Vay nóng Tinvay

Truyện:Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 081

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc
Trọn bộ 472 chương
Chương 081
Dò Xét Vô Dụng
0.00
(0 votes)


Chương (1-472)

Siêu sale Shopee


"Không nghĩ cậu lại lo như vậy, tớ làm sao có thai được? Kinh nguyệt tớ không đều, người không dễ gì mang thai cậu không phải không biết?"

Hứa Hoan Nhan dong dong dài dài không muốn đi, thấy cái bao đã bị xé ra, bất đắc dĩ thở dài, không muốn lãng phí đành đi vào kiểm tra.

"Kiểm tra nhanh một chút, cậu còn nói dài dòng nữa mình sẽ vào giúp một tay đấy!" Văn Tĩnh giương nanh múa vuốt, cô gái ngốc nghếch này căn bản không lo lắng mà, bây giờ mà cô mang thai thì sao? Thân Tống Hạo con nhà giàu, nếu anh ta không nhận thì Hoan Nhan tính sao đây?

Cô thật nhức đầu, cửa phòng vệ sinh mở ra không tiếng động, Hứa Hoan Nhan sắc mặt trắng bệch, tay giơ giấy thử, phía trên hiện ra rõ ràng hai cái gạch hồng, cô mang thai.

"Làm sao bây giờ, Văn Tĩnh?" Giọng nói Hứa Hoan Nhan run rẫy, sắp khóc lên.

Cô cảm giác nhạy bén, đứa bé này không có duyên với cô, nhưng chợt nghĩ tới Hứa Mễ Dương dáng vẻ cả người đầy máu tươi, cô liền sợ toàn thân lạnh run lên, cô nên làm cái gì bây giờ? Thân Tống Hạo sẽ không cần, không cần đứa bé này!

"Không có sao, Nhan nhi, cậu hãy bình tỉnh, không việc gì đâu." Văn Tĩnh hít sâu một hơi, ôm vai cô nhẹ nhàng mở miệng an ủi.

Mình rất sợ, Tĩnh...Tớ đã thấy Mễ Dương sanh non, thật là nhiều máu...Hứa Hoan Nhan khóe mắt chua xót, gắt gao ôm lấy Văn Tĩnh không dám buông ra.

"Đừng quá lo lắng Nhan nhi, giấy thử có lúc không chính xác, như vậy đi, cậu bây giờ chờ, tớ đã hỏi bác sĩ, sáng sớm lấy nước tiểu kiểm tra mới chính xác. Sáng sớm ngày mai cậu kiểm tra lại lần nữa, nếu vẫn hai vạch, hãy gọi điện cho tớ, hai đứa mình sẽ tìm Thân Tống Hạo, đứa bé này do anh ta tạo ra, anh ta phải chịu trách nhiệm!"

"Không.... Anh ta nhất định bỏ đứa bé này!" Hứa Hoan Nhan kinh hãi trợn to mắt, nước mắt ào ạt chảy xuống, ngón tay Hứa Hoan Nhan bấu thật chặt cô, toàn thân run rẩy không cách tự chủ được.

"Chẳng lẻ cậu muốn giữ đứa bé này, không cho anh ta biết sao? Trước khi tốt nghiệp còn có một kỳ kiểm tra sức khỏe nữa, Hứa Hoan Nhan, cậu không thể giữ đứa bé này!"

"Tớ cũng không muốn, nhưng thật sự rất sợ, cậu cũng biết Mễ Dương uống thuốc không phá được, phải đi viện giải phẫu, khổ biết bao nhiêu."

Toàn thân Hứa Hoan Nhan như nhũn ra, hiện tại nếu cô đã tốt nghiệp, có yêu có thương bạn trai hoặc chồng cô, thì nhất định không chút do dự sinh hạ đứa bé này!

Thế nhưng, còn gần bốn tháng nữa hiệp ước giữa cô và Thân Tống Hạo kết thúc, mà khi đó cô vừa chăm sóc cho ba lại mang bụng bầu, bảo cô làm sao bây giờ?

Cô ngay cả tự nuôi bản thân còn lo không xong, đứa bé theo cô phải chịu khổ chịu tội sao?

"Nghe mình nói, Nhan nhi, cậu bây giờ đầu óc đang rối, cho nên để tớ sắp xếp cho cậu, sáng sớm mai trước tiên kiểm tra lại một lần, nếu vẫn như vậy thì gọi điện thoại cho tớ, tớ sẽ cùng cậu tìm Thân Tống Hạo, chuyện này anh ta nhất định phải chịu trách nhiệm, tại sao anh ta không dùng biện pháp an toàn? Nếu không có ý định lâu dài với cậu tại sao không sử dụng biện pháp an toàn? Tóm lại, tớ quyết định rồi, Hoan Nhan, tớ sẽ không để cậu thua thiệt, mà tớ cũng không trơ mắt nhìn cậu thua thiệt."

"Rốt cuộc không thể giữ đứa bé này phải không?" Hứa Hoan Nhan khóc toàn thân vô lực, cô lần đầu tiên phải đối mặt chuyện như vậy, căn bản cũng không nghĩ ra được cách nào hay hơn.

"Chính là không thể giữ đứa bé, nhưng cũng muốn Thân Tống Hạo phải có trách nhiệm với chuyện này, cậu chịu nhiều thiệt thòi như vậy, chẳng lẽ để anh ta ung dung vậy sao?"

Văn Tĩnh vừa tức vừa thương tâm, rồi lại đau lòng thay cho Hứa Hoan Nhan: "Cái tên đàn ông đáng chết này!"

"Nhan nhi, buổi tối cậu trở về ký túc xá hay về nhà anh ta?"

"Có thể một lát nữa anh ấy tới đón mình." Hứa HNếu không nói ra, cô có chút không cam tâm, cô muốn biết, hắn xem coi cô giống như những người phụ nữ kia không, nếu nói ra anh ta có để ý hay không.

"Tốt lắm, chờ ngày mai sau khi xác định chính xác rồi, chúng ta sẽ nói cho anh ta biết, bây giờ đi rửa mặt sạch sẽ, . đừng khóc, có tớ ở đây không cần phải sợ, Nhan nhi."

Văn Tĩnh yêu thương sờ sờ mặt cô, quyết định tạm thời không cho Kỳ Chấn biết, quan hệ mấy người đó khá tốt, nếu biết liền sẽ nói cho Thân Tống Hạo, còn nữa nếu thông qua người khác nói cho Thân Tống Hạo biết Hứa Hoan Nhan mang thai, e rằng anh ta không vừa lòng cho là Hứa Hoan Nhan cố ý tung tin mình có thai ra ngoài để bức hôn anh ta...Cô không thể nói ra, Hoan Nhan còn chưa tốt nghiệp, vạn nhất phát sinh ra chuyện gì, đối với Hoan Nhan ảnh hưởng danh tiếng thật là xấu.

Nhìn cô lên xe Thân Tống Hạo, Văn Tĩnh ôm một bụng tâm sự lái xe trở về.

"Mắt em sao lại hồng vậy?" Anh vừa lái xe, vừa nghiêng đầu sang hỏi thăm.

"Hả? Có sao?" Hứa Hoan Nhan làm ra vẻ nhẹ nhỏm mang chút ý cười "Có lẻ vừa rồi mỏi mắt, lấy tay xoa nhẹ."

"Đừng có lấy tay dụi mắt, sẽ bị lây nhiễm." Giọng nói của anh dịu dàng, chỉ là vẻ mặt vẫn mang nét cợt nhã không kiềm chế được.

Yên lặng gật đầu, Hứa Hoan Nhan lặng lẽ quan sát ánh mắt anh, tựa như khoảng thời gian này sống chung rất tốt, cô dần dần cũng không bài xích, ngoại trừ anh đào hoa, bá đạo, thỉnh thoảng không biết xấu hổ, cũng đi lang chạ ở ngoài, thì có thể coi anh như là một người đàn ông tốt.

"Đang nhìn cái gì?" Giọng nói anh từ tốn lại dễ nghe, Hứa Hoan Nhan mặt hơi hồng lên, quay đi thấp giọng nỉ non: "Không có gì."

"Hình như em có tâm sự?Anh nhạy cảm nhận thấy cô có chút khác thường so với lúc chia tay buổi sáng.

"Không có, không có..."

Cô cuống quýt lắc đầu, rồi không nhịn được bật thốt lên: "Em, em muốn hỏi anh một chuyện."

Đèn đỏ, xe chậm rãi dừng lại, Thân Tống Hạo liếc mắt nhìn màn ảnh nhảy lên một con số, đốt một điếu thuốc: "Em nói đi."

Hứa Hoan Nhan khẩn trương nuốt nước bọt một cái, lòng bàn tay ướt đẫm, nắm chặt phía dưới chổ ngồi, cô lấy hết dũng khí, quay sang nhìn khuôn mặt tuấn mỹ trong khói thuốc mờ ảo kia: "Nếu trong đám người phụ nữ bên cạnh anh, có người mang thai vậy thì anh sẽ tính sao?"

Anh lập tức quay mặt sang, như có điều suy nghĩ nhìn lại cô, đáy mắt dần dần xa rời: "Dĩ nhiên là không muốn."

Ngực Hứa Hoan Nhan căng thẳng, tim như bị giội một bát nước lạnh, quay đầu lại trên mặt vẫn mang nét cười: "Không có trường hợp ngoại lệ sao?"

"Em mang thai?" Anh lạnh lùng mở miệng, tiếp theo lắc đầu một cái như trả lời câu cô vừa hỏi.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-472)