Vay nóng Tinvay

Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 079

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 079
Tô tiểu gia là nữ sinh (9)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Siêu sale Shopee


Edit: Tinh Niệm

Chỉ là hiện tại, cái ý tưởng này. Bị một màn cực kỳ triền miên như vậy đánh vỡ.

Hóa ra, thiếu gia lại thích nam nhân sao?

Nhưng vì cái gì, một hai phải là Túc Cửu Từ?

Thân thể giằng co, phiếm cảm lạnh ý. Cô cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì, yên lặng rời đi.

Mà trận hôn môi này, vốn là Tô Yên chủ động.

Kết quả chờ đến lúc kết thúc, người mệt vẫn là cô.

Quân Vực cũng không còn có bộ dáng vừa rồi, ngược lại hai mắt nóng rực gắt gao nhìn chằm chằm môi Tô Yên.

Thật giống như hận không thể ăn một ngụm vậy.

Tô Yên đứng dậy.

Cô nhìn hắn, thực nghiêm túc

"Anh không cần vô cớ gây rối."

Chính là nói bộ dáng hắn vừa mới làm khó dễ.

Quân Vực lúc này một bộ tâm tư tất cả đều ở trên môi phấn nộn kia.

Tô Yên nói cái gì, chính là cái đó.

Hắn ra tiếng đáp ứng.

"Được"

Tô Yên thấy hắn dễ nói chuyện như vậy, gật gật đầu.

Không quản hắn nữa, ngồi ở bên cạnh, cầm lấy chiếc đũa muốn tiếp tục ăn.

Quân Vực nhìn cô, một phen suy nghĩ rơi vào khoảng không.

Tô Yên chỉ qua một mâm bạo xào gà đinh kia, ý bảo hắn ăn cơm.

Quân Vực nhìn bạo xào gà đinh, lại nhớ đến sắc mặt hạ nhân vừa rồi.

Không có động.

Trong chốc lát, mày Tô Yên hoàn toàn nhíu chặt.

Sao nói như thế nào cũng không ăn?

Trên đời này còn có người nào thích bắt bẻ hơn hắn không?

Tần Tình Nguyệt không ở chỗ này còn gì?

Như thế nào vẫn không ăn??

Cô rũ mắt, uống một ngụm canh miến xương vịt.

"Tô gia trong nhà cũng chỉ có mấy thứ này, không ăn, cũng không có món khác. Hoặc là bụng đói, hoặc là về nhà ăn."

Thanh âm cô nhợt nhạt, không có gì phập phồng.

Quân Vực thân thể cứng đờ.

Cặp mắt nóng rực cũng chậm rãi phai nhạt.

Hắn vẫn không nhúc nhích.

Không nói ăn, cũng không nói không ăn.

Vừa mới nãy không khí còn triền miên ái muội, ngay lập tức liền lạnh xuống.

Cô cúi đầu không nói lời nào, một muỗng một muỗng uống canh miến.

Lúc này Hồng Đậu đi đến, còn bưng thức ăn.

"Thiếu gia, ngài...."

Lời nói còn chưa dứt.

Tô Yên giơ tay ầm một tiếng, chén đựng đầy canh miến xương vịt trong tay bị quăng ngã xuống đất.

Hồng Đậu lần đầu tiên thấy chủ tử mình tức giận lớn như vậy.

Sau đó, liền nghe thanh âm Tô Yên nhạt nhẽo nói

"Mang lên cũng lãng phí, không dùng tới."

Tay Quân Vực chợt nắm chặt.

Hắn nhìn Tô Yên.

Duỗi tay muốn kéo cô.

Kết quả, Tô Yên đã đứng lên, ghế dựa phía sau đảo đi, ngã trên mặt đất phát ra tiếng vang chói tai.

Cô không hề nhìn Quân Vực, đi ra bên ngoài.

Vừa đi, một bên lột một viên kẹo sữa ăn vào trong miệng.

Nhắm mắt lại, xoa ấn đường.

Quân Vực tay đang nâng lên cứng đờ.

Cả nửa ngày, mới chậm rãi rơi xuống, lại lần nữa đặt ở trên đùi.

Hắn cúi đầu, vẫn không nhúc nhích.

Chỉ ngồi ở đằng kia.

Hồng Đậu, bưng thức ăn thả xuống cũng không xong không bỏ cũng không phải.

Này.... , cô yên lặng nhìn nhìn Túc Cửu Từ.

Thiếu gia cùng cô gia tương lai cãi nhau???

Nhưng mà, việc của thiếu gia, cũng không phải cô có thể nhúng tay.

Vẫn nên thành thành thật thật nghe thiếu gia nói là được.

Kết quả, Hồng Đậu chậm rãi hành lễ. Bưng khay đi ra ngoài.

Tô Yên tìm chỗ an tĩnh ngồi xuống.

Nhắm mắt lại, mày càng nhíu chặt.

Trên thế giới này, như thế nào sẽ có người vô cớ gây rối như vậy?

Nhìn liền khiến cô tức giận.

Hồng Đậu đem đồ ăn quay trở lại phòng bếp.

Tần Tình Nguyệt vừa vặn nhìn thấy.

Nghi hoặc

"Hồng Đậu, sao lại đem đồ ăn quay trở lại?"

Hồng Đậu lắc đầu,

"Cô cũng đừng đi, thiếu gia cùng Túc Cửu Từ tiên sinh cãi nhau."

*****

Edit: Tinh Niệm

Tần Tình Nguyệt nghe Hồng Đậu nói, dừng việc trong tay lại.

Hồng Đậu thở dài, một bên đem thức ăn đặt vào lồng, một bên lầm bầm lầu bầu

"Ta vốn thấy Túc Cửu Từ tiên sinh cùng thiếu gia nhà chúng ta xứng đôi cực kỳ. Mỗi lần nhìn thấy Túc Cửu Từ tiên sinh, đều có thể phát hiện ánh mắt hắn vẫn luôn ở trên người thiếu gia."

Dừng một chút lại nói tiếp

"Thiếu gia cũng thích hắn, nếu không sẽ không đối tốt với hắn như thế, cũng không biết là sao, đột nhiên lại tức giận lớn như thế?"

Nói xong, lắc đầu thở dài.

Tần Tình Nguyệt nắm chặt chung trà trong tay.

Cúi đầu, cực lực khắc chế mới đặt chung trà kia ở trên khay.

Cô tận lực làm thanh âm chính mình nghe thật bình tĩnh

"Hai người bọn họ sao lại là tuyệt phối? Thiếu gia đáng giá với người tốt hơn. Ta thật ra nhìn Túc Cửu Từ kia phẩm tính không tốt như vậy."

Hồng Đậu nghiêng đầu,

"Sao?"

Ngày xưa Tần Tình Nguyệt rất ít nói, nói chuyện cũng phần lớn đều là nghe, hiếm khi phát biểu suy nghĩ của mình.

Hiện giờ, lại nói thẳng là không thích Túc Cửu Từ tiên sinh?

Đại khái, Tần Tình Nguyệt cũng cảm thấy chính mình nói quá nhiều.

Bưng nước trà đi ra ngoài.

"Ta đi xem thiếu gia."

Hồng Đậu ở trong phòng bếp thở dài

"Thiếu gia nếu khôi phục thân phận nữ nhi, có lẽ cũng sẽ có rất nhiều người theo đuổi đi?"

Cô tưởng tượng một màn kia.

Nhưng mà nhiều năm như vậy, nhìn thiếu gia mặc nam trang đều thành thói quen rồi.

Nếu Tần Tình Nguyệt nghe được lời này, chắc là sẽ lại lần nữa bị làm cho kinh ngạc.

Nhưng mà, Tần Tình Nguyệt sớm đã rời khỏi phòng bếp, đi tìm Tô Yên.

Những lời này, tự nhiên là không nghe được.

Tô Yên nằm ngửa ở trên ghế quý phi, nhắm mắt lại.

Mày nhíu chặt.

Trong lòng có suy nghĩ, tự nhiên là ngủ không được.

Nhưng mà cũng không muốn mở mắt ra.

Cô chỉ nằm ở đằng kia, cho đến khi bên tai vang lên thanh âm

"Thiếu gia."

Tô Yên mở to mắt, nhìn thoáng qua.

Tần Tình Nguyệt bưng một ly trà đi tới.

Tô Yên ra tiếng

"Ta không muốn uống trà."

Tần Tình Nguyệt sửng sốt, sau đó cười nói

"Thiếu gia còn đang tức giận ư? Tức giận không tốt với thân thể. Mọi việc luôn có phương pháp giải quyết, chỉ là xem thiếu gia có nguyện ý làm hay không."

Tô Yên ngẩng đầu nhìn cô, không nói gì.

Cô ngồi dậy, trong chốc lát, cuối cùng cũng tiếp nhận trà trong tay Tần Tình Nguyệt.

Uống hai ngụm.

Tần Tình Nguyệt quỳ gối bên chân Tô Yên, ngẩng đầu nhìn biểu tình cô mang theo áp lực khống chế ái mộ.

Khi nói chuyện, thanh âm liền nhu hòa

"Thiếu gia, ngài đang buồn bực chuyện gì, có bằng lòng giãi bày cùng em hay không? Có lẽ, Tình Nguyệt có thể giúp ngài."

Tô Yên liếc mắt nhìn Tần Tình Nguyệt một cái, không nói gì.

Lại uống hai ngụm nước trà.

Mới ra tiếng nói

"Ta chưa bao giờ gặp qua người như hắn vậy, tính toán chi li, lại keo kiệt. Theo cũng không muốn, không theo cũng không được, như là chuyên môn đối nghịch cùng ta. Thực khiến cho người tức giận mà."

Cô chỉ cần vừa nhớ tới, vừa nãy ở chỗ kia ăn cơm, hắn cái gì cũng không muốn, bộ dáng như thế nào cũng không ăn, cô liền tức giận.

chẳng lẽ bị phong ấn vạn năm, nên rất ít cùng người giao lưu, mới khiến hắn sinh sôi vặn vẹo?

Tần Tình Nguyệt nắm chặt tay, cô chỉ có thể miễn cưỡng duy trì ý cười trên mặt.

Đại khái có lẽ thiếu gia cũng chưa phát hiện, chính mình để ý Túc Cửu Từ như vậy.

Để ý đến nỗi một người rất ít việc có thể để vào mắt như thiếu gia, hiện giờ lại bị Túc Cửu Từ hoàn toàn chiếm hữu, còn khiến ngài có cảm xúc xích mích lớn đến nhường này.

- --------------

Hẹn mai gặp lại nhaaa mọi người!!!!

晚安!

*****

Edit: Tinh Niệm

Tần Tình Nguyệt ổn định tâm thần, chậm rãi mở miệng

"Thiếu gia, ngài có lẽ nên tìm hiểu nguyên nhân một chút."

Tô Yên cúi đầu, nhìn cô

"Có ý gì?"

Tần Tình Nguyệt tiếp tục nói

"Hai người trong sinh hoạt có nhiều việc nhỏ khắc khẩu, đều không phải là vấn đề nhỏ, mà là từ căn nguyên xảy ra vấn đề."

Cô nhìn thấy Tô Yên lâm vào trầm tư, trước mắt sáng ngời, liền tiếp tục nói

"Thiếu gia tính tình không tranh không đoạt, cũng là thị phi phân minh. Có một số việc cũng tuyệt đối sẽ không nương tay.

Nhưng mà Túc Cửu Từ tiên sinh chỉ sợ không phải dạng người này.

phong cách làm việc của Túc Cửu Từ tiên sinh, Tình Nguyệt sau khi tới đây cũng từng nghe qua một vài lần.

Túc Cửu Từ tiên sinh là kiêu hùng, làm việc bất kể hậu quả, không từ thủ đoạn, nam nhân như vậy có thể thành đại sự.

Nhưng, thiếu gia, hắn rất dễ dàng chạm vào điểm mấu chốt của ngài, làm cho hai người khắc khẩu.

Thiếu gia cùng Túc Cửu Từ tiên sinh chỉ sợ ngay từ tính cách đã không hợp nhau."

Tần Tình Nguyệt nói một đoạn rất dài.

Từ từ mưu tính.

Tô Yên không nói chuyện, cô chỉ nhìn thoáng qua Tần Tình Nguyệt.

Sau đó không thể hiểu được hỏi một câu

"Em không thích Túc Cửu Từ, em chán ghét hắn?"

Tần Tình Nguyệt thân thể cứng đờ, trên mặt tươi cười đều có chút cứng lại.

Cô ra tiếng

"Đối với thiếu gia không tốt, Tình Nguyệt đều sẽ chán ghét."

Tô Yên nhìn cô, như là tìm tòi nghiên cứu những lời cô nói là thật hay giả.

Tần Tình Nguyệt bị nhìn chằm chằm, hơn nửa ngày sau, cứng đờ mở miệng

"Thiếu, thiếu gia?"

Tô Yên chậm rãi dời đi đôi mắt.

Đặt chung trà kia ở trên khay, lại lần nữa nằm trở về ghế quý phi, nhắm mắt lại, chậm rì rì mở miệng

"Hắn đối với ta rất tốt."

Tần Tình Nguyệt không thể tin tưởng

"Thiếu, thiếu gia, ngài nói cái gì?"

Vừa mới nãy không phải còn nói nhìn thấy Túc Cửu Từ liền tức giận sao?

Như thế nào hiện giờ lập tức liền thay đổi suy nghĩ??

Hơn nữa, Tần Tình Nguyệt nghe ra được, thiếu gia đối với Túc Cửu Từ không còn bực bội như vừa nãy, ngược lại là hòa hoãn xuống rồi.

Cái này làm cho Tần Tình Nguyệt có chút bất an.

Không rõ là vì cái gì.

Tô Yên nhắm mắt lại, chậm rì rì

"Tình Nguyệt, em đã từng nghĩ qua về tương lai sau này chưa?"

Tình Nguyệt đem những ý tưởng kia vứt ra sau đầu, trả lời

"Thiếu gia, Tình Nguyệt muốn vĩnh viễn đi theo bên cạnh ngài, vĩnh viễn làm thủ hạ đắc lực nhất của ngài."

Tô Yên hỏi

"Còn có suy nghĩ khác không?"

Tần Tình Nguyệt khó hiểu

"Thiếu gia.... ngài là không muốn Tình Nguyệt tiếp tục ở trước mặt ngài sao?"

Tô Yên mở mắt ra

"Ta không chán ghét em."

Giọng nói vang lên, Tần Tình Nguyệt chậm rãi nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng ngay sau đó liền nghe Tô Yên nói

"Nhưng mà, hắn dường như không quá thích em, em cũng không thích hắn. Ngày sau chờ hắn ở chỗ này, ta không muốn lại có một đống phiền toái."

Lời nói rơi xuống, Tần Tình Nguyệt ngốc lăng.

Thiếu gia nói tới tương lai của ngài.

Thiếu gia tương lai có Túc Cửu Từ, lại không có cô.

Mà thiếu gia thế nhưng tại lúc tức giận với Túc Cửu Từ như vậy, còn suy nghĩ tương lai sau này với hắn.

Thế nhưng còn đang suy nghĩ về hắn!!!

Tần Tình Nguyệt tay dùng sức nắm chặt khay, ngón tay trắng bệch.

Cô cúi đầu, thật là ghen ghét tên Túc Cửu Từ kia a.

Hắn rốt cuộc là dùng biện pháp gì, có thể khiến thiếu gia thương hắn như vậy.

Bởi vì hắn tồn tại, hiện giờ chính mình bị thiếu gia vứt bỏ.

Đây, tất cả đều là bởi vì Túc Cửu Từ!!

Tần Tình Nguyệt cúi đầu, thân hình lung lay đứng dậy

"Thiếu, thiếu gia, nước trà ngài uống xong rồi, Tình Nguyệt lại lấy đi cho ngài một ly."

Nói xong, liền vội vàng rời đi.

Cô sợ nếu không đi, nước mắt liền muốn chảy ra.

Cô hiện giờ bị thiếu gia vứt bỏ rồi.

*****

Edit: Tinh Niệm

Sao có thể đây?

Cô sở dĩ sống sót, tất cả đều nhờ thiếu gia.

Thiếu gia ở đâu, cô liền ở đó.

Nếu là thiếu gia bởi vì Túc Cửu Từ kia mà vứt bỏ cô.

Cô không ngại tự mình đi gặp Túc Cửu Từ một lần.

Cô cúi đầu, về tới phòng bếp, thực mau bưng một chung trà mới đi ra.

Lại lại lần nữa đi về hướng phòng Tô Yên.

Tần Tình Nguyệt bưng nước trà đi vào trong phòng. Phát hiện Túc Cửu Từ vẫn duy trì bộ dáng lúc trước.

Cúi đầu xuống, vẫn không nhúc nhích.

Tần Tình Nguyệt đi đến trước mặt Túc Cửu Từ.

Đặt chung trà kia ở trên bàn.

"Túc Cửu Từ tiên sinh, thiếu gia phái ta tới hỏi một chút, ngài khi nào đi về."

Túc Cửu Từ thân thể cứng đờ.

Tay đặt ở trên đùi run lên.

Cúi đầu vẫn không nói gì.

Tần Tình Nguyệt từng câu từng chữ.

"Tiên sinh, làm người hẳn phải tự hiểu lấy, không thể bởi chủ nhà mềm lòng, liền ăn vạ ở trong phòng người khác không đi, ngài nói có phải hay không?"

Cô ta một bên nói, một bên đem ly trà kia đặt ở trước mặt Túc Cửu Từ

"Thiếu gia ngày ngày bận rộn như vậy, cũng không có khả năng lúc nào cũng nhường nhịn ngài, sau khi được một tấc lại muốn tiến một thước, chính là cục diện khiến người xấu hổ hiện giờ."

Túc Cửu Từ thân hình lắc lư một cái chớp mắt.

Hắn sắc mặt trắng một chút, lông mi đen nhánh run rẩy, môi mỏng mím chặt, chậm chạp chưa nói một lời.

Tần Tình Nguyệt đợi trong chốc lát, nhìn Túc Cửu Từ như cũ một câu không nói.

Cười lên

"Túc Cửu Từ tiên sinh, ngài xem, nơi này cũng chỉ có hai người chúng ta, ta không phải thiếu gia, ngài lộ ra bộ dáng yếu đuối mong manh, ta cũng sẽ không bị đẩy vòng vòng đâu a."

Tầm mắt cô ta chuyển dời đến bát canh miến xương vịt trên mặt đất kia.

Cô đến nay đều nhớ rõ, khi Túc Cửu Từ nhìn về phía mình, ánh mắt kia mang theo trào phúng cùng khinh thường.

Tự nhiên, đối với bộ dáng hiện giờ của Túc Cửu Từ, một chút cũng không mắc lừa.

Thanh âm không biết như thế nào lại thay đổi.

Cô ta một tiếng lại một tiếng

"Chỉ cần cho ta thời gian, ta tin tưởng có thể làm cho thiếu gia trong lòng có ta.

Mà thiếu gia đối với ngươi.... giống như là đối đãi với một món đồ chơi yêu thích vậy.

Lúc thích tự nhiên cảm thấy chỗ nào cũng tốt, nhưng giống như là vừa rồi, bị chọc tức, cái món đồ chơi này, vẫn là bị bỏ đi."

Túc Cửu Từ cúi đầu, sắc mặt tái nhợt, môi càng mím càng chặt.

Hắn vẫn không nói chuyện.

Chỉ là ngồi ở chỗ đó, không nhúc nhích, giống như một bức tượng ở đằng kia.

Tần Tình Nguyệt thấy hắn một bộ dáng bị đả kích, cũng thu liễm ánh mắt công kích.

Nói

"Túc Cửu Từ tiên sinh, nếu đã ăn xong cơm, liền mau rời đi đi. Rốt cuộc quan hệ giữa ngài và Hồng Bang còn chưa tới nỗi thân mật khăng khít."

Nói xong, Tần Tình Nguyệt đi ra ngoài.

Ở trong lòng, cô ta đã chắc chắn tám chín phần mười.

Lời cô ta nói, có lẽ người khác nghe sẽ không có gì nghiêm trọng, nhưng mà cô ta biết, những lời đó tuyệt đối có thể khiến tâm Túc Cửu Từ đau đớn.

Khi Túc Cửu Từ nhìn về phía thiếu gia, ánh mắt kia nóng rực, còn có tâm tư độc chiếm bá đạo.

Chỉ cần liếc một cái, đều cảm thấy bỏng mắt.

Ở trong mắt Túc Cửu Từ, cô ta chính là một hạt cát.

Thiếu gia càng để ý cô, hạt cát này liền khiến hắn càng sinh đau.

Phần lớn cho rằng Túc Cửu Từ lăn lộn mù quáng, thế cho nên quyền chủ động phải ở trong tay hắn.

Nhưng mà sai rồi.

Quyền chủ động ở bên phía thiếu gia.

Nếu thiếu gia nguyện ý sủng, tự nhiên là thực tốt.

*****

Edit: Tinh Niệm

Nếu thiếu gia không muốn.... , sẽ như bây giờ vậy.

Túc Cửu Từ y chang một món đồ chơi bị vứt bỏ, chỉ có thể ngồi tại nơi đó không làm được gì.

Cho nên câu nói cuối cùng kia, là cố tình đâm đau Túc Cửu Từ.

Quá yêu, chính là không có đường lui, không có chủ quyền.

Thời gian một chút trôi qua.

Thái dương cũng dần dần rơi xuống, sắc trời gần hoàng hôn.

Tô Yên ngã vào trên ghế quý phi, nhắm mắt lại.

Chỉ chốc lát sau, Hồng Đậu chạy tới, cúi đầu nói

"Thiếu gia, Túc tiên sinh vẫn không dùng cơm."

Tô Yên nhấp môi một chút,

"Hắn không ăn, ta cũng không có cách nào."

Giọng nói nhàn nhạt, không có gì phập phồng.

Bộ dáng giống như không thèm để ý.

Chỉ là một lát sau, lại nói

"Đổi những đồ ăn đó đi, xem hắn ăn không."

Hồng Đậu hơi há mồm muốn nhắc nhở thiếu gia.

Đây đã là lần đổi thức ăn thứ ba rồi.

Túc tiên sinh hắn không ăn, vậy, vậy không phải đổi nhiều đổi ít thì vẫn là không ăn sao?

Hồng Đậu nhìn hai người này giận dỗi nhau.

Một người bên kia ngồi im như tượng, không nói một câu.

Một người nằm ở chỗ này nhắm mắt lại một bộ dáng "mắt không thấy tâm không phiền".

Hồng Đậu nhỏ giọng nói

"Thiếu gia, Túc tiên sinh hẳn là... một ngày đều chưa có ăn cơm đi? Ngài ấy hiện tại vẫn không ăn, nếu không... em đi đổi một ít đồ thanh đạm mang qua đó?"

Tô Yên nghe, mí mắt giật giật.

Trầm mặc thật lâu.

Ngay khi Hồng Đậu thấy thiếu gia nãy giờ không nói gì, tính toán lại đi đổi một bàn thức ăn thì thiếu gia đột nhiên mở mắt.

Cô từ trên ghế quý phi đứng lên.

Không nói chuyện, chỉ đi về phòng mình.

Hồng Đậu bị hành động đột nhiên của thiếu gia nhà mình làm cho hoảng sợ.

"Thiếu, thiếu gia??"

Một bên kêu, một bên đuổi theo.

Khi Tô Yên đi vào phòng.

Thấy Quân Vực cúi đầu ngồi ở chỗ đó, vẫn là tư thế trước khi cô đi.

Một bộ dáng bóng người cô độc, khổ sở không nói một lời.

Nhẹ nhàng đâm vào tim cô một chút.

Cô nhíu mày thật chặt.

Cỗ tức giận kia biến thành bực bội.

Cô không thích hắn như thế này.

Cũng không biết vì sao, chỉ là không thích.

Khi nhìn bộ dáng này của hắn, chính mình cũng sẽ khổ sở theo.

Loại tâm tư không thể hiểu được này khiến cô trở nên bực bội.

Khác với tâm tình khó chịu lúc ngày mưa.

Nó là một loại rối rắm muốn ôm hắn một cái lại muốn đánh hắn hai cái.

Tô Yên bước bước chân, đi đến trước mặt hắn.

Quân Vực ngẩng đầu, nhìn về phía cô, biểu tình có chút hoảng hốt.

Dường như qua thật lâu, hắn mới thấy rõ người đứng trước mắt là Tô Yên.

Sau đó lại cúi đầu, khóe môi nhợt nhạt cười, sắc mặt tái nhợt có vẻ suy yếu vô cùng.

Lông mi run rẩy một chút, thanh âm chậm rãi chậm rãi

"Là, muốn tới đuổi ta đi sao?"

Hắn đợi trong chốc lát, không chờ được đáp án.

Liền chậm rãi đứng dậy.

Thân thể quơ quơ, đỡ cái bàn mới dần dần ổn định thân hình.

Hắn vẫn cười nhợt nhạt như vậy, vô hại yếu ớt, nhưng lời nói ra lại làm người đau lòng

"Ta, liền đi trước."

Thanh âm rơi xuống, đã muốn đi ra cửa.

Một giây, hai giây, ba giây.

Tô Yên rốt cuộc vẫn kéo hắn lại.

Cô nhắm mắt, sau đó sức lực nắm chặt càng lúc càng lớn.

Kéo người về đúng chỗ lúc nãy, cường ngạnh bắt hắn ngồi xuống.

Tô Yên chạm chạm đồ ăn trên bàn, vẫn rất ấm áp.

Kéo qua một đĩa thức ăn thanh đạm.

Cô ngồi ở bên cạnh, ra tiếng hỏi

"Anh tự ăn, hay là muốn em đút?"

*****

Edit: Tinh Niệm

Quân Vực ngồi ở chỗ đó, chậm chạp không nói gì.

Tô Yên lấy đũa qua, duỗi tay gắp lên một ít rau xanh.

Đưa tới bên miệng hắn.

"Há mồm."

Quân Vực thành thành thật thật hé miệng.

Buông xuống mặt mày, không nhìn Tô Yên cái nào, nhưng mà lại ngoan ngoãn ăn.

Mới vừa ăn xong, tiếp đến lại là một đũa rau xanh.

Đút một ngụm lại một ngụm. Động tác thành thạo.

Tô Yên không biết nấu cơm.

Nhưng mà kỹ xảo đút cơm lại là rèn luyện mà thành.

Đút trong chốc lát, bưng nước trà còn ấm áp bên cạnh lên, đưa tới bên môi bảo hắn uống.

Chờ nửa giờ.

Qúa trình đút cơm yên tĩnh này, lấy một loại không khí quỷ dị bắt đầu, cũng lấy trầm mặc kết thúc.

Leng keng leng keng, chỉ có thể nghe được thanh âm chiếc đũa chạm vào chén.

Cho đến khi thấy hắn ăn được kha khá. Tô Yên liền ngừng lại.

Mà lúc này, sắc trời bên ngoài cũng đã đen hoàn toàn.

Cô ra tiếng,

"Hôm nay buổi tối ở chỗ này, hay là trở về?"

Quân Vực cúi đầu,

"Trở về đi."

Hắn thành thành thật thật trả lời.

Khó được thông minh. Tô Yên chớp chớp mắt, đại khái là không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy.

"Lý do?"

Quân Vực thân thể dừng một chút, sau đó ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Yên.

Đôi mắt đen nhánh, tất cả đều là cảm xúc cô xem không hiểu.

Cuối cùng, hắn nhợt nhạt cười, ánh đèn trong phòng làm sắc mặt tái nhợt của hắn lây dính một chút khí sắc

"Không thể được một tấc lại muốn tiến một thước a."

Nghe thanh âm kia khiến người đau thấu tim

"Cũng không thể, bởi vì em mềm lòng, liền ăn vạ ở nơi này không đi, vẫn là, phải tự mình hiểu lấy."

Hắn một câu một câu chậm rãi nói.

Tô Yên nghe, mày nhíu càng ngày càng chặt.

Trách không được nhìn bộ dáng hắn héo héo, hóa ra là suy nghĩ cái này?

Nhưng mà, hắn là loại người này sao?

Được một tấc lại muốn tiến một thước, tự mình hiểu lấy?

Nếu hắn biết tám chữ này, hai người bọn họ sao có thể gặp nhau??

Cô nhìn hắn, nửa ngày sau nói

"Là ai nói với anh cái này?"

Quân Vực trầm mặc.

Tô Yên thấy hắn im lặng đến sắp không nhịn được.

Người này, từ khi tỉnh dậy đã không thể hiểu được.

Cô đang nghĩ đến chuyện xảy ra trước khi ngủ.

Quân Vực hỏi

"Em yêu ta sao?"

Cô trầm mặc

Ánh mắt Quân Vực trong nháy mắt liền ảm đạm

"Tiểu Quai không yêu ta, có phải hay không?"

Cô trầm mặc.

Từ sau lúc đó, là đến khi tỉnh ngủ.

Yêu?

Không yêu??

Tô Yên suy nghĩ thật lâu.

Cuối cùng, cô nhìn bộ dáng kia của Quân Vực.

Kéo tay hắn lại.

"Anh nói yêu là gì?"

Cô đột ngột hỏi ra miệng.

Quân Vực ngẩng đầu, sửng sốt.

Tô Yên nhìn hắn, nhấp môi, chậm rì rì nói

"Em không phải là không trả lời anh, em chỉ không hiểu anh nói yêu là có ý gì."

Bởi vì không hiểu, cho nên không cách nào trả lời.

Sau đó, Tô Yên lại nói

"Nhưng mà, em thích ở bên anh. Với em mà nói, anh rất quan trọng. So với bất luận kẻ nào đều quan trọng hơn."

Cô không cách nào đưa ra hứa hẹn.

Có thể nói, chỉ có điều này.

Khi giọng nói cô rơi xuống, liền nhìn thấy trong ánh mắt đen nhánh kia của Quân Vực, mang theo ánh sáng nhìn cô.

Tình cảm nóng rực bị áp chế ở đáy mắt, phảng phất lại lại lần nữa bắt lửa bùng cháy lên.

Hắn hơi há mồm, có chút kích động nói

"Tiểu Quai"

Cuối cùng, cũng chỉ có thể khàn khàn kêu một tiếng Tiểu Quai.

Trong chốc lát, trên mặt ý cười càng lúc càng lớn.

Kìm chế không được, khóe môi hơi hơi cong lên.

Khác hẳn với bộ dạng làm người đau lòng lúc trước, giống như hai người khác nhau.

Sau đó, hắn đứng lên, ôm người vào trong ngực, trực tiếp đè ở trên bàn.

_____________

Ầy!!! Dự là hai hôm nữa sẽ hoàn vị diện này a.

Chúc các nàng ngủ ngon nhaaaa.

(〃∇)ノ^^^^ ミ ☆☆sweet dream!!☆☆彡


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-346)