Vay nóng Homecredit

Truyện:Nữ Thần Của Vương Tử - Chương 06

Nữ Thần Của Vương Tử
Trọn bộ 10 chương
Chương 06
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


"Con rốt cục cũng đã quay về......"

Giọng nói Lệ Trường Đông từ trong giường lớn truyền ra, tiếng vọng trong gian phòng lớn như vậy, nhưng nghe qua ôn hòa, tuy nhiên lại làm cho Phi Điểu Tường cả người không được tự nhiên.

Không, cảm giác không được tự nhiên này không phải là khi nhìn thấy Lệ Trường Đông mới xuất hiện, mà là vừa mới tiến vào căn phòng xa hoa kinh người này đã bắt đầu sinh ra.

Như một tòa hoàng cung của tư nhân, những căn phòng rộng lớn làm người khác không khỏi suýt xoa, không nghĩ tới cả tòa nhà kiến trúc lại xa hoa làm cho người ta càng ngạc nhiên hơn nữa.

Cô có chút muốn lùi bước, tuy rằng biết Lệ gia tất nhiên giàu có, nhưng giàu có tới mức này đã vượt xa tưởng tượng của cô, không khỏi, cô bỗng nhiên nhớ về căn phòng cũ rách kia của mình.

Cô thật hy vọng Lâm Thiên Túng sẽ đứng bên cạnh người cô, cái tên bộ dáng trời sụp cũng không để ý tự do thản nhiên kia đúng là người trước mắt cô cần nhất, nhưng Lệ Trường Đông nói chỉ muốn gặp một mình cô, bởi vậy anh bị giữ lại ở tiền sảnh, chỉ có một mình một cô tới phòng ngủ của Lệ Trường Đông.

Nghĩ đến Lâm Thiên Túng, trái tim cô lại đập nhanh vài nhịp, nụ hôn khó hiểu kia vẫn làm nhiễu loạn lòng cô, anh cũng không giải thích gì, vừa lạnh nhạt lại vô cùng hờ hững, hại cô xấu hổ cũng không dám hỏi nhiều, vạn nhất đây chỉ là động tác anh nhất thời cao hứng"vô nghĩa", mà cô lại truy vấn không phải chứng tỏ trong lòng mình có quỷ?

Nhưng anh là một người rất thích sạch sẽ, hành động tùy tiện hôn người khác này không phải thuộc loại hành động "vô tình" chứ? Nhớ rõ trước kia mới chạm vào anh một chút sắc mặt anh đã thay đổi, càng miễn bàn hành động miệng đối miệng này đối với anh mà nói nghiêm trọng tới mức nào......

Một khi đã như vậy, vì sao anh muốn hôn cô?

Cô nghĩ không ra, nhưng lại không thể ngăn cản mình ngừng suy nghĩ về nó......

Cô cứ như vậy không yên lòng theo Lão Kim đi vào phòng ngủ của Lệ Trường Đông, khi vừa vào cửa, cảm giác được bầu không khí quỷ dị lại trang nghiêm làm cô lạnh cả sống lưng.

Hít một hơi thật dài, làm dịu đi một chú cảm giác khẩn trương, cô chỉ có thể nặn ra những lời nói này: "Mẹ tôi...... Muốn tôi tới tìm ông......"

"Đến gần đây một chút, để cho ta nhìn mặt con." Lệ Trường Đông vươn tay gọi cô.

Cô chậm rãi tới gần mép giường lớn, thế này mới nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt Lệ Trường Đông.

Đối với một ông lão hơn tám mươi tuổi mà nói, bộ dáng ông xem như được chăm sóc rất tốt, cho dù cả người hơi gầy yếu, trên mặt cũng khắc dấu vết năm tháng tuổi già, nhưng cả người ông vẫn toát ra sức quyến rũ thâm trầm không nói được, có thể lúc tuổi còn trẻ ông nhất định là một chàng trai rất khôi ngô tuấn tú.

"Mẹ tôi muốn tôi mang theo chiếc vòng cổ tới tìm ông." cô lấy ra chiếc vòng cổ kim cương xinh đẹp.

"Vòng cổ...... Đúng vậy! Ta nhớ rõ nó......" Lệ Trường Đông nhận lấy vòng cổ, nhẹ giọng nói.

"Cái đó......" cô không biết nên nói cái gì.

"Con rất giống mẹ con." Lệ Trường Đông nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú của cô.

"Vâng." cô bị ông nhìn cảm thấy không được tự nhiên.

"Hai mươi năm nay, con và mẹ con sống thế nào?"

"Khá lắm."

"Mẹ con đâu? Cô ấy cũng khá lắm sao?"

Cô sửng sốt một chút, rốt cuộc nhịn không được nghi hoặc trong lòng, lập tức hỏi: "Xin hỏi...... Mẹ tôi thật sự làm chuyện có lỗi với Lệ gia các người sao?"

"Không, cô ấy không có lỗi với Lệ gia, là ta có lỗi với cô ấy......" Lệ Trường Đông thở dài một hơi.

Cô khó hiểu nhíu mày, tại sao ông ấy nói khác với Lệ Bá Ngôn?

"Lão gia." Lão Kim rất nhanh thấp giọng kêu một tiếng, dường như muốn ngăn ông nói tiếp.

"Nếu mẹ tôi không có lỗi với các người, vậy phiền các người đừng đuổi giết tôi nữa? Tôi chỉ muốn ở Nhật Bản cố gắng sống, các người đừng tìm tôi gây phiền phức, có thể chứ?" cô nói ý kiến của mình, một lòng chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi cơn ác mộng khó tin này.

"Con yên tâm, chỉ cần con kế thừa vị trí đứng đầu của tập đoàn Đông Hà, bọn Bá Ngôn cũng không dám rat ay với con nữa." Lệ Trường Đông mỉm cười.

"Hả? Ông...... Ông vừa nói cái gì?" Cô kinh ngạc trừng mắt nhìn ông.

"Kỳ thật, cho dù con không đến, ta cũng sẽ cho người đi đón con, bởi vì ta chuẩn bị đem toàn bộ tập đoàn Đông Hà giao cho con."

"Mẹ ơi! Giao cho tôi? Vì sao? Tôi cũng không phải người của Lệ gia các ông!" Cô luống cuống hô to.

"Ai nói con không phải?" Ông chau mày.

Cô ngẩn ra, bật thốt lên hỏi:" Chẳng lẽ...... Ba tôi thật sự là...... Con thứ ba của ông sao? Nhưng là Lệ Bá Ngôn nói ông ấy không thể sinh con......"

Lệ Trường Đông sắc mặt buồn bã, trầm mặc vài giây, mới nói: "Tóm lại, con là người của Lệ gia, vô cùng chính xác."

"Vì sao ông có thể cho rằng tôi là người của Lệ gia? Chẳng lẽ...... Ông có biết cha tôi là ai sao? Phải không? Ông ấy rốt cuộc là ai?" Cô hồ nghi nhìn ông, kinh run sợ hỏi.

"Đúng, ta biết ông ta, ông là......" Lệ Trường Đông nhìn chằm chằm cô, tựa dường như muốn nói cho cô biết, nhưng Lão Kim lại lập tức cắt đứt lời ông.

"Lão gia, hiện tại việc quan trọng nhất là kiểm tra năng lực của tiểu thư." Lão Kim nhắc nhở nói.

Lệ Trường Đông nhìn Lão Kim liếc mắt một cái, mới nói:" Ông nói đúng, Lão Kim, đi đem 『 Thần chi nhãn 』 lấy ra đây."

Phi Điểu Tường ngơ ngác nghe bọn họ nói chuyện, khó hiểu nhìn Lão Kim đi đến giá sách, đeo lên bao tay màu trắng, từ trong một chiếc hộp lấy ra viên đá màu đen có khắc đôi mắt không quá lớn đặt trong lòng bàn tay, nâng đến trước mặt cô.

"Đây là cái gì?" cô tò mò hỏi.

"Đây là bảo vật gia truyền của Lệ gia nhà chúng ta, mỗi đời cũng sẽ có một người con gái của Lệ gia làm nó tỉnh lại." Lệ Trường Đông giải thích nói.

"Tại sao lại đưa cho tôi nhìn?" Cô không hiểu.

"Bởi vì ta tin con chính là thế hệ 『Nữ Thần 』tiếp theo." Lệ Trường Đông nhìn cô nói.

"『Nữ Thần 』? Cái gì là 『Nữ Thần 』?" Cô buồn bực chau mày.

"Lão Kim, nói cho nó hiểu." Lệ Trường Đông ra lệnh nói.

"『Nữ Thần 』 là nhân vật quan trọng để duy trì gia nghiệp của Lệ gia, Lệ gia phát triển cơ nghiệp từ Malaysia, lấy việc khai thác quặng làm chủ nghiệp, đến nay đã truyền vài đời, năm đó tổ tiên nhà ta khi thai khác quặng đã tìm được viên 『 Thần chi nhãn 』này, lại được cao nhân chỉ điểm, viên bảo thạch này có năng lực kì lạ liền có thể trở thành vật trợ lực cho sản nghiệp của Lệ gia, nhưng nó có quyền lựa chọn chủ nhân của mình, chỉ có chủ nhân chân chính mới có thể làm nó mở mắt." Lão Kim nghiêm túc kể rõ.

"Mở mắt?" Cô nghe được cảm thấy sửng sốt.

"Đúng vậy, nó chỉ chọn chủ nhân là nữ, mỗi tiểu thư của Lệ gia sau khi sinh ra đều đã chạm vào nó, nhưng chỉ khi được nó chọn là chủ nhân mới có thể xuất hiện năng lực tiên đoán."

"Tiên đoán? Tiên đoán cái gì?" Cô tò mò truy vấn.

"Mạch khoáng."

"Mạch khoáng?"

"Đúng, chính xác là tiên đoán lượng khoáng thạch chúng ta phải khai thác là bao nhiêu, có đáng giá để đầu tư khai thác hay không." Lệ Trường Đông tiếp lời nói.

Mặt cô sắc khẽ thay đổi, bỗng nhiên nhớ tới lời nói của Lâm Thiên Túng, tập đoàn Đông Hà mỗi lần đầu tư khai thác quặng chưa bao giờ thất bại, khi đó cô còn cười nói bọn họ hình như có siêu năng lực......

Không thể nào? Lệ gia thật sự siêu năng lực này?

Cô càng nghĩ càng kinh dị, không nhịn được nhìn chằm chằm viên đá có đôi mắt đen xì kia.

"Ông nói là...... Viên đá này...... Sẽ nói với các ông chỗ nào có khoáng sản?" Cô khó tin hỏi lại.

"Đúng vậy." Lão Kim gật đầu.

"Chuyện này...... Điều này sao có thể...... Chuyện này –" Cô cảm thấy có chút buồn cười, nhưng vừa ngẩng đầu thấy Lệ Trường Đông cùng Lão Kim vô cùng nghiêm túc, nụ cười lập tức bị thu hồi.

"Tập đoàn Đông Hà dựa vào viên 『 Thần chi nhãn 』này, giàu vài đời, con không thể xem thường nó." Lệ Trường Đông giọng nói hơi trách cứ.

"Thực xin lỗi, tôi chỉ là cảm thấy hơi khó tin......" Cô xấu hổ nhận lỗi.

"Chờ chút nữa con sẽ tin vào năng lực của nó, khi nó chọn con làm chủ nhân mới, nó sẽ tỉnh lại." Lệ Trường Đông nói tiếp.

"Chủ nhân mới?"

"ố gẠChính là con." Lệ Trường Đông vươn ngón trỏ, chỉ vào cô.

"Không...... Làm sao có thể là tôi? Các ông không phải nhầm rồi......" Cô vội vàng xua tay phủ nhận.

"Lão Kim." Lệ Trường Đông không để ý tới cô, trực tiếp hướng Lão Kim ý bảo.

"Dà." Lão Kim lên tiếng, đem viên đá đen bỏ vào trong tay Phi Điểu Tường.

"Này này này, ông làm cái gì vậy?" cô kinh ngạc gắt nhỏ, viên đá trong lòng bàn tay cô còn nặng hơn so với cô nghĩ, nặng trịch nằm trên tay cô, có cảm giác lạnh như băng.

"Đừng khẩn trương, lão gia đang thử xem tiểu thư có phải 『Nữ Thần 』hay không, nếu đúng vậy nói, trung tâm viên đá se mở mắt ra." Lão Kim thuyết minh.

"Thật sao? Nhưng...... Các ông nhìn xem, nó căn bản không có động tĩnh gì! Có thể thấy được tôi không phải 『Nữ Thần 』, mau lấy nó lại đi......" cô bối rối nhìn viên đá không có chút biến hóa gì trên tay, cô đưa tay muốn đưa nó trả lại cho Lão Kim.

Nhưng là, đúng lúc này, một luồng khí lạnh từ lòng bàn tay truyền tới ngực cô, cô nhịn không được sợ run cả người, toàn thân như là bị sét đánh, tất cả lỗ chân lông đều mở ra, trên làn da của cô sinh ra cảm giác hơi đau, giống như có cái gì đang từ trong lỗ chân lông của cô tràn ra ngoài......

"Nó mở mắt rồi!" Lão Kim kinh hô.

Cô cúi đầu vừa thấy, trong lòng bàn tay vị trí mắt trung tâm đang phát ra một ánh sáng nhỏ màu vàng, sau đó, hào quang càng lúc càng lớn, tạo thành một hình tròn lớn như trên đồng tiền, hình như là đồng tử, vừa vặn phối hợp màu đen của tảng đá tạo thành "mắt "!

Một viên đá kỳ lạ lại mơ hồ nhưng lại là thần mắt ẩn chứa năng lực!

Cô kinh ngạc thở gấp, trừng mắt nhìn viên "Thần chi nhãn" kia, toàn thân bắt đầu run run, dường như sẽ bị đồng tử rực rỡ kia hút đi linh hồn......ọ

"Con quả nhiên chính là 『Nữ Thần 』! Cho nên 『 Thần chi nhãn 』 mới có thể chọn con." Lệ Trường Đông vui sướng nói.

"Tôi......" Cô vừa khủng hoảng lại bất an ngẩng đầu, trong đầu hỗn loạn không thôi, không biết nên nói cái gì bây giờ.

Một tuần trước cô vẫn là một cô gái nỗ lực kiếm tiền nuôi thân ở Nhật Bản, một tuần sau cô lại ở Newyork biến thành "Nữ Thần"? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Cuộc sống của cô có vấn đề gì sao?

"Đừng sợ, Tiểu Tường, điều này chứng tỏ con là phần tử của Lệ gia, con phải trở lại Lệ gia, nhận thức tổ tiên." Lệ Trường Đông dịu giọng trấn an cô.

Trở lại Lệ gia? Ở nơi xa lạ này? Cùng đám người không quen biết này ở chung?

Cô kinh ngạc ngẩn người, ở chỗ sâu trong lòng dần dần dâng lên một cảm giác bài xích cùng kháng cự.

Không! Cô muốn trở về Nhật Bản, muốn trở lại cuộc sống của chính mình, ở Nhật Bản cô rất tự do tự tại, Phi Điểu Tường không lo không nghĩ mới chính là cô.

Cô không phải "Nữ Thần"! Cô không phải!

"Chúc mừng lão gia, chúc mừng tiểu thư, hai người chẳng những người nhà đoàn viên, còn tìm được tân 『Nữ Thần 』, thật sự là quá tốt." Lão Kim cười nói.

"Đúng vậy, Lão Kim, sắp xếp cho tiểu thư một phòng nghỉ, để cho cô ở đó, hơn nữa bắt tay chuẩn bị cuộc họp gia đình, ta muốn giới thiệu Tiểu Tường với toàn tộc." Cảm xúc vui sướng làm cho Lệ Trường Đông cả người tinh thần phấn chấn, ông vui mừng mà hướng Lão Kim chỉ thị công việc.

"Dạ tôi lập tức đi làm ngay." Lão Kim nói xong sẽ lui ra.

"Chờ một chút!" Cô xoay người gọi.

Lệ Trường Đông cùng Lão Kim đều sửng sốt một chút, nhìn cô.

"Làm sao vậy?"

"Tôi...... Tôi không nghĩ sẽ ở lại đây." Cô đi đến bên giường, đem "Thần chi nhãn "đặt lên giường.

Viên đá đen kia vừa rời khỏi tay cô, đôi mắt có đồng tử màu vàng liền lập tức biến mất, trở về dáng vẻ đen kịt nguyên bản.

"Con nói cái gì?" Lệ Trường Đông biến sắc.

"Tôi không thể làm......cái...... 『Nữ Thần 』, bởi vì tôi không thể chấp nhận chuyện này, ở trong lòng tôi, tôi vẫn là Phi Điểu Tường, không phải người của Lệ gia." Cô lộ ra vẻ mặt khó khăn.

"Đến bây giờ con còn dám nói mình không phải người của Lệ gia? Chính con đã làm cho 『 Thần chi nhãn 』mở mắt!" Lệ Trường Đông tức giận.

"Chuyện đó có lẽ chỉ là trùng hợp." Cô chỉ có thể hy vọng như vậy, hy vọng mọi chuyện chỉ là trùng hợp.

"Trùng hợp? Chuyện này tuyệt đối không thể là trùng hợp, đây là định mệnh, là sự thật không thể thay đổi được, cũng là gia quy do Lệ tộc trưởng đặt ra, ai làm cho 『 Thần chi nhãn 』mở mắt, người đó sẽ kế thừa gia nghiệp, không có ngoại lệ." Lệ Trường Đông khuôn mặt tức giận nói.

"Nhưng là, chuyện đó không liên quan đến dự định ban đầu của tôi, tôi đến đây chỉ vì muốn biết nguyên nhân tại sao mình bị đuổi giết, hơn nữa theo di ngôn của mẹ tôi tới gặp ông, tôi cũng không định sẽ ở lại, sau khi kết thúc mọi chuyện, Lâm Thiên Túng đang chờ tôi, chúng tôi sẽ cùng nhau về Nhật Bản......" Ánh mắt của cô rời về phía cửa lớn, có chút chờ không kịp muốn về bên cạnh Lâm Thiên Túng, chỉ có khi ở cạnh anh, cô mới không cảm thấy bất an như thế.

"Con muốn bỏđi cùng tên tiểu tử kia?" Lệ Trường Đông giận dữ hỏi.

"Đúng, tôi muốn đi với anh ấy." Cô chắc chắc nói.

"Chuyện đó là không thể." Lệ Trường Đông lạnh lùng nói.

"Vì sao?" Nhìn khuôn mặt xanh mét của ông, trong lòng cô có dự cảm không tốt.

"Người được『 Thần chi nhãn 』chọn sẽ trở thành『Nữ Thần 』, cả cuộc đời phải cống hiến cho tập đoàn Đông Hà, nếu con là người được chọn, sẽ không thể rời khỏi Lệ gia, cũng không thể cùng ở với đàn ông, đây là trách nhiệm và quy định mà 『Nữ Thần 』phải tuân theo." Ông giọng nói kinh động.

"Ông có ý gì?" Cô lo sợ nghi hoặc hỏi.

"Người sau khi được chọn là『Nữ Thần 』sẽ phải ở lại Lệ gia, không thể kết hôn, không thể tự ý ra ngoài, người sẽ trở thành trụ cột của tập đoàn Đông Hà, năng lực của người sẽ được bảo vệ, cho nên đa số 『Nữ Thần 』 đều có một nhóm vệ sĩ bảo vệ, cho đến khi cô chết." Lão Kim bổ sung nói.

"Mẹ ơi! Sao có thể có chuyện đó được? Chuyện...... Này không phải giống như sẽ bị nhốt!" Cô nghe xong da đầu run lên, kinh sợ kêu lên.

"Con không biết trên thương trường có bao nhiêu kẻ mơ ước có được thành công như chúng ta sao, gần đây cũng có không ít kẻ đối với quặng thạch có hứng thú, như là『 Tường Hòa Hội Quán 』thần bí, còn có bọn hắc đạo nhân mã, tất cả bọn họ đều mơ ước sản nghiệp nhà chúng ta, còn vọng tưởng chiếm lấy một chân, nếu bọn họ biết con là vũ khí bí mật của chúng ta, còn biết con có được năng lực đoán trước mạch ngầm khoáng sản, tuyệt đối sẽ không tha cho con, vì vậy chúng ta sẽ luôn bảo vệ con, vĩnh viễn khiến con được an toàn." Lệ Trường Đông nói năng mềm mại, thuyết phục cô đi vào khuôn ổ.

"Tiểu thư, dù sao cô cũng nên suy nghĩ cho gia tộc Lệ gia chúng ta, sống ở đây, cô sẽ được hưởng mọi vinh hoa phú quý, sẽ không vì tiền mà phải hao tổn tâm trí, mà phải sống hối hả, cô sẽ được mọi người trong gia tộc yêu quý, trở thành người được mọi người trong tộc tôn kính......" Lão Kim cũng tiến lên thuyết phục.

"Chuyện ấy tôi không cần! Tôi không cần vinh hoa phú quý, cũng không cần người khác kính yêu hay ngưỡng mộ, tôi chỉ muốn cuộc sống của mình được tự do!" Cô lùi về sau một bước, lớn tiếng nói ra suy nghĩ trong lòng.

"Con......" Lệ Trường Đông không nghĩ tới cô sẽ ngoan cố như vậy.

"Tôi không nên tới đây, mọi chuyện đều khó hiểu làm cho người ta đau đầu, các ông cũng giống như vậy, vô cùng khó hiểu!" Cô cảnh giác trừng mắt nhìn Lệ Trường Đông cùng Lão Kim một cái, vừa nói xong cô liền xoay người lao ra khỏi phòng ngủ.

Giờ phút này, cô thầm nghĩ muốn lập tức đi khỏi nơi quỷ quái này, ở lại đây nhiều hơn một giây cô nhất định sẽ hít thở không thông mà chết mất.

Lệ Trường Đông sắc mặt âm giận, trầm lạnh nói:" Lão Kim, đừng để nó chạy."

"Dạ, xin lão gia yên tâm, tiểu thư sẽ không đi được." Lão Kim tuyệt đối không sốt ruột, ấn cái nút xong, mới chậm rãi đi ra ngoài.

Phi Điểu Tường sau khi chạy ra khỏi phòng ngủ, những tưởng lập tức sẽ xuống lầu, nhưng tòa nhà này giống như mê cung vậy, cô không thể tìm được đường xuống lầu.

"Mẹ ơi, tòa nhà này không phải quá lớn rồi sao?" Cô hổn hển tìm đường xuống, cả người toát ra mồ hôi lạnh.

Nói cái gì "Nữ Thần" có bao nhiêu lợi hại, bao nhiêu được người khác yêu quý, nhiều nhất chỉ là một con rối, cô sẽ không ngốc nghếch ở lại nơi này để người khác định doạt cuộc sống của mình, không có tiền, cô đã nghĩ ra cách để kiếm tiền, ít nhất cô có thể không bị ép buộc, bọn họ những người đó không biết, sống mà phải bôn ba cũng là một minh chứng, chứng minh chính mình còn sống, vì bản thân mình mà sống.

Đi qua một cái cổng hình vòm, cô rốt cục cũng thấy được cầu thang, không chút do dự cô liền chạy như điên đi xuống, nhưng xuống đến lầu một, lại không thể phân biệt được rõ phương hướng nữa.

"Bực mình! Rốt cuộc phải đi như nào mới đúng?"

Cô khẽ cắn môi, lo lắng xông loạn, đột nhiên, một cánh cửa mở ra, Lão Kim xuất hiện rõ rang trước mặt cô.

"Hả?" Cô kinh hô một tiếng rồi quay người bỏ chạy.

"Tiểu thư, nếu không có tôi dẫn đường cô chắc chắn sẽ không ra được." Lão Kim gọi cô lại.

Cô dừng bước lại, tức giận xoay người."Vậy ông mau đưa tôi ra ngoài! Bạn tôi còn đang chờ tôi......"

"Nếu cô thật sự suy nghĩ cho vị tiên sinh kia, cũng đừng chống lại lời lão gia, ngoan ngoãn ở lại đây đi!" Lão Kim tế nhị nói.

"Ông có ý gì?" Sắc mặt cô khẽ thay đổi.

"Cô hãy xem đi!" Lão Kim mở di động ra, đi đến trước mặt cô giao cho cô.

Cô vừa thấy video trên màn hình di động liền lập tức ngây dại, trong video là tình huống đang xảy ra ở đại sảnh, Lâm Thiên Túng ngồi trên ghế sofa, bốn gã vệ sĩ hung hãn đang cầm súng nhằm bắn anh, dường như chỉ chờ có người ra lệnh một tiếng sẽ đưa anh vào chỗ chết.

"Ông...... Các ông định làm gì?" Cô khiếp sợ hét lên.

"Anh ta sẽ trở thành chướng ngại vật của 『Nữ Thần 』, lão gia không hy vọng anh ta gây trở ngại cho cô nên đã hạ lệnh giết anh." Lão Kim hừ nói.

"Các ông sao có thể làm như vậy? Làm sao có thể......" Cô quả thực tức điên rồi, lần này tới Newyork căn bản chính là tự chui đầu vào lưới.

"Chỉ cần cô ở lại Lệ gia, chúng tôi sẽ để anh ta bình an rời đi." Lão Kim thực rõ ràng là đang uy hiếp cô.

"Ông......" Cô đã hiểu, bọn họ lợi dụng Lâm Thiên Túng đến bức cô, anh vừa vặn trở thành con tin của họ.

"Mỗi tiểu thư của Lệ gia từ nhỏ đã hy vọng có thể trở thành "Nữ Thần" việc đó là ước mơ của họ, nhưng chỉ có cô may mắn lại được 『 Thần chi nhãn 』chọn làm chủ nhân, đó là một việc vinh quang cỡ nào, tôi không hiểu vì sao cô nhất định từ chối." Lão Kim thật sự không thể lý giải suy nghĩ của cô.

"Tôi mới không hiểu các ông đang suy nghĩ cái gì, vận mệnh gia tộc đều bị một viên đá nắm giữ, đối với các ông mà nói quan trọng nhất không phải "Nữ Thần" mà là tảng đá kia." cô tức giận lên án.

"Cách nói chuyện của tiểu thư như vậy là không tôn trọng 『 Thần chi nhãn 』......" Lão Kim vẻ mặt biến sắc trách móc nặng nề.

"Đủ rồi! Ông mau bảo những người đó buông Lâm Thiên Túng ra!" Cô căm giận nói.

"Thật xin lỗi, chúng tôi không thể cô tiếp xúc cùng chàng trai kia, nếu cô cứ ngoan cố, chúng tôi đành phải giết anh ta". Lão Kim lạnh lùng nói.

"Không được!" cô thở dốc vì kinh ngạc, sợ hãi, cô nghe được hiểu rõ, Lão Kim đang rất nghiêm túc.

"Chỉ cần cô gật đầu, tôi sẽ để anh ta sống sót rời đi, nếu không nghe lời, cô chỉ thể tận mắt nhìn thấy anh chết. Cô thích anh ta như vậy, chắc hẳn không hy vọng anh ta vì cô mà chết chứ?" Lão Kim lạnh lùng nói.

"Ông......" cô trừng mắt nhìn ông, nín thở không nói gì.

Có rõ rang như vậy sao? Cô thích Lâm Thiên Túng, thế nhưng lập tức đã bị người khác nhìn thấu, nếu ngay cả Lão Kim cũng phát hiện, vậy Lâm Thiên Túng biết không?

Anh biết cô thích anh sao?

Tuy rằng cô luôn cùng anh cãi nhau ầm ĩ, không thể kiềm chế tranh cãi, nhưng là cô hiểu rất rõ chính mình đã bị anh hấp dẫn thật sâu, khôn chỉ là bởi Lâm Thiên Túng dáng vẻ bề ngoài tuấn mỹ, còn tính cách thiếu gia của anh làm cho người ta vừa bực mình vừa buồn cười, cùng với trí thông minh sâu không lường trước được, thân thủ lại vô cùng nhanh nhẹn ......

Có thể gặp gỡ bất ngờ với bạch mã vương tử là ước mơ thầm kín của mỗi cô gái, cô cũng đã từng có ước mơ ấy, nay, vương tử thật sự đã xuất hiện, hơn nữa còn luôn ở bên cô, lại nhiều lần ra tay cứu cô, đối mặt với chàng trai như vậy liệu ai có thể không tâm động?

Chính là, tình yêu này cô cũng chỉ có thể lặng lẽ giấu ở trong lòng, bởi vì ngay từ đầu cô liền hiểu được, Lâm Thiên Túng chỉ khách qua đường trong cuộc sống của cô, vương tử này chỉ là tạm thời dừng lại, cũng không phải vì cô mà đến......

Cũng bởi vì như thế, cô tuyệt đối không thể để cô liên lụy tới anh, anh đồng ý cùng cô đi Newyork cô đã thực rất cảm kích, kế tiếp là vấn đề của bản thân cô, cô phải nghĩ cách để anh bình an rời đi mới được.

"Nhóm vệ sĩ đang đợi mệnh lệnh của tôi, tiểu thư." Lão Kim cũng đợi quyết định của cô.

Cô nhìn chằm chằm màn hình di động, Lâm Thiên Túng vẫn thoải mái ngồi trên sofa, dường như không đem bốn khẩu súng kia đặt trong mắt, thái độ thong dong tao nhã dù núi thái sơn sập xuống cũng không đổi sắc mặt, thấy vậy cô vừa lo lắng lại khâm phục.

Trước đây cô đã từng hoài nghi, người này không phải thiếu căn cân chính là quá tự phụ, nếu không, chính là người một chút cũng không quan tâm tới việc sống chết......

Nếu anh không để ý, thì cô để ý! Cô hy vọng anh có thể sống lâu trăm tuổi, hy vọng anh có thể bình yên trở lại Thượng Hải, cho dù sau này sẽ không còn được gặp lại anh cũng không sao, cô chỉ cần anh có thể sống......

"Tôi sẽ ở lại, các ông mau thả anh ấy đi......" Cô chán nản nói.

"Dạ." Lão Kim mỉm cười, cầm lấy bộ đàm lien lạc, hạ lệnh với đám võ sĩ: "Dừng tay."

Từ trên màn hình di động, cô nhìn thấy đám võ sĩ thu lại súng, nhưng Lâm Thiên Túng cũng không động đậy, chỉ là ngẩng đầu nhắm ngay ống kính máy quay nói vài câu.

"Sao lại thế này?" Lão Kim lấy bộ đàm hỏi.

"Anh ta nói muốn gặp được tiểu thư thì mới đi." Nhóm vệ sĩ báo cáo nói.

"Tên tiểu tử này thật to gan?Tha cho hắn một con đường sống hắn lại dám không đi?" Lão Kim tức giận nói.

Cô nhìn chằm chằm máy quay, ngực bị cảm xúc không ngừng chiếm hết, nhịn không được khẩn cầu nói:" Để cho tôi gặp anh ấy đi!"

"Việc này sao có thể......"

"Tôi sẽ không lộn xộn, tôi chỉ muốn nói lời tạm biệt với anh ấy......" Cô vội vàng nói.

"Việc này......" Lão Kim hơi do dự.

"Anh ấy đang lo lắng cho tôi, tôi chỉ cần lộ mặt anh ấy sẽ đi."

"Được rồi! Tôi sẽ để tiểu thư gặp anh ta lần cuối cùng." Lão Kim dàn xếp địa điểm rồi gật đầu, dẫn cô đi phía trước phương đại sảnh đi đến.

Thấy anh một lần cuối cùng......

Những lời này làm cho lòng của cô hơi hơi đau đớn, không khỏi cảm thấy sầu não.

Cô không nghĩ tới sẽ cùng anh nói lời từ biệt như vậy, bây giờ hồi tưởng thời gian hai người ở chung thật vui vẻ như trên thiên đường, sớm biết rằng mọi chuyện như vậy cô sẽ không đến Newyork...... Sớm biết lời......

Theo Lão Kim rẽ trái phải mấy lần, cô rốt cục cũng vào được đại sảnh, Lâm Thiên Túng vừa nhìn thấy đến cô liền từ sofa đứng lên, đi đến trước mặt cô, đôi mắt tinh tế nhìn chằm chằm cô.

"Sao vậy? Em có khỏe không?" Anh cố ý hỏi.

Phi Điểu Tường mới đi vào không lâu, lại có một đám võ sĩ cầm súng uy hiếp anh, khi đó anh biết đã có chuyện xảy ra, tuy vậy anh tin tưởng Lệ Trường Đông hẳn là sẽ không làm tổn thương Phi Điểu Tường, điều duy nhất làm anh chú ý, là bọn họ không cho anh gặp cô và bắt anh rời đi, chuyện này có chút kì lạ.

Cho dù cô muốn ở lại, căn cứ vào lễ phép cũng nên tới nói với anh một câu?

Phi Điểu Tường nhìn anh, thiếu chút nữa muốn mở miệng cầu cứu viện, mong anh mang theo cô chạy ra khỏi lồng giam này, mang cô rời xa gia tộc kì quái này, mang cô trở lại thế giới vốn có của cô.

Nhưng là, Lão Kim cùng bốn gã võ vệ đang gắt gao nhìn chằm chằm cô, cô cái gì cũng không thể nói, chỉ có thể nắm chặt tay, liều mình nặn ra tiếng nói tràn đầy chua xót nơi cổ họng.

"Em...... Không có việc gì."

"Thật không?" Anh không hề chớp mắt nhìn cô.

"Em muốn ở lại, cho nên, không thể cùng về với anh." Cô cứng ngắc như tượng xác nhận.

"Thật sự sao?"

"Chỗ này...... Còn vài đô la mỹ, anh cầm theo, dùng nó mua vé máy bay trở về đi! Không, tốt nhất anh hãy mua vé chuyến về Thượng Hải, anh mau chóng về nhà đi, đừng đi lung tung nữa, người nhà của anh có lẽ đang tìm anh khắp nơi." Cô tránh ánh mắt anh, từ trong túi lấy ra vài ngàn đô la mỹ, nhét vào tay anh.

Anh tiếp nhận tiền, không mở lời.

"Cám ơn anh đã đưa em đến đây, Lệ Trường Đông quả nhiên là người nhà của em, ông ấy sẽ chăm sóc em, vì vậy, em sẽ không quay lại căn phòng rách nát ở Nhật Bản nữa." cô giả vờ vui mừng, khuôn mặt tươi cười.

"Thật sao?"

Cô nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của anh, lâu sau mới nói lời tạm biệt.

"Vậy...... Anh đi đi! Chúng ta có lẽ sẽ không bao giờ có thể gặp mặt nữa......"

"Đúng vậy! ĐẠkhái cũng không có cơ hội gặp lại." Anh thản nhiên nói.

Nghe anh nói như vậy, nước mắt của cô dường như muốn rơi xuống, cô chỉ có thể cúi đầu, ở trong lòng yên lặng nhớ kỹ –

Đừng, vương tử của em, em sẽ vĩnh viễn nhớ về anh......

"Được rồi, tiểu thư nhà chúng tôi phải nghỉ ngơi, anh đi được rồi." Lão Kim nhíu nhíu mày, không khách khí nói.

Lâm Thiên Túng không nói thêm nữa cái gì, tiêu sái xoay người, chuẩn bị rời đi.

Cô mãnh liệt ngẩng đầu nhìn bóng dáng tuấn tú của anh, kìm lòng không được đi về phía trước vài bước, nhưng Lão Kim rất nhanh giữ chặt tay cô, ánh mắt nghiêm khắc trừng cô.

Lúc này, Lâm Thiên Túng đột nhiên quay đầu, tay đút vào túi, nói với cô: "Đúng rồi, vật này của em ở chỗ anh......"

"Hả? Cái gì vậy?" Cô ngẩn người.

Anh đi thong thả đến trước mặt cô, thủ từ trong túi lấy ra, giao cho cô.

Cô mở lòng bàn tay, đang buồn bực đó là vật gì, anh liền xoay mình cánh tay cô bị anh nắm chặt, dùng sức đẩy, cả người lùi về phía sau, vừa vặn đem nhắm mắt theo đuôi áp đảo Lão Kim đứng ngay sau cô.

Một tíc tắc sau, cô phút chốc hiểu được dụng ý của Lâm Thiên Túng, chân trái nâng lên, lấy thủ pháp nhu đạo cô am hiểu nhất xoay ngược cánh tay Lão Kim, chế trụ ông.

"Tiểu thư! Cô làm cái gì vậy?" Lão Kim giận giữ kêu lên.

Sự thay đổi này làm mỗi người đứng đây hoảng sợ, giây tiếp theo, Lâm Thiên Túng nhảy về sau, giương chân dài về sau, đá vào bộ hạ một gã vệ sĩ, thừa cơ cướp lấy súng trong tay đối phương, một ngón tay quay súng, cầm súng, anh trực tiếp nổ súng với bốn tên vệ sĩ.

"Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!"

Nhát súng này vừa nhanh vừa chuẩn, trực tiếp trúng vào tay cả bọn, ba gã vệ sĩ kia căn bản không kịp bắn, tay phải liền tất cả bị bắn trúng, đau đến mức không cầm được súng, lớn tiếng kêu đau.

"A..... –"

Trong khoảnh khắc, tình thế xoay chuyển, Lâm Thiên Túng nhặt lên một khẩu súng khác, đến gần Lão Kim.

"Tiểu thư! Mau thả tôi ra, tên tiểu tử này rất nguy hiểm......" Lão Kim hét to.

"Thực ồn ào!" Lâm Thiên Túng lông mày nhăn lại, không nói hai lời lấy súng đánh Lão Kim bất tỉnh.

Phi Điểu Tường không nghĩ tới mọi chuyện sẽ biến thành như vậy, có chút thất thần.

"Chúng ta đi thôi!" Lâm Thiên Túng một tay kéo lấy tay cô.

"Hả?" Cô ngây ngốc nhìn anh.

"Phát ngốc cái gì? Em không phải muốn anh cứu em thoát khỏi đây sao?" Anh búng trán cô một cái.

"Làm sao anh biết?" Cô ngây ngốc.

"Muốn biết nhìn mặt em là hiểu rõ." Anh hừ nhẹ một tiếng.

Cô hốc mắt đỏ lên, cảm động không biết nên nói cái gì.

Lúc này, chuông báo động cả tỏa nhà cao cấp vang lên mãnh liệt, Lâm Thiên Túng cầm chặt tay cô, lao ra khỏi cửa, đến thẳng gara, người trông coi gara còn chưa kịp phản ứng đã bị anh đánh ngã, anh lấy một chiếc xe hơi, tốc độ như gió lốc, chạy qua sân nhà rộng lớn, cuối cùng hướng chiếc cửa lớn đang chuẩn bị đóng kín trực tiếp phi thẳng tới.

"Anh muốn làm gì? Anh làm gì vậy?" Phi Điểu Tường sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hai mắt đăm đăm nhìn anh.

"Ngồi chắc vào." Rốt cuộc anh cũng thả chân ga, tăng tốc đi về phía trước.

"AAA! Chết chắc rồi! Không qua được!" Phi Điểu Tường hoảng sợ nhắm mắt thét chói tai.

Anh chăm chú nắm chặt tay lái, nhìn chằm chằm chiếc cửa sắp đóng kia, chiếc xe dưới sự điều khiển của anh chiếc xe giống như phi tên, nháy mắt vượt ra khỏi chiếc cửa điện tử đang chuẩn bị đóng kia, xoẹt qua một cánh cửa, tạo ra một trận tia lửa, chiếc xe thoát ra khỏi tòa nhà Lệ gia.

Phi Điểu Tường vẫn nhắm chặt hai mắt, không dám mở, miệng còn không ngừng nhớ kỹ: "Thượng đế! Jehovah! Chủ Jesus Christ! Harry lộ á......"

Lâm Thiên Túng buồn cười liếc mắt nhìn một cái, cười nói: "Mở mắt ra đi! Không sao nữa rồi."

Lúc này cô mới chậm rãi mở mắt ra, phát hiện xe đã bình an rời khỏi Lệ gia, đang chạy trên một con đường không biết tên.

"Chúng ta đã an toàn?" Cô khó có thể tin mở lớn hai mắt.

"Cũng không chắc lắm, bọn họ có lẽ sẽ đuổi theo." Anh cẩn thận nhìn kính chiếu sau.

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Cô nhất thời lại trở nên bất an.

"Trước tiên tìm một chỗ đổi xe, sau đó mau chóng rời khỏi chỗ này, Trường Đảo này là phạm vi thế lực của bọn họ, ở lâu đối với chúng ta không có lợi." Anh bình tĩnh nói.

"Được, nhanh chóng rời khỏi nơi này, một giây em cũng không muốn ở lại......" Cô lại nghĩ đến những lời nói của Lệ Trường Đông trong lòng liền cảm thấy sợ hãi.

"Vậy em muốn đi đâu?" Anh hỏi.

"Đi đâu cũng được, anh muốn đi đâu, em đi theo anh." Cô không nghĩ ngợi liền bật thốt trả lời.

"Thật chứ?" Miệng anh bất giác khẽ nhếch lên.

Cô đột nhiên phát giác lời nói của mình quá lộ liễu, liền lập tức vội vàng làm sáng tỏ, "Ý của em là...... Do anh quyết định......"

"Bất luận anh đi đâu em cũng đi theo?"

"Nếu anh muốn đi với em......" Cô cúi đầu, đỏ mặt nói. Thật sự, giờ khắc này, cô thật sự muốn theo anh đến chân trời góc biển.

"Vậy chúng ta cùng nhau về Thượng Hải." Anh đột nhiên nói.

"Hả? Thượng Hải?" Cô nghĩ mình đang nghe lầm."Vì sao phải đi Thượng Hải?"

"Nhà của anh ở đó, anh muốn em theo anh về nhà." Anh thoải mái mà cười cười.

"Theo anh về nhà?" Anh ấy có ý gì? Những lời nói này thực dễ làm cho người ta hiểu lầm! Anh lại nói đơn giản giống như muốn đi chơi vài nơi.

"Đúng vậy! Anh thích nhìn thấy em, còn thích cơm rang của em, cũng thích cùng em nói chuyện phiếm, càng thích nhìn em đánh người......" Anh nói ra lý do.

Anh mỗi một lần nói "thích", trái tim cô liền chạy nhanh hơn một nhịp, hô hấp của cô liền loạn một lần.

Nhưng là, những chuyện anh thích là mấy chuyện râu ria, nghe xong lại cảm thấy bụng đầy hỏa.

"Những việc anh nói làm với ai chẳng được!" Cô ngượng ngùng trừng anh liếc mắt một cái.

"Anh không thích người mình ghét làm những việc đó với mình." Anh lại nói.

Anh là đang nhõng nhẽo với cô sao? Cô giật mình, qua vài giây mới hiểu được anh đang nói cái gì, trực giác liền phản ứng nói: "Anh không thích cùng với người mình ghét làm những việc đó, như vậy ý của anh là anh thích em?"

"Đúng." Anh trả lời đơn giản rõ ràng thực ngắn gọn.

Cô trừng mắt nhìn anh, ngây người ba giây, sau đó, mặt bỗng đỏ bừng.

Anh...... Anh anh anh đang nói cái gì?

Anh thích cô? chuẩn xác

"Những lời anh nói là thật...... sao?" Cô cảm thấy tốt nhất vẫn nên xác nhận một lần, bởi vì chuyện này rất khó tin.

"Đương nhiên, bằng không vì sao anh hôn em." Anh chau mày, người con gái này không hiểu anh đang nói gì sao? Anh có bao giờ chủ động ôm người khác chạm vào người khác? Cô là người đầu tiên! Người đầu tiên khiến cho anh có hứng thú, người đầu tiên làm cho anh không biết chán ghét, không biết gì là xấu xí dơ bẩn.

"Hả? Anh đã từng hôn em sao?" Cô cố ý hỏi lại.

"Không có sao?" Anh quay sang liếc nhìn cô một cái.

"Á...... Em không nhớ rõ, hình như là có người chạm vào môi em......" Cô lẩm bẩm.

Anh không đợi cô nói xong, đột nhiên đem xe chạy đến bên đường, mọi thứ sắp xếp gọn gàng ...

"Này này!Anh định làm gì......" Cô sợ hãi kêu lên một tiếng, đang muốn mở miệng mắng anh.

"Lấy lại trí nhớ cho em!" Anh nói xong quay người sang, đôi môi ấm nóng của anh che lấy đôi môi của cô.

Cô khiếp sợ mở to hai mắt, ngây ngốc, giống như vừa bị sét đánh, một chút cũng không dám nhúc nhích.

Phản ứng ngây ngốc của cô làm cho anh mỉm cười, anh hé mắt nhìn trộm vẻ mặt cứng ngắc của cô, quyết định toàn bộ khai hỏa lực, khiến cho cô hiểu rõ nụ hôn của anh.

Nụ hôn trước kia chỉ như chuồn chuồn lướt nước, lần này đúng là nụ hôn nóng bỏng cuồng nhiệt, cô hoảng sợ, than vãn, nhưng vô lực, hơn nữa khi anh giống như lão làng liếm làn môi của cô, lấy đầu lưỡi khiêu khích dụ cô mở miệng, lại thâm nhập vào trong miệng cô cùng lưỡi của cô quấn lấy nhau, một luồng nhiệt khí không biết xuất hiện từ đâu tiến sâu vào thân thể thiêu đốt cô!

Cả người cô run nhẹ, cô chỉ cảm thấy chính mình sẽ hòa tan, chậm dần, tứ chi cứng ngắc dần trở nên mềm mại, cô nhắm lại hai mắt, chìm đắm trong hơi thở của anh, cả trái tim tràn ngập niềm vui cùng sự rung động ngọt ngào. người

Giờ phút này, rốt cục cô cũng hiểu được, vì sao công chúa bạch tuyết khi được vương tử hôn sẽ tỉnh lại, thì ra, nụ hôn của vương tử hồn xiêu phách lạc như vậy, hồn phách bốn phía cũng sẽ tự động trở về vị trí cũ thôi!

Hiện tại, Phi Điểu Tường không hề hối hận vì đã tới Newyork, bởi vì, khi cô ở Trường Đảo xinh đẹp này, đã tìm được tình yêu đích thực của mình rồi......


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-10)