Cuối cùng tỏ tình và A Hạo trở lại: Chợt là thiên đường, chợt là địa ngục
← Ch.268 | Ch.270 → |
Á Hi cuống quít đưa tay lôi kéo, nắm lấy tay cô, anh cúi đầu, lông mi dài khẽ run, xinh đẹp run động lòng người: "Nhan Nhan, anh yêu em."
Hứa Hoan Nhan ngẩn người, tay cô bị anh nắm chặt như vậy, khoảng cách giữa hai người từng chút từng chút một gần hơn, sau cùng, anh ôm lấy cô, đem cằm đặt tại cần cổ cô nỉ non: "Nhan Nhan, anh yêu em, anh sợ, đột nhiên nếu anh rời bỏ đi thế giới này, mà anh ngay cả nói rõ ràng một tiếng anh yêu em cũng không có cơ hội, cho nên, em hãy ngoan ngoãn không cần nói hay làm gì, chỉ cần nghe anh nói."
"Á Hi...." Đôi mắt cô đột nhiên ửng đỏ, ôm lấy anh gắng sức gật đầu: "Không sợ, không sợ, em không để anh rời bỏ em..."
"Nhan Nhan, từ khi bắt đầu ngã bệnh, anh nghĩ tới rất nhiều lần, tính tới tình huống xấu nhất, tỷ như một ngày kia khi em mở mắt dậy nhìn, anh toàn thân lạnh như băng, lúc ấy anh không thể nhìn em, cầm tay em, hay gọi tên em, lúc đó, em đừng khóc, biết không? Anh đang nhìn em, bất kể anh đi nơi nào, là sống hay là chết anh vẫn yêu em, mà em cũng nên biết, cho tới bây giờ cái anh mà anh muốn xem, muốn nghe được đó là tiếng cười của Nhan Nhan..."
Giọng nói của anh đột nhiên khàn khàn, ôm cánh tay của cô khẽ run: "Nhưng là, sự vui vẻ của Nhan Nhan, tiếng cười Nhan Nhan, anh vĩnh viễn không thể cho em được nữa rồi... Nhan Nhan, không nên gạt mình, không nên lừa dối trái tim mình, em hiền lành tốt bụng như thế, mà sao lại ngốc như thế, em không lo lắng quan tâm tới anh cũng sẽ không trách em, mà bây giờ, em lại làm cho anh nhiều việc như vậy, tỷ như anh chết rồi thì em sẽ ra sao đây?" Bạn đang xem truyện tại diễn đàn Lê Quý Đôn
"Anh không được chết.... Em không muốn mất anh, Á Hi, đừng nói những lời này, em không muốn nghe..."
Hứa Hoan Nhan ra sức lắc đầu, che hai tai lại như muốn xua đuổi những lời anh vừa thốt ra, á Hi nhẹ nhàng cười, khăng khăng kéo tay cô ra: "Nhan Nhan ngốc, sớm muộn gì anh cũng sẽ chết, mặc dù anh không thể bỏ được em, nhưng rồi cuối cùng có một ngày anh sẽ rời bỏ em mà đi... Hiện tại anh nói cho em biết, vẫn tốt hơn ngày đó anh đột ngột rời đi, em trở tay không kịp, lúc đó em và Noãn Noãn hai người làm sao bây giờ? Em cũng biết, em là người anh quan tâm nhất, cho dù là rời đi, anh cũng muốn nhìn thấy em hạnh phúc..."
Hứa Hoan Nhan khóc không ra lời, chỉ ra sức lắc đầu, nước mắt chà xát trước ngực anh, cơ hồ muốn hòa tan da thịt anh, đôi mắt Á Hi đỏ hồng kịch liệt, nhưng vẫn cố chịu đựng không rơi lệ: "Nhan Nhan, nếu như, nếu như bên cạnh Thân Tống Hạo không có người phụ nữ khác, nếu như anh ta vẫn cỏn yêu em, hãy trở về bên cạnh anh ta, Noãn Noãn nói thế nào, vẫn là con của anh ta...."
"Không! Em chỉ muốn anh, chỉ muốn anh thật tốt, em chỉ muốn sống cùng với anh..." Hứa Hoan Nhan khóc che miệng anh lại: "Không cần nói Á Hi, cho dù anh có chết, cả đời này em chỉ ở bên anh, anh đừng mơ tưởng đẩy em đến bên cạnh người khác!"
"Không phải là đẩy, cũng không phải anh thật sự muốn nghĩ vậy, anh chỉ cảm thấy ngoại trừ anh ra, chỉ có anh ta mới có thể toàn tâm toàn ý săn sóc hai mẹ con em..."
"Không cần nhắc tới anh ta, Á Hi, không cần nói ra." Hoan Nhan lau lệ ngơ ngác nhìn anh: "Á Hi, em và anh ta từ sớm đã kết thúc rồi, không có một chút khả năng nào, hiện tại em đã có con với anh thì lại càng không thể nào được, anh hiểu không? Á Hi... người em muốn chính là anh, chỉ là anh thôi."die»ndٿanl«equ»yd«on
Dù là trong lòng đã quyết định thoải mái, quyết định bỏ xuống, giờ phút này Á Hi vẫn lộ vẻ xúc động thật sâu, anh nhìn lại cô, chỉ muốn đem hình bóng của cô ghi tạc đáy lòng thật sâu, yêu thì như thế nào, quên đi thì như thế nào, thời gian yên tĩnh lướt qua...Nhiều năm sau còn ai nhớ mình Tằng Á hi, còn ai nhớ tới Hứa Hoan Nhan?
Nếu như năm năm trước chưa từng gặp nhau, thì hiện tại mình là dạng gì, cô ấy là dạng gì? Ai là người bên cạnh trải qua vui buồn trong cuộc sống?
Mà gặp được, cũng nhờ ông Trời ban ân.
*****Sau bảy tuần cải cách, thị trưởng nhiệm kỳ mới cơ bản cải cách lại một số vấn đề, thị trưởng mới nhậm chức một loạt chính sách không cần nhắc lại, chỉ một chiêu to lớn lôi kéo thương nhân này đã hấp dẫn các công ty từ trong nước tới nước ngoài, Thân Tống Hạo ở Singapore là một công ty lớn dẫn đầu, được tân thị trưởng đích tân viết thư mời, đến thành phố A tham dự hội nghị trao đổi về việc buôn bán. DiễღnđànLêQღuýĐôn
Đã đi khỏi thành phố này mấy năm, phút chốc khi Thân Tống Hạo bước xuống sân bay, không nói được trong lòng mình đang nghĩ gì, anh cũng không cùng với người do thị trưởng phái tới nghênh tiếp về khách sạn, ngược lại một mình lái xe, tại nơi thành phố quen thuộc này chậm rãi tiến về phía trước.
Tùy tiện đi một đoạn, phong cảnh quen thuộc đã khắc sâu trong lòng, anh và Nhan Nhan không dưới một lần đi qua đoạn đường này.
Lần đầu tiên gặp nhau trên đường cái, lần đầu tiên giao dịch trong khách sạn, mấy khu nhà trọ cô đã từng ở qua, ở sân Golf ghi dấu lại ngọt ngào cũng như đau thương của bọn họ, cùng nhau xem phim trong rạp chỉ có hai người, trong suối nước nóng mịt mờ bốc hơi, họ đã cười đàu vui vẻ ở bể bơi trong biệt thự... Anh dạy cô chơi bowling.... Cô đi làm ở công ty lại có phong thái làm việc, cô thích đi quán cơm kia, bề ngoài quán nay đã trang hoàng lại rồi, khu dô thị cũ kỹ ngày xưa cô sống nay đã biến thành khu công nghiệp sầm uất, thư viện nơi cô hay đi tới trong bốn năm đại học, nay vẫn còn cổ kính như vậy... Xe chạy bất tri bất giác dừng lại trước biệt thự, nơi cuối cùng bọn họ chia tay, anh chỉ đứng nhìn xa xa, từ lúc cô rời đi Tần tẩu và Quản gia nhất định cũng sẽ không thay đổi mọi thứ bên trong biệt thự, thế nhưng anh lại không dám đi vào xem một chút, anh sợ nước mắt không kềm được sẽ rơi xuống, sợ những kỷ niệm về cô tan vỡ mất.... Nhan Nhan, rốt cuộc em đã đi đâu, tại sao anh không tìm được em?
← Ch. 268 | Ch. 270 → |