← Ch.05 | Ch.07 → |
Không thể để bạch mã hoàng tử dễ dàng chạy thoát đi như vậy.
"Ai da! Cù tiên sinh, cháu xem con gái của bác thật không có một chút thẹn thùng, một lòng chỉ muốn gả cho cháu mà thôi, con gái của bác cái gì cũng không biết, sau này còn hy vọng.........."
"Mẹ, làm sao mẹ lại nói như vậy chứ?" Vũ Tiệp nũng nịu nói.
"Được rồi, được rồi, con đã thích như vậy, người làm cha mẹ như chúng ta còn có thể nói gì nữa đây? Con gái lớn không giữ được, giữ tới giữ lui chỉ biết oán trách cha mẹ mà thôi......."
"Như vậy về chi tiết cụ thể trong hôn lễ, mời bác trai và bác gái cứ nói ra, vốn là hôm nay ba mẹ con cũng muốn đến nhưng mà hai người bọn họ không có ở trong nước, thật xin lỗi hai bác."
"Như vậy làm sao được chứ?"
Trên mặt hai người tươi cười, nếu như có cảm thấy như thế nào thì cũng chỉ để ở trong lòng mà thôi, bọn họ làm sao mà dám nói ở trước mặt Cù Bộ Ung chứ!
"Nếu như ông bà thông gia thực sự có việc, như vậy cũng không có cách nào khác. Chuyện hôn sự này để cho những người trưởng bối như chúng ta giải quyết, người trẻ tuổi các con chỉ cần chuẩn bị đồ đạc của mình, như vậy là được rồi."
"Đúng rồi, bác trai, bác gái, mới vừa rồi con nghe hai người nói......Hình như Vũ Tiệp còn một người chị gái phải không? Sao không thấy người đâu?"
Cù Bộ Ung cười nói, đột nhiên thấy thần sắc của hai người kia có một chút không được tự nhiên, chỉ cảm thấy có một chút kỳ quái, không hề để ở trong lòng.
"Nó..... Ách....."
Vũ Tiệp trợn mắt nhìn cha mẹ mình một cái, lúc trước đã nói với bọn họ đừng nhắc tới sự tồn tại của Vũ Viên, xem đi! Chỉ là trong lời nói có một điểm sơ hở nhỏ, Cù Bộ Ung cũng có thể dễ dàng nhìn ra.
"Chị ấy..... Đúng vậy! Bộ Ung, em có một người chị gái, chị ấy là giáo viên dạy quốc văn, nhưng mà hôm nay đột nhiên có việc, cho nên......"
"Được, hóa ra là vậy.........Anh chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi mà."
"Chúng ta biết, khi đến ngày cưới sẽ nhìn thấy nó! Cù tiên sinh, cháu có muốn chờ ba mẹ cháu trở lại hay không, chúng ta cầm bát tự* đi xem thầy tìm ngày thích hợp để kết hôn, chuyện như vậy rất quan trọng, bác biết rõ những người trẻ tuổi các cháu đều có ý nghĩ của người trẻ tuổi, cháu có thể cảm thấy bác cổ hủ, nhưng là có lúc........."
*Bát tự: ngày sinh tháng đẻ.
"Bác trai, bác gái, chuyện này cháu hiểu rõ, ba mẹ cháu cũng yêu cầu hai người đưa bát tự của Vũ Tiệp, chúng ta cứ quyết định như vậy, mọi người thấy thế nào?"
"Được, được, đương nhiên là được rồi."
Tất nhiên là hai người vô cùng vui mừng, còn Vũ Tiệp rất hạnh phúc rúc vào bên cạnh Cù Bộ Ung.
"Tai nạn xe cộ? Bà thông gia, bà nói là Bộ Ung xảy ra tai nạn xe cộ, chuyện này là sao?" Mẹ Lệnh khiếp sợ nói.
Ba tuần trước, hai nhà Cù, Lệnh mới vui vẻ thuận lợi làm xong bữa tiệc đính hôn mà.
Ngày đó tất cả những người có danh tiếng trong thương giới và trong giới chính trị đều có mặt chúc mừng, nhà họ Lệnh cũng biết nhà họ Cù rất có thế lực ở trong hai giới chính - thương, nhưng mà biết cũng chỉ biết vậy thôi, phải đợi đến lúc tận mắt nhìn thấy mới hoàn toàn tin tưởng.
"Thế nào? Thế nào?" Ngồi ở trên ghế salon, Vũ Tiệp kinh hoàng hỏi.
"Ba, thế nào? Có phải Bộ Ung xảy ra tai nạn xe cộ hay không?"
Làm thế nào đây! Bây giờ cô chuẩn bị làm cô dâu! Ngày mai kết hôn rồi, thế nhưng Cù Bộ Ung lại xảy ra tai nạn xe cộ, chuyện này làm sao xảy ra được!
"Anh ta có làm sao không? Ba, mau giúp con hỏi đi."
"Xảy ra tai nạn xe cộ" những chữ này cũng khiến cho Vũ Viên ngồi ở trên salon giống như bị tia sét đánh trúng, cô như đứng trên đống lửa, quả thật muốn kéo dài lỗ tai, nghe rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Không sai, Kaven sắp trở thành em rể của cô, nhưng tình cảm của con người có lúc lý trí cũng không có cách nào đè xuống được, cô vẫn rất thích Kaven chỉ là cô đem phần tình cảm này chôn giấu ở trong lòng mà thôi.
Ba tuần trước là lễ đính hôn! Lẽ ra là chị gái của cô dâu, cô nhất định phải có mặt nhưng cô mượn cớ thân thể có bệnh nên không xuất hiện.
Vì thế Vũ Tiệp cực kỳ vui mừng, nói cô thực sự là một người chị tốt.
"Ách....... Bà thông gia, Bộ Ung có làm sao không? Cháu nó có khỏe không, chúng tôi muốn đến thăm cháu......."
"Này......Ô..... ô........"
Điện thoại đầu bên kia truyền đến giọng nói chần chờ sau đó là tiếng khóc thút thít.
"Nó thực sự không tốt, thực sự không tốt..... Bộ Ung rất quan tâm đến Vũ Tiệp, trước khi nó hôn mê, trong miệng luôn gọi tên của Vũ Tiệp.........."
"Hôn mê?" Ba Lệnh kinh sợ kêu lên.
Hôn mê........ Vũ Viên giống như không có cách nào hô hấp, ở trong ý nghĩ của cô, cô với anh là không có duyên phận, cô thật lòng chúc phúc cho anh và Vũ Tiệp có thể ở cùng nhau đến đầu bạc răng long, tại sao bây giờ lại như vậy chứ?
Anh...... Anh có bị nguy hiểm đến tính mạng hay không.....
Tay của cô nắm chặt dưới làn váy, hơi có vẻ vô dụng, ánh mắt lo lắng nhìn thẳng định hỏi ba cô.
"Anh ta..... Ách........."
"Ba, đưa điện thoại cho con." Vũ Tiệp giành lấy điện thoại nói, "Mẹ, mẹ nói Bộ Ung xảy ra tai nạn xe cộ? Bộ Ung đang ở bệnh viện nào, con và ba mẹ con lập tức đến."
Sau bữa tiệc đính hôn, Vũ Tiệp đã đổi cách xưng hô kêu mẹ của Cù Bộ Ung là mẹ.
"Được, nó đang ở bệnh viện XX, vì để tránh ký giả phỏng vấn cho nên chúng ta yêu cầu bệnh viện không cho những người khác ra vào, mọi người đến bệnh viện thì gọi cho mẹ, mẹ sẽ đi đón con ở cửa."
"Dạ, được."
Lệnh Vũ Tiệp hoàn toàn không nghĩ tới Cù Bộ Ung sẽ bị thương nghiêm trọng như vậy.
Lúc cô cùng với ba mẹ chạy tới bệnh viện để dò xem tình hình của anh ta, bác sĩ nói anh ta vừa mới thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm.
Tay phải của anh ta bị gãy xương, còn chân phải trừ phi anh ta cố gắng làm vật lý trị liệu, nếu không có thể phải ngồi xe lăn cả đời.
Ngoài ra, da thịt cũng bị thương một chút, bác sĩ còn nói may mà kỹ thuật lái xe của anh ta giỏi "Kim đủ cứng", nếu không bình thường sẽ không chịu được va chạm lớn như vậy.
Tất cả những điều này Vũ Tiệp đều nghe không lọt.
Điều duy nhất cô nghe được chính là Cù Bộ Ung có thể bị tàn phế cả đời.
Cô xinh đẹp như vậy, là một cô gái ưu tú như vậy, sẽ phải gả cho một người đàn ông tàn phế cả đời?
Cô không có cách nào tiếp nhận sự thật này!
Đúng, không sai coi như cô yêu Cù Bộ Ung nhưng mà trên thực tế làm sao cô có thể cùng một người đàn ông tàn phế đi cùng một chỗ?
Huống chi anh ta sắp thành chồng của cô.........
Cô là một cô gái hoàn mỹ như vậy, nhất định chồng của cô cũng phải là một người đàn ông hoàn mỹ.
Cô không sai, chỉ là cô ích kỷ một chút, thực tế một chút, suy nghĩ cho mình nhiều một chút mà thôi........ Cô chính là nghĩ như vậy.
"Chuyện cười, bị thương nặng như vậy, hoãn ngày cưới lại có tác dụng không? Em nghĩ không bằng hủy bỏ thôi, tránh cho liên lụy đến người khác." Vũ Tiệp vô cùng tức giận nói.
← Ch. 05 | Ch. 07 → |