← Ch.02 | Ch.04 → |
Phi Điểu Tường vừa mới đi vào giấc ngủ, đã bị tiếng đập cửa dồn dập đánh thức.
Cô đau khổ từ trong giấc mơ giãy dụa tỉnh lại, đầu choáng váng cố kéo thân thể nặng nề đi ra cửa, dụi dụi đôi mắt còn buồn ngủ hỏi: "Ai vậy?"
"Mở cửa"
Giọng nói từ ngoài cửa truyền vào nghe có chút quen tai, cô nhất thời còn không nhớ ra là đã nghe ở đâu, theo bản năng mở cửa ra, đã nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Lâm Thiên Túng đang trừng mắt nhìn cô.
"Này! Sao anh lại về đây?" Cô chớp mắt mấy cái, kinh ngạc không thôi.
"Lấy ra" Lâm Thiên Túng vươn tay, lạnh lùng nói.
"Điện thoại cùng ví của tôi!" Anh hừ lạnh.
Đi xe về khách sạn, anh mới phát hiện trên người anh ngoại trừ hộ chiếu ra, mọi thứ khác đều không thấy đâu, càng khoa trương là nhân viên khách sạn nói là anh đã trả phòng, bởi vậy phòng của anh đã sớm cho người khác thuê.
Anh ngây người sửng sốt, không biết là nên tức hay nên cười, chuyện đêm nay quả thực là hoang đường đến cực điểm, mọi chuyện khó hiểu từ lúc anh bị đuổi đánh, rồi gặp Phi Điểu Tường, đến giờ phút này lại không có chỗ để đi, trên người không có một xu dính túi, toàn bộ quá trình giống như một trò đùa dai của ông trời, có chủ ý tạo phiền toái cho anh thì phải?
Tuy nhiên, anh hoài nghi mọi chuyện có phải là do Phi Điểu Tường giở trò quỷ hay không, nói không chừng là cô gái này có dã tâm ác độc mới có thể cứu anh, hơn nữa còn thừa cơ trộm đi ví tiền cùng di động của anh, rồi lại giả vờ thành người nhiệt tình thành thật.
Vừa nghĩ đến như vậy, trong lòng anh liền nổi lên lửa giận, bởi vậy, ngay lập tức anh đón xe chạy đến chỗ cô ở, đoạt lại những gì thuộc về anh.
"Di động cùng ví, tôi không cầm của anh!" Phi Điểu Tường sững sờ nhìn anh.
"Cô đừng giả vờ với tôi, lấy ra!" Một buổi tối mệt mỏi, tính tình của anh sắp bộc phát rồi.
"Tôi thật sự không cầm của anh, trước khi anh ngã vào trước cửa nhà tôi, toàn thân trên dưới người anh cũng chỉ có máy chụp ảnh, về phần chiếc di động và ví trong quần áo, tôi không có thấy và cũng không có lấy". Cô bị giọng điệu của anh khiến cho khó chịu, cũng lớn tiếng tức giận giải thích.
"Thật sao?" anh nhíu mày, xoay mình nhớ tới đám người không rõ lai lịch đả thương mình kia.
Sẽ không phải .......... Sẽ phải là những kẻ đó lấy đi? Những kẻ đó rốt cuộc muốn làm gì? Đả thương anh, lại cướp đi ví cùng di động, thực sự chỉ là cướp bóc đơn thuần hay sao? Hay là có ẩn tình khác?
Anh trầm ngâm.
"Mẹ ơi! Lòng tốt không được báo đáp, cứu người còn bị xem thành kẻ trộm, thực sự là không có đạo lý!" Phi Điểu Tường liếc anh một cái xem thường, thở phì phò muốn đem cửa đóng lại.
"Đợi chút!" Anh rất nhanh giữ cửa lại.
"Làm gì?" Cô nhướng mày trừng anh.
"Tôi không có ví tiền, nên không có tiền trả tiền xe!" Anh nói thẳng.
"Hả...." cô sửng sốt một chút.
"Tiền xe taxi, cả đi lẫn về một vạn yên, phiền toái cô" Anh chỉ về phía chiếc xe taxi ở bên ngoài.
"Một...... một vạn yên? Vì sao tôi phải trả cho anh?" Cô mở to hai mắt.
"Cô trả thay tôi trước, chờ tôi gọi điện thoại một chút, nhờ người gửi tiền đến sẽ trả lại cho cô!" Anh nói xong đi thẳng vào trong nhà cô.
"Chờ........ chờ một chút" Đầu óc cô còn chưa kịp suy nghĩ, tên này không phải đang mượn cơ hội ở lại nhà cô chứ?
"Cô trả tiền xe giúp tôi trước, điện thoại cho tôi mượn chút" Anh giọng điệu một bộ dáng ra lệnh.
Có lầm hay không! Tên nhóc này coi cô là cái gì! Cô cũng không phải người hầu nhà anh!
Cô trừng lớn hai mắt, đột nhiên cảm thấy chính mình có lẽ đã cứu phải một gã ôn thần........
Xe taxi đậu trước cửa nhà đã không kiên nhẫn bóp còi, cô bị giật mình, đành phải miễn cưỡng lấy từ trong ví tiền ra một vạn nhân dân tệ, không cam lòng tình nguyện đi ra ngoài trả tiền xe, trong lòng không ngừng mắng thầm.
"Nhà tôi cũng không phải trại tị nạn, anh nghĩ rằng bộ dáng anh đẹp trai là có thể cần gì sẽ có sao? Thật là........"
Lâm Thiên Túng đợi cô ra khỏi cửa liền gọi điện thoại cho Hứa Thần, không ngờ di động của Hứa Thần không có tín hiệu bắt máy, bình thường điện thoại của Hứa Thần đều mở suốt hai mươi bốn giờ mà, tên kia rốt cuộc đang làm cái gì?
Bực mình vài giây, tuy rằng thực không muốn nhưng anh vẫn phải gọi vào số tổng đài của Tường Hòa hội quán. Không còn cách nào khác, đây là đường dẫn nhanh nhất và tiện nhất, anh cũng chỉ có thể thông qua đây để liên lạc với Hứa Thần.
"Alo! Tôi là 'Mộc kỳ lân', giú tôi gọi Hứa Thần" Anh chủ động nói trước thân phận của mình.
"'Mộc kỳ lân'? Thật xin lỗi, Tường Hòa hội quán chúng tôi đang thiếu Mộc kỳ lân, Hứa Thần cũng đang ngừng chức". Một giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn truyền đến từ đầu dây điện thoại bên kia.
Sắc mặt anh đột nhiên biến đổi, thật lâu sau mới từ kẽ răng thốt ra cái tên kẻ làm người ta ghét cay ghét đắng "Đằng Tế!"
"Nếu đã bỏ nhà ra đi, thì đi xa một chút, tại sao còn gọi điện thoại về?" Đằng Tế cười khẽ châm chọc.
"Từ bao giờ cậu đã trở thành người trực tổng đài điện thoại của Tường Hòa hội quán vậy?". Anh lạnh lùng thốt lên.
"Có vài buổi tối không ngủ được nên đã nghe lén điện thoại Tường Hòa hội quán một chút, không ngờ sẽ nhận được điện thoại của anh, thật khéo mà!" Đằng Tế vẫn nói với giọng nhàn nhã như thế.
Khốn khiếp! Tên nhóc này rõ ràng đang chờ điện thoại của anh.......
Anh ở trong lòng mắng chửi, phút chốc, một cái ý tưởng đột nhiên hiện lên trong đầu anh, làm trong lòng anh run sợ.
Chậm đã! Vì sao Đằng Tế lại đang chờ điện thoại của anh? Chẳng lẽ cậu ta có bản lĩnh thông thiên đoán được anh sẽ gọi điện thoại cho Tường Hòa hội quán? Hay là..... cậu ta đã sớm biết anh sẽ gọi cuộc điện thoại này? Hơn nữa còn nắm chắc anh sẽ gọi số của tổng đài hội quán?
Trong nháy mắt, anh đem hoàn cảnh của chính mình liên tưởng tới Đằng Tế, ngay sau đó, mọi nghi vấn đều được làm sáng tỏ.
"Là cậu!" Anh sắc mặt đột biến.
"Cái gì?" Đằng Tế giả ngu.
"Thì ra đều là do cậu giở trò quỷ!" Anh nghiến răng gầm lên.
"Ha..... ha..... , xem ra phản ứng của anh cũng rất nhanh nhạy đấy!" Đằng Tế nở nụ cười.
"Nói đi! Cậu tìm người đối phó với tôi có mục đích gì?" Anh tức giận nắm chặt điện thoại.
"Không phải anh muốn thoát khỏi Tường Hòa hội quán sao? Tôi chỉ là giúp anh đoạnuyệt sạch sẽ hơn một chút, khiến cho anh cảm thấy thoải mái tự do mà không có gì ràng buộc..........." Đằng Tế trêu chọc.
"Cậu muốn dùng thủ đoạn này ép tôi trở về" Anh sẽ không dễ dàng mắc mưu như vậy.
"Ép anh trở về? Anh sai rồi, Thiên Túng, tôi không hề ép buộc anh điều gì, trong một tháng, tôi sẽ tuyển chọn một người đảm nhiệm vị trí 'Mộc kỳ lân', anh có trở về hay không cũng không sao cả".
Anh ngẩn người ra, không ngờ Đằng Tế sẽ nói như vậy, nhất thời trong lòng nổi lên một chút cảm giác mất mát kì lạ.
Con người thật sự rất kỳ quái, có thể 'không cần', nhưng không thể chịu được 'không được cần' nữa .......
"Muốn 'tự do tự tại' phải trả giá đắt, anh là vị vương tử từ nhỏ sống trong cuộc sống giàu sang, đại khái đã không biết thế nào là cuộc sống nghiêm túc chân chính phải không? Tôi muốn nhìn xem, không có đồ ăn ngon, không được mặc đẹp, không có tiền, không có mọi thứ, anh sẽ sống như thế nào? Mất đi người thân và bối cảnh kinh tế của gia tộc sau lưng anh, anh sẽ dựa vào cái gì mà sống qua ngày?" Đằng Tế chuyển sang chuyện khác, khẩu khí trở nên sắc nhọn.
"Cho nên cậu cố ý chỉnh tôi?" Trong lòng anh nổi lên lửa giận.
"Tôi chỉ đang giải quyết việc chung, anh muốn tự do, tôi sẽ khiến anh tự do, có bản lĩnh thì dựa vào nghề phụ nhiếp ảnh nghiệp dư của anh mà sống". Đằng Tế dừng lại một chút, rồi nói: "Chỉ là, tôi rất hoài nghi, anh có thể chống đỡ được bao lâu, thế mà mới vài ngày trôi qua anh đã muốn gọi điện cầu cứu Hứa Thần, một tên nhóc chưa dứt sữa như vậy, còn dám mạnh miệng nói độc lập tự do gì cơ..........."
Lời nói ác ý của Đằng Tế làm anh không chịu đựng được nữa, một tay ném điện thoại, trực tiếp cắt đứt liên lạc.
Đằng Tế, tên nhóc chết tiệt này, dám nói những lời ấy với anh, anh có chết cũng không trở về....
Phi Điểu Tường vừa bước vào cửa, nhìn thấy anh ném điện thoại của cô, thất thanh hét lớn: "Này, này, anh làm sao vậy? Điện thoại của tôi có thù oán với anh sao?"
Anh cúi đầu không mở miệng, chỉ là nắm chặt bàn tay, lửa giận đang thiêu đốt toàn thân.
"Sao rồi? Không phải anh nói vừa gọi điện thoại sẽ có tiền bay tới sao? Kết quả đâu? Tiền đang đến sao?" Phi Điểu Tường cố ý châm chọc hỏi.
Anh ngẩng đầu, trừng mắt nhìn cô một cái, rốt cuộc nhịn không được vết thương nhói đau ở bên hông, ngã vào trên ghế.
"A...... anh không sao chứ?" Cô lo lắng ngồi xổm xuống, cô nhìn ra trong mắt anh, trừ bỏ tức giận còn có một chút uể oải, dường như đã chịu phải đả kích lớn.
"Tiền....... tôi sẽ nghĩ cách trả lại cho cô" Anh tựa người vào chiếc tủ bên cạnh, nhíu mày nói.
"Anh tốt nhất mau trả lại tôi, trên người tôi không có nhiều tiền, qua vài ngày nữa còn phải đóng học phí" Cô khẽ gắt nói.
"Nhưng là, trước khi có tiền đến, tôi sẽ ở nhở nhà cô một thời gian" Nói xong, anh mệt mỏi nhắm mắt lại.
Đằng Tế tên nhóc kia rõ ràng là muốn chỉnh anh, không có tiền, anh giống như một con thú bị vây khốn, không thể động đậy, khó trách Phương Khoát đối với Đằng Tế dị ứng như thế, tên tiểu quỷ kia tâm tư đủ ác độc, lại dám dùng cách này đối phó với anh, thật đáng giận!
"Cái gì, anh ở lại chỗ của tôi?" Cô kinh hô.
Anh không trả lời, tức giận cùng thân thể đau đớn đã hao hết toàn bộ khí lực của anh.
"Ê, Lâm Thiên Túng, tôi đang nói chuyện với anh đấy!" Cô hướng về phía anh hô to.
"Hãy để tôi.......... nghỉ ngơi một chút!" Anh nhíu mày, giọng suy yếu thỉnh cầu.
"Anh........" Nhìn sắc mặt anh xanh xao, Phi Điểu Tường đem những lời muốn mắng chửi ra miệng nuốt trở về, nói không ra lời.
Không có cách nào khác, ai bảo cô là người mềm lòng, tuy rằng không biết rõ lắm Lâm Thiên Túng đã gặp chuyện gì, cũng không biết anh có phải bị cướp không, bộ dáng hiện tại của anh đúng là rất tệ, cô thật không nhẫn tâm đuổi anh ra khỏi nhà.
"Coi như trước khi anh trả tiền cho tôi, hãy ở tạm đây vài ngày đi!" Cô vừa nói xong, phát giác giọng nói của mình rất ôn hòa, lập tức mạnh mẽ bổ sung một câu: "Nói trước tốt hơn! Chỉ cho anh ở tạm một thời gian! Hơn nữa phải trả tiền sinh hoạt phí!"
Lâm Thiên Túng miễn cưỡng liếc nhìn cô một cái, nghĩ thầm, cô gái nghèo xơ nghèo xác này, giờ phút này lại chính là cứu tình duy nhất của anh!
Chuyện này nếu kể cho bọn Giang Tuân nghe, ai sẽ tin nổi? Anh đường đường là chủ của Lâm thị gia tộc vậy mà lại chật vật đến nỗi phải ở căn phòng cũ nát này, thậm chí còn mở miệng mượn tiền cô gái này.....
Phi Điểu Tường bị ánh mắt xinh đẹp của anh làm cho tâm hoảng, vội hỏi: "Anh...... anh nhìn tôi cái gì? Tôi đồng ý cho anh ở nhờ, anh nên mừng thầm!"
Chính xác, anh nên cảm kích cô, nếu không có sự giúp đỡ của cô, sợ rằng tình huống hiện tại của anh so với bây giờ còn thảm hại hơn.
Lâm Thiên Túng ở trong lòng suy nghĩ.
"Sao anh không nói gì?" Tim của cô đập nhanh hơn, đại khái không có cô gái nào bị anh nhìn chằm chằm như vậy còn có thể bình tĩnh được.
"Tôi đói bụng" Anh đột nhiên cảm thấy bụng thật đói.
"Hả?" Cô ngẩn người, suy nghĩ của anh ta có thể thay đổi nhanh như vậy sao?
"Thật đói!" Anh lúc này mới phát hiện nguyên nhân chính khiến anh mệt mỏi là do từ chiều hôm qua đến bây giờ anh còn chưa ăn gì.
"Tôi chỉ có mỳ ăn liền" Cô tức giận nói.
"Mỳ ăn liền? Đó là món gì vậy?" Anh ngạc nhiên hỏi.
"Mỳ ăn liền chính là mỳ ăn liền!" Cô nói xong đứng lên, đi đến ngăn tủ của nhà bếp, lấy ra một tô mỳ ăn liền, quăng cho anh.
Anh chụp được tô mỳ kia, nhíu mày hỏi: "Cái này ăn như thế nào?"
Cô mở to mắt, giống anh như nhìn thấy quái vật "Đừng nói với tôi là anh chưa từng ăn mỳ ăn liền bao giờ?"
"Thứ này có thể ăn sao?" Anh chán ghét nhíu mày.
Anh ta đang nói đùa sao? Đầu năm nay, ngay cả đứa bé ba tuổi cũng đã ăn qua mỳ ăn liền.
"Anh đừng đùa nữa, anh thật sự chưa từng ăn mỳ ăn liền?" cô khẽ gắt hỏi.
"Chưa từng!" Từ nhỏ đến lớn anh chỉ ăn những món ăn do đầu bếp chuyên nghiệp nấu riêng cho anh, căn bản chưa ăn qua những thứ đồ ăn nhạt nhẽo như thế.
"Mẹ ơi! Không thể nào!" Cô một tay chống trán, khó có thể tin.
"Cô nấu giúp tôi, tôi muốn tắm rửa trước đã." Anh đứng dậy đem mỳ ăn liền quăng trả lại cho cô, hướng đi phía phòng tắm, nói giống như anh là chủ nhân nơi này.
"Tắm .......... Tắm rửa?" Phi Điểu Tường bị giọng điệu hất hàm sai khiến của anh làm cho tức muốn ngất đi. Anh ta nghĩ anh ta là ai cơ?Thật quá kiêu ngạo đi!
"Ê, ê, ê, ê, tôi cảnh cáo anh, nơi này chính là nhà của tôi..." Cô đuổi theo tức giận hô to.
Anh đứng trước cửa phòng tắm xoay người liếc nhìn cô một cái, thấp giọng nói: "Tôi thật sự vừa mệt vừa đói, cô giúp đỡ tôi chút đi, Phi Điểu".
Cô ngây ngốc đứng trước mặt anh, đầu óc thoáng cái ngưng trệ.
Anh ....... Anh lại dùng gương mặt tuấn mỹ thỉnh cầu cô, gọi tên cô....
"Được rồi! anh tắm rửa gội đầu một chút đi, tôi nấu cho anh" Trước khi cô kịp ý thức suy nghĩ của chính mình thì miệng đã không có chí khí nói ra những lời của nô tỳ.
"Cám ơn" Anh gật gật đầu, đóng cửa phòng tắm lại.
Cô trừng mắt nhìn cánh cửa nửa ngày mới hoàn hồn, chính mình bị dễ dàng bị sai bảo khiến cô vừa bực vừa sợ.
Phi Điểu Tường, mày làm sao vậy, chỉ là một người đàn ông đẹp trai một chút, mày đã choáng váng đầu óc?
Được rồi, anh ta không chỉ đẹp trai một chút, mà là đẹp trai ngất trời, nhưng cũng không thể không có khí tiết như vậy chứ! Người ta kêu mày nấu mỳ ăn liền mày liền nấu, đây là chuyện gì?
Một mình lẩm bẩm oán giận bản thân, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đi nấu nước sôi.
"Tên nhóc này rất gian trá, anh ta thật là biết lợi dụng cái khuôn mặt đẹp đẽ kia....... nhưng chỉ một lần này thôi, đợi lát nữa mình sẽ nói rõ ràng với anh ta, đừng hòng tùy tiện sai bảo mình" Cô vừa đem nước sôi đổ vào trong chén mỳ, vừa lầm lầm bầu bầu.
Không lâu sau, cửa phòng tắm mở ra, Lâm Thiên Túng đi ra, nói với cô: "Phi Điểu, quần áo của tôi dơ rồi, có bộ nào để thay không?"
Lại là cái giọng điệu đáng giận tự cho mình là đúng ra dáng chủ nhân kia, cô thở phì phì ngẩng đầu, đang muốn chỉ ra chỗ sai của anh, không ngờ vừa thấy đến bộ dạng này của anh, đầu óc lại lần nữa đình công, hơn nữa còn ngừng hoạt đông........
Mái tóc LâmThiên Túng ẩm ướt, toàn thân trên dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm, lồng ngực rắn chắc bóng loáng trơn nhẫn mê người, vai, cánh tay, thắt lưng đến mông, đường cong đều có nam tính lực đạo, lại mang theo duyên dáng co dãn, tỷ lệ hoàn mỹ cân xứng, thân hình cao gầy gợi cảm, hơn nữa khuôn mặt bị nước rửa sạch đi càng thêm tuấn mỹ đáng sợ, quả thực là như thiên thần hoàn mỹ bước ra từ trong tranh của nền văn hóa phục hưng cổ đại.
Trái tim trong ngực cô đập kinh hoàng đến muốn vỡ, mặt càng giống như bắt lửa vừa hồng vừa nóng trông rất hồ đồ.
Nói ra có người sẽ không tin! Ở võ quán nhu đạo cô đã nhìn nhiều đàn ông để nửa thân trần, nhưng chưa từng cảm thấy ngại ngùng, nhưng đối với Lâm Thiên Túng, cô lại ý thức được anh là một người đàn ông, hơn nữa còn là một người đàn ông siêu cấp đẹp trai!
"Ê! Phi Điểu, cô ngây ngốc cái gì?" Anh đi đến trước mặt cô, nhíu mày hỏi.
"Anh ..... anh ...... anh làm sao mà không mặc quần áo .... đã chạy ra đây?" Được một lúc lâu, cô mới từ trong lồng ngực tìm về âm thanh của mình.
"Tôi không có quần áo để mặc" Anh bình thản ung dung đi đến cạnh bàn, nhìn bát mỳ ăn liền kia.
Loại đồ ăn này còn rất thơm.... Anh bụng đói kêu vang nghĩ.
"Không có quần áo? Vừa rồi không phải anh có mặc quần áo sao?" cô chỉ vào quần áo cùng áo khoác hàng hiệu mà anh để lại trong phòng tắm kia.
"Bộ đó dơ rồi! Tôi cần một bộ mới, cô giúp tôi đi mua một bộ!" Anh nhìn cô.
"Mẹ ơi! Vì sao tôi phải giúp anh đi mua quần áo? Anh nghĩ rằng tôi ăn no không có việc gì làm sao?" Cô rốt cuộc nhịn không được nữa, lớn tiếng ồn ào.
Anh nhướng mày lên, phút chốc đến gần cô, cúi đầu hướng gần gương mặt cô nói: "Chẳng lẽ cô muốn tôi mặc như vậy đi ra ngoài sao? Phi Điểu"
"Hả....." Mặt của cô cứng lại! Không, là toàn thân cứng lại, khuôn mặt của Lâm Thiên Túng giống như được phòng đại bằng kính lúp gần trong gang tấc, đôi mắt xinh đẹp kia dường như đang hạ thần chú với cô, biến cô thành một pho tượng đá.
Hơn nữa, cô cũng không dám thở dốc, chỉ sợ ngửi được hơi thở tản mát ra từ trên người anh sẽ khiến cô lên cơn sốc, tuy đó chỉ là mùi xà bông cô thường dùng, nhưng từ trên người anh tỏa ra lại hơn một phần mị hoặc quyến rũ.......
"Dù sao, trên người tôi không có nửa đồng, liền phiền cô trả dùm trước, sau này nhất định trả lại cho cô" Anh thấp giọng nói.
"Được rồi!" Đại khái cô cả đời này chưa từng dứt khoát giống như lúc này vậy.
"Cám ơn" miệng anh bất giác mỉm cười.
Cô bị nụ cười rạng rỡ của anh khiến cho hồn siêu phách lạc, giống như người máy, cô máy móc gật gật đầu, nói: "Được, chờ cửa hàng trên phố mở cửa, tôi sẽ đi mua quần áo giúp anh"
Anh vừa lòng liếc nhìn cô một cái, quay trở về bàn, từng ngụm từng ngụm bắt đầu ăn bát mỳ ăn liền kia.
Thành thật mà nói, anh vẫn rất rõ ràng khuôn mặt này của anh đối với phụ nữ có bao nhiêu lực ảnh hưởng, nhưng cho đến bây giờ anh cũng không đối với bất kỳ người phụ nữ thể hiện lực quyến rũ của mình, ngoài việc anh có tính sạch sẽ bẩm sinh, điều quan trọng nhất là anh đối với phụ nữ không hề có hứng thú, những cô gái ấy vừa tầm thường lại hay làm ra vẻ, động vật giống cái đối với anh mà nói chẳng qua chỉ là vai hài trong cuộc sống của anh mà thôi. Đương nhiên, anh đối với đàn ông cũng không có hảo cảm gì, ngoại trừ những người trong Ngũ hành kỳ lân, những người khác ở Tường Hòa hội quán muốn tiếp cận anh cũng không dễ dàng, chứ đừng nói đến những người khác ở bên ngoài.
Em gái Lâm Thiên Vận của anh thường nói anh là kẻ quái dị chỉ biết yêu bản thân mình, chính xác là một kẻ ích kỷ và tự kỷ. Điểm này, anh cũng không phủ nhận, dù sao cá tính này không phải là di truyền từ người cha cũng kỳ quái của anh hay sao!
Tuy nhiên, đối với một người lạnh lùng như anh lại nhịn không được muốn trêu đùa Phi Điểu Tường, chủ yếu là do tính tình thẳng thắn của cô, quả thực là đơn thuần thánh thiện đủ mê người, hơn những kẻ chỉ biết giả vờ, mỗi lần cô kêu một tiếng 'Mẹ ơi!', anh sẽ nhớ tới người mẹ Hách Liên Thuần Thuần của anh cũng có một câu cửa miệng giống vậy, trước kia anh luôn nghĩ, trên thế giới chắc không thể tìm được người phụ nữ nào ngốc như mẹ anh, không nghĩ tới ở Nhật Bản lại gặp được Phi Điểu Tường cũng là một sinh vật đơn bào.
Có lẽ là do ý trời đi, Phi Điểu Tường vô tâm vô phế anh còn có thể chấp nhận, nếu đổi thành người phụ nữ khác anh thà lang thang ngoài đường cũng không mở miệng cầu cứu.
Phi Điểu Tường rất nhanh phát hiện ra mình lại nghe theo lời anh, cô thất bại trừng mắt nhìn anh, rất muốn cắn nát miệng mình, người ta chỉ là cười một cái, đầu óc của cô đã hoàn toàn mơ màng, thực thảm hại!
Lâm Thiên Túng, người đàn ông này nhất định là kẻ địch của phụ nữ, ở trước mặt anh mọi phụ nữ đại khái đều tự động trở thành nô tỳ, cô nên sớm tìm cách đuổi anh đi mới được, nếu không sẽ bị anh sống bám.
Chống cằm, cô suy nghĩ ý thức được nguy hiểm của mình, trai đẹp tuy rằng nhìn rất thích mắt, nhưng không tốt cho trái tim, vì sức khỏe của mình suy nghĩ, cô hạ quyết tâm, mau chóng mời vị Bồ tát Lâm Thiên Túng mà cô tôn kính không nổi này rời đi.
"Cái gì? Thất bại rồi?"
Một tiếng gầm vang lên từ đầu dây bên kia, lão đại Yamamoto là Thiết Đại Quỷ Chi sợ hãi vội vàng ngồi nghiêm chỉnh luôn mồm giải thích.
"Rất xin lỗi, Lệ tiên sinh, thủ hạ của tôi vô năng......." Thiết Khẩu Quỷ Chi cố gắng ăn nói khép nép.
"Đúng là lũ vô dụng! Chỉ là một con nha đầu vậy mà xử lý không xong, lũ Yamamoto Nhật Bản chúng mày đừng xuất hiện trên giang hồ nữa!" Tiếng hét to vẫn như cũ không hề giảm lửa giận.
"Dạ, là do sai sót của chúng tôi, tôi không nghĩ tới nha đầu Phi Điểu Tường kia lại có người giúp đỡ........." Thiết Khẩu Quỷ Chi cố gắng giải thích thêm.
"Chết tiệt! Mẹ nó đã chết, một mình nó còn có đứa nào giúp đỡ?"
"Ba thủ hạ của tôi trở về báo cáo, nói bên cạnh cô ta có một thằng nhóc đi theo, thằng nhóc kia tựa hồ rất mạnh." Thiết Khấu Quỷ Chi nhớ lại ba tên thủ hạ kia chật vmới trở về, đối với người ra tay theo lời hạ thủ kia hắn rất tò mò.
Vết thương trên người của ba người hình như đều dùng thước đo qua chuẩn xác là cùng một vị trí, có thể có tài bắn súng cỡ này, người cầm súng kia nhất định là một tay súng thiện xạ....
"Một tên nhóc, nó là ai vậy?"
"Không rõ lắm, khi chúng tôi điều tra Phi Điểu Tường rõ ràng không có nhân vật này!"
"Mặc kệ nó là ai, đều cùng nhau trừ bỏ, đừng để nó cản trở chuyện của ta"
"Vâng, tôi đã biết" Thiết Khấu Quỷ Chi cung kính nói.
"Ta cho chúng mày thời hạn ba ngày, trong vòng ba ngày không tiêu diệt được tạp chủng Phi Điểu Tường kia, ta sẽ cho Yamamoto của chúng mày không thể sống yên ở Nhật Bản." Đối phương lớn tiếng đe dọa.
Thiết Khấu Quỷ Chi sắc mặt khẽ biến, lập tức trả lời: "Vâng, lần này tuyệt đối sẽ không thất bại, xin ngài cứ yên tâm"
Vị Lệ tiên sinh kia không nói thêm những lời vô nghĩa nữa, điện thoại cạch một tiếng chặt đứt.
Thiết Khấu Quỷ Chi buông điện thoại ra, xanh mặt vội vàng đi ra ngoài phòng, nhìn ba tên thủ hạ kia của mình, giận dữ hỏi: "Thằng nhóc đả thương chúng mày rốt cuộc là dạng người gì?"
"Là...... một thằng nhóc vô cùng đẹp trai" Ba tên cố gắng chịu đựng đau ở chân trả lời.
"Bao nhiêu tuổi?"
"Rất trẻ tuổi, đại khái chỉ khoảng hai tuổi"
"Khốn khiếp! một tên nhóc chỉ mới hai mươi tuổi mà chúng mày cũng đánh không lại?" Hắn tức giận dùng chân đá về hướng bọn họ.
"Á, lão đại tha mạng, ..... nó......... nó rõ ràng trông ốm yếu như thế, ai biết nó biết bắn súng, hơn nữa còn bắn với tốc độ nhanh kinh người."
"Tuổi trẻ mà đã là cao thủ dùng súng? Lai lịch của nó rốt cuộc ra sao? Mấy ngày trước khi điều tra Phi Điểu Tường, bên người cô ta trừ bỏ Đại Thạch Dũng Điền ra, cũng không có nhân vật nào lợi hại như vậy" Thiết Khấu Quỷ Chi nhăn mày.
"Chuyện này....... bọn em cũng không biết......"
"Quên đi, cũng chỉ là một thằng nhóc, còn có thể cản trở được Yamamoto chúng ta sao? Lần này đích thân ta ra tay, mặc kệ là Đại Thạch Dũng Điền hay là những người khác, chỉ cần muốn bảo vệ Phi Điểu Tường, ta nhất định sẽ làm thịt bọn họ" Thiết Khẩu Quỷ Chi nắm tay, lộ ra nụ cười lạnh.
Không giải thích được cùng Lâm Thiên Túng 'ở chung' đã một tuần, hôm nay Phi Điểu Tường dẫn Lâm Thiên Túng đi vào võ quán, bọn họ vừa xuất hiện liền gây nên một trận xôn xao, các sư huynh đệ trong võ quán đều xúm lại đây, tò mò đánh giá Lâm Thiên Túng.
"Phi Điểu, cậu ta là ai?"
"Phi Điểu, cô đi đâu tìm được một tiểu mỹ nhân thế này?"
"Nha đầu này, cô đi đâu mà câu dính được một soái ca a? Thật kỳ quái!"
Mọi người kẻ một lời, ta một câu chế nhạo Phi Điểu Tường, dù sao ở trong mắt bọn họ vốn không xem Phi Điểu Tường là cô gái.
"Tránh ra, tránh ra, anh ta là do tôi nhặt được" Cô vội vàng đẩy bọn họ ra.
"Nhặt được? không thể nào? Loại đàn ông này làm sao có thể tùy tiện liền nhặt được?" Bọn họ kinh ngạc nhìn gương mặt tuấn tú bất phàm của Lâm Thiên Túng, Phi Điểu Tường lại nói đơn giản giống như là nhặt được một món đồ chơi vậy.
Phi Điểu Tường ngước mắt lên nhìn Lâm Thiên Túng cao hơn mình nửa cái đầu, trong lòng vô cùng hiểu được ý nghĩ của mọi người, tên nhóc Lâm Thiên Túng này sau khi cạo sạch râu xong, trình độ tuấn mỹ của gương mặt kia lập tức tăng lên vài phần, cho dù anh ta chỉ mặc một bộ áo sơ mi cùng quần bò, vẫn không giảm được khí chất tôn quý ngạo nghễ bức người của anh, so sánh với anh, những sư huynh sư đệ trước mắt này dường như biến thành tiểu quỷ......
Tuy nhiên Lâm Thiên Túng tuy rằng bộ dạng rất đẹp trai nhưng cá tính lại làm cho người ta không dám khen tặng, cũng không biết anh có thật sự là một đại thiếu gia chỉ biết sống an nhàn sung sướng hay không, ngày đó khi giúp anh mua quần áo cũng bị anh soi mói cả buổi, bộ quần áo anh mặc trên người này đã tốn mất sáu trăm tệ của cô, anh lại khinh thường không sờ vào bộ quần áo một chút liền nói anh chỉ mặc prada hoặc là armani chứ không mặc loại quần áo có chất liệu thô ráp này......
"Không mặc thì anh ở trần luôn đi!" Cô thật sự đã bị chọc tức, vị thiếu gia này không có một chút biết điều! Bây giờ là lúc nào rồi mà anh ta vẫn có thể kiêu ngạo như vậy?
"Tôi rất muốn cởi sạch, chỉ sợ cô chịu không nổi!" Anh lạnh lùng nói.
"Tôi làm sao chịu không nổi! Anh có can đảm thì cởi đi!" Cô chống hông thẳng lưng nói.
Anh không nói thêm gì nữa, thoải mái định cởi khăn tắm quấn ở quanh hông, cô sợ tới mức mặt đỏ bừng sợ hãi lớn tiếng quát.....
"Không _được _cởi!"
Anh dừng lại động tác, nhìn bộ dáng hoảng sợ bối rối của cô, bỗng nhiên cảm thấy buồn cười.
Có bao nhiêu cô gái muốn cởi sạch quần áo của anh, cô lại sợ tới mức giống như là anh muốn thoát xác vậy.
"Mặc vào cho tôi, bằng không anh lập tức đi ra ngoài" Cô cảnh cáo.
"Được rồi, trước khi đem quần áo của tôi giặt sạch, tôi sẽ cố gắng mặt thứ hàng kém chất lượng này vậy!"
Từ những việc nhỏ nhặt này làm cho Phi Điểu Tường nhận ra hai chuyện. Thứ nhất, Lâm Thiên Túng là một tên khó ưa. Thứ hai, nếu cùng vị vương tử luôn cho mình là đúng này ở cùng một chỗ, cô nhất định tổn thọ mấy năm.
Chính nguyên nhân này, khiến cô nhớ tới võ quán có mấy gian phòng dành cho học sinh ở tạm, nên mới khẩn cấp đưa anh đến đây.
Tuy nhiên cũng không biết tên nhóc kia là thích sai bảo cô hay là do tính tự bế, vừa nghe phải chuyển đi nơi khác, nói gì cũng không chịu rời đi, khiến cho cô tức giận phải kiên quyết kéo hắn tới đây.......
"Các con đang làm loạn cái gì?"
Đang lúc mọi người đang ồn ào tranh luận, một giọng nói khiển trách phút chốc vang lên, mọi người lập tức lui ra, chủ nhân của võ quán là Đại Thạch Dũng Điền vẻ mặt nghiêm nghị đi tới.
Một khuôn mặt vuông vức giống như là từ tảng đá khắc ra, Đại Thạch Dũng Điền, người cũng như tên, khuôn mặt nghiêm túc, dáng người mặc kimono tuy không được coi là cao lớn, nhưng lại có khí chấ nghiêm nghị chính khí, có mười phần danh gia phong phạm.
"Đại Thạch tiên sinh" Phi Điểu Tường hô một tiếng, từ nhỏ đã quen với xưng hô này đến nay vẫn chưa sửa miệng.
"Tiểu Tường, có chuyện gì vậy?" Đại Thạch Dũng Điền vừa thấy đến cô, sắc mặt lập tức dịu xuống. Nói đến cô mọi người trong võ quán đều biết, ống đối với Phi Điểu Tường cực kỳ yêu thương, dường như đã coi co trở thành con gái của chính mình mà đối đãi.
"Con dẫn theo một người ........ bạn, anh ta không có chỗ để đi, có thể cho anh ta ở tạm ở võ quán một thời gian được không?" Cô tiến lên giải thích, rồi chỉ về hướng Lâm Thiên Túng.
Lâm Thiên Túng vẫn không mở miệng, tuy rằng đứng bên trong cùng một đám người, nhưng mà do nguyên nhân cảm giác khác loài, anh vẫn lạnh như băng cùng mọi người duy trì khoảng cách nhất định.
"Cậu ta là ai vậy?" Đại Thạch Dũng Điền mày rậm chau lại, nhìn chằm chằm vào Lâm Thiên Túng, đột nhiên, ông nhíu chặt hai hàng lông mày.
Cậu bé này..... cũng không phải nhân vật tầm thường!
Tuy rằng bề ngoài chỉ là một chàng trai tuổi trẻ tuấn tú, nhưng ẩn giấu bên trong là một người lạnh như băng cùng cường hãn khí thế, không thể nào đánh lừa được ánh mắt nhìn người vô số của ông.
Tên này không phải là 'bọn họ' phái tới chứ? Đại Thạch Dũng Điền bất an nghĩ.
"Anh ta tên Lâm Thiên Túng, là người Trung Quốc, từ Thượng Hải đến, bởi vì xảy ra một số chuyện, cho nên trước mắt cũng không có chỗ để đi...." Phi Điểu Tường nói nhanh.
Đại Thạch Dũng Điền đi về hướng Lâm Thiên Túng, mang theo một chút cảnh giác cùng địch ý theo dõi anh "Cậu tiếp cận Tiểu Tường có mục đích gì?"
Lâm Thiên Túng ngạc nhiên một chút, lập tức hỏi lại: "Ông nghĩ rằng tôi sẽ có mục đích gì?"
Đại Thạch Dũng Điền kinh sợ, không nghĩ tới anh phản ứng nhanh như vậy, mày rậm nhíu càng chặt.
"Haiz! Đại thạch tiên sinh, kỳ thực là con cứu anh ta, mấy ngày hôm trước anh ta bị người ta đánh cho một trận té xỉu trước cửa nhà con, ví tiền trên người cùng di động đều đã bị lấy đi, con thấy anh ta đáng thương cho nên mới cho ở tạm nhà con....." Phi Điểu Tường vội vàng thay Lâm Thiên Túng giải thích.
"Con sao có thể tùy tiện như vậy? Con không biết cậu ta có phải cố ý ngã vào trước cửa nhà con mà tiếp cận con hay không, vì sao con không tự bảo vệ bản thân? Nếu có chuyện gì không may, ta sẽ phải ăn nói thế nào với mẹ con?" Đại Thạch Dũng Điền ngược lại nghiêm khắc trách cứ cô.
"Á....." Phi Điểu Tường không hiểu sao lại bị mắng, hơi há hốc mồm.
Lâm Thiên Túng quan sát vẻ mặt ông, bỗng nhiên hiểu ra, vị Đại Thạch tên sinh này dường như biết có người muốn hại Phi Điểu Tường, cho nên mới khẩn trương như vậy.
Xem ra, chuyện này chỉ riêng Phi Điểu Tường là không biết chuyện.
"Mẹ con dặn dò con như thế nào? Đối với người không rõ lai lịch này phải đặc biệt cẩn thận........" Đại Thạch Dũng Điền nhắc nhở tiếp.
"Vì sao muốn cô ấy đặc biệt cẩn thận? Chẳng lẽ có người 'lai lịch không rõ' muốn đối phó cô ấy sao?" Lâm Thiên Túng lạnh lùng xen mồm.
Đại Thạch Dũng Điền sắc mặt khẽ thay đổi, ngẩng đầu nhìn anh, không trả lời vấn đề của anh, chính là trực tiếp hạ lệnh đuổi khách: "Cậu đi đi! Võ quán của chúng tôi không chào đón người xa lạ"
"Đại Thạch tiên sinh!" Phi Điểu Tường đã hoàn toàn không hiểu, trước nay vẫn luôn hòa nhã dễ gần Đại Thạch Dũng Điền làm sao có thể thay đổi giống như một người khác vậy.
"Tôi cũng không muốn ở nơi này, so với nơi có đầy mùi lại này, tôi thà rằng chen chúc trong gian phòng cũ nát cùng Phi Điểu Tường" Lâm Thiên Túng xoay người bước đi, đã sớm chịu không nổi mùi mồ hôi khó chịu của những người đàn ông ở đây.
"Tôi không cho phép cậu tiếp cận Tiểu Tường!" Đại Thạch Dũng Điền nói xong, hướng về phía đám đệ tử ra hiệu.
Các đệ tử hiểu ý, lập tức bao vây Lâm Thiên Túng.
Phi Điểu Tường thấy thế kinh sợ, vội vàng che chở trước người Lâm Thiên Túng, hét to: "Đừng làm như vậy, mọi người làm sao có thể bắt nạt một người đang bị thương và không biết nhu đạo chứ!"
"Tiểu Tường, không thể không biết đề àphòng người khác, đừng để bề ngoài của cậu ta đánh lừa" Đại Thạch Dũng Điền trừng mắt nhìn cô.
"Tuy rằng con mới quen biết anh ta không lâu, nhưng con tin anh ta không phải người xấu" Cô lớn tiếng nói.
Lâm Thiên Túng kinh ngạc, một góc khuất nào đó trong lòng chợt cảm động.
Phi Điểu Tường cứ như vậy tin tưởng nhân cách của anh? Cô vốn không biết thân phận của anh, không biết lại lịch của anh, lại nguyện ý tín nhiệm một người xa lạ vốn không quen biết như anh!
Là do cô ngây thơ, hay là kẻ ngốc nghếch?
"Tiểu Tường, con........" Đại Thạch Dũng Điền đang muốn quở trách cô, đột nhiên bên ngoài võ quán truyền đến một trận ồn ào tiếng người.
Tất cả mọi người ngạc nhiên chuyển hướng nhìn về phía cửa lớn, chỉ thấy một đám lưu manh hung thần chen chúc nhau mà vào, không kiêng nể gì mang giày lớn tiếng bước vào trong võ quán.
"Các người làm gì.... vậy?" Một đệ tử trong võ quán tức giận tiến lên chất vấn, nhưng còn chưa nói xong đã bị đối phương đánh cho một quyền té ngã.
Phi Điểu Tường tức giận định xông lên, lại bị Đại Thạch Dũng Điền giữ bả vai của cô, sau đó đi về phía đám đàn ông hung ác kia, đối với tên đàn ông đang được thủ hạ vây quanh trên mặt có ba vết sẹo trầm giọng nói: "Xin hỏi xã hội đen các người đến đây làm gì?"
Ông đối với hắc đạo của vùng Quan Đông này có điểm nhận biết, hơn nữa Thiết Khẩu Quỷ Chi ác danh có tiếng, đã sớm không có người nào không biết.
"Chúng ta tới tìm một người". Thiết Khẩu Quỷ Chi cùng bọn thủ hạ tiến lên, nở nụ cười giả tạo.
"Ai?" Phi Điểu Tường hô nhỏ một tiếng, quay đầu nhìn Lâm Thiên Túng, một tay kéo anh ra phía sau, vội hỏi: "Bọn họ sẽ không phải tìm anh chứ?"
"Không phải" Lâm Thiên Túng dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết đám người này vì ai mà đến, chỉ có kẻ ngốc này lại hồn nhiên không biết.
"Không phải? Vậy bọn họ muốn tìm ai?" Cô khó hiểu xoa đầu.
"Đại khái là tìm một kẻ ngốc!" Anh vừa thương hại lại buồn cười liếc nhìn cô một cái.
"Kẻ ngốc? Là ai?" Cô ngẩn người, quay đầu tìm trái tìm phải.
"Chỗ này không có người các ngươi muốn tìm, mau rời đi" Đại Thạch Dũng Điền nói.
"Không có sao? Ta đã nhìn thấy cô ta......" Thiết Khẩu Quỷ Chi nói xong liếc mắt nhìn về phía Phi Điểu Tường.
Phi Điểu Tường nghĩ đến hắn ta đang nhìn Lâm Thiên Túng, không khỏi thở hốc vì kinh ngạc.
"Bọn họ quả nhiên là tìm anh, anh mau chạy đi!" Cô sốt ruột thay cho anh.
"Trốn? Tôi tại sao phải chạy trốn? Trò hay vừa mới bắt đầu thôi!" Lâm Thiên Túng nhìn ra được tình hình hết sức căng thẳng, đám người này sẽ ra tay.
Đại Thạch Dũng Điền thấy Thiết Khấu Quỷ Chi nhìn chằm chằm Phi Điểu Tường, trong lòng bất an mãnh liệt, lập tức hét lớn một tiếng: "Tiểu Tường, con đi mau!"
"Hả, vì sao con phải chạy?" Phi Điểu Tường kinh ngạc hỏi.
"Mày có muốn chạy cũng không được, Phi Điểu Tường, mày chết chắc rồi" Thiết Khấu Quỷ Chi hung ác nham hiểm cười, vung tay lên, bọn thủ hạ của hắn ta lập tức đồng thời tiến lên, trong tay cầm dao ngắn dao dài, tất cả đều tập trung vào mục tiêu là Phi Điểu Tường.
"Cái gì? Là tôi?" Phi Điểu Tường ngạc nhiên nghi ngờ, tên ác bá còn biết cả tên của cô, lại còn muốn giết cô, vì sao?
"Ai cũng đừng nghĩ sẽ động đến một sợi tóc của con bé!" Đại Thạch Dũng Điền nổi giận gầm lên một tiếng, che ở phía trước Phi Điểu Tường, dùng nhu đạo đơn giản lưu loát đánh lui mấy tên lưu manh.
"Đại Thạch tiên sinh!" Phi Điểu Tường muốn tiến lên hỗ trợ.
"Tiểu Tường, co chạy mau. Bọn người này muốn đến lấy mạng con, đi mau!" Đại Thạch Dũng Điền một bên hăng hái chiến đấu, một bên nhanh chóng quay đầu thúc giục.
"Lấy tính mạng con? Mẹ ơi!..... chuyện này rốt cuộc là cái gì?" Trong đầu cô một mảnh hỗn loạn, căn bản không hiểu rõ tình huống.
Lúc này, một tên trong Yamamoto nhân cơ hội đánh về phía cô, dao nhọn trong tay đâm thẳng vào ngực của cô, cô không kịp phản ứng, sửng sờ đứng tại chỗ.
"Phi Điểu, cẩn thận!" Các đệ tử khác cùng kinh hoảng kêu lên.
Lâm Thiên Túng thật sự nhìn không được, lấy tay nhẹ nhàng kéo cô ra, kéo cô sang bên, thành viên Yamamoto nhất thời chem. một nhát vào khoảng không.
"Ê, có người muốn giết cô, cô còn ngây ngốccái gì? Mau đánh trả đi!" Anh đến sát bên tai cô quát nhẹ.
"Đúng vậy, tôi đang làm cái gì?" Phi Điểu Tường lập tức tỉnh táo lại, cơn giận nổi lên, đám người này không lý do gì đã muốn giết cô, cô cư nhiên còn đứng yên cho bọn họ ra tay, đúng là ngốc!
Cô nhanh chân đá một cú, đá bay cái tên dám cầm dao công kích cô, sau đó thở phì phì dùng tay bổ về phía sau gáy anh ta, lại hướng về phía bụng anh ta hung hăng bổ thêm một quyền.
"Ghê tởm" Cô giận chửi một tiếng.
Lâm Thiên Túng cười khẽ nhìn chằm chằm cô, anh thích nhìn bộ dáng cô đánh người, hợp lý hợp tình, biểu tình lại phong phú, thú vị cực kỳ.
Trong bảy ngày ở chung này, làm cho anh thêm hiểu biết cá tính Phi Điểu Tường, cô tuy rằng có chút chất phác cùng ngây ngốc nhưng lòng còn mềm hơn đậu hủ, tuy rằng mở miệng hung dữ nhưng lại thiên chân ngay thẳng, không tính toán, trong đầu suy nghĩ cái gì đều viết trên mặt, căn bản không giấu được tâm sự.
Hơn nữa cô là một người rất trọng chính nghĩa, mỗi khi gặp chuyện gì không đúng đều muốn quản, khi cùng cô ra ngoài mua vài thứ, cô cư nhiên đều có thể gây chuyện, mới thấy một tên côn đồ trộm đồ, cô liền đem đối phương giáo huấn đánh đến hồ đồ, khiến đối phương tìm đồng bọn đến tìm cô tính sổ.......
Cô có thể bình yên sống đến hai mươi tuổi đúng là một kỳ tích! Anh mỉm cười nghĩ.
"Tiểu Tường, đừng đứng đó, chạy mau!" Đại Thạch Dũng Điền thấy bọn lưu manh càng lúc càng đông, chỉ sợ không có thể thắng, bởi vậy muốn cô nhanh chóng trốn đi.
"Con không đi, con muốn dạy lại những tên khốn khiếp này!" Cô tức điên, đi đến bên cạnh Đại Thạch Dũng Điền, chuẩn bị ra đòn.
"Hừ! Mày cũng đừng mơ sống sót rời khỏi đây." Thiết Khấu Quỷ Chi nói xong rút một khẩu súng lục được chế cách âm, không hề báo động trước bắn về phía cô.
"Tiểu Tường!" Đại Thạch Dũng Điền sợ hãi hét một tiếng, xoay người ôm lấy cô, thay cô đỡ viên đạn này, máu lập tức trào ra từ vai ông, cả người ông bị ngã về phía trước.
Thay đổi này tới quá nhanh làm cho mọi người trở tay không kịp, nhất là Phi Điểu Tường, quả thực kinh hãi đến không thể phản ứng.
"Sư phụ!" Chúng đệ tử kinh hoảng kêu.
Thiết Khấu Quỷ Chi thấy bị Đại Thạch Dũng Điền nhảy ra phá hỏng, thầm rủa một tiếng, thừa dịp Phi Điểu Tường không hề phòng bị, lập tức nhắm ngay cô định nổ thêm một phát súng.
Mắt thấy viên đạn sắp xuyên qua đẩu Phi Điểu Tường, phút chốc, chỉ nghe một tiếng 'Phằng', viên đạn kia lại không biết bị cái gì bay tới quét đi, chệch sang một bên, bắn trúng ngay một thủ hạ của Yamamoto.
Thiết Khấu Quỷ Chi sắc mặt thay đổi, kinh ngạc nhìn kẻ vừa rồi luôn đứng ở một bên khoanh tay đứng nhìn Lâm Thiên Túng, nhất thời thấy trong tay anh có một cây súng lục bỏ túi nhỏ đến có thể giấu ở trong lòng bàn tay, bây giờ mới tỉnh ngộ thì ra tên nhóc này lại dùng viên đạn của nó để đỡ viên đạn của hắn bắn ra.
Tên nhóc này..... chính là tay súng thiện xạ theo như lời của ba thuộc hạ kia nói?
Hăn kinh sợ mở to mắt, thế nào cũng không nghĩ đến 'tay súng thiện xạ' lại là một tên nhóc tuấn mỹ nhã nhặn, hơn nữa tài bắn súng cư nhiên xuất quỷ nhập thần đến trình độ này?
Cảnh tượng này, chẳng những làm cho thành viên sơn bản tổ khiếp sợ, mà các đệ tử trong võ quán cũng ngây dại, mọi người đều ngạc nhiên nhìn Lâm Thiên Túng, hiện trường một mảnh im lặng.
Phi Điểu Tường khó có thể tin nhìn Lâm Thiên Túng, người này có thật là người mấy ngày hôm trước cô cứu cái tên 'nhu nhược vương tử' không? Người này mang một cỗ lệ khí làm người ta sợ cùng với vị đại thiếu gia kia có thể nói là một người sao?
Xuyên thấu qua mùi khói súng, hai mắt Lâm Thiên Túng đã muốn ngưng kết sát khí.
Thẳng thắn mà nói, anh không muốn gia nhập trận chiến hỗn loạn này, tham gia vào chuyện của người khác không phải là phong cách của anh, anh ghét nhất bị lôi vào thị phi của người khác, càng không bao giờ đi quan tâm những kẻ không liên quan chết sống, nhưng những người này muốn ra tay đối với Phi Điểu Tường, anh liền không thể ngồi xem không để ý, anh dù sao cũng thiếu cô một phần nhân tình.
"Hừ, mấy ngày hôm trước chính là mày đả thương ba tên thủ hạ của tao? Dám ở vùng Quan Đông đối địch với Yamamoto của chúng tao, tao xem là mày không muốn sống rồi!" Thiết Khấu Quỷ Chi vừa sợ vừa giận, nói xong khẩu súng đã trực tiếp nhắm ngay Lâm Thiên Túng.
"Người không muốn sống là ông đi!" anh hừ lạnh.
"Cái gì?" Thiết Khấu Quỷ Chi sửng sốt một chút.
"Cho ông ba mươi giây, mang người của ông cút khỏi nơi này" Anh nhẹ giọng cảnh cáo.
"Loại mày cũng dám uy hiếp tao! Muốn chết sao...." Thiết Khấu Quỷ Chi tức giận đến trực tiếp nổ súng.
Lâm Thiên Túng trong cùng khoảng thời gian này cũng nhắm bắn, điều khó có thể tin được là viên đạn bắn sau mà đến trước, nhanh chóng đi qua viên đạn của Thiết Khấu Quỷ Chi, đánh bay đường đạn của hắn ta, thẳng tấp bắn thẳng vào Thiết Khấu Quỷ Chi.
"Hả......." Thiết Khấu Quỷ Chi khiếp sợ lui về phía sau ba bước, kinh hãi trừng lớn mắt, đây là loại súng gì? Tốc độ của viên đạn lại vừa nhanh vừa mạnh như vậy?
"Có chút khó thở sao, viên đạn bắn ngay xương sườn thứ hai bên phải, nếu muốn sống thì nhanh chóng tới bệnh viện đi!" Lâm Thiên Túng cười lạnh.
Người của Yamamoto cơ hồ đều bị dọa choáng váng, sửng sốt vài giây mới xông lên trước đỡ lấy Thiết Khấu Qủy Chi Trợ.
"Lão đại!" Một đám người tay chân luống cuống hô to.
Thiết Khấu Quỷ Chi tuy rằng bị trúng đạn nhưng ngược lại kích động một cơn tức giận chưa bao giờ có, vung tay lên, hắn ta quát: "Phá nát võ quán này, tuyệt đối không buông tha cho tên nhóc chết tiệt này cùng Phi Điểu Tường!"
"Nhưng mà......"
"Nhanh lên......" Thiết Khấu Quỷ Chi rống giận.
Lâm Thiên Túng nhẹ nhíu mày, không nghĩ tới đám người này ngoan cố như vậy, súng lục bỏ túi của anh chỉ còn ba viên đạn, để đối phó một đám người như vậy, tuy rằng không nhất thiết thua, nhưng có một chút vấn đề nhỏ...
Sẽ làm bẩn tay anh.
Các thành viên còn lại của Yamamoto tấn công lần nữa, các đệ tử trong võ quán toàn lực chống cự, ĐạiThạch Dũng Điền xoay người lấy một phong thư từ trong túi áo, nhét vào trong tay Phi Điểu Tường, sau đó đem cô đẩy về phía Lâm Thiên Túng, quát: "Phong thư này đưa con, mau cũng tên nhóc này đi thôi! Chạy mau!"
"Không, Đại Thạch tiên sinh, người bị thương, con phải........." Phi Điểu Tường liều mình lắc đầu.
"Ta đã kêu người báo cảnh sát, con đi mau! Nơi này giao cho ta là được rồi!" Đại Thạch Dũng Điền cố gắng đứng dậy, đi đến trước mặt Lâm Thiên Túng, ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm mặt nói: "Tiểu Tường phải nhờ cậu rồi, chàng trai trẻ!"
Lâm Thiên Túng đón ánh mắt ông, đùa cợt nhướng mày "Tôi cũng không phải người tốt đâu!"
"Cậu có phải là người tốt hay không không quan trọng, quan trọng là Tiểu Tường tin tưởng cậu" Đại Thạch Dũng Điền từ đối thoại của anh cùng Thiết Khấu Quỷ Chi có thể xác định anh không phải là kẻ địch, hơn nữa ông tin tưởng anh có đủ năng lực bảo vệ Phi Điểu Tường.
Chính là câu cuối cùng này 'Phi Điểu Tường tin tưởng cậu' lại ngoài ý muốn thuyết phục Lâm Thiên Túng, anh liếc mắt nhìn tình huống trước mắt một cái, lại nhìn Phi Điểu Tường, cũng không nói thêm điều gì, nắm nhanh cổ tay Phi Điểu Tường, không để ý đến sự kháng cự của cô, trực tiếp lôi cô ra cửa sau rời đi.
Anh biết cô tuyệt đối là một kẻ phiền toái, nhưng anh quyết định chấp nhận ủy thác này, ngoài việc có hứng thú hiếu kỳ đối với Phi Điểu Tường ra, anh bỗng nhiên cảm thấy, một cuộc mạo hiểm bất ngờ cũng rất thú vị đấy chứ ........
Nhất là cùng mạo hiểm với cô gái như Phi Điểu Tường...........
← Ch. 02 | Ch. 04 → |