Vay nóng Homecredit

Truyện:Nữ Thần Của Vương Tử - Chương 05

Nữ Thần Của Vương Tử
Trọn bộ 10 chương
Chương 05
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Lazada


New York – Mỹ

Từ Nhật Bản đến Newyork, cả chuyến bay bất ngờ rất bình tĩnh, bình tĩnh ngược lại có chút kì quái, Phi Điểu Tường trong chuyến bay thì thần kinh rất căng thẳng, toàn bộ chuyến bay ít dám chợp mắt, đến khi xuống máy bay thì tinh thần ủ rủ không tốt.

Cô bất an như vậy là có nguyên nhân, trước khi rời khỏi Nhật Bản, cô đã gọi điện thoại cho Đại Thạch Dũng Điền, xác định được ông vẫn mạnh khỏe, Đại Thạch Dũng Điền lại nói cho cô biết ngày đó bọn Yamamoto đến võ quán gây sự, đã bị cảnh sát đuổi đi, cách vài ngày sau lại đột nhiên tuyên bố giải tán, mà lão đại của bọn họ là Thiết Khẩu Quỷ thì hành tung không rõ, trong giới đồn đãi hắn hành sự bất lực nên đã bị diệt khẩu, tất cả cũng chỉ là phỏng đoán kẻ nào có năng lực như vậy có thể bị hủy cả một bang phái.

"Mẹ con tuy rằng chưa từng nói qua với ta kẻ địch của mẹ con là nhóm người nào, nhưng mà ta biết đối phương nhất định sẽ tiếp tục tới đây, lần này con tới Mỹ tuyệt đối phải cẩn thận......" Đại Thạch Dũng Điền dặn dò lần nữa.

Cô bởi vậy càng thêm lo lắng, chuyến bay hơn mười mấy tiếng khuôn mặt nhỏ luôn luôn lo lắng, tương phản hoàn toàn với Lâm Thiên Túng thoải mái tự tại.

Lâm Thiên Túng tiểu tử này giống như đến ngắm cảnh, cầm máy chụp ảnh chụp đông chụp tây, tuyệt đối không lo lắng, quả thực đem sân bay Kennedy này làm cảnh để chụp, càng khoa trương hơn là, cô vẫn chưa biết cách nào tới tập đoàn Đông Hà nên rất hao tổn tâm trí, anh lại nói anh muốn uống cafe trước......

Trừng mắt nhìn bộ dáng thảnh thơi của Lâm Thiên Túng, cô không khỏi ở trong lòng nói thầm, thật muốn tìm căn nguyên cứu để, anh cũng là một trong những thủ phạm tạo ra áp lực cho cô, nhìn anh như một ngôi cao, chiếc áo màu xám đậm "phục vụ hàng hiệu "càng làm tăng thêm vẻ phi phàm tuấn tú, dáng người tao nhã, bất luận ở trên máy bay hay là hiện tại, anh đều giống cục nam châm giống nhu hấp dẫn ánh mắt mọi người, đi chung với một chàng trai lóe mặt như vậy, rõ ràng chính là chủ động tiết lộ hành tung của cô với kẻ địch, tự tìm đường chết.

Cho nên, cô có thể nào không khẩn trương đây? Cô chẳng khác nào đang chạy bộ lại mang theo một quả lựu đạn! Haiz!

"Cô làm sao vậy? Say máy bay sao?" Lâm Thiên Túng khó chịu đặt chén café vừa hớp một ngụm khó uống, liếc mắt nhìn cô một cái.

"Tôi xin anh có thể đừng khoa trương như vậy không ......" cô bất an nhìn nhìn bốn phía, bất đắc dĩ nói.

"Tại sao phải làm vậy?" anh cúi đầu nhìn chính mình, trang phục hết sức bình thường.

"Anh...... Thật sự bộ dạng rất khoa trương!" cô tức giận thấp giọng.

"Thật sao?"

"Tại sao lớn lên lại đẹp trai như vậy, nhìn xem, mọi người đều đang nhìn anh, anh như vậy chúng ta làm sao trốn được tai mắt của kẻ địch?" cô lẩm bẩm liếc trái nhìn phải.

"Không cần khổ cực trốn nữa, chúng ta đã sớm ở trong phạm vi của kẻ địch rồi." anh nói như không có việc gì.

"Cái gì? Không thể nào......" cô kinh hô."Này này...... Chúng ta còn ngồi đây làm gì? Đi mau!"

"Đừng làm vẻ kinh ngạc như vậy, từ khi chúng ta ở Nhật Bản tập đoàn Đông Hà đã cử người theo dõi chúng ta." anh biết có một người cùng bọn họ lên máy bay cũng bay đến Newyork, người kia hành tung rất khả nghi, tám phần chính là người do tập đoàn Đông Hà cử tới.

"Anh thật sự cho rằng muốn giết tôi là người của tập đoàn Đông Hà sao?" Phi Điểu Tường lại hỏi một lần nữa, trong lòng bất ổn.

"Đúng vậy." Anh cơ hồ có thể khẳng định, người muốn giết Phi Điểu Tường chính là người của tập đoàn Đông Hà, đã rất rõ ràng, trong gia tộc ấy có người nhất định không hy vọng Phi Điểu Tường sống sót, nhưng vì sao mẹ Phi Điểu Tường biết rõ như thế nhưng vẫn kêu cô trở lại đây tìm Lệ Trường Đông?

"Tập đoàn Đông Hà muốn giết tôi, mẹ tôi lại bảo tôi đi tìm giám đốc của họ, anh không thấy là rất mâu thuẫn sao?" Phi Điểu Tường nghĩ mãi không hiểu,

"Chính xác thực phức tạp, tuy nhiên chỉ cần gặp được Lệ Trường Đông hẳn là sẽ có đáp án."

"Chỉ sợ còn chưa gặp được ông ta đã xong đời rồi." cô ai thán nói.

"Có tôi ở đây, cô sợ cái gì!" anh hừ giọng.

"Chính là vì có anh ở đây tôi mới sợ đó! Anh cho là anh biết bắn súng nhưng có thể ngăn được bao nhiêu người? Nói không chừng đến lúc có chuyện tôi còn phải bảo vệ anh!" cô trừng mắt liếc anh một cái.

"Thật sao?" Môi anh bất giác nhếch lên.

"Haiz, đừng lãng phí thời gian nữa, đã không còn sớm, chúng ta mau đi nhanh, cô lôi kéo anh, vội vàng ra khỏi sân bay, không khỏi phân trần lựa chọn một chiếc xe taxi.

"Đợi chút." anh giữ chặt cô.

"Làm sao vậy?" cô ngạc nhiên nói.

"Tôi không thích chiếc xe này." anh nhíu mày.

"Thật sao? Vậy đổi chiếc khác." cô nói xong đi tới chiếc xe phía sau.

"Tôi không thích tên lái xe này." anh lại có ý kiến.

Cô tức giận quay đầu trừng anh, tức giận nói:" Thiếu gia ơi, chọn lên chọn xuống, chúng ta rõ ràng chỉ dùng nó để đi tìm Lệ Trường Đông!"

"Không, kia quá mệt mỏi."

"Vậy anh rốt cuộc muốn như thế nào?" cô tức giận đến huyết áp đột ngột tăng cao

"Chờ chuyến đặc biệt tới đón đi!"

"Chuyến đặc biệt? Làm sao có chuyến xe đặc biệt?" cô khó hiểu tìm kiếm, nhưng câu nói chưa hết, một chiếc xe hơi màu đen Lincoln ngay lập tức tiến lại đây, dừng lại trước mặt cô. Cô ngẩn ngơ, còn chưa hiểu ý sao lại thế này, một người đàn ông mặc thường phục đột nhiên đi ra sau lưng họ, lấy súng để sau lưng cô, tiếp theo, từ trên xe một người da đen khác nhảy xuống, rất nhanh bắt lấy Lâm Thiên Túng.

"Lên xe!" hai người hiếp bức quát.

"Mẹ ơi! Đây là......" Sắc mặt cô thay đổi nhanh chóng, kinh sợ ngây ngốc nhìn về phía Lâm Thiên Túng.

"Xem đi, tôi đã nói sẽ có chuyến đặc biệt mà?" anh hướng cô mỉm cười.

Này...... Đây không phải chuyến đi đặc biệt a? Đây là bắt cóc nha!

Hai người bọn họ bị áp lên sau xe, xe nhanh chóng rời khỏi sân bay, vẻ mặt cô lo sợ nghi hoặc lo âu, anh lại làm bộ dáng không sao cả, một chút cũng không thèm để ý người ngồi cạnh cô đang cầm súng chỉ vào hai người bọn họ, vẫn như vậy thoải mái dựa lưng vào ghế.

"Anh đã sớm biết sẽ phát sinh chuyện này, vì sao không nói sớm một chút? Như vậy chúng ta căn bản đã trốn thoát!" cô cắn răng thấp giọng tức giận nói.

"Vì sao phải chạy trốn? Đáp xe bọn họ là tiện nhất, trực tiếp đưa cô đến tập đoàn Đông Hà." anh cười nhẹ.

"Ý của anh là...... Bọn họ là người do Lệ Trường Đông phái tới?" cô ngẩn người.

"Không, chính xác hơn, bọn họ là một phe khác muốn mạng cô phái tới."

"Hả?" tự hỏi

"Cô rất nhanh sẽ biết là ai muốn giết cô." Đồng tử lóe lên, anh cười lạnh.

Muốn thoát khỏi đám ruồi bọ đáng ghét này kỳ thật không khó, nhưng anh không muốn lãng phí thời gian cùng thể lực, rõ ràng đánh thẳng một đao vào Hoàng Long, đỡ phải phiền toái.

Cô theo dõi vẻ mặt anh, bỗng nhiên cảm thấy Lâm Thiên Túng có lẽ không đơn giản như biểu hiện bề ngoài của anh tản mạn hờ hững, anh đã sớm biết kẻ địch sẽ dùng chiêu này, vì thế đã đánh rắn động cỏ, mượn cơ hội tìm hiểu bộ mặt thật của kẻ địch.

"Làm sao vậy?" anh một tay chống má, nghiêng mặt ngắm cô.

"Tôi đang nghĩ, anh có thể là người rất thông minh......" cô phát biểu cảm nghĩ.

"Thật sao?"

"Nhưng thông minh không cần thiết sẽ trường thọ, rất có thể sẽ làm hại người khác đoản mệnh." cô bổ sung thêm một câu.

"Phì......" anh lại bị cô chọc cười.

"Này này này, đã đến mức này anh còn cười được?" cô liếc mắt.

"Cô là bị tôi hại chết sao?" anh cười dò xét cô.

Cô trầm mặc vài giây, từ đáy lòng nói: "Không, kỳ thật tôi phải cám ơn anh, bởi vì có anh theo giúp tôi, tôi cảm thấy yên tâm hơn, thật sự, không có giọng nói của anh, tôi đại khái đã sớm bị hù chết, nhưng ở bên cạnh anh, tôi thường thường đã quên chính mình đang bị đuổi giết."

Anh thu lại nụ cười, lẳng lặng nhìn cô, không có mở lời.

Có người mồm miệng lanh lợi, lời nói lại ba hoa chích choè, nhưng tuyệt không thể đả động lòng người; Nhưng mấy câu nói đơn giản của Phi Điểu Tường này liền dễ dàng xao động lòng anh.

Thật là kỳ quái, vì sao chỉ có mình cô có thể? Có thể tiêu trừ sự chán ghét và bài xích của anh với người lạ? Có thể phá bỏ lớp bảo vệ lạnh lùng trong lòng anh? Vì sao anh có thể cho phép cô vượt qua giới hạn an toàn của anh, đi vào thế giới vĩnh viễn chỉ có mình anh?

Cô, chẳng lẽ cùng mọi người có điểm gì khác lạ sao?

Đồng thời tự hỏi lại bản thân, anh nhịn không được vươn tay ôm khuôn mặt ngây thơ trong sáng của cô, muốn cô quên đi cảm xúc đang cố gắng kìm nén.

Cô bị động tác của anh làm hoảng sợ, cả người ngẩn ngơ, trái tim cùng trí não trong nháy mắt ở trạng thái bất động.

Anh không phải không thích tiếp xúc với người khác sao? Vì sao lại làm vậy với cô...... Với cô......

Phát hiện sự thất thường của bản thân, anh cũng sửng sốt một chút, tuy nhiên rất nhanh chóng trở về bình thường, tiếp theo dùng sức vỗ mặt cô một chút, châm chọc nói: "Cô này! Chưa bao giờ dùng kem dưỡng da sao? Làn da thực thô ráp."

"Hả? Anh......" Một giây trước còn làm hành động khó hiểu khiến cho người ta mặt đỏ tim đập, giây tiếp theo liền khiến người ta tức muốn giơ chân, người này có ý định chỉnh cô sao?

Cắn môi dưới đẩy mạnh tay anh, Phi Điểu Tường thở phì phì mắng to: "Da mặt của tôi chẳng những thô, còn thật sự rất dày, anh quản được sao?"

"Nhỏ giọng chút, đem khí lực giữ lại đối mặt với kẻ địch của cô đi!" anh che lại miệng, buồn cười nhắc nhở.

Cô ngẩn ra, nhất thời nhớ tới giờ phút này chính mình đang trong tình huống nguy hiểm, cô cư nhiên còn có tâm tình cùng Lâm Thiên Túng đấu võ mồm, thật sự là không muốn sống nữa.

Tuy vậy nói thực ra, cùng anh trêu đùa như vậy, khẩn trương của cô thật ra chậm lại không ít.

"Hẳn là đã tới." anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nghiêm mặt nói.

Cô trong lòng run sợ, lúc này mới phát hiện phong cảnh bên ngoài xe càng lúc càng hẻo lánh, không lâu sau, chiếc xe dừng lại trước một ngôi nhà cũ phía trước còn có một bức tượng quỷ, trong bóng tối, căn nhà bị che lấp bởi đám cây rừng rậm rạp càng có vẻ âm trầm đáng sợ.

Mẹ ơi...... Đây là nơi quỷ quái nào đây? Cô hết hồn nuốt một ngụm nước miếng.

Hai gã đàn ông cao lớn áp giải cô và Lâm Thiên Túng xuống xe, mở cửa lớn, đi vào đại sảnh đầy bụi và tơ nhện.

Trong đại sảnh thắp một bong đèn, dưới ngọn đèn mờ ảo, vẫn có thể thấy được sự lộng lẫy và thanh lịch của căn phòng.

"Không ngờ tới năm đó dã chủng kia lại không chết, còn có thể sống trở lại nơi này......" một giọng nói hung ác nham hiểm vang lên, ngay sau đó, từ trong góc âm u một người đàn ông cao gầy đi ra.

Người đàn ông này đại khái hơn năm mươi tuổi, là người phương đông, toàn thân mang vẻ tỉ mỉ cẩn thận, mặc bộ tây trang hàng hiệu, mái tóc được chải chuốt gọn gàng, vừa nhìn đã biết xuất thân từ nơi gọi là "Xã hội thượng lưu".

"Ông...... Ông chính là Lệ Trường Đông?" cô trừng lớn ánh mắt nhìn đối phương, bật thốt lên hỏi thẳng.

"Hừ! Thì ra cô tới tìm cha ta? Là ai kêu cô tới? Là đứa con gái không biết xấu hổ mẹ cô Phi Điểu Cung sao? Cô ta nghĩ cha ta có thể bảo vệ mày?" Lời nói người đàn ông thốt ra chanh chua trào phúng.

"Ông là con của Lệ Trường Đông?" mặt cô khẽ biến sắc, bởi vì ông xúc phạm mẹ cô

"Đúng, ta chính là con trai cả của Lệ Trường Đông – Lệ Bá Ngôn." Người đàn ông ngang nhiên vênh mặt.

"Thuê người muốn giết tôi cũng là ông?" cô chau mày hỏi lại.

"Đúng vậy, vốn tưởng ở Nhật Bản có thể giải quyết xong mày, không lường được mày mạng đúng là lớn đấy, lại có thể sống sót tới được Newyork." Lệ Bá Ngôn nói xong liếc mắt một cái nhìn Lâm Thiên Túng vẫn chưa mở miệng.

Chàng trai này chính là tay súng thiện xạ luôn luôn tại bảo vệ Phi Điểu Tường theo như lời Phạn Dũng nói? Rất trẻ lại rất đẹp trai, nhưng mang mùi nguy hiểm, ông tuyệt đối không thể để tên lai lịch bất minh làm hỏng chuyện của ông, chờ chút nữa ông sẽ xử lý hắn cùng Phi Điểu Tường.

"thi Vì sao? Vì sao ông nhất định phải giết tôi? Tôi và ông không có thù oán......" cô kích động hô to.

"Ai nói chúng ta không có thù oán? Mẹ mày làm những chuyện bất minh, hại chết em trai của ta, càng làm tổn thương tôn nghiêm Lệ gia chúng ta, mà mày, là loại dã chủng nhưng còn muốn tiến từng bước? Trở lại Lệ gia? Đừng nằm mơ!" Lệ Bá Ngôn cắt đứt lời của cô, vẻ mặt biểu lộ sự chán ghét vô cùng.

"Ông...... Rốt cuộc đang nói cái gì? Mẹ tôi làm chuyện gì? Ông tốt nhất hãy nói ra rõ ràng!" cô tức giận lớn tiếng rít gào.

"Sao nào? Mẹ mày lại không nói cho mày nghe? Đúng rồi, làm loại chuyện như vậy, làm sao dám nói với con mình?" Lệ Bá Ngôn cười lạnh.

Cô trong lòng hoảng loạn đứng giữa không trung, không hiểu mẹ cô đã làm chuyện gì mà thiên địa không tha, đến mực chọc vào người Lệ gia.

"Dù sao mày cũng sắp chết, ta sẽ khiến mày mang theo chuyện này cùng nhau xuống địa ngục cũng được." Lệ Bá Ngôn lạnh lùng nhìn chằm chằm cô."Mẹ mày Phi Điểu Cung Tử hai mươi tuổi đã vào Lệ gia, cô là do cha ta thay người em trai bệnh tật Thúc Ngôn mua làm vợ."

Mua về...... Làm vợ? Cô kinh ngạc trố mắt.

"Vì tiền, cô ta cam tâm gả cho một người đàn ông bệnh tật, hơn nữa còn đáp ứng sẽ chăm sóc Thúc Ngôn cả đời." Lệ Bá Ngôn lại nói.

Cô vẫn kinh ngạc nghe, trong lòng nảy lên một ảm xúc bất an.

"Kết quả thì sao, cô ta hồng hạnh xuất tường, không biết cùng tên nào sinh hạ mày loại dã chủng này, hơn nữa còn dám nói dối là con gái của Thúc Ngôn......" Lệ Bá Ngôn trừng mắt nhìn cô, trong mắt tất cả đều là ti bỉ."Cô ta nghĩ có thể lừa dối mọi người, hào phóng sinh hạ đứa nhỏ, nhưng cô ta không biết, em trai ta vừa lúc sinh ra, căn bản nó không có khả năng sinh được con!"

Cô mở to hai mắt, kinh ngạc không thể tự hỏi.

Mẹ...... Mẹ cô......

"Sự phản bội của cô ta thương tổn Thúc Ngôn nghiêm trọng, vì thế Thúc Ngôn phsau khi biết được chuyện này không lâu sau đó liền tự sát, mẹ ta cũng bởi vì quá mức bi thương mà bệnh tim tái phát qua đời." Lệ Bá Ngôn nhắc đến cơn ác mộng năm đó, không khỏi nắm chặt tay, bước đi đến trước mặt cô, ngoan độc trừng mắt nhìn cô, giống như đang trừng mắt nhìn một con vật xấu xí độc ác nào đó.

"Chúng ta những tưởng sẽ trừng trị Phi Điểu Cung Tử, nhưng mẹ mày sau khi tạo nghiệp chướng trong nhà ta, đột nhiên liền mất tích, mang thai tám tháng, chẳng biết đi đâu, mặc kệ chúng ta tìm như nào cũng không được...... Như vậy mày còn dám nói, mày cùng Lệ gia chúng ta không có thù oán?"

Đây là chuyện của mẹ cô sao? Người đàn bà trong lời nói của ông ta, chính là người mẹ dịu dàng hiền thục của cô sao?

Không! Mẹ cô không phải loại người ấy! Nhất định không phải!

Cô khó có thể chấp nhận lắc đầu, cô cảm thấy Lệ Bá Ngôn đã lầm đối tượng.

"Tuy nhiên nếu mày cứ như vậy vĩnh viễn ngoan ngoãn sống ở Nhật Bản, chúng ta căn bản sẽ không đi để ý tới con côn trùng như mày, nhưng mày và mẹ mày lại không cảm thấy thẹn, lại dám liên lạc với cha ta, càng khoa trương hơn là, cha ta cư nhiên không để ý sự phản đối của chúng ta, chỉ muốn mày đến kế thừa toàn bộ tập đoàn Đông Hà!" Lệ Bá Ngôn đột nhiên trở nên kích động phẫn hận, hét lớn với cô.

"Cái gì...... Cái gì?" cô càng thêm kinh hãi, khuôn mặt nhỏ lúc trắng lúc xanh. Kế thừa? Ai muốn cô kế thừa tập đoàn Đông Hà? Là ai?

Lâm Thiên Túng cũng sắc mặt khẽ thay đổi, ngàn đoán vạn đoán, anh như nào cũng không đoán được lý do Phi Điểu Tường bị truy sát sẽ là nguyên nhân này.

Nhưng, câu chuyện có vẻ không đúng lắm, nếu Phi Điểu Tường không phải người nhà Lệ gia, Lệ Trường Đông vì sao muốn chỉ đích danh một cô gái không liên quan tới Lệ gia đến kế thừa tập đoàn Đông Hà? Thật quá vô lý.

"Mày dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì có được sản nghiệp trăm năm Lệ gia chúng ta vất vả kinh doanh mà có? Loại người ngoài như mày, làm sao có thể có được năng lực『Nữ thần 』? Cha ta nhất định là hồ đồ rồi mới có thể đưa ra quyết định như vậy, vì thế ở trước khi ông phạm phải sai lầm lớn hơn, ta phải loại trừ mày trước!" Lệ Bá Ngôn mắt lộ sát khí, căm tức nhìn cô.

"Nữ thần "? Hai từ này khiến cho Lâm Thiên Túng chú ý, lông mày chợt rung nhẹ, nhìn chằm chằm Lệ Bá Ngôn.

"Cái gì gọi là năng lực『 Nữ thần 』? Tôi căn bản không hiểu ông đang nói gì! Quan trọng hơn là, tôi cũng không nghĩ sẽ thừa kế tập đoàn Đông Hà, tôi chỉ muốn yên ổn sống qua ngày, đây là chuyện tranh cãi trong gia tộc các người, tại sao lại lôi tôi vào? Nếu ông có ý kiến phải đi tìm Lệ Trường Đông lão già hồ đồ ấy, vì sao lại tìm tôi gây phiền toái?" cô tức giận mắng, trong lòng cũng không ngừng thầm oán mẹ cô.

Mẹ cô nhất định là hồ đồ rồi! Bà thế nhưng lại nói Lệ Trường Đông có thể bảo vệ cô, lão già kia căn bản chính là muốn hại chết cô!

"Tranh cãi trong gia tộc ta, toàn bộ do mày gây lên, chỉ cần không có mày, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn, cho nên, mày tuyệt không thể sống." Lệ Bá Ngôn nói xong hướng mắt ra hiệu cho một tên đứng bên cạnh.

Tên kia nhanh chóng tiến tới, ra ngoài khống chế tay Phi Điểu Tường, cô vừa sợ vừa giận, nhanh chóng xoay người cầm ngược lại tay đối phương, dưới chân xoạc một đường, ra sức đánh ra một đòn ném qua vai, đem tên kia té ngã trên đất.

Lâm Thiên Túng trong cùng thời gian rút khẩu súng từ chiếc túi bên hông, nhưng một tên khác cũng đã đề phòng anh, khi anh đang cố gắng hết sức, hắn đã nhanh chóng lấy ra một khẩu súng khác đặt sau lưng Phi Điểu Tường, chống lại anh hành động.

"Cấm nhúc nhích, mày cử động một chút ta sẽ giết nó, ném khẩu súng lại đây!" kia đại hán quát.

Lâm Thiên Túng liếc mắt nhìn Phi Điểu Tường một cái, không nói gì, ngoan ngoãn đem súng ném.

"Đã không có súng, tay súng thiện xạ sẽ không dùng được. Hừ! Ta không biết tiểu tử mày từ đâu nhảy ra, cũng không muốn biết mày và nó có quan hệ gì, bất quá không sao cả, mày cũng giống nó, hôm nay cả hai đứa đều phải chết ở trong này." Lệ Bá Ngôn cười lạnh.

"Mọi chuyện không liên quan tới anh ta, hãy thả anh đi......" Phi Điểu Tường kinh hoảng thấp giọng.

"Làm sao có thể không liên quan? Hắn đã biết quá nhiều, không thể không chết." Lệ Bá Ngôn nói xong vung tay lên, ngược lại nói với hạ thủ: "Đem hai đứa nó đi giải quyết, xuống tay sạch sẽ cho tôi, đừng để lại bất kì dấu vết nào."

"Dạ." Hai tên tay sai đáp lại, chậm rãi bóp cò súng.

"Không được –" Phi Điểu Tường giọng nói kêu to.

Đúng lúc này, Lâm Thiên Túng thân thể đột nhiên lao về phía trước, tránh được viên đạn, sau đó lấy tay chống đỡ, dùng đôi chân dài làm một đòn đá xoáy, cú đá làm rơi khẩu súng trong tay đối phương, thuận tay tiếp theo, lại dùng một đòn đánh đẹp mắt, một nắm đấm đánh trúng mũi đối phương, cũng nghiêng người giương chân đá tên đứng phía sau Phi Điểu Tường, anh nhanh chóng kéo Phi Điểu Tường lại.

Phi Điểu Tường há hốc mồm nhìn anh, trong vài giây ngắn ngủn anh đã giải quyết hai hạ thủ của Lệ Bá Ngôn, quả thực khó có thể tin anh có được thân thủ nhanh nhẹ như vậy.

Anh...... Không phải chỉ biết bắn súng thôi sao?

Đầu óc của cô đang loạn, anh cũng không lãng phí thời gian, nắm chặt súng, lập tức hướng hai gã thủ hạ bắn ra hai viên, viên đạn chuẩn xác đi tới bắp đùi hai người, ngăn cản bọn họ tấn công, ngay sau đó, miệng súng của anh nhắm thẳng về phía Lệ Bá Ngôn.

Lệ Bá Ngôn ngây dại, là tên khốn khiếp nào đã báo cáo tiểu tử này chỉ là tay súng bình thường mà thôi?

"Chúng tôi muốn gặp Lệ Trường Đông, ông ta đang ở đâu?" Lâm Thiên Túng lạnh lùng mở lời.

"Hừ! Hai người muốn gặp cha tôi? Nghĩ cũng đừng nghĩ, muốn nổ súng thì nổ súng đi!" Lệ Bá Ngôn đã từng trải qua nhiều sóng to gió lớn, luôn có thể trấn định tinh thần.

"Ông nhất định không hiểu cảm giác khi đạn nằm trong người? Cả thân thể trở nên nóng rực rất đau đớn, nhưng lại không chết ngay được, ông sẽ rất tỉnh táo cảm giác được nó đang tồn tại, sau đó, nó giống như một quả cầu lửa tra tấn nội tạng và xương xốt của ông......" Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Lâm Thiên Túng lộ ra nụ cười thản nhiênhực x, nhưng khẩu khí lại rất tự tin khiến đối phương khiếp sợ.

Lệ Bá Ngôn sắc mặt lo lắng, điều làm hắn sợ hãi không phải cây súng trong tay Lâm Thiên Túng mà là chính bản thân tên tiểu tử này.

Hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ là chính hắn đã coi thường tiểu tử này! Khí thế của nó, cái loại thần thái này, đều chứng tỏ nó không phải một kẻ đầu đường xó chợ......

Tên này rốt cuộc là người như thế nào?

Phi Điểu Tường nhìn chằm chằm mặt nghiêng của Lâm Thiên Túng, không thể nói được cảm giác kì lạ trong lòng này đến tột cùng là cái gì, cô vẫn nghĩ ngoài dáng vẻ tuấn tú bên ngoài kia Lâm Thiên Túng cất giấu bên trong là một người rất tinh tế, nhạy bén cả người lạnh lùng, nhưng hiện tại cô mới phát hiện cô sai rồi, con người bên trong kia không phải mặt khác của Lâm Thiên Túng, mà chính là con người thực của anh.

Anh chỉ là hóa thân thành vương tử nhanh nhẹn dũng cảm, một dã thú hùng dũng nhưng sẽ làm người khác bị thương......

"Gọi Lệ Trường Đông ra đây." Lâm Thiên Túng hừ nhẹ.

"Các ngươi vĩnh viễn sẽ không thể gặp ông ấy!" Lệ Bá Ngôn giận giữ mắng một tiếng, kiêu căng không muốn thỏa hiệp.

Lâm Thiên Túng không có tính nhẫn nại, lông mày anh nhíu lại, bắt đầu bóp còi súng –

"Không được bắn ông ấy! Lâm Thiên Túng!" Phi Điểu Tường đột nhiên đoạt lấy cây súng trong tay anh, giọng nói mạnh mẽ.

"Cô đang làm gì vậy? Trả súng lại cho tôi." Anh không vui trừng mắt nhìn cô.

"Đừng nổ súng, làm ơn......" cô khẩn cầu, không muốn thấy anh vì cô mà cùng Lệ gia có xung đột.

"Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình, chẳng lẽ cô không biết ông ta muốn giết cô sao?" Trong mắt anh lóe lên tia tức giận.

"Tôi biết, nhưng tôi không muốn làm lớn chuyện này." Cô bất an nói, cô cảm giác chuyện này còn phức tạp hơ cô nghĩ nhiều.

"Cô......" Anh cảm thấy chán nản, cô rốt cuộc có hiểu anh vì ai mới phải làm như vậy?

"Tôi...... Tôi không muốn gặp Lệ Trường Đông, không, chính xác là tôi không nên tới Newyork......" cô có cảm giác, nếu như cô tiếp tục tìm hiểu chuyện này cô sẽ rơi vào một cái vực sâu không thể quay đầu lại.

"Cô cho rằng bây giờ cô có thể trốn thoát sao? Cho dù cô không đến Newyork, bọn họ cũng sẽ không buông tha cô." Anh không biết cô đang sợ cái gì, dũng khí trước kia của cô đã chạy đi đâu rồi?

"Tôi......" cô đang muốn mở mồm giải thích, đột nhiên một tiếng súng vang lên, một giây sau, cả người cô bị anh đẩy ngã, ngay khi cô vừa ngã xuống, ngay lập tức viên đạn bay thẳng về phía vai phải Lâm Thiên Túng, máu từ vết thương bắt đầu chảy ra ngoài.

Đây là......

Cô ngây dại, sắc mặt trắng bệch nhìn chằm chằm anh, chỉ cảm thấy lồng ngực thật nóng, nhưng tứ chi lại lạnh như băng.

Chính cô đã làm anh bị thương......

Lâm Thiên Túng xoay người một cái, quay đầu nhìn Lệ Bá Ngôn, trong tay hắn không biết đã có một khẩu súng từ lúc nào.

"Đừng cho là tao không biết dùng súng, tiểu tử, đắc ý quá sẽ chết sớm." Lệ Bá Ngôn cười lạnh đi về phía họ, chuẩn bị bắn một phát nữa.

"Không.... !" Cô kinh hãi xông tới, che trước người anh, nóng vội hô to:" Đừng làm thương anh ấy! Ông muốn giết thì giết tôi là được! Giết tôi là đủ rồi!"

Lâm Thiên Túng lẳng lặng nhìn chằm chằm gáy của cô, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn.

Cô, có lẽ thật sự không giống với nhưng người khác......

"Yên tâm, Tao rất tốt bụng sẽ cho hai chúng mày chết cùng một chỗ." Lệ Bá Ngôn cười dữ tợn.

Mắt thấy họng súng tùy thời có thể nhả đạn, cô nhắm chặt b mắt, tự biết cô đã sắp chết, lưng áp lại gần Lâm Thiên Túng, ảo não không thôi, miệng càng không ngừng nói:" Đều là em hại anh, thực xin lỗi, thực xin lỗi......"

"Đồ ngốc!" Lâm Thiên Túng thấp giọng nói một câu, chính là giọng nói dịu dàng khác thường.

"Em nợ anh một mạng, kiếp sau em làm người sẽ báo đáp anh, tùy tiện anh sai khiến thế nào cũng được......" Cô hốc mắt rưng rưng, còn thật sự thề.

Anh biết hoàn cảnh không phù hợp, nhưng vẫn là nhịn không được cười thành tiếng, " Đừng lo lắng, hai chúng ta cũng không đoản mệnh như vậy đâu."

"Đã sắp chết rồi, mày còn cười được?" Lệ Bá Ngôn cả giận nói.

"Muốn chúng tôi chết còn hơi sớm! Có người đến kìa......" Lâm Thiên Túng nhướng nhướng mày.

Quả nhiên, anh vừa nói xong, ngoài cửa liền vang lên một tiếng phanh xe, một đám võ trang hãn tướng dũng xông vào trong, sắc mặt hắn nhanh chóng thay đổi, từng bước lui về phía sau.

"Đám hộ vệ của『 Nữ thần 』đã xuất hiện......" Lệ Bá Ngôn mặt biến sắc nhỏ giọng nói.

Phi Điểu Tường mở lớn ánh mắt, hoàn toàn không hiểu rõ lắm tình huống hiện tại.

Từ sau đám người cao to kia, lão Kim chậm rãi đi đến, đối với hắn nói:" Thiếu gia, lão gia muốn tôi tới đón tiếp 『 Nữ thần 』."

"Lão Kim, ba tôi ông ......"

"Lão gia muốn gặp cô ấy." Lão Kim nói.

"Không thể nào......"

"Đưa hai người họ đi." Lão Kim mặc kệ Lệ Bá Ngôn kháng nghị, trực tiếp ra lệnh.

"Dạ." Đám vệ sĩ đi đến bên cạnh Phi Điểu Tường.

"Đợi chút, ông muốn dẫn chúng tôi đi đâu?" Phi Điểu Tường lo lắng hỏi.

"Đi gặp lão gia của chúng tôi – Lệ Trường Đông." Lão Kim nhìn cô, mặt không chút thay đổi nói.

"Lệ Trường Đông?" Cô giật mình.

"Đúng vậy, lão gia đang đợi cô, xin hãy đi theo tôi." Lão Kim lại nói.

"Mời tôi...... Xin đợi một chút." so với Lệ Trường Đông, ngược lại người cô hiện tại lo lắng là Lâm Thiên Túng, cô xoay người nhìn anh hỏi:" Vết thương của anh....."

"Đạn chỉ sượt qua một chút, không có việc gì, nhưng mà áo khoác rách rồi......" anh nhíu mày, cúi đầu nhìn lỗ hổng trên áo. Bộ quần áo này đại khái bị nguyền rủa sao, nếu không mỗi lần mặc vào liền lập tức gặp chuyện không may?

Cô vừa nghe thiếu chút nữa máu chảy ngược lên não, nào có loại người tới thời điểm này còn quan tâm tới quần áo?

"Quần áo hỏng thì hỏng, thân thể con người quan trọng hơn? Nếu lệch sang một chút, nói không chừng anh đã...... đã......" cô hổn hển tức giận mắng, vừa nói xong, một luồng nhiệt khí xông thẳng lên cổ họng, rồi đi tới hốc mắt, hẳn là đang rất nghẹn ngào.

Vừa rồi nhát súng kia, làm cô sợ tới mức thiếu chút nữa lên cơn sốc, cảm giác lo âu này, so với chính mình bị thương còn làm cô sợ hơn, anh lại chỉ để ý chiếc áo khoác bỏ đi kia......

Chiếc áo khoác bỏ đi!

"Thì ra em lo lắng cho anh như vậy sao?" Ánh mắt anh sâu sa, chằm chằm nhìn khuôn mặt hoảng sợ của cô.

"Đương nhiên lo lắng! Nếu anh xảy ra chuyện, em phải làm sao bây giờ?" Cô ngay thẳng mà lớn tiếng nói, một chút cũng không chú ý tới những lời ỷ lại này đặc biệt tràn đầy tình cảm.

Lâm Thiên Túng lặng im một lát, nhìn cô thật sâu, hỏi lại:" Không có anh, em sẽ làm sao?"

"Không có anh, không chừng em đã chết mấy lần rồi......" Cô nháy mắt mấy cái, miệng lẩm bẩm, từ trong túi xách lấy ra một cái khăn tay, buộc vào miệng vết thương cầm máu cho anh.

Câu trả lời của cô rất đơn giản, nhưng so với những lời làm nũng còn êm tai hơn nhiều, miệng anh bất giác nhếch lên, ánh mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt nhỏ của cô, khi cô buộc khăn tay cho anh, anh thân mình nghiêng qua, nâng mặt của cô, hôn nhẹ vào môi cô.

Cô kinh ngạc mở to hai mắt, ngây người.

Vừa rồi...... Đã xảy ra chuyện gì?

"Đi thôi! Đi gặp Lệ Trường Đông!" Anh mỉm cười vỗ vỗ vai cô, giống như chưa từng hôn qua cô, đi thẳng ra cửa.

Cô giống như kẻ ngốc trừng mắt nhìn anh, hồn đã sớm bay mất, trong nhất thời suy nghĩ chưa kịp trở lại.

Bởi vì, nụ hôn kia rất nhẹ, rất dịu dàng, nhưng cũng quá nhanh......

Nhanh tới mức làm cho người ta không kịp nghĩ rốt cục nó đã xảy ra hay chưa.

"Xe đang chờ bên ngoài, mời hai người lên xe." Lão Kim cung kính thúc giục.

"A......" Cô ngơ ngác gật đầu, đuổi theo Lâm Thiên Túng.

Lão Kim nhìn bọn chằm chằm bóng dáng hai người họ, sắc mặt hiện lên một chút khó chịu.

Lệ Trường Đông nghĩ không sai, ông phải nhanh chóng khử tên tiểu tử bên cạnh Phi Điểu Tường này, bởi vì, "nữ thần" không được gần gũi bất kì người đàn ông nào, cô chỉ có thể vĩnh viễn thuộc về Lệ gia, thuộc về tập đoàn Đông Hà.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-10)