← Ch.05 | Ch.07 → |
Chỉ sợ ca ca ngươi để ý ta. Phá kì như thế nào, cờ thêu ước chừng 29 chữ trên đời này chỉ có Một cái. Hừ.
Giờ phút này toàn bộ người trong Phong Vân Bảo đều ở tiền đường sẵn sàng tiếp đón. Mộ gia huynh đệ đang kiểm tra công việc chuẩn bị.
" Vân Long, đã đến giờ chưa?"
Mộ Vân Phi thấy liên tục có người không ngừng từ ngoài tiến vào.
" Là ai đưa vào." Mộ Vân Long đi ra phía trước.
" Đi, đi xem." lúc này cực kỳ muốn làm nghiêm phòng bị.
" Đừng nóng vội, từng người từng người tiến vào, ai cũng có thể vào."
Đàm Tiểu Hâm đem cửa bên của Phong Vân Bảo mở ra một khe nhỏ, cầm trong tay một thanh trúc chặn ở cửa vào, không ngừng lớn tiếng thét to.
" Phí vào cửa mỗi người năm lượng, vé này miễn phí một lần vào nhà vệ sinh." (bó tay chị)
Ba túi tiền trong lòng Đàm Tiểu Hâm đều đã đầy, trong một năm tới, tự nhiên mưa thuận gió hoà, cơm áo không cần lo.
" Đi, ngươi cầm khối vàng to như vậy đến, ta trả lại như thế nào, đưa cái nhỏ thôi!" - thật rắc rối.
Ngẩng đầu nhìn sắc trời, a, sắp đến giờ rồi, để tránh rắc rối, tốt nhất nên rời đi. Vì thế Đàm Tiểu Hâm thu hồi thanh trúc, chuẩn bị đóng cửa.
Nhưng người phía sau thấy sắp đóng cửa, đều nhốn nháo lên, liều mạng hướng vào bên trong, Đàm Tiểu Hâm éo không được, kêu to lên,
"Hiện tại sắp mở cửa chính, mời các vị đến đợi ngoài cửa lớn kia. Cửa nhỏ hiện tại đóng, mời tránh ra chút, bằng không minh chủ đến đây, mọi người rất khó coi."
Bên ngoài đám người kia thực rất nghe lời, tập trung lại tại đại môn.
Đóng xong cửa bên, lấy phiến kỳ trong tay nài ra, cắm vào thanh trúc.
"Xong việc!"- Đàm Tiểu Hâm đắc ý cười rộ lên.
" Ngươi làm gì ở đây?" một thanh âm phía sau đột nhiên vang lên, Đàm Tiểu Hâm giật mình kinh hãi.
Quay lại, là Mộ gia huynh đệ.
" May mà ta nhanh tay." - nàng nhỏ giọng tự nói.
"Cái gì" Mộ Vân Phi đuổi theo nàng hỏi.
"Cái gì cái gì cái gì, ngươi cả ngày trừ bỏ hỏi cái gì, còn có thể làm cái gì a!" - bị Đàm Tiểu Hâm nhanh mồm nhanh miệng trách móc một trận, Mộ Vân Phi không biết nên nói cái gì cho phải, tức giận trừng mắt phẫn nộ.
Lúc cầm trong lòng bàn tay mẩu giấy vệ sinh làm vào cửa, vẫn chưa bán hết. Lúc này vừa vặn làm cho Đàm Tiểu Hâm tìm được lý do. Cầm lấy mẩu giấy liếc mắt nhìn Mộ Vân Phi,
"Sáng sớm rời giường, muốn đi nhà xí cũng không được sao! Việc này ngươi cũng muốn quản?" - không đợi hai người bọn họ trả lời, nàng đã sớm nhanh chân chuồn mất.
Mộ gia huynh đệ cũng không phải kẻ ngốc, hai người đi đến cửa đã hiểu được, biết được chân tướng sự việc kia, nhưng vì lấy đại cục làm trọng, quyết định vẫn là tha cho nàng một đường, sau đó sẽ cùng nàng tính sổ.
Đại môn mở ra, người bên ngoài giống tiến vào như thủy triều. Nhân sĩ võ lâm đều được đưa tới Lăng Vân Lâu, bắt đầu từng đại biểu đồng minh võ lâm lần lượt đăng ký thân phận, một lần nữa xác định lại địa vị giang hồ. Nhân số tham gia quá nhiều, việc này phải tiến hành mất nửa ngày.
Buổi chiều dùng xong cơm, lại từ Thiếu Lâm tứ đại hộ viện, thay phiên tuyên đọc ưu - khuyết - thị phi của các bang phái ba năm gần đây, tiếp theo là tự làm sáng tỏ hoặc các bên đối chất. Liền đến chạng vạng, thị phi trên giang hồ cũng không xử xong.
Đến lúc giải tán, lão đại Lâm Kiếm Lan bang Hổ Chưởng còn la hét ầm ĩ không ngớt, hắn từ trước tới nay không phục Mộ Vân Long, chuyện này trên giang hồ mọi người đều biết. Ai kêu hắn đánh không lại Mộ Vân Long, lại muốn dùng âm mưu quỷ tới ám toán. Lần này, hắn lại suy nghĩ cách làm khó dễ Mộ Vân Long, mục đích chính là thay thế được địa vị của võ lâm minh chủ kia, nhưng cũng chưa được như nguyện.
Lâm Kiếm Lan vẫn lấy làm kỳ quái, bên người Mộ Vân Long vẫn chưa có nữ nhân, nếu bên người hắn có nữ nhân, việc này đã dễ giải quyết hơn rồi, phải biết rằng đối phó với nữ nhân, hắn là cao thủ trong cao thủ, làm cho Mộ Vân Long phải đội mũ xanh (bị cắm sừng ý), việc này cũng thực thích. Nghĩ vậy Lâm Kiếm Lan không khỏi cười gian rộ lên.
Có điều...... Lâm Kiếm Lan lại nghĩ rằng, Mộ Vân Long này không phải có sở thích đoạn tụ chứ (gay đó mà), nếu làm cho hắn mê chính mình, nghĩ vậy, Lâm Kiếm Lan trên người nổi da gà, quên đi, chiêu này không ổn, ta đối với việc này không có hứng thú. Nghĩ đến nhập thần, Lâm Kiếm Lan hoàn toàn đã quên chính mình còn đứng ở Lăng Vân Lâu đại đường, chung quanh võ lâm nhân sĩ nhìn Lâm Kiếm Lan đứng ở nơi đó, giống như tên ngốc bỗng nhiên bật cười, bỗng nhiên lắc đầu, bỗng nhiên xua tay, cảm thấy cực kỳ khó hiểu.
← Ch. 05 | Ch. 07 → |