Tôi thật là khó chịu
← Ch.09 | Ch.11 → |
17.
Hàn Mỹ Úy có chút khẩn trương, chỉ mong thang máy chậm hơn một chút, cô thật sự không biết nên đối mặt Trần Hạo như thế nào, cùng anh ở chung một phòng, hèn hạ đi dẫn dụ anh lợi dụng anh.
Thang máy rất nhanh đã đến tầng 8, Hàn Mỹ Úy đi ra khỏi thang máy, đi thẳng tới cửa nhà Trần Hạo.
Lúc này Trần Hạo giống như kiến bò trên chảo nóng, nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, lập tức khẩn trương đến xoay quanh tại chỗ, thân thể cao lớn trần truồng, chỉ mặc một cái quần lót, cô gái kia thì ngược lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, mặt tràn đầy khinh bỉ đề nghị: "Sao không nói cho cô ta biết anh không có ở nhà?"
Trần Hạo nghe vậy, suy nghĩ một chút rất có lý, vì vậy cầm điện thoại di động lên nhắn một tin: "Mỹ Úy, anh ở bên ngoài với bạn rồi, trước khi em tới sao không nói trước một tiếng cho anh biết."
Hàn Mỹ Úy đứng ở cửa nhà Trần Hạo, nhìn tin nhắn trong tay, trong nháy mắt trong lòng cảm thấy cực kỳ nhẹ nhõm, anh không có ở đây, như vậy cũng tốt.
Cô xoay người, kéo thân thể mệt mỏi sốt cao đi về phía thang máy, bước đi có chút lơ mơ, cảm giác buồn nôn choáng váng đau đầu hình như gặp mưa còn nặng hơn rất nhiều.
Hôm nay cô vẫn phát sốt, trong bụng lại có đứa bé không dám uống thuốc, sau khi dầm mưa lại bộc phát nghiêm trọng hơn.
Lúc này Trần Hạo căng thẳng nhận được trả lời của Hàn Mỹ Úy, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
"Anh không ở nhà, vậy em đi về." Hàn Mỹ Úy trả lời.
Cô gái trên giường đắc ý nhướng mày lên: "Như thế nào? Cách em nói có tác dụng không?"
Trần Hạo ngồi co quắp ở trên giường, ánh mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, không trả lời.
Cô gái quấn lên phía sau lưng của anh, nhẹ nhàng thổi hơi trên vành tai anh: "Hạo... Chúng ta tiếp tục..."
Trần Hạo lấy tay của cô ra, bắt đầu mặc quần áo.
"Anh đang làm gì thế?" Cô gái lại có chút nóng nảy.
Trần Hạo đã mặc xong quần áo, cầm lấy áo khoác vắt trên ghế sô pha, mặt không chút thay đổi nói với người phía sau: "Với đầu óc cô ấy sẽ không mang dù."
Dứt lời tay đã đẩy cửa nhà đi ra, cô gái vô cùng tức giận hét to: "Trần Hạo! Anh trở lại cho tôi!"
"Rầm" một tiếng, cửa bị đóng lại, chỉ còn lại cô gái một mình đờ đẫn co quắp ở trên giường.
...
Tô Đỉnh lấy toàn bộ mỹ phẩm trong túi xách đánh lên mặt, soi gương trang điểm vô cùng xinh đẹp hài lòng mỉm cười, mưa bên ngoài cửa sổ đã nhỏ đi rất nhiều, dưới lầu xa hoa truỵ lạc khôi phục lại tiếng động lớn ồn ào.
Tịch Không mặc bộ quần áo ở nhà, vẫn mang đôi kính dày như cũ biến đôi mắt đẹp kia của anh thành mắt ếch đeo kính dày, ngồi trước máy vi tính làm bản vẽ kiến trúc. Đẩy con chuột ra, anh nhìn xung quanh phòng tắm, thấy Tô Đỉnh mặc áo đầm uốn éo cái mông soi gương trang điểm, mày rậm không khỏi nhíu lại.
Tối nay cô tới nhà anh ăn chực, sau đó lại nhận được một cuộc điện thoại, ngữ điệu lúc trò chuyện mềm mại dịu dàng, không giống phong cách tomboy như bình thường của cô chút nào, sau đó vẫn mân mê soi gương, cô gái này là thế nào? Vỡ hoóc-môn nữ rồi hả?
"Như thế nào, nhìn có được không?" Tô Đỉnh bước qua trước mặt Tịch Không, xoay một vòng trước mắt kính anh, cười dịu dàng.
"Lôi thôi lếch thếch." Tịch Không quay đầu không nhìn cô, chỉ lo sửa bản vẽ kiến trúc.
"Tôi lôi thôi lếch thếch?" Tô Đỉnh trợn mắt nhìn Tịch Không, mắng trả lại: "Dù sao cũng hơn cái người con trai bốn mắt này nhiều! Hừ! Lão nương hôm nay còn có một cuộc hẹn quan trọng! Không cần ở nơi này đả kích kiêu ngạo của lão nương trong thời điểm quan trọng này có được không!"
Tịch Không mặc kệ cô, từ nhỏ đến lớn cô đều không an phận thủ thường, đàn ông cặn bã bên cạnh nhiều vô số kể, không có thể chung đụng vượt qua một tuần lễ, không phải không chịu nổi độc đoán của cô, cũng là chê cô quá thô tục, ở trên tình trường Tô Đỉnh cũng coi là lá át chủ bài bỏ rơi em gái.
Tô Đỉnh thấy gương mặt khinh thường của Tịch Không, trong lòng căm ghét, tiến lên nắm con chuột trong máy tính của Tịch Không tháo ra, không đợi Tịch Không nổi giận, vội vàng làm mặt quỷ chạy như bay! Tịch Không khẽ nguyền rủa một tiếng! Đứng lên muốn đuổi theo, tiếc rằng dưới tình thế cấp bách dép dưới chân rớt một chiếc liền quay trở lại nhặt, vừa ngẩng đầu lên, Tô Đỉnh đã sớm mất dạng!
Tịch Không giận đến nỗi lồng ngực khẽ lên khẽ xuống, trợn mắt nhìn về phía cửa thật lâu! Cuối cùng chỉ có thể đẩy mắt kính, ngồi trở lại trên ghế xoay trước máy vi tính, đi cắm dây cáp con chuột trở lại.
Điện thoại để trên máy vi tính đột nhiên lại hiện ra một tin nhắn, ảnh chân dung Tô Đỉnh làm mặt quỷ hiện ra trên màn hình, nội dung trong tin nhắn viết: "Vợ, đồ lót tôi mới thay treo trong phòng tắm, giặt giúp tôi một chút, yêu vợ O(∩_∩)O"
Tịch Không nổi cáu, tay cầm điện thoại di động quăng lên trên giường, ngồi trước máy vi tính tiếp tục vẽ.
Nếu như người ta nói có Chuyển Thế Luân Hồi, như vậy kiếp trước Tô Đỉnh nhất định một con ngựa ở nhà Tịch Không, cho nên tới kiếp này Tịch Không phải làm bò cho Tô Đỉnh cưỡi, nhẫn nhục chịu khó mặc cho chửi mắng đánh đập, không hàm hồ chút nào.
Ngón tay thon dài của Tịch Không di chuyển con chuột, đánh dấu chi tiết kích thước, nhưng dù sao vẫn cảm thấy không cách nào tập trung toàn bộ tinh thần như bình thường, vì vậy thở dài, đứng dậy, đi tới phòng tắm, mở đèn, một cái áo ngực thủy thủ màu xanh treo trên khăn lông trước gương, Tịch Không lấy nó xuống, thả vào trong thau nước, lẩm bẩm:
"Mặc cái này làm sao có phẩm chất áo lót, không trách được bị vứt!"
Nhỏ lên vài giọt nước giặt, Tịch Không ngồi dậy vò cẩn thận.
...
Tô Đỉnh mới vừa ra cửa, mở dù ra, ở bên đường chờ xe trống. Điện thoại vang lên là số của Hàn Mỹ Úy.
"Mỹ Úy, có việc gì thế?"
"Tô... Tô Đỉnh... Tôi thật là khó chịu..."
Trong điện thoại hơi thở của Hàn Mỹ Úy mong manh, nghe giống như là ở bên ngoài, đột nhiên Tô Đỉnh nhớ tới dáng vẻ phát sốt yếu ớt của cô trước khi tan làm, liền lo lắng hỏi: "Cô ở đâu hả! Đã xảy ra chuyện gì?"
"Tôi ở... Tôi ở bên lề đường... đây là đường Ninh Khang... Hôm nay tôi đi tìm Trần Hạo, anh ấy không có ở nhà, tôi không mang theo dù, cũng không lái xe đến, bây giờ cả người tôi không có hơi sức, Tô Đỉnh... Cô giúp tôi một chút, chuyện của tôi chỉ có cô biết, tôi chỉ có thể gọi điện thoại cho cô... Nếu không người nhà tôi tới đón sẽ đưa tôi đi bệnh viện..."
"Cô ở đó đừng động! Ta sẽ lập tức đi qua!"
Tô Đỉnh cúp điện thoại di động, gấp gáp vẫy tay đón xe, nhưng trời mưa không có cách nào đón xe, xe trống ở trên đường rất ít, Tô Đỉnh chặn thế nào cũng đón xe không được, đối tượng hẹn gặp lại gọi điện thoại thúc giục cô, trong lúc nhất thời Tô Đỉnh hoàn toàn không có chủ ý.
Gọi cho Hàn Mạch?
Trong đầu đột nhiên thoáng qua ý tưởng như thế, Tô Đỉnh cảm thấy hoàn toàn có thể được. Dù sao đứa nhỏ trong bụng Mỹ Úy là của Hàn Mạch.
Nhưng bởi vì Tô Đỉnh hiểu rất rõ Hàn Mạch, chưa chắc anh chịu tới, vì vậy lúc bấm số điện thoại của Hàn Mạch thì Tô Đỉnh khoa trương nói lớn kết hợp với tiếng sấm sét trong đêm mưa, Hàn Mạch chấn động lập tức từ trên giường ngồi dậy!
"Hàn Mạch cậu mau tới xảy ra chuyện lớn xảy ra chuyện lớn!"
"Làm sao vậy Tô Đỉnh cô từ từ nói!"
"Chuyện tình một đêm của cậu và Hàn Mỹ Úy bị bại lộ rồi! Hàn Mỹ Úy bị người trong nhà đánh cho một trận bây giờ kéo thân thể đang mang thai lay lắt thoi thóp trong đêm mưa cậu mau đi cứu người!"
"Cô ấy ở đâu?"
"Đường Ninh Khang!"
← Ch. 09 | Ch. 11 → |