Vay nóng Homecredit

Truyện:Người Yêu Của Triều Tịch - Chương 01

Người Yêu Của Triều Tịch
Trọn bộ 28 chương
Chương 01
0.00
(0 votes)


Chương (1-28)

Siêu sale Lazada


Trong phòng vô cùng lạnh. Tôi quấn chặt chiếc áo choàng lông trên người, giơ tay xới xới chút than trong chậu lửa, than thửa lật sang mặt khác, lộ ra ánh sáng đỏ hồng chói mắt. Tôi xoa xoa tay, trong không khí dần có một chút ấm áp. Tôi ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, tuyết vẫn yên lặng rơi trắng xóa ngoài bầu trời đêm như lông ngỗng, xem ra ngày mai không xuống núi được.

Tôi đang du lịch Nhật Bản, tạm thời sống nhờ nhà của người dì lấy chồng xa của tôi. Dì tôi trước khi cưới mang họ Dương, sau khi đến Nhật Bản theo họ chồng đổi thành Y Đằng. Năm trước dượng qua đời trong một tai nạn giao thông. Căn biệt thự và mấy ngọn núi xung quanh đây đều là di sản dượng để lại cho dì.

(Băng để tên phiên âm, tiếng nhật là Itou)

Nghe có tiếng động sau lưng, tôi quay đầu lại. Dì khom người chậm rãi bước vào. Dì mặc một chiếc kimono thêu bông gạo màu trắng. Sống ở Nhật mấy chục năm, dì càng ngày càng giống một người phụ nữ Nhật Bản truyền thống.

"Triều Tịch, dì có vài lời muốn nói với con."

"Hả?"

"Ngày mai... sẽ có một vị khách rất đặc biệt đến đây."

Tôi nghi hoặc. Ai tới mà lại phải đặc biệt nói với tôi? Hay tại tôi ở đây nên có bất tiện gì sao?

Dì dường như hiểu suy nghĩ của tôi, lắc đầu liên tục: "Không phải vậy đâu. Người này với con... có quan hệ rất đặc biệt."

Tôi dùng ánh mắt hỏi dì, năm ba tuổi cha mẹ mất tôi được các chị em của mẹ nuôi dưỡng. Người dì thân nhân bên nội này cũng vì chuyến du lịch nước ngoài này nên tôi mới lần đầu gặp. Tôi không biết trên đời còn có ai có quan hệ đặc biệt với mình nữa.

Dì do dự một chút, đưa tấm ảnh nãy giờ cầm chặt trong tay cho tôi xem: "Con nhìn đi."

Tôi cầm tấm ảnh, trong ảnh có ba đứa bé rất nhỏ. Một bé gái và hai bé trai. Bé gái ở giữa chính là tôi, hai bé trai tôi không quen biết. Tôi không biết lúc nhỏ mình đã từng chụp tấm ảnh này hồi nào, hỏi: "Đây là?"

"Đây là ảnh chụp anh em sinh ba của tụi con."

Tôi khiếp sợ ngẩng đầu: "Cái gì?!"

"Anh em sinh ba các con lúc ba tuổi." Dì hơi ngập ngừng: "Bên trái là em trai Dương Kiếm, bên phải là anh trai Dương Triết. Sau đi cha mẹ con xảy ra chuyện, dì và dượng Y Đằng đã nhận nuôi hai đứa bé trai này. Chúng nó bây giờ cũng mang họ Y Đằng. Dì vốn định sẽ... giấu diếm chuyện này cả đời. Không để bọn nó biết chúng không phải con ruột của Y Đằng... nhưng mà, dì bây giờ nghĩ khác rồi. Người già, luôn muốn lá rụng về cội. Huống chi dượng Y Đằng cũng đã đi, dù sao cũng nên để các con đoàn tụ."

Tôi ngã ngồi trên đất, nhất thời vẫn không thể tiêu hóa được tin này: "Bọn họ... bây giờ đang ở đâu?"

"A Kiếm đang quản lý công việc của Y Đằng ở Osaka, dì nói chuyện của con cho nó, nó bảo ngày mai sẽ trở về đây. A Triết thì du học ở Mỹ, đã đi ba năm rồi."

Tôi kinh ngạc nhìn tấm ảnh, trong lòng trăm vị ngổn ngang. Luôn luôn cô độc, không ngờ trên địa cầu này còn có hai người có chung huyết mạch với tôi?

"Nghỉ ngơi sớm đi con." Dì nhẹ giọng nói rồi khép cửa lại. Tôi đưa tay vuốt ve gương mặt của một người trong ảnh. Sáng mai tôi sẽ phải gặp anh sao? Em trai... của tôi?

*****

Sáng sớm tuyết đã ngừng rơi. Trời trong xanh vạn dặm, xanh đến nổi dường như đã đông đá luôn rồi. Toàn bộ thế giới nhất thời bị bao phủ bởi một làn áo bạc, trong sân đầy những núi tuyết nhỏ che lấp các phiến đá xanh xếp thành hàng trên mặt đất. Tôi thức từ rất sớm, mặc một chiếc áo len và quần lông thật dày ngồi trong phòng khách chờ Dương Kiếm. Nhìn qua cửa sổ lớn sát đất trong phòng này có thể thấy toàn cảnh trong sân rất rõ. Dì đang nói với người giúp việc về việc tuyết đọng trên đất, mấy người trẻ tuổi lao lực dùng xẻng sắt xúc tuyết đi, cố gắng dọn một con đường cho xe vào. Một bóng đen phía xa dần chạy về phía cửa biệt thự, chó săn canh cửa sủa um trời lên.

Chú người làm Đạt Xuyên hơi ngạc nhiên, sau đó lập tức vui mừng hô to thiếu gia đã trở về bảo mọi người ra nghênh đón. Dì đứng trong hành lang vui mừng xoa xoa tay. Tim tôi lập tức như bị treo lên, chạy thật nhanh đến bên cửa nhưng lại do dự không dám tiến thêm nữa.

Một người lạ mặt đi vào sân. Vóc người cao lớn, đôi mắt giống tôi như đúc. Lông mi thật dài trên gương mặt với các đường nét cứng rắn. Môi rất mỏng, vì lạnh nên hơi tím tái, trông rất lạnh lùng. Anh ta mặc một chiếc áo khoác ngoài màu đen dài, từ đùi trở xuống đều bị ướt đẫm.

"Tuyết lớn như vậy, mẹ cứ tưởng con không về." Dì vừa nói vừa nhận lấy chiếc áo khoác anh cởi ra. Tôi nín thở, trong lòng cuồng loạn. Một cảm giác khổ sở từ tận đáy lòng dâng lên, thấm vào tứ chi bách hải. Tôi cắn môi, không thể tả được cảm giác lúc này của mình.

Không còn chiếc áo khoác ngoài, cơ thể cường tráng của Dương Kiếm lộ ra. Không phải kiểu cơ bắp hoành tráng, nhưng bờ vai anh rất rộng, dễ dàng nhận ra sức lực khủng khiếp của anh qua từng cử chỉ. Anh đến trước mặt tôi, từ trên cao quan sát tôi, mặt không có chút biểu cảm nào.

"Con lên núi..." Dương Kiếm không hề quay đầu, nói với dì một câu: "Nên bây giờ chân đông cứng rồi."

Dì vội vàng đi ra ngoài gọi chú Đạt Xuyên sai người đi chuẩn bị nước nóng và rượu, nhất thời trong phòng chỉ còn lại hai người chúng tôi.

"Đừng cắn, sẽ rách môi."

Tôi hoảng sợ. Dương Kiếm tiến lên một bước, anh giơ tay định vuốt ve môi của tôi, tôi lui người về sau, khiến tay anh giơ giữa chừng không. Dần dần, từ trong mắt anh hiện lên ý giễu cợt. Anh thu tay về: "Cô tên là Dương Triều Tịch?"

"Phải."

"Rất xinh đẹp." Dương Kiếm nói xong, cong chân ngồi xuống bên lò sưởi, nhàn nhạt nhìn ra cửa sổ: "Trên núi tuyết đọng rất dày. Trong khoảng thời gian này ngọn núi xem như bị cô lập."

"Ừ." Bàn tay nắm chặt của tôi chậm rãi thả lỏng ra. Dương Kiếm tựa đầu vào mặt gỗ chạm khắc phía sau lưng, khẽ nheo mắt lại, trông rất mệt mỏi.

"Ưm... Tôi đi xem dì chuẩn bị nước nóng xong chưa." Tôi xoay người muốn đi, đột nhiên bị kéo ngược về phía sau: "Ngồi xuống."

Tôi cắn môi, ngồi xuống. Dương Kiếm vẫn nhắm mắt: "Cô tính bao giờ về nước?"

"Vốn định ba ngày sau." Tôi hơi lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết tuyết có còn rơi nhiều như đêm qua nữa không: "Xem ra phải dời lại rồi."

"Nửa tháng sau rồi về. Xử lý xong chuyện bên này, tôi và cô cùng về Trung Quốc."

Tôi giật mình nghiêng đầu nhìn anh. Dương Kiếm hơi híp mắt mỉm cười, âm thanh không có một chút nhiệt độ nào: "Nhờ chị chăm sóc, chị gái."


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-28)