Chuẩn bị trước hôn lễ
← Ch.059 | Ch.061 → |
Nhưng mà chỉ cần cô cực kỳ thích là được, Thủy Băng Nhu thỏa mãn đem trọn cả người nhét vào trên khăn trải giường một màu đỏ mềm mại, hít lấy hương thơm Huân y thảo quen thuộc từ từ tiến vào mộng đẹp.
Chuẩn bị trước hôn lễ thật rất mệt mỏi, đây là cảm tưởng của Thủy Băng Nhu mấy ngày nay, vốn cho là từ trường học về chờ được làm một cô dâu sắp gả thì có thể chỉ việc nghỉ ngơi cho khỏe, ai ngờ có một đống lớn chuyện tình chờ cô làm.
Giống như hiện tại cô phải rất vất vả thừa dịp không có người chú ý len lén chạy đến thế giới riêng của cô —— nhà kính trồng hoa ngủ một giấc, không ngờ lại bị bọn họ tìm được.
"Tiểu thư, ngài sao lại ở đây? Mấy bộ áo cưới chuyên gia thiết kế thời trang chuẩn bị cho ngài đã được đưa đến, ngài đến xem một chút xem có chỗ nào không hài lòng để anh ta tiếp tục chỉnh sửa, đồ trang sức theo yêu cầu ông chủ cho người làm cũng đã đưa tới, còn có hình thức bánh cưới cũng đã nghiên cứu ra rồi, đầu bếp muốn biết ngài thích loại hình dạng nào, danh sách khách mời......" Một đám nữ giúp việc đi đến nhà kính, thấy Thủy Băng Nhu nằm ở ghế mây, cung kính nói.
"Dừng một chút...... Tôi biết rõ rồi, tôi lập tức tới ngay." hai tay Thủy Băng Nhu bắt chéo hình chữ X, lập tức xỏ giày, nếu để cho họ nói thêm gì nữa, thật sự là lỗ tai cũng sẽ có vết chai, cô sao mà đáng thương thế chứ, trước lúc cưới còn phải làm một người mệt mỏi như vậy, ô ô ô
~Thủy Băng Nhu từ từ đi về phía phòng khách, vừa đến phòng cô không khỏi trợn tròn mắt, từng dãy nữ giúp việc cầm từng món từng món áo cưới cùng đồ trang sức châu báu đứng ở đó đợi cô tới xem qua.
Tổn thọ nha, thế nào nhiều áo cưới như vậy, mở tiệm áo cưới và tiệm châu báu cũng dư dả rồi, cô lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên thấy nhiều áo cưới đẹp như vậy! Trong lòng Thủy Băng Nhu thầm cảm thán.
"Những thứ này... Những thứ này đều phải thử qua một lần mới được sao?" Thủy Băng Nhu gian nan nuốt nuốt nước miếng hỏi, tất cả đều phải thử một lần, thế chẳng phải muốn mạng của cô sao.
"Không phải vậy, những thứ này đều là ông chủ căn cứ hình thể của ngài cho người đặc biệt làm cho ngài, đến lúc đó ngài chỉ cần lựa chọn thứ ngài vừa ý mặc là được rồi, không cần thử từng món, mệt mỏi như vậy." Quản gia ở bên cạnh cung kính nói.
"Những thứ này... Những thứ này đều là làm cho tôi???" Thủy Băng Nhu không thể tin hỏi lại.
"Đúng vậy, tiểu thư xin xem qua." Mấy người giúp việc cầm áo cưới cùng đồ trang sức đồng thanh nói.
Trời ạ, giết cô đi! Thế nào lại đặt làm nhiều cái như vậy, không phải kết hôn sao, mặc một bộ là được, Tuyệt có tiền cũng không cần tiêu lãng phí như vậy.
Thật ra thì Thủy Băng Nhu sao có thể biết được, Hoàng Phu Tuyệt vì để khiến cho cô vui vẻ, liền kêu người dùng vải tốt nhất làm ra đa dạng các kiểu cách áo cưới cho cô.
Một lúc lâu, tinh thần Thủy Băng Nhu mới từ trong khiếp sợ phục hồi lại, ấp úng nói: "Nhưng... Thế nhưng nhiều như vậy biết để ở đâu chứ?" Phòng thay đồ của cô cũng đã đầy ắp y phục cùng giầy dép đủ chủng loại rồi, còn có chỗ nào mà để những thứ này chứ.
"Phòng của ông chủ đã được sửa sang thành phòng tân hôn, mặt khác ông chủ cũng đã cho người đặc biệt đem phòng của tiểu thư đổi thành phòng thay đồ, những y phục này có thể để ở gian thay đồ rồi." Quản gia trả lời.
"Đã biến thành phòng thay đồ??? Nhưng ngày hôm qua tôi không phải vẫn còn ngủ ở đó sao?" Thủy Băng Nhu nghi ngờ hỏi, tối hôm qua cô còn ngủ trong phòng mình, kết quả buổi sáng là tỉnh lại ở trong phòng của Tuyệt, cho đến giờ cô vẫn còn chưa quay trở về phòng mình, có chừng đó thời gian đã biến thành phòng thay đồ rồi sao? Nói láo cũng không cần tới mức đó chứ, trong lòng Thủy Băng Nhu thầm nhủ.
"Đúng vậy, tối ngày hôm qua ông chủ kêu Kỹ sư tới thi công, sáng sớm hôm nay đã làm xong." Nhìn thấu nghi ngờ của cô, Quản gia cung kính trả lời.
Thủy Băng Nhu không tin dùng mắt dò hỏi những nữ giúp việc bên cạnh, kết quả tất cả họ đều gật đầu tỏ vẻ bác Quản gia không có nói láo, cô lập tức chạy lên lâu, mở của phòng mình ra xem.
Oa oa oa... Thật, giường ngủ quen thuộc của cô đã không còn ở đây, thay vào đó là tấm gương lớn, một bàn trang điểm lớn, phía trên bày đầy các loại mỹ phẩm hàng hiệu, còn có phong phú túi sách tay hàng hiệu, giày dép bày biện ở trong tủ kính thủy tinh, mà y phục là phân loại theo phong cách bốn mùa chia ra treo ở bốn phía, đầy đủ chủng loại khiến người trần nhìn đến líu lưỡi.
Kia, bộ y phục kia ngày hôm qua cô mới xem qua ở trên tạp chí thời trang, là sản phẩm mới của nhà thiết kế nổi tiếng Sophia, nghe nói chỉ làm một cái, hiến tặng cho cô gái may mắn nhất trên đời, cô còn nhớ rõ trong tạp chí nói như thế, ông trời nha, Tuyệt thế nào mua nó đem về đây rồi, theo cô nhớ thì phải hơn trăm vạn đấy.
Còn có món đó, món đó... Đôi giày kia, cái túi xách kia.... Trời ạ, những thứ này... Những thứ này tất cả đều là sản phẩm hàng hiệu mới ra nha.
Đang lúc Thủy Băng Nhu còn đứng ngẩn người, một đám nữ giúp việc đã cầm châu báu cùng áo cưới rối rít đi vào phòng thay quần áo, đem tất cả những thứ đó đặt vào trong tủ quần áo thủy tinh và bàn trang điểm trống không bên cạnh, sau đó liền cung kính lui ra khỏi gian phòng.
Thủy Băng Nhu theo một cánh của khác của phòng thay quần áo đi vào phòng của Hoàng Phu Tuyệt, vừa nhìn cảnh tượng trước mắt, thật làm người trần nhìn đến líu lưỡi, buổi sáng lúc cô tỉnh lai không phải gian phòng vẫn còn là một màu đen chủ đạo sao? Thế nào vào lúc này đã biến thành căn phòng đầy nữa tính với hai màu chủ đạo là tím và đỏ mà cô yêu thích nhất rồi.
*****
Hoàng Phu Tuyệt về đến nhà, không nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn đó ở trong đại sảnh đợi anh, mày đẹp nhíu nhíu, thuận tay đưa cặp tài liệu trong tay cho Quản gia bên cạnh, nới lỏng cà vạt một chút, hỏi: "Nhu nhi đâu? Đồ đã đưa tới chưa? Cô ấy có thích hay không? Không còn nhiều thời gian, những thứ cần chuẩn bị đã chuẩn bị xong chưa?".
"Tiểu thư ở trong tân phòng, mọi thứ đều đã đưa tới, để ở trong phòng thay đồ. Về phần tiểu thư, ngài ấy không có bày tỏ gì đặc biệt, cho nên thuộc hạ cũng không rõ là ngài ấy có thích hay không, tất cả mọi chuyện cũng đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ cần xác nhận lại một lần nữa là được." Quản gia ở sau lưng anh cung kính báo cáo.
"Ừ, nhất định phải bảo đảm không để xảy ra bất kì sơ sót nào, đi làm việc của ông đi!" Hoàng Phu Tuyệt gật đầu một cái, vừa nói vừa đi lên lầu.
Hoàng Phu Tuyệt trước tiên vào phòng thay đồ thay một bộ đồ mặc ở nhà, sau đó đẩy cửa phòng thay quần áo ra trực tiếp đi vào phòng.
Thời điểm khi Hoàng Phu Tuyệt đi vào gian phòng, nhìn thấy cả người Thủy Băng Nhu với gương mặt mỉm cười ngủ ở trên giường, giống như đang đang mơ giấc mơ đẹp nào đó, bị ảnh hưởng bởi tâm tình của cô, Hoàng Phu Tuyệt thỏa mãn nhếch miệng lên, nhẹ nhàng đi tới khẽ hôn lên đôi môi đang khẽ vểnh lên của cô.
Khuôn mặt nhỏ bé đáng yêu bởi vì ngủ mà mặt đỏ hồng lên, bộ dáng kia quả thật tựa như trái cà chua chín đỏ mọng nước tươi rói, làm cho người ta nhìn không có nhịn được loại kích động muốn cắn một cái, Hoàng Phu Tuyệt lập tức hành động, hôn một cái lên gương mặt đỏ hồng của cô.
Thủy Băng Nhu vô thức lấy tay gãi gãi gương mặt chỗ anh vừa hôn, không chút dấu hiệu nào muốn tỉnh lại.
"Ha ha ha...... Bảo bối, trong mộng của em có có anh không hả?" Hoàng Phu Tuyệt thâm tình nhìn chăm chú vào dung nhan say ngủ của cô, bị động tác đáng yêu của cô chọc cười, ngón tay nhẹ nhàng ma sát đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của cô, rì rầm.
Thủy Băng Nhu đang ngủ chỉ cảm thấy có một hương vị ngọt ngào gì đó đến gần, theo phản xạ ngậm lấy cái vật đó, dùng đầu lưỡi liếm liếm, than thầm một tiếng, sau đó thỏa mãn ngủ tiếp.
Thấy động tác ngậm đầu ngón tay anh đầy tính trẻ con như vậy của cô, Hoàng Phu Tuyệt chỉ cảm thấy vô cùng đáng yêu, đầu lưỡi của cô liếm liếm đầu ngón tay anh, khiến cho anh cảm giác giống như có con mèo nhỏ cào vào ngực anh vậy, tê tê ngứa một chút.
"Cái người này đúng là con mèo nhỏ của lòng anh, ha ha ha...... anh yêu em, nha đầu." Hoàng Phu Tuyệt nhẹ nhàng nói vào bên tai cô.
"Hả?" Thủy Băng Nhu trong mơ hồ nghe được thanh âm của Hoàng Phu Tuyệt, tròng mắt như phủ một tầng hơi nước khẽ mở ra, mắt nháy nháy vài cái nhìn anh.
"Ha ha ha...... Tỉnh chưa? Hả? Con heo lười bé nhỏ của anh." Cả gương mặt Hoàng Phu Tuyệt dính vào trên mặt của cô, cưng chìu hỏi.
"Hả? Hiện tại không phải anh còn đang phải làm việc sao? Sao lại trở về sớm như vậy?" hai tay Thủy Băng Nhu ôm cổ của anh, khàn khàn mở miệng nói.
"Hiện tại còn rất sớm sao? Em nhìn bên ngoài chút đi, ha ha ha...... Mỹ nhân ngủ của anh vẫn còn chưa có tỉnh ngủ phải không? Hả?" Hoàng Phu Tuyệt dịu dàng nói.
Thủy Băng Nhu nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên liền nhìn thấy một mảnh đen như mực, trời ơi, cô sao lại đã ngủ lâu như vậy, đồ cần chuẩn bị cũng còn chưa có chuẩn bị xong, cô ảo não thầm nghĩ.
"Nha đầu, Em không thích những bộ váy cưới và đồ trang sức đó sao?" Nha đầu của anh luôn luôn chỉ thích phục sức đơn giản, hơn nữa không thích đeo đồ trang sức.
"Rất đẹp, em cũng rất thích, nhưng là nhiều như vậy có quá lãng phí hay không, em căn bản là dùng không hết, tiền đó chúng ta có thể đem quyên một chút cho tổ chức từ thiện nha!" Thủy Băng Nhu giải thích.
"Ha ha ha...... Tốt, tất cả nghe theo em, đi, đi chọn bộ đồ cưới em thích nhất mặc thử cho anh xem một chút, hả?" Hoàng Phu Tuyệt cưng chìu nói, quả nhiên là nha đầu anh thích nhất, những quý phu nhân khác có ai không có cả một đống lớn y phục cùng đồ trang sức, thích đeo vàng đội bạc khắp nơi khoe khoang. Chỉ có bảo bối của anh ăn mặc luôn luôn giản dị, tuy rằng là như thế, vẫn không che đậy được vẻ Phong Hoa Tuyệt Đại của cô.
Cô nhất định không biết, từ rất lâu rồi anh đã lấy danh nghĩa của cô thành lập một quỹ từ thiện, trong đó một năm chi ra cũng nhiều hơn mấy chục triệu, bởi vì lo cô mệt mỏi, cho nên trước mắt Cơ Kim Hội do một nhân viên đặc biệt quản lý, chỉ cần là người có chút danh tiếng, ai mà lại không biết "tình yêu Cơ Kim Hội".
Hơn nữa anh cũng đưa cho cô thẻ bạch kim, bên trong có thể cà thẻ không giới hạn, có thể nói cô chính là một phú bà (quý bà giàu có), chỉ là cô cho tới bây giờ cũng chưa từng dùng qua tấm thẻ kia, nguyên nhân là bởi vì rất ít ra khỏi cửa.
"Hiện tại không cần, đợi đến hôn lẽ sẽ mặc cho anh xem có được không? Hi hi hi ~ bụng của em thật đói!" Thủy Băng Nhu làm nũng.
"Được được, hiện tại đi ăn cơm trước, ha ha ha...... Cũng không thể để nha đầu của anh quá đói bụng." Hoàng Phu Tuyệt hôn mổ một cái lên đôi môi đỏ mọng cong lên của Thủy Băng Nhu, lập tức ôm lấy cô đi ra ngoài cửa.
← Ch. 059 | Ch. 061 → |