← Ch.02 | Ch.04 → |
Ratting: 16+
Tôi cảm nhận được quần áo của mình bị túm lấy một cách thô lỗ, việc này càng khiến tôi sợ hãi hơn. Một bàn tay rậm lông thò vào váy tôi, sờ soạn từ bắp đùi tôi rồi dần lên trên. Tôi liều mạng đạp chân, lại bị người ta đè cứng lại, quần lót màu trắng xanh bị kéo xuống. Nỗi sợ hãi dâng lên như vũ bão. Đùi tôi bị đẩy mạnh ra, bên tai có tiếng gỡ dây thắt lưng và giọng đàn ông cười dâm đãng. Tôi tuyệt vọng.
Một cơ thể rất nặng đè lên người tôi, lại đột nhiên nhẹ hẫng đi. Sau đó có tiếng hô la, sức mạnh túm quần áo tôi cũng biến mất. Tôi lảo đảo lùi về sau, lưng chạm phải tường mới dừng lại. Đưa tay kéo bịt mắt xuống, trong hẻm nhỏ, một bóng dáng mạnh mẽ đang đánh nhau với ba người thanh niên kia. Ba người thanh niên không phải đối thủ của anh ấy, anh rõ ràng đang trên đà thắng, ra tay vừa ngoan độc vừa hiểm ác. Đối phương không bao lâu nữa hẳn là phải treo cờ trắng.
Một người thanh niên thấy đánh không lại, đột nhiên chạy ngược lại phía sau, giơ tay vỗ thật vang, lúc tôi còn đang suy nghĩ kẻ đó tại sao làm thế, trong hẻm lại xuất hiện thêm mấy người đàn ông. Lòng tôi trầm xuống, không được, bọn họ đang gọi cứu binh.
"Chạy!"
Tay tôi bị ai đó nắm, sau đó bất đắc dĩ phải chạy theo, phía sau, một nhóm người hùng hùng hổ hổ đuổi theo tôi. Chạy được vài bước giày cao gót của tôi bị đứt, tôi quẳng giày chạy hộc hơi. Dọc đường va phải người khác trong quán lề đường, đụng ngã một người đang ôm hàng hóa. Đang chạy bỗng người bên cạnh ôm ngang tôi lên, núp vào một khúc quanh. Nhìn bọn người đuổi theo đã đi xa, anh ấy mới buông tay ra.
Tôi quay đầu lại, thì ra là người đàn ông đẹp trai trên máy bay. Tôi kinh ngạc: "Cảm ơn anh!".
Anh khẽ cúi đầu, nhìn tôi từ trên cao: "Đi một mình ra ngoài rất nguy hiểm."
Tôi ngượng ngùng nhún nhún vai: "Ví tiền tôi mất rồi, trong đó có hộ chiếu, thẻ tín dụng, tiền mặt nữa."
"Báo cảnh sát." Anh đơn giản nói xong rồi xoay người đi. Tôi kéo kéo anh lại: "Ừ ừm... có thể phiền anh đưa tôi về khách sạn được không?"
Anh ấy nhìn tôi, tỏ vẻ rất nan giải, chỉ chỉ bên cạnh. Đó là cửa chính của St. George.
"Sao anh biết tôi ở đây?". Tôi yên tâm buông tay ra.
"Tôi ở đây." Anh ấy giải thích ngắn gọn: "Giống như cô."
Tôi cười: "Ừ, xin chào. Tôi tên là Dương Tịch, người Trung Quốc."
"Y Đằng Kiếm, người Nhật Bản." Anh khẽ mỉm cười một cái: "Muốn đi dạo quanh Roma với tôi không? Công chúa gặp nạn?"
"Đài phun nước Trevi dịch ra tiếng Trung là suối phun Thiếu Nữ, hay được gọi là suối Nguyện Ước. Ở giữa có tượng Hải Thần, từ Trevi trong Trevio, nghĩa là ngã ba đường."
Tôi ngước đầu, nghe Y Đằng Kiếm giải thích. Trời lại mưa rả rích, nhưng tôi cũng không cảm thấy mát ngược lại cảm giác khá nóng bức, ánh sáng đèn tỏa ra từ suối Ước Nguyện như hào quang phản chiếu từ thủy tinh: "Dưới đó có rất nhiều tiền xu sao?"
"Roma có một truyền thuyết rất hay, chỉ cần đưa lưng về phía suối ném một đồng tiền qua vai vào trong suối, thì sẽ có cơ hội lần nữa ghé thăm Roma." Y Đằng Kiếm mở lòng bàn tay, trong tay có một đồng tiền xu: "Cầu nguyện đi."
Tôi nhìn Y Đằng Kiếm, anh khiến tôi lần nữa có cảm giác nghi hoặc. Cảm giác quen thuộc mãnh liệt đó dường như dâng lên từ sâu trong lòng: "... Tôi nghe nói, ai uống nước sông Nile thì nhất định phải trở lại sông Nile."
Y Đằng Kiếm từ từ đi lên phía trước, đặt đồng xu vào trong tay tôi. Ngón tay anh thon dài, khớp xương rõ ràng: "Vậy cầu nguyện thôi, điều anh muốn ước nhất là gì?"
Tôi hơi híp mắt lại, môi Y Đằng Kiếm thật mỏng. Nghe nói đàn ông môi mỏng đều rất bạc tình. Nhưng tôi lại cho rằng, môi như vậy, trời sinh chính là để hôn. Tôi thực tế hóa suy nghĩ của mình, chậm rãi nghiêng người về phía anh.
Y Đằng Kiếm không cự tuyệt.
Trời rạng sáng, tôi và một người đàn ông ôm hôn nhau cuồng nhiệt ở một thành phố xa lạ, trên một con đường xa lạ. Anh ôm tôi vào trong một con hẻm nhỏ. Đặt tôi lên một cái đài bằng đá trông như cửa sổ ở khách sạn. Một chiếc tủ gỗ không biết do ai vứt che chúng tôi tách biệt với những ánh mắt của người đi đường ngoài phố. Môi anh kề vào sau vành tai tôi, hơi thở phun lên cổ tôi. Bàn tay đưa vào váy dài, trầm thấp cười: "Trống không."
Tôi thở dốc một tiếng, theo bản năng kẹp chặt hai chân, cảm thấy ngón tay của anh thăm do trong thân thể mình. Tôi hơi giãy dụa, anh áp vào đứng ở giữa hai chân tôi, kéo khóa quần tây, trả lại tự do cho dục vọng của mình. Tôi cắn vào vai anh, cảm nhận anh mạnh mẽ tiến vào trong thân thể tôi. Nóng rực, cường thế xâm chiếm. Tôi không nhịn được lên tiếng rên rỉ. Mỗi lần anh tiến vào đều rất sâu. Anh hạ mắt, con ngươi đen nhánh nhìn tôi chăm chú, trong đó hiện lên ngọn lửa của dục vọng. Tôi run rẩy ôm anh thật chặt, đến khi vài lần húc cuối cùng, tôi rốt cuộc đạt tới đỉnh.
*****
Ratting: 17+
Tôi lo lắng không phải là không có lý do, xế chiều ngày thứ hai tuyết lại nhẹ nhàng rơi như lông ngỗng. Chiếc xe vừa mới chuẩn bị chạy đã phải ngừng lại. Dưới núi gọi điện lên báo rằng con đường lên núi đã bị phong kín, nếu muốn xuống núi, chỉ đành đợi tuyết ngừng rơi rồi dùng trực thăng mới được.
Tôi vứt đi suy nghĩ muốn xuống núi, thả lỏng cơ thể, để bản thân hoàn toàn chìm trong làn nước nóng. Đây là suối nước nóng phía sau biệt thự. Trời lạnh như vậy, có thể tắm nước nóng thực sự là rất dễ chịu. Người Nhật Bản rất thích tắm suối nước nóng, nghe nói thường xuyên tắm suối nước nóng có thể giúp đẹp da.
Tôi nhắm mắt giơ tay nhẹ nhàng vạch lên mặt nước. Xung quanh sương mù mịt mờ. Nước nóng dịu dàng vây lấy tôi, giống như người yêu nhẹ nhàng vuốt ve từng tấc thân thể mình.
Một bàn tay ôm lấy hông tôi, sau đó lưng tôi dán vào một lồng ngực rộng lớn. Tôi quay đầu lại, vừa hay chạm vào môi Dương Kiếm đang áp tới. Cơ thể anh nóng bỏng, không biết là vì ngâm nước nóng hay vì tình huống mà nóng. Cơ thể chúng tôi cọ sát nhau, tôi có thể cảm nhận dục vọng của anh đang đặt ở lối vào của mình, khiến cơ thể tôi mềm nhũn. Từng đợt sóng dục vọng dâng lên trong cơ thể. Thân thể tôi phản ứng lại, lại bất giác hoảng sợ muốn trốn chạy. Anh đưa tay khống chế eo tôi, cường thế tiến vào.
"Dương Kiếm, đừng..." Tôi sợ hãi kêu, đưa tay đẩy anh ra, nhưng vô ích. Tôi mở mắt, cả người mồ hôi đầm đìa. Chung quanh vẫn là sương mù mờ mịt, tiếng nước chảy róc rách. Không ngờ lại vô tình ngủ thiếp đi bên bờ suối.
Lòng tôi hoảng loạn dữ dội. Giữa hai chân dường như có thể cảm nhận được dục vọng của anh. Tôi không nhịn được lên rên một tiếng, trời ơi, sao lại có thể nghĩ đến những chuyện như vậy.
"Đừng cái gì?"
Sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp, tôi sợ đến mức rụt người vào trong nước. Nước trong suối này vô cùng sâu, bề ngang lại chỉ rộng bằng chiều cao một người. Tôi trốn vào trong nước, luống cuống quẫy đạp tay chân, không ngờ đạp vào bờ suối, ngược lại khiến bản thân chìm vào trong nước càng sâu. Chìm thẳng xuống đáy nước.
Dương Kiếm lập tức nhảy vào trong nước cứu tôi lên. Tôi sặc hai ngụm nước, ho kịch liệt. Trong miệng tràn ngập mùi lưu huỳnh.
(Lưu huỳnh: Có trong các suối nước nóng vì chất này được tạo ra trong magma – khi phun trào còn gọi là dung nham. )
Dương Kiếm ôm chặt lấy tôi bơi lại phía bờ. Cánh tay anh đặt ở hông của tôi, cường tráng lực lưỡng. Tay phải rẽ nước. Tôi ngẩn ra. Đột nhiên phát hiện mình đang ở trong lòng của anh, hai tay ôm cổ anh, cơ thể hai chúng tôi dán chặt vào nhau.
Tôi đưa tay đẩy anh ra, anh nhất thời không phản ứng kịp, tôi lại chìm vào nước sặc hai cái. Dương Kiếm kéo tôi lên, tức giận nói: "Cô làm cái gì vậy?"
"Tôi không muốn anh ôm!" Tôi phản kháng đẩy anh. Ánh mắt Dương Kiếm trầm xuống, cơ thể cứng đờ. Tôi đang định nói chuyện, không ngờ anh một tay đẩy tôi vào bờ sau đó lập tức hôn xuống.
"Anh đừng như vậy..." Tôi giãy dụa. Nụ hôn của anh lướt qua khóe môi tôi, đặt tại vành tai của tôi. Anh cắn một cái vào đó. Tôi run lên, đầu óc trắng xóa. Anh hôn lên động mạch ở cổ, dùng môi vuốt ve một lát lại đột nhiên cắn mạnh vào. Cả người tôi mềm nhũn, nức nỡ rên rỉ: "Đừng mà..."
Tay Dương Kiếm chậm rãi di chuyển từ eo tôi lên, nắm bầu ngực mềm mại của tôi. Khẽ vân vê, dục vọng lúc nãy chưa tản đi nhất thời trào ra như vũ bão, thiêu đốt cơ thể tôi. Từ trong ra ngoài tôi đều run rẩy.
Dương Kiếm đột nhiên nâng tôi lên khỏi mặt nước, đầu anh chôn ở giữa hai chân tôi. Cơ thể bất chợt rời khỏi mặt nước khiến tôi lạnh run, sau đó môi lưỡi của anh khiến tôi có cảm giác mình sắp nổi điên.
Lí trí nói cho tôi biết tôi nên cự tuyệt anh. Nhưng anh đã nâng tôi rời khỏi nước, nắm hai chân tôi quấn lấy vòng eo của mình. Dục vọng của anh trong nước nóng bỏng, hòa nhập vào cơ thể tôi, một cách không hề báo trước. Ánh mắt anh đen láy, nhìn tôi chầm chầm, nhìn từng cái phản ứng vì lửa dục của tôi. Tôi rên rỉ nắm vai anh, cong eo, giống như muốn mời anh nhanh chóng chiếm lĩnh.
"A Kiếm, Triều Tịch không sao chứ?"
Tiếng của dì đột nhiên vang lên từ ngoài cửa. Tôi cả kinh, như bị tạt một thùng nước đá, nhất thời tỉnh táo lại. Tôi từ chối. Lần này Dương Kiếm trầm mặc buông tôi ra. Anh kéo chiếc áo choàng bên cạnh đắp lên người tôi: "Chị con bị ngất."
Tôi giương mắt nhìn Dương Kiếm. Anh ôm ngang tôi ra khỏi suối. Dì đi vào. Tôi nhắm mắt lại. Cảm giác khổ sở trong lòng không thể nào xua đi được, tôi nên đối mặt với anh ra sao đây? Tôi có thể đối mặt với anh sao?
← Ch. 02 | Ch. 04 → |