← Ch.07 | Ch.09 → |
Nhẹ nhàng cầm hành lý, Vũ Viên không biết sẽ ở nhà Cù Bộ Ung đến bao giờ, đứng ở lập trường của cô, cô thật hy vọng Cù Bộ Ung có thể hồi phục nhanh một chút, để cô có thể rời khỏi nơi này, rời khỏi nơi không thuộc về cô.
Nhà của anh....... Vũ Viên giật mình đứng ở chính giữa đại sảnh, nơi này hình như là nhà riêng của anh.
"Vũ Tiệp tiểu thư có phải không?"
Một người phụ nữ chừng hơn 40 tuổi hướng về phía Vũ Viên nói: "Phu nhân có gọi điện thoại tới, nói rằng hôm nay có vợ chưa cưới của thiếu gia sẽ đến ở nơi này."
"Dạ, là tôi." Cô có một chút chần chờ, "Xin hỏi bác là........"
"Tôi là dì Quý, tôi là người chăm sóc cho thiếu gia từ nhỏ đến lớn, công việc của tôi vốn là ở đại trạch (đại trạch: nhà lớn), nhưng mà vào mỗi cuối tuần tôi sẽ đến đây quét dọn nơi này, cá tính của thiếu gia cổ quái, đại trạch lớn như vậy, còn rất nhiều phòng để trống không ở, lại tự mình không ngừng cố gắng mua một căn hộ lớn như này chỉ để một mình ở thôi."
"Đúng vậy, thật là lớn....."
Cô ngẩng đầu, nhìn qua cách bày trí phòng khách cho thấy căn nhà này thuộc khu cao cấp.
"Bây giờ thiếu gia xảy ra tai nạn xe cộ, bị thương thành như vậy cho nên tôi ở lại nơi này chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho thiếu gia."
"Hóa ra là như vậy............."
"Vũ Tiệp tiểu thư, phu nhân biết người thiếu gia bây giờ cần nhất chính là cô, cho nên mới đưa ra yêu cầu vô lý này, hy vọng cô đừng chê trách.... Phòng của cô ở tầng hai, tôi dẫn cô lên."
Dì Quý cầm lấy hành lý của Vũ Viên.
"Biết làm sao được?" Vũ Viên cầm lại hành lý của mình ở trong tay dì Quý, "Tôi tự cầm là được rồi, cái này hơi nặng một chút."
"Sao như vậy được? Hay là để tôi cầm cho."
"Không, tôi quen tự mình làm."
Dì Quý dẫn Vũ Viên đi lên tầng hai, đến một căn phòng, "Đây là phòng của cô, cô cần gì cứ nói với tôi."
"Cù tiên sinh....... Ách, tôi muốn nói là Cù Bộ Ung, bây giờ anh ta đang ở đâu?"Vũ Viên hỏi.
Đến nơi này hơn nửa tiếng rồi, cô cũng không nhìn thấy Cù Bông Ung, chẳng lẽ anh ta đi ra ngoài rồi sao?
"Thiếu gia........." Nghe được câu hỏi của Vũ Viên, hốc mắt của dì Quý liền đỏ.
"Thiếu gia xuất viện đến nay đã hơn một tuần lễ, đều đem mình nhốt ở trong phòng, gọi thế nào cũng không đáp.......... Thật khiến cho người khác lo lắng mà. Có lúc tôi gõ cửa phòng thiếu gia, muốn xem tình trạng bên trong một chút nhưng chỉ nghe được ở bên trong có tiếng đồ vật bị đập vỡ, bây giờ tình tính của thiếu gia thay đổi rất nhiều....."
Dì Quý nói đến đây, ánh mắt lo lắng nhìn Vũ Viên, chỉ sợ mình nói quá nhiều sẽ đem Vũ Viên dọa cho chạy mất.
"Vũ Tiệp tiểu thư, trước kia thiếu gia không phải như thế, người rất hài hước, khôi hài, là đứa trẻ ngoan, tôi là người nhìn thiếu gia lớn lên......"
"Tôi hiểu rõ, tôi hiểu rõ........... Dì Quý, về sau cuộc sống thường ngày của Cù Bộ Ung sẽ do tôi phụ trách, dì trở về đại trạch đi."
"Này........ Như thế làm sao tôi không biết xấu hổ đây?"
Mặc dù hôm nay dì Quý cũng muốn đem "Củ khoai nóng bỏng tay" Cù Bộ Ung này cho Vũ Viên, nhưng mà suy nghĩ một chút vẫn thấy không ổn.
"Phu nhân muốn tôi đến đây chăm sóc thiếu gia........."
"Những chuyện này để tôi làm được rồi!" Cô khẽ cười, nụ cười dịu dàng rất dễ thu mua được lòng người.
"Nấu món ăn, nấu cơm tôi cũng biết một chút, đương nhiên là không so được với tay nghề của dì, nhưng mà tôi nghĩ.......... Cũng không đến mức độc chết Cù Bộ Ung!"
"Vậy........ Được rồi. Nếu có chuyện gì thì gọi điện cho tôi nhé, số điện thoại của tôi đây." Dì Quý đưa một tờ giấy cho Vũ Viên.
"Vậy làm phiền cô."
Sau khi nghỉ ngơi một lát, Vũ Viên quyết định đi đến căn phòng của chủ nhân nơi này.
Lòng của cô cuồng loạn, có bảy phần khẩn trương, hai phần sợ hãi, có một phần không nên có là mong nhớ và vui vẻ.
Cốc cốc.........Cốc cốc...........
Vũ Viên gõ cánh cửa dày cộm nặng nề nhưng bên trong không có một chút động tĩnh, vì vậy tự động đưa tay mở cửa.
"Cù.........."
Một vật nặng bay tới trước mặt, Vũ Viên không kịp né tránh, chỉ có thể theo bản năng đưa tay lên ngăn lại.
"A!" Cô kêu đau.
"Cô đến làm cái gì?" Cù Bộ Ung chuyển động xe lăn, "Cô không cần phải đến đây để theo một tên tàn phế như tôi, tôi hiểu rõ cô đến đây, không phải do cô cam tâm tình nguyện mà do mẹ tôi yêu cầu cô, đúng không?"
Anh lạnh lùng nhìn cô, "Bây giờ tôi tàn phế, cô yên tâm! Tôi cũng không có ý định làm liên lụy đến cô, nửa đời sau của cô không cần ở bên cạnh một người tàn phế như tôi, cô có thể đi tìm hạnh phúc khác."
Trong mắt của anh không hề có ánh sáng, chỉ có sự tuyệt vọng mà thôi.
Tai nạn xe cộ này như đã đánh nát con người của anh.
Bác sỹ nói với anh, có thể giữ lại mạng sống đã là một kỳ tích, nhưng trong mắt anh........... Đời này đã là một người tàn phế, còn không bằng chết đi ở vụ tai nạn đó.
Nhìn Cù Bộ Ung ngồi ở trên xe lăn, cô nói.
"Anh có thể nói cho tôi biết như thế kia mà được xem là phế nhân sao? Gãy tay, đứt chân rồi hay sao? Tôi xem tay chân của anh đều đủ cả, cả người anh rất tốt, làm sao được xem là phế nhân? Hơn nữa bác sỹ cũng đã nói, chỉ cần cố gắng làm vật lý trị liệu, anh có hy vọng đứng lên lại."
"Cô đừng nói dễ nghe như vậy, cô thì biết cái gì? Hy vọng sao? Hy vọng là bao nhiêu? Mười phần? Tám phần? Một phần? Hay một phần cũng không có?" Anh tức giận nói.
"Cái gì tôi cũng bị mất, cô biết không? Lần tai nạn xe cộ này đã cướp đi tất cả của tôi........."
"Tất cả của anh?" Vũ Viên lắc đầu bật cười, "Tất cả của anh ở lần tai nạn đó dễ dàng bị cướp đi như vậy sao? Vậy anh cũng rất dễ dàng bị người khác đánh bại! Anh thật đúng là rất đáng buồn.......... Tôi cho là Cù Bộ Ung mà tôi biết không phải là người như thế."
Cặp mắt Cù Bộ Ung nhìn thẳng vào Vũ Viên, "Cù Bộ Ung mà cô biết đã chết từ vụ tai nạ đó rồi, bây giờ tôi chỉ là một người tàn phế mà thôi! Bây giờ cô lập tức đi đi, tôi không muốn gặp lại cô."
"Thật xin lỗi, rất khó làm theo mong muốn của anh."
Cô ngồi xổm xuống, quét dọn những mảnh kính vỡ, "Nếu như tôi đi khỏi đây, sẽ không có ai giúp anh chuẩn bị cho cuộc sống hàng ngày rồi."
"Hừ! Có dì Quý, tôi không cần cô, cô nghe rõ cho tôi, bây giờ tôi muốn giải trừ hôn ước, cô lập tức đi khỏi đây cho tôi."
Sau tai nạn xe cộ đó đã làm cho anh đánh mất đi ý chí, không còn là Cù Bộ Ung hăng hái của trước kia nữa.
"Tôi với cô giống như hai người xa lạ, cô có thể coi như tôi không tồn tại, lấy điều kiện của cô, có thể tìm được một người dàn ông tốt hơn."
"Anh xác định dì Quý có còn ở đây không? Làm sao anh không đi xem thử đi? Nếu tôi không ở lại đây, anh chỉ có chết đói mà thôi."
Đối với sự tức giận của anh, Vũ Viên chỉ xem anh như một đứa nhỏ đang giận dỗi, cô sẽ không để loại chuyện nhỏ nhặt này ở trong lòng.
"Ý của cô là gì?"
"Tôi đã mời dì Quý đi khỏi đây rồi, nói đơn giản dễ hiểu một chút, trong căn nhà này chỉ còn anh và tôi ở mà thôi, toàn bộ ăn ngủ của anh đều phải dựa vào tôi."
"Ai cho cô quyền sai bảo người giúp việc của tôi, tại sao cô làm như vậy!" Tay của anh nắm chặt xe lăn, dùng lực mạnh đến nỗi các đốt ngón tay bắt đầu trắng bệch.
"Tôi sẽ không giải từ hôn ước! Tôi nói cho anh biết điều này, về phần tại sao tôi làm như vậy.......... Tôi dựa vào quyền mà mẹ anh cho tôi, cũng chính là dựa vào việc tôi là vợ tương lai của anh, anh cảm thấy như thế nào?"
Đúng vậy! Bây giờ cô thay thế Vũ Tiệp, giả làm vợ tương lai của anh, đã nói những lời như vậy, cô sẽ làm theo cho thật tốt.
"Tôi cho anh biết! Anh có quyền ném đồ vật giống như trước đây, kể cả không ăn không uống, dù anh cố tình gây sự nhưng mà tôi cũng sẽ không bỏ mặc anh. Xin anh hiểu rõ điều này."
Vũ Viên giống như cô giáo đang dạy bảo học sinh, "Về phần bữa tối, một lát nữa tôi nấu xong, tôi cũng không biết có hợp với khẩu vị của anh hay không, nếu như nấu không ngon, kính xin thông cảm nhiều hơn cho tôi." Cô nói xong, liền xoay người rời đi.
Trong lòng Cù Bộ Ung dâng lên một chút lửa giận.
Thái độ của cô............Nghiễm nhiên giống như cô mới là chủ nhân của căn nhà này, còn anh chỉ là người đến ở nhờ. Nhưng.......... Anh còn chưa tới mức lửa giận xông lên mà mất đi năng lực suy nghĩ.
Như thế nào cô cùng với Vũ Tiệp trước kia khác nhau nhiều như vậy? Anh nhớ Vũ Tiệp không mặc quần dài, cô thích đem khoe đôi chân dài thon đẹp của mình, thích nhìn ánh mắt yêu thích và ngưỡng mộ của mọi người.
Hơn nữa, thái độ nói chuyện của cô hoàn toàn khác so với trước kia. Vũ Tiệp là người hay nũng nịu, không mấy khi tức giận, căn bản không thể có thái độ dạy bảo anh! Hay là bởi vì anh thoát khỏi trận tai nạn này, Vũ Tiệp cũng không phải tự nguyện đến chăm sóc cho anh, cho nên thái độ mới chuyển biến 1800?
Nhưng........... Vũ Tiệp bây giờ làm cho anh có cảm giác rất giống với Jessica mà anh gặp ở trên MSN.........
Cù Bộ Ung lắc đầu. Tất cả là do anh suy nghĩ nhiều đi! Cô vẫn là cô, chỉ là thái độ đối với anh không giống trước kia, không làm nũng, nịnh nọt mà thôi, bởi vì anh từ một người bình thường biến thành tàn phế, cho nên mới lười đối tốt với anh, cũng không còn cần thiết phải đối tốt với anh nữa rồi.
Đúng vậy, nhất định là như vậy. Cù Bộ Ung nghĩ.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |