Nằm gọn trong lồng ngực hắn, Hàn Duy Tang bỗng nhiên mở to mắt, khóe môi cong lên, rốt cuộc cũng nở nụ cười: "Ta, còn, còn sống?"
"Không chết được." Hai tay Cảnh Vân ôm nàng, đạp từng bước giữa dòng nước, bởi vì hắn ngửa đầu nên có thể nhìn thấy chiếc cằm vuông vức mà kiêu hãnh, "Quận chúa, ta không nghĩ rằng ngươi muốn sống như vậy."
Hàn Duy Tang cười ha ha, dùng sức nắm lấy cánh tay Cảnh Vân, thì thào nói: "Tuy rằng sống rất mệt mỏi, nhưng mà ta vẫn không thể chết."
—–
Hàn Duy Tang cảm giác ước chừng như đã ngủ mấy canh giờ, trong lúc mơ mơ màng màng, trong lòng nàng trước sau lại nhớ đến một chuyện, rốt cuộc vẫn là không yên tâm được nên cuối cùng bắt mình mở to mắt.
"Cô nương tỉnh rồi?" Thị nữ xa lạ nhẹ nhàng đi tới, đỡ nàng ngồi dậy, thuận tay nhét một cái gối gấm vào sau lưng cho nàng dựa, đưa một chén trà tới.
Sau khi uống một ngụm, Duy Tang mơ mơ màng màng hỏi: "Sao không phải là trà sâm?"
Thị nữ giật mình, động tác trên tay chậm lại: "Ở đây... Không có trà sâm."
Nhưng thật ra Duy Tang đã phản ứng kịp, lắc đầu cười cười: "Đã bao lâu rồi?"
"Cô nương cứ ngủ rồi tỉnh, đã qua mấy ngày rồi."
"Mấy ngày rồi sao?" Duy Tang cúi đầu nhìn, trên người mình quả nhiên đã thay y phục lụa hoa mùa hè.
Từ khi bước vào phủ Thượng tướng quân hồi đầu xuân, trải qua cuộc chiến Trường Phong đến nay, khó khăn lắm ba tháng mới trôi qua.
"Em tên là gì?" Duy Tang nhìn thiếu nữ trong gương đồng, mặc dù không phải tuyệt mĩ nhưng cũng thanh tú, khi cười để lộ lúm đồng tiền, nhìn vô cùng thân thiết.
"Cô nương cho em một cái tên đi." Thiếu nữ cười nói, "Em từ nhỏ đã bị bán vào phủ tướng quân, làm mấy việc vặt vãnh, lúc nào cũng bị gọi loạn là A Tam A Tứ. Chẳng qua là mấy ngày trước ở trên nói, về sau em sẽ hầu hạ cô nương."
Duy Tang ngẩng đầu một cái, mấy gốc cây đào trong viện vẫn còn, cành lá um tùm, màu phấn hồng trắng nhạt nổi bật. Nàng cười khẽ: "Cây vẫn còn sum suê chưa thưa thớt (1). Em gọi là Vị Hi được chứ?"
(1) Nguyên văn Hán Việt: "Mãn thụ phồn hoa khai vị hi"
"Tạ ơn cô nương, tên này nghe thật hay." Vị Hi mừng rỡ, trong tay vẫn còn cầm cây trâm cài, cười nói, "Hôm nay đã là ngày sáu tháng sáu rồi. Cô nương vẫn muốn cải nam trang sao? Hiện giờ bên ngoài đang rất náo nhiệt đấy."
"Sáu tháng sáu?" Duy Tang cả kinh, "Thượng tướng quân đâu?"
"Các tướng quân đang nghị sự trong thư phòng ở hậu viện, bây giờ không gặp được." Vị Hi cười nói, "Cô nương ăn một chút gì trước đi."
Duy Tang không kịp húp một ngụm cháo, vội vàng chạy đến cửa hậu viện, đã thấy lớp lớp binh lính canh gác, nửa bước cũng không thể tiến vào.
"Xin phiền thông báo, nói là Hàn Duy Tang cầu kiến Thượng tướng quân." Duy Tang thi lễ với vệ, đợi ở cửa hậu viện.
Sau một lát, thị vệ đến báo lại: "Hàn công tử, Thượng tướng quân nói hôm nay không tiếp khách."
"Cảnh Vân tướng quân đâu?"
"Cảnh tướng quân đi ra ngoài thành tuần tra rồi."
"Thế ta chờ ở đây vậy." Duy Tang bất đắc dĩ cười khổ, yên lặng đứng trong vườn hoa.
Đầu hạ, sắc trời sáng nhẹ xuyên qua lớp khói mù, cũng xuyên qua những cành lá cây du rậm rạp, rọi xuống lớp bùn đất xanh đen thành từng quầng sáng tròn trĩnh. Tòa thành này vừa trải qua một trận giết chóc đẫm máu, nay đã trở nên yên bình.
Duy Tang cũng không biết mình đã đứng bao lâu, đi từ hướng đông ra chính giữa, nàng nghe thấy một gã thị vệ hạ giọng nói: "Hàn công tử, hay là ngài đừng đợi nữa... Thượng tướng quân sáng sớm đã xuất phủ rồi."
Duy Tang chỉ cảm thấy binh sĩ này nhìn có chút quen mặt, mới nhớ rõ hóa ra là ngày đó cùng nhau lên núi đào kênh, có lẽ hắn cũng có hảo ý. Duy Tang nói cám ơn, xoay người muốn đi, suy nghĩ lại một lát, vì sao... Hắn phải giấu người ta xuất phủ?
—–
"Vị Hi, em lại chải búi tóc xoắn ốc sao?" Duy Tang sốt ruột, bản thân lại gỡ tóc ra, cởi bỏ ngoại bào, "Còn nữa, nơi này có y phục cho nữ sao?"
"Cô nương, từ từ sẽ tới. Đều đã chuẩn bị cả rồi." Vị Hi cầm lược lên, đầu ngón tay linh hoạt cuốn mái tóc dài của Duy Tang lên, thong thả quấn lại, "Cô nương muốn đi ra ngoài sao?"
Duy Tang ra khỏi phòng, nhất thời bị ánh mặt trời làm cho chói mắt, híp mắt một cái. Nàng vốn tưởng rằng lúc này tường thành Trường Phong đã vỡ vụn, tất nhiên vẫn rơi vào cảnh tan hoang nhưng không nghĩ rằng, trải qua mấy ngày ngắn ngủi, chiến sự chấm dứt, nháy mắt liền khôi phục sức sống. Cư dân trong thành qua lại không ngớt, mà xa xa trên tường thành những binh sĩ đang tu bổ lại tường, cả hai không quấy nhiễu nhau, rất là hài hòa.
Dọc đường đi, nàng dừng lại một chút, đi thẳng đến hai bờ sông chảy qua thành, đã thấy không ít người đứng, cười hì hì đem mèo chó nuôi trong nhà ném ra giữa sông. Chó mèo rơi xuống nước, vội vàng bơi trở về bờ, rũ một thân đầy nước.
Cái gọi là mồng sáu tháng sáu, có tập tục tắm rửa cho mèo con chó con, đến nơi này vẫn còn tiếp tục. (2)
(2) Theo truyền thống của dân tộc Hán và người Bố Y (sống ở Quý Châu, Trung Quốc), lễ hội ngày mồng sáu tháng sáu còn gọi là tiết Lục Nguyệt Lục, có tục phơi áo quần có màu sắc và sách vở để khỏi ẩm mốc, tắm rửa chó mèo cho sạch, ...
Duy Tang đang muốn đi lại gần hơn để nhìn một chút, bỗng nhiên nhìn thấy nam nhân trẻ tuổi đứng bên bờ.
Mặc trường bào gấm màu lam đậm hoa văn đám mây, bờ vai rộng thắt lưng hẹp, tóc dài được quấn bằng ngọc quan, lẳng lặng đứng thẳng, khí thế cao quý trầm tĩnh. Chất liệu y phục tuy rằng quý giá nhưng cũng không dệt vàng, có thể thấy được địa vị mặc dù tôn kính nhưng lại vô cùng khiêm tốn. Nàng trầm mặc nhìn chăm chú một lúc lâu, trong lòng đấu tranh, rốt cuộc vẫn quyết định xoay người lặng lẽ rời đi.
Vừa lúc ấy, một con chó Đại Hoàng bò lên bờ, mạnh mẽ lắc thân phủi nước xuống, người thanh niên nhất thời không định né tránh, nửa người rơi xuống nước. Người chủ con chó vội vàng chạy tới nhận lỗi, người thanh niên chỉ khoát tay, nghiêng người, thản nhiên nói: "Nếu đã đến đây, định cứ như vậy mà lặng lẽ đi sao?"
Bước chân Duy Tang dừng một chút, vừa quay lại đã thấy trên mặt Giang Tái Sơ đều là nước, vài giọt nước còn đọng trên lông mi dài, đem lúc muốn rớt xuống, ánh mặt trời chính ngọ khúc xạ chói lọi. Trong ánh hào quang, ánh mắt trở nên sâu xa khó mà nắm bắt.
Nàng cũng không nhìn lâu, chỉ chìa ra một chiếc khăn gấm.
Giang Tái Sơ nhận lấy, nhưng chỉ nắm trong tay, khóe môi cong lên tỏ ý cười: "Mồng sáu tháng sáu."
"Tàng thư và xiêm y của công tử đều phơi nắng sao?" Nàng hơi ngẩng đầu lên, chiếc cằm cong thanh lệ, cười đến hai mắt uốn cong.
Giang Tái Sơ nghiêng đầu thật chậm, trong mắt xẹt qua bộ dáng nàng lúc này, tay áo hẹp màu vàng nhạt, quần dài màu xanh lá mạ, chỗ ống quần cũng kết tơ hồng, đi hài mềm mại, bên trên còn đeo một chiếc lục lạc màu bạc, lúc đi đường vang lên tiếng leng keng, nghe từ xa đã biết nàng đến đây. Ánh mắt hắn khẽ ngẩn ngơ, giống như nhìn thấy vẻ mặt Hàn Duy Tang kiêu ngạo ngày đó chạy tới, da trắng như tuyết, giữa trán điểm đuôi phượng đỏ thắm, phấn chấn nói: "Vừa rồi phụ thân, đại ca và a tẩu đều khen ta, nói A Duy nhà ta thật xinh đẹp."
Hắn chưa bao giờ gặp qua một nữ hài tử thích khoe khoang như vậy, nhưng cũng cảm thấy bộ dáng thanh khiết này thật đẹp, vì thế cố ý quay sang một bên: "Hừ, kém xa lắc so với mấy cô nương Đại Tấn của ta."
Chỉ là thời gian như những giọt nước mắt rơi lã chả, im lặng chảy xuôi mà trôi qua.
Lúc này, hắn híp mắt lại, tìm kiếm chút gì đó, rốt cuộc cũng tìm được mớ kí ức kia, cười giễu một tiếng, máu tươi như bắn ra trong mắt, trở nên đỏ thắm một mảnh.
Hắn nhắm mắt lại, cười khẽ, vươn tay về phía nàng: "Đi thôi."
*****
Bên trong phủ tướng quân yên tĩnh không tiếng động, Duy Tang đi theo Thượng tướng quân vào, dọc đường đi đều không có trở ngại gì, mãi đến khi vào cửa hậu viện, Thượng tướng quân sải bước vào trong, còn nàng thì bị ngăn lại.
Duy Tang chỉ dừng bước, nhìn theo bóng dáng đang xa dần của hắn, nghe theo mà dừng lại. Điểm tâm đã nguội, nàng cũng không có khẩu vị nên siết chặt tay lại, ngơ ngác đứng đó.
"Ngươi đi trước đi, Thượng tướng quân và chư vị tướng quân hẹn nhau uống rượu, nhất thời không thể gặp người khác." Thị vệ khuyên nhủ.
Nàng lại cười lắc đầu: "Ta chờ ở chỗ này vậy."
Nàng cúi đầu nhìn bộ dạng của mình, cứ nghĩ là hắn vẫn cứ như ngày xưa, nhưng hắn hiện giờ hỉ nộ vô thường, muốn phỏng đoán tâm tư kia, thật sự là quá khó khăn...
—–
Mặt trời dần hạ xuống, ngước mắt nhìn về phía đông, có thể nhìn thấy lỗ hổng nứt ra trên ngọn núi kia, dữ tợn giống như bộ răng của cự thú. Bởi vì ánh nắng rọi vào mà những dấu sắc nhọn kia đều có thể thấy rõ.
Đó thật là cách nàng nghĩ ra được sao?
Không tính đến thương vong trên chiến trường, nàng biết rõ dưới Độc Tú Phong còn có một thôn xóm, lúc bọn họ lên núi còn đến mấy hộ gia đình xin nước uống. Nhưng bởi vì lo lắng quân phòng thủ trong thành sinh nghi, nàng không thể nói cho bọn họ biết để họ dời đi. Lúc núi nứt ra, nói vậy cái thôn xóm kia cũng bị chôn vùi bên trong đá.
Hàn Duy Tang, ngươi thật là tàn nhẫn.
Âm thanh trong lòng kia không biết là khen hay là châm biếm, nàng cong khóe môi, ánh mắt cũng có chút hoảng hốt.
Bên trong thư phòng phủ tướng quân, Cảnh Vân đã quay trở về, đang ngồi uống rượu với Giang Tái Sơ.
Tia nắng cuối cùng ngoài cửa sổ đã tắt, Giang Tái Sơ cầm chén rượu lên, ngà ngà say, tiếng chuông bạc leng keng trong đầu không dứt, thật là phiền não.
"Nàng vẫn còn ở đó sao?" Hắn chỉ cảm thấy mùi rượu nhàn nhạt tỏa ra từ trong miệng.
"Vẫn đang chờ." Cảnh Vân uống cũng hơi nhiều, có phần không nghĩ ra, "Hai người không phải cùng trở về sao? Nàng ta đang đợi cái gì?"
Ánh mắt nặng trĩu của Giang Tái Sơ rơi vào trong chén rượu, "Chờ cấp báo từ đất Thục."
"Tin tức ở đất Thục sớm nhất cũng phải ngày mai mới đến." Cảnh Vân lảo đảo đứng dậy, "Ta đi đuổi nàng ta, thật đáng ghét."
Giang Tái Sơ vẫn chưa ngăn cản hắn, nhìn Cảnh Vân đi tới cửa rồi quay người lại, "Đại ca, huynh thấy xiêm y của nàng hôm nay sao?"
Giang Tái Sơ nhắm mắt lại, lạnh lùng cười.
"Để ta đi." Cảnh Vân bước ra nửa bước, lại nghe giọng nói lãnh đạm của nam nhân phía sau với nét mặt bình tĩnh nói với mình, "Đệ uống nhiều rồi, trở về nghỉ ngơi đi." Dừng một chút, hắn mới nói tiếp, "Để cho nàng ta vào."
Tiếng chuông bạc trong trẻo từ xa lại gần, Giang Tái Sơ ngửa đầu uống xong một chén rượu, lại nghe được một tiếng kinh sợ từ phía sau, "Thượng tướng quân".
Tâm trạng hắn vốn đang buồn bực, hắn ném mạnh chén rượu xuống, bước nhanh đi vòng qua trước mặt Duy Tang, cười lạnh: "Ăn mặc như thế đi theo ta cả ngày, Hàn Duy Tang, ngươi cũng thật dụng tâm."
Duy Tang giật mình, sắc mặt đột nhiên trắng nhợt, nàng chậm rãi lui nửa bước quỳ xuống, cúi đầu: "Duy Tang không dám. Nếu tướng quân không thích bộ y phục này, ta sẽ đi đổi ngay tức khắc."
Giang Tái Sơ từ từ liếc nhìn nàng, không hề nói gì, cũng không kêu nàng đứng lên, chỉ ngồi xuống cạnh bàn, đưa lưng về phía nàng, tự châm rượu rồi tự uống.
Cả phòng tràn ngập mùi rượu, hơi ấm nhuộm lấy mấy phần say.
Đầu gối Duy Tang tê tê, nàng lại cắn răng, không dám cử động mà cẩn thận hỏi: "Tướng quân, Thục Hầu... có tin tức chưa?"
"Chưa tới." Giang Tái Sơ bình tĩnh đáp lại.
Duy Tang cúi đầu, cau mày lại, nói chưa tới có nghĩa là... sẽ lập tức đến sao?
"Khi nào mới có thể đến thành Trường Phong?"
"Không biết." Giang Tái Sơ cười cười, "Có lẽ là đêm nay."
"Duy Tang có thể ở đây chờ với tướng quân không?" Nàng sợ làm hắn tức giận, giọng nói hết sức nhẹ nhàng.
Giang Tái Sơ chẳng ừ hử gì cả, lạnh lùng hừ một tiếng, "Đứng lên đi."
Quỳ một hồi lâu, vừa mới đứng lên, đầu gối có chút khó mà chống đỡ. Duy Tang đưa tay chống vào vách tường, thấy Giang Tái Sơ liếc mình một cái, cảm thấy thức thời nên chậm rãi đi qua, đưa tay cầm lấy bầu rượu, rót đầy chén rượu. Giang Tái Sơ ngửa đầu uống cạn. Nàng lại rót rượu.
Thật ra Duy Tang biết rõ tửu lượng của hắn, không phải là uống ngàn ly không say. Uống đến mức này cũng coi như là cực hạn. Nhưng từ đầu đến cuối, nàng chưa từng mở miệng mời rượu, chỉ là ân cần hầu hạ, không nói một lời.
Giang Tái Sơ thấy nàng rũ mắt, tầm mắt trước sau đều dừng ở ván cờ trên chiếc bàn xanh ngọc, chợt cười một tiếng: "Tài đánh cờ có tiến bộ không?"
Duy Tang lắc đầu, thấp giọng nói: "Vương lão tướng quân xem ra cũng thích chơi cờ."
Giang Tái Sơ đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve bàn cờ bằng phẳng, cười đùa một chút: "Ông ấy chơi cờ rất tồi, ta mười ba tuổi đã có thể đánh thắng ông ấy."
Duy Tang cẩn thận giương mắt, nhìn hắn nghiêng đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Lúc này đã là đầu hạ, côn trùng mùa hạ đã bắt đầu râm ran, tiếng vang dài ngắn khác nhau làm nổi bật cả khu vườn yên tĩnh.
"Khi đó mẫu phi ta vừa mất, ta bị phái đến đây, nói là trú đóng ở thành Trường Phong, nhưng thật ra hoàng tử thất thế bị trục xuất ra khỏi hoàng thành còn có thể có địa vị gì, có thể tưởng tượng được."
Giọng nói của hắn trầm thấp ôn hòa, trên mặt cũng không còn thấy lệ khí ngày xưa, thế mà lại vô cùng giống như một đứa trẻ.
Đáy lòng Duy Tang khẽ giật mình, nàng phụ họa đáp theo: "Nói vậy Vương lão tướng quân đối với tướng quân thật tốt."
Giang Tái Sơ nở nụ cười, "Ông ấy không phải rất tốt với ta sao? Ngày đầu tiên đã ném ta vào doanh trại, cùng binh lính luyện tập. Lão này thấy ta là người mới nên nghĩ cách ức hiếp ta."
"Ban đầu ta còn nghĩ cho mẫu phi, mỗi ngày đều ngờ nghệch, bị ức hiếp cũng không phản kháng. Sau lại nhịn không được, một mình đánh với bọn họ một trận mới khơi dậy tâm huyết. Lão nhân này gọi ta trở về, ra lệnh cho ta mỗi sáng phải thao luyện quân sự, buổi chiều đến quý phủ hắn học tập quân pháp. A, ngay từ đầu đã để cho ta và ông ấy diễn luyện trên sa bàn, thua một lần sẽ phạt quỳ. Nhìn thấy bàn đá bên cửa kia không?"
Duy Tang nghiêng người nhìn một cái, bên trên không biết là có phải do giẫm đạp nhiều hay không mà bong hết sành.
Hắn cúi đầu cười nhẹ một tiếng: "Là ta quỳ."
Trong tay hắn cầm bầm rượu đầy, đặt trên miệng, rượu như dòng nước trong suốt đổ vào trong miệng. Hắn uống đã nhiều, những sợi tóc đen dừng ở trên vai, mắt phượng tỏa ra hơi nóng, nói chuyện cũng lớn tiếng: "Thật là một người bảo thủ, đã cứu ta một mạng, lại không chịu để ta cứu ông ấy!"
Tửu lượng của hắn quả nhiên đã đến cực hạn, hắn thuận tay ném bầu rượu một cái, rơi phịch một tiếng vỡ nát trên mặt đất, lẩm bẩm nói: "Lão đầu tử chết tiệt, ông nói cả đời này phải kính trọng ông, bất luận là làm cái gì, ta đều nên nghe lời ông... Rõ ràng ta không muốn để ông chết, vì sao ông lại cố chấp như vậy!"
Lúc Giang Tái Sơ cáu kỉnh thì khóe miệng lúc nào cũng căng ra, quả thật giống một đứa trẻ bị mất đi con rối yêu thích. Duy Tang nhất thời dở khóc dở cười, chỉ có thể đi lên trước, dìu hắn đứng dậy, nhỏ giọng dụ dỗ: "Đúng vậy, lão tướng quân rất cố chấp. Tướng quân, ngài cũng nghỉ ngơi đi?"
Hắn tránh khỏi tay nàng, lảo đảo muốn cầm lấy chén rượu, cuối cùng lại bị Duy Tang ngăn lại.
Thật vất vả mới dìu được hắn đến giường, cả người Duy Tang đã đầy mồ hôi. Nàng cúi đầu thở hổn hển, ngồi xuống ở mép giường, hơi cúi người. Nhìn gương mặt tuấn mỹ khi ngủ của hắn, nàng có thể đếm được từng cọng lông mi, theo tiếng thở lên xuống mà khẽ run.
Nàng yên lặng nhìn chăm chú một lúc lâu, cuối cùng đưa tay cởi bỏ ngoại bào của hắn. Lúc cởi ngoại bào, lớp áo lụa bên trong được kéo ra, vết sẹo cứ như vậy mà rơi vào trong tầm mắt, hiện lên với màu nâu nhạt.
Mặc dù lúc bị rút móng tay, nàng cũng chưa bao giờ thấy run rẩy như vậy, nhưng nàng không kiềm chế được, muốn nhẹ nhàng vuốt ve một chút... Cho dù nàng biết rõ, đối diện với sự mê hoặc này, chả được tích sự gì cả.
Đầu ngón tay chưa chạm đến ngực hắn, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân.
Duy Tang vội vàng đứng lên, lui ra cửa, có giọng nói nhẹ nhàng của một cô gái truyền đến: "Tướng quân ở bên trong sao?"
Chợt có thị vệ đẩy cửa ra, Bạc Cơ đi vào, liếc mắt một cái nhìn thấy Duy Tang đứng ở cửa, lại thấy y phục của nàng mà giật mình: "Ngươi cũng ở đây?"
"Tướng quân có phần hơi say, ta đang muốn đi ra cửa gọi người tới hầu hạ." Duy Tang cẩn thận thanh minh, ung dung thản nhiên lui ra, "Phu nhân tới thật vừa lúc."
Nàng đang muốn đóng cửa lại, sắc mặt Bạc Cơ có chút kỳ lạ, nhìn chằm chằm mắt cá chân nàng: "Đó là cái gì?"
"Thành Trường Phong ít có nữ quyến, tìm được bộ y phục này vừa vặn." Duy Tang nhẹ nhàng cười, "Phu nhân, ta cáo lui trước."
Bạc Cơ bước chậm đến trước giường, thấy Thượng tướng quân đang ngủ say, đang muốn thay hắn dịch lại góc chăn, vừa mới tựa vào đã bị lực mạnh kéo lại, thuận thế ngã xuống trên người hắn.
Hai tròng mắt Giang Tái Sơ sáng rực nhìn Bạc Cơ, đầu ngón tay thon dài lướt qua hai gò má nõn nà của nàng, nặng nề hỏi: "Sao nàng lại tới đây?"
"Nghe nói tướng quân đánh thắng trận, lại sợ không có người hầu hạ nên ta chạy đến đây." Bạc Cơ tựa vào ngực hắn, giọng nói êm nhẹ.
Hắn nhắm mắt lại, ừ một tiếng.
"Nửa đêm canh ba, chàng gọi Hàn cô nương tới đây là có ý gì đây?" Nàng cố ý hờn dỗi.
Giang Tái Sơ vẫn nhắm mắt như trước, khóe môi không rõ ý cười. Sau một lát, hắn bỗng nhiên kéo váy dài trên người Bạc Cơ ra. Thân thể của nàng vẫn mềm mại như vậy, ôm vào trong ngực như noãn ngọc, nhưng lúc hắn đặt nàng dưới thân, động tác lại cực kỳ thô bạo. Bạc Cơ ngẩng đầu, nét mặt vừa như sung sướng, lại vừa như đau đớn.
"Tướng quân..." Nàng đưa tay lau mồ hôi trên trán hắn, "Ngoại trừ ta, về sau, không được ở bên cạnh nữ nhân khác... uống rượu."
Hắn cười ha ha, dùng sức thẳng lưng, cười đùa: "Nàng thấy ta say sao?"
Vẻ mặt mỹ nhân ý loạn tình mê, đoá phù dung bên trong trướng kiều diễm ấm mềm, nhưng Giang Tái Sơ chỉ cảm thấy hơi ấm ở trái tim nhanh chóng thắt lại, hắn biết câu nói kia còn chưa nói ra khỏi miệng: "Lúc đối diện với nàng ta, ta làm sao dám... say rượu."
*****
Hôm sau, Duy Tang tỉnh dậy rất sớm.
Chim oanh kêu chiêm chiếp, ánh nắng nhẹ nhàng lọt vào cửa sổ, ước chừng giờ mẹo, nàng muốn đến thư phòng hỏi một chút, lại nhớ tối hôm qua Bạc Cơ ở lại đây, chỉ sợ Thượng tướng quân không dậy sớm vậy.
"Ngươi là ai hả? Chỗ này có thể cho ngươi tùy tiện ra vào sao?"
"Đi ra đi ra! Cô nương còn chưa tỉnh đâu!"
Duy Tang khoác ngoại bào, búi tóc đơn giản rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
Trong tay Vị Hi cầm cây chổi, đứng ở cửa tiểu viện trừng mắt: "Ngươi là ai hả? Đi ra ngoài! Đi ra ngoài!"
Duy Tang nhìn một chút, nhẹ giọng bảo Vị Hi dừng lại: "Vị Hi, ai vậy?"
"Là một tên lỗ mãng! Sáng sớm qua đây nói muốn gặp người." Giọng nói Vị Hi chát chúa chua ngoa, "Ta đuổi hắn đi!"
"Dừng tay." Thấy Vị Hi định giơ chổi lên, Duy Tang vội vàng gọi nàng lại, đi vòng qua phía trước, quả nhiên nhìn thấy một nam nhân thân hình cao lớn vạm vỡ đứng ở cửa đang la hét "Hàn Duy Tang là vị nào?"
Duy Tang đứng đó cười khanh khách, chắp tay lại, "Xin ra mắt Mạnh tướng quân."
"Ngươi, ngươi không phải là cái người đánh đàn kia sao?" Chủ soái Hổ Báo Kỵ Mạnh Lương mở to hai mắt nhìn, đánh giá Duy Tang từ trên xuống dưới, "Ta biết rồi! Có phải Thượng tướng quân ban ngươi cho vị mưu sĩ kia?!"
Duy Tang vẫn cười tủm tỉm: "Vị mưu sĩ kia?"
"Mưu sĩ hiến kế đoạt thành Trường Phong ấy!" Trên người Mạnh Lương còn mặc giáp sắt, đi đi lại lại nghe loảng xoảng, "Ta muốn gặp vị tiên sinh này! Nhìn xem là người phương nào mà có thể hạ được thành Trường Phong, Mạnh Lương ta phải thi lễ!"
Duy Tang đứng bất động, chỉ cười nhạt một tiếng.
"Thế nào, vị tiên sinh kia vẫn còn đang ngủ? Tiểu nương tử, mau giúp ta thông báo một tiếng." Mạnh Lương khi đối mặt với nữ nhân cũng bớt phóng túng hơn nhiều, chỉ có thể thúc giục.
Duy Tang nhẹ nhàng ho khan: "Tiên sinh ở đây, sao tướng quân không thi lễ?"
"Ngươi..." Mạnh Lương như bị điện giật, ngơ ngác đứng đó, nhìn thân thể gầy yếu trước mặt, thiếu nữ với dung mạo thanh tú, "Ngươi chính là người hiến kế?"
"Đúng là kẻ bất tài này."
Tác phong nhà binh nghiêm chỉnh, giáp sắt chỉnh tề, Mạnh Lương quả nhiên thi lễ, cúi người nói: "Trận chiến này Hổ Báo Kỵ vốn không hy vọng toàn thân trở về, đa tạ cô nương."
"Là vì chuyện này mà đến cảm tạ ta sao?" Duy Tang cười, dìu hắn đứng dậy, "Thật ra tướng quân nên cảm tạ Thượng tướng quân, ngài cho rằng ngài ấy không tiếc rẻ tính mạng của binh sĩ sao? Nếu không có sách lược vẹn toàn này, ngài ấy tuyệt đối sẽ không cho mọi người ra trận."
Mạnh Lương cởi nón giáp sắt ra, gãi tóc: "Nói vậy cũng phải." Chỉ là trong lòng hắn, Thượng tướng quân tất nhiên giống như thiên thần, mà nay biết được một mưu sĩ xa lạ dâng kế phá núi, hắn vừa rời chiến trường đã quất roi thúc ngựa đến đây, muốn thấy mặt mũi thật.
"Tướng quân đã gặp được cô nương nhà ta, có thể đi rồi chứ?" Vị Hi tiến lên một bước, "Mới sáng sớm đã quấy rầy cô nương nhà ta, cô nương nhà ta còn chưa rửa mặt, còn thể thống gì nữa."
"Thật là một tiểu cô nương lợi hại!" Mạnh Lương ha ha cười, hắn dọn dẹp chiến trường, mấy ngày nay chưa hề nghỉ ngơi, mặt đen thui đầy mảnh vụn, trong hốc mắt đều là màu máu, hắn xoay người chắp tay với Duy Tang: "Hôm nay là Mạnh Lương đường đột, ngày khác sẽ trở lại thăm hỏi Hàn cô nương."
"Cô nương, tên lỗ mãng này là ai vậy?" Vị Hi vừa đóng cửa lại vừa lầu bầu, "Đã đánh thức người sao?"
"Nếu em biết hắn là ai sẽ không hung dữ với hắn như vậy." Duy Tang mỉm cười, "Lần sau Mạnh tướng quân đến nên đối đãi cho tốt."
Vị Hi bĩu môi, "Cô nương, ngủ tiếp một chút đi?"
"Không được, ta đi gặp Thượng tướng quân một chuyến."
Phủ tướng quân cũng không lớn, Duy Tang đi đến cửa hậu viện, quả nhiên được thị vệ báo cho biết Thượng tướng quân vẫn chưa dậy.
"Xin hỏi đại ca, tối hôm qua có tin tức từ đất Thục báo tới không?" Duy Tang cười nhẹ hỏi.
Thị vệ kia bởi vì thấy Duy Tang có chút quen mắt, hạ giọng nói: "Mật báo đều do Cảnh tướng quân đưa tới, hôm nay Cảnh tướng quân vẫn còn chưa tới đâu."
Lời còn chưa dứt, Cảnh Vân đã đạp chân đến, nhìn thấy Duy Tang, bước chân dừng một chút: "Tại sao ngươi lại ở đây?"
"Cảnh tướng quân, cấp báo từ đất Thục đến sao?" Duy Tang sốt ruột hỏi.
Cảnh Vân vẫn chưa trả lời ngay, bước tới: "Ngươi chờ ở đây, ta đi gặp Thượng tướng quân trước."
Khóe môi Duy Tang vẫn cười không thay đổi, lại ngăn trước mặt Cảnh Vân, không mặn không nhạt nói: "Tướng quân, chuyện liên quan đến đất Thục, Duy Tang không dám chờ, cũng không muốn chờ."
Sâu trong ánh mắt Cảnh Vân lướt qua vẻ kinh ngạc, mấy ngày nay hắn quen nhìn bộ dáng mềm mại của Hàn Duy Tang, hiếm thấy nàng ngoan cố như vậy, nhưng một chút cũng không chịu nhượng bộ.
"Thượng tướng quân hôm đó đã giao hẹn với ta, Cảnh tướng quân chắc hẳn cũng rõ. Ta đã thực hiện lời hứa, tướng quân nên như thế nào?" Duy Tang đứng nghiêm, trên mặt không có chút sợ hãi.
Cảnh Vân làm như trầm tư một lát, gật đầu nói: "Được, ngươi đi theo ta."
Hai người trầm mặc đi qua con đường mòn trong hậu viện, cửa thư phòng nửa mở, Cảnh Vân vào trước: "Tướng quân, thư hồi âm của Dương Lâm từ đất Thục đến."
Giang Tái Sơ đang phê duyệt văn thư, trên vai vẫn còn khoác trường bào, cũng không ngẩng đầu, chỉ đưa tay ra.
Cảnh Vân hai tay dâng lên, đứng yên ở một bên.
Giang Tái Sơ mở thư ra, chỉ liếc mắt một cái, liền cười lạnh nói: "Lão già này tính toán thật hay."
Trong lòng Duy Tang mặc dù lo âu vạn phần, lại không dám có hành động gì khác thường.
"Tướng quân, hắn nói như thế nào?"
"Dương Lâm phế Thục Hầu, đã tự lập rồi. Thư này chắc chép làm hai bản, một bản cho ta, một bản khác cho phương bắc."
Cảnh Vân theo bản năng liếc nhìn Duy Tang một cái, phẫn nộ nói: "Lão thất phu này, sao hắn dám?!"
"Sao hắn lại không dám? Nay nam bắc giằng co, lương thảo đất Thục dồi dào, Dương Lâm cho rằng trong lúc hai nhà tranh nhau, có thể tự phong Hầu cho mình." Giang Tái Sơ buông bút, trầm ngâm nói, "Tự lập Thục Hầu, không cần dựa vào ai cả."
Sắc mặt Duy Tang trắng bệch, nhất cử nhất động vẫn bình tĩnh như trước, nàng thấp giọng nói: "Thượng tướng quân, Duy Tang có thể xem bức thư này không?"
Giang Tái Sơ nhíu mày nhìn nàng một lát, đưa thư qua.
Duy Tang đọc tỉ mỉ bức thư mấy lần, mỗi một câu chữ đều ghi tạc trong lòng, mới cẩn thận xếp thư lại đặt trên bàn Giang Tái Sơ, trong lòng lại bắt đầu suy nghĩ, nhất thời sắc mặt không sao nắm bắt được.
Giang Tái Sơ cách nàng nửa người, cũng không nói gì, chẳng qua là nhìn nét mặt lúc xanh lúc trắng của nàng nên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh bên trong phòng: "Thế nào? Không cầu xin gì ở ta sao?"
Duy Tang cười thê lương, nhìn thẳng vào mắt hắn, không có ý lui tránh: "Nếu ta cầu xin, tướng quân sẽ chịu cứu sao?"
Giang Tái Sơ khoanh tay đứng thẳng, thản nhiên nói: "Ngươi không ngại thì thử xem."
"Thượng tướng quân thích ta nịnh bợ như vậy sao?"
Gương mặt Duy Tang đỏ ửng bất thường, quỳ xuống thật mạnh, gằn từng chữ, "Duy Tang cầu xin Thượng tướng quân xuất binh, cứu Thục Hầu."
Không khí ngưng đặc lại như muốn nhỏ nước xuống, căng thẳng đến mức như muốn vỡ hết ra. Cảnh Vân nín thở đứng giữa hai người.
"Lần này, ngươi lấy cái gì để đổi?" Giang Tái Sơ cúi người, nâng cằm nàng lên, trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt cực kỳ rõ ràng.
"Hiện giờ trong tay Hàn Duy Tang đã không còn lợi thế." Duy Tang nhắm mắt lại.
"Nếu không còn lợi thế nào, sao ta phải đáp ứng?" Giang Tái Sơ buông nàng ra, khóe môi lộ ý cười lạnh lẽo, "Duy Tang, ta cho rằng ngươi là một người thông minh, biết rõ chuyện này là không thể, lại còn muốn quỳ xuống cầu xin ta, chẳng phải là tự rước lấy nhục sao?"
Duy Tang vẫn cúi đầu như trước, dường như muốn vùi đầu vào trong cát bụi, hai vai yếu ớt hơi run, không nói được một lời.
"Hàn Duy Tang, ngày đó ngươi đồng ý với ta, ngoại trừ dâng lên thành Trường Phong, còn có một chuyện." Hắn từ trên cao nhìn xuống, mím môi, vô cùng lãnh khốc.
Duy Tang vội vàng ngẩng đầu lên, nàng đúng là đồng ý với hắn, cả đời này làm nô tì, cho dù như thế nào cũng sẽ không rời đi.
Con ngươi trong trẻo dường như xua đi chút tiều tụy còn sót lại, Duy Tang gật đầu một cái, tựa hồ còn muốn cầu xin: "Thượng tướng quân..."
"Nếu Thượng tướng quân nói không giúp, còn không đứng lên, cút ra ngoài!" Cảnh Vân bỗng nhiên hét lớn một tiếng, kéo Duy Tang dậy, đẩy thật mạnh, khiến cho nàng ngã ra ngoài cửa.
Giang Tái Sơ dời ánh mắt về phía Cảnh Vân, cười nửa thật nửa giả, yên lặng ngồi xuống.
"Không phải chán ghét nàng ta sao?" Hắn cầm bút lông trong tay chấm mực, thản nhiên nói, "Thấy nàng quỳ lâu như vậy, trong lòng không chịu nổi?"
Cảnh Vân cảm thấy có chút bực bội, không biết vì sao lại nói không nên lời, chỉ to tiếng nói: "Tướng quân, ta cảm thấy nàng ta không nên như vậy."
"Hả? Vậy phải như thế nào?"
"Nàng ta đã cầu xin huynh, huynh lại không đáp ứng. Hàn Duy Tang nàng ta nên rút dao ra liều mạng với huynh mới phải!" Cảnh Vân nghĩ một chút, cười khổ, "Nhất định không nên... nhẫn nhục chịu đựng như vậy."
Giang Tái Sơ dừng tay một chút, khẽ cười nói: "A Vân, nàng ta đã sớm không còn là Hàn Duy Tang động một tí là rút dao ra liều mạng."
"Nhưng rõ ràng là huynh đã đáp ứng nàng ta cứu Thục Hầu. Nay nàng ta đã hạ được thành Trường Phong, huynh..." Cảnh Vân muốn nói "Huynh cũng nên thực hiện lời hứa", lại không dám, chỉ có thể nén lại, dùng sức nhíu mày.
"A Vân, sao đệ lại nghĩ ta lại quan tâm đến chuyện có thực hiện lời hứa hay không?" Giang Tái Sơ hứng thú hỏi, "Đệ không phải muốn giết nàng ta sao?"
"Ta đúng là muốn giết nàng ta! Nhưng, nữ tử đê hèn như vậy, đối với tướng quân, quả thật là thua thiệt..."
"Ta vẫn chưa mắc nợ nàng ta cái gì." Giang Tái Sơ cười lắc đầu, đứa nhỏ này đi theo mình nhiều năm, khí phách như vậy, lại vẫn như thiếu niên năm đó. Hắn chậm rãi giải thích, "Ta đáp ứng nàng ta bảo vệ Thục Hầu, chẳng qua là đồng ý với nàng ta viết lá thư này. Nếu Dương Lâm giống như người bình thường, tất nhiên là sẽ sợ vũ lực của ta uy hiếp, sẽ không phế Thục Hầu."
"Nhưng... Dương Lâm vẫn tự lập Hầu."
"Đây chính là lòng người, lòng người khó dò. Ta làm chuyện ta nên làm, chẳng qua là đối phương không đi cùng đường với ta, ta không kiểm soát được." Giang Tái Sơ nói khẽ, "Nàng ta hiểu rõ đạo lý này."
"Sao còn giữ nàng ta lại?" Cảnh Vân nhẹ giọng nói.
"Ừ." Hàm ý hắn không rõ, "Để cho nàng ta ở đây."
"Vâng." Cảnh Vân gật đầu một cái, trong lòng hắn trước mắt có một chuyện quan trọng hơn, "Đại ca, dẹp xong thành Trường Phong, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?"
"Nay chúng ta đánh hạ thành Trường Phong, có bình phong che chở, cục diện nam bắc phân chia đã hình thành. Cảnh Vân, ta muốn đệ chỉnh đốn lại phòng ngự của thành này, còn lại thì bất động." Giang Tái Sơ chậm rãi nói, "Triều đình phương bắc nếu quyết đoán sẽ phái đại quân đến chinh phạt. Còn nếu không, vừa lúc để cho chúng ta nghỉ ngơi hồi phục, chỉ chờ sau này ta dẫn quân Bắc phạt!"
Ba năm qua mỗi ngày đều không thể yên giấc, lúc này lại đóng quân ở thành Trường Phong, bá nghiệp đã gần ngay trước mắt, Cảnh Vân trong lòng kích động, quỳ gối nói: "Rõ, Thượng tướng quân!"
Giang Tái Sơ mỉm cười nhìn hắn, nhẹ nhàng phất tay.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |