← Ch.09 | Ch.11 → |
Ngày hôm sau.
Khi Nhan Ngạn gọi điện thoại tới, Tần Thư còn đang trong giấc mộng, tối qua bị những lời nói của Hàn Phái làm cho đảo lộn hoàn toàn, vất vả lắm đến lúc trời gần sáng mới mơ mơ màng màng ngủ mất.
Kết quả Nhan Ngạn lại gọi điện thoại cho cô.
Cô híp mắt, hỏi Nhan Ngạn có phải đã về Bắc Kinh rồi không.
Nhan Ngạn: "Chưa, vẫn còn ở Thượng Hải." Cô đến Thượng Hải thẩm định một xí nghiệp, có lẽ trước tết sẽ không về được, nhưng mà sáng sớm trong nhóm Wechat công ty nổ tung.
Tần Thư: "Chuyện gì?"
Nhan Ngạn nộ kì bất tranh (*): "Còn không phải là liên quan đến cậu sao?"
(*) Trong câu 哀其不幸,怒其不争: Ai kì bất hạnh, nộ kì bất tranh - Vì sự bất hạnh của ai đó mà cảm thấy buồn, vì ai đó không chịu đấu tranh mà tức giận.
Tần Thư: "Tớ?"
Nhan Ngạn: "Ờ, Hàn Phái có bạn gái."
Tần Thư phút chốc mở to mắt:: "Ý gì?"
Nhan Ngạn kỹ càng tỉ mỉ nói hết chuyện phát sinh trong nhóm Wechat công ty sáng nay, thật ra nói chính xác thì là chuyện đêm hôm qua, chẳng qua cô ngủ sớm, không nhìn thấy.
Cô có một đồng nghiệp vẫn luôn si mê Hàn Phái, thường đi chạy bộ tình cờ gặp được Hàn Phái, tối qua đồng nghiệp hoa si đó lại đi chạy bộ, kết quả nhìn thấy Hàn Phái đi với một người phụ nữ.
Hàn Phái còn buộc áo khoác của mình vào eo người phụ nữ ấy, động tác thể hiện sự chăm sóc dịu dàng.
Lúc chạy bộ, mỗi lần Hàn Phái chạy qua người phụ nữ đó đều sẽ nói chuyện với cô ấy mấy câu, còn hỏi có lạnh không.
Sau khi trở về, đồng nhiệp đó tim tan vỡ, nói rằng mình thất tình rồi, đến bữa sáng cũng ăn không ngon.
Nhan Ngạn thở dài: "Cậu nói xem...tớ cũng không biết nói với cậu cái gì mới tốt đây, nếu cậu qua bên đó chạy bộ sớm mấy hôm, nói không chừng Hàn Phái đã là của cậu rồi."
Tần Thư: "... Người phụ nữ đó là tớ."
Nhan Ngạn đúng lúc đang ăn sáng, suýt nữa thì bị nghẹn, mắt hạnh trợn tròn: "Cậu nói cái gì?!"
Tần Thư: "Tối qua người cùng Hàn Phái đi tản bộ chính là tớ, anh ấy còn đưa tớ về nhà, đúng rồi, tớ đã đi qua nhà anh ấy, còn cùng ông Hàn chơi cờ một buổi chiều."
Nhan Ngạn: "..."
Kinh hỉ tới qua đột ngột, thế là cơm cũng không ăn, cô rút tờ giấy lau miệng: "Cậu phải kể hết cho tớ nghe đấy, đợi tớ một chút, để tớ đi sạc điện thoại, còn có ba vạch, tớ sợ không đủ."
Tần Thư: "..."
Biết việc tối qua Hàn Phái đưa bạn gái đi chạy bộ còn có Thu Lam, mới sáng sớm ở phòng vệ sinh cô đã nghe được.
Lúc ấy mấy tiểu nha đầu trong công ty đang nói chuyện bát quái, trước giờ cô chưa từng chú ý các cô ấy nói gì, nhưng hôm nay trong cuộc hội thoại có hai chữ Hàn Phái, cô mới để tâm.
Hàn Phái đã tới công ty đầu tư các cô vài lần, những tiểu nha đầu hoa si ấy không biết tình cảm của cô đối với Hàn Phái, một đám si mê không lối thoát.
Từ trước tới giờ cô cũng chưa bao giờ chú ý, soái ca ai mà không thích, cũng chỉ bày ra bộ dạng hoa si thôi.
Nào biết có một cô nương mới tốt nghiệp không lâu, hôm qua đi chạy bộ còn gặp được Hàn Phái.
Nghe cuộc đối thoại của họ, các cô ấy có một nhóm Wechat kín, tất nhiên không có boss trong nhóm.
Thu Lam trở lại văn phòng, đối diện với cái di động thất thần hồi lâu.
Hóa ra tối qua Hàn Phái nói 'ở cùng một cô gái', 'của tớ'. không phải là nói đùa với cô, là thật sự ở cùng một cô gái, muốn gọi điện cho Hàn Phái để hỏi rõ ràng, đã ấn gọi rồi nhưng lại tắt đi.
Loại chuyện này hỏi qua điện thoại là quá đường đột, còn có cuộc hẹn với anh lúc 10 giờ nữa.
"Gần đây bận chuyện gì vậy? Gặp mặt cậu không dễ dàng, gọi điện thoại cũng khó." Vào văn phòng Hàn Phái, Thu Lam cười nói, ra vẻ không có chuyện gì xảy ra.
Thư ký mang cà phê vào, ra ngoài đóng cửa, Hàn Phái ký xong văn kiện mới nói: "Bận làm việc."
Thu Lam: "Tối qua không phải còn bận đi chơi với bạn gái sao, tớ còn cho rằng cậu thật sự đang yêu đương rồi."
Hàn Phái dời bước từ bàn làm việc đến ngồi đối diện với Thu Lam, "Tạm thời vẫn chưa tính là yêu đương."
Thu Lam nắm chặt ly cà phê, cười nhẹ: "Thế nào, trong nhà giục kết hôn à?"
Hàn Phái: "Cứ coi là vậy đi."
Thu Lam nhấp một ngụm cà phê, liếc nhìn anh: "Không phải cậu nói trước 35 tuổi không tính chuyện kết hôn sao, sao đột nhiên lại bắt đầu sớm hơn bốn năm năm rồi?"
Hàn Phái không đáp, duỗi tay: "Cho tớ xem bản kế hoạch."
"Đây." Gần như suốt đêm qua Thu Lam cấp tốc làm ra một bản kế hoạch đầu tư.
Hàn Phái nghiêm túc lật xem, Thu Lam thỉnh thoảng ngắm anh vài lần, đang phỏng đoán mấy câu vừa rồi anh nói rốt cuộc có ý gì.
Sau nửa tiếng, Hàn Phái nghiêm túc xem xong, trong lúc đó Thu Lam vẫn luôn lẳng lặng chờ.
"Thế nào?" Thu Lam hỏi.
Hàn Phái để bản kế hoạch lên bàn trà, đối với bản kế hoạch gần như không có đánh giá gì, "Tớ không hiểu rõ ngành sản xuất này, cụ thể thế nào thì chờ tớ nghiên cứu tư liệu rồi sẽ trả lời cậu sau."
Thu Lam: "Ừ, chờ tin tức tốt của cậu."
Hai người tiếp tục bàn một số chuyện về công ty AC, lúc kết thúc đã 11:30.
Thu Lam xoa xoa cổ, mấy chục tiếng đồng hồ không nghỉ ngơi, mệt không chịu nổi.
Cô thử thăm dò: "Không biết có phải đã lớn tuổi rồi hay không, sau khi thức đêm tinh thần không theo kịp, làm thế nào mà cậu duy trì được tinh lực dồi dào vậy?"
Hàn Phái bắt chéo hai chân, tựa nhẹ vào sô pha: "Ngày nào tớ cũng chạy bộ."
Thu Lam: "Thật không? Tớ mua máy chạy bộ rồi nhưng cũng không kiên trì được, cậu chạy ở nhà à?
Hàn Phái: "Không, chạy ở ngoài."
Thu Lam cười nhẹ: "Chạy ở đâu? Công viên hả? Tớ đi cùng cậu được không? Nếu không thì một mình tớ không kiên trì được, chạy hai vòng đã mệt không muốn tiếp tục nữa."
Hàn Phái: "Tớ không chạy một mình, còn đi cùng cô ấy nữa."
Nụ cười trên khóe môi Thu Lam phai nhạt: "Là cô gái trong nhà giới thiệu à?"
Hàn Phái: "Ừ." Anh đứng dậy, ngồi trước máy tính bắt đầu làm việc.
Thu Lam nhìn Hàn Phái, lời nói tới miệng lại nuốt xuống, cô biết Hàn Phái không thích nhất là trong thời gian làm việc nói chuyện riêng tư, dừng lại vài giây: "Buổi tối cậu rảnh không? Mời cậu đi uống một chén."
Hàn Phái: "Có hẹn rồi."
Có một số chuyện, đặc biệt là chuyện tình cảm, không thể kéo dài, nói không chừng hai ngày sau anh đã ở bên cô gái do gia đình giới thiệu đó.
Thu Lam lại hỏi: "Muộn hơn chút thì sao? Tớ muốn học hỏi chút kinh nghiệm từ cậu."
Hàn Phái ngước mắt, suy nghĩ một lúc, hơi gật đầu: "Được, buổi tối liên lạc sau."
Thu Lam còn có việc, đứng dậy cáo từ.
Buổi tối lúc vừa mới tan tầm, Tần Thư nhận được điện thoại của Hàn Phái, hẹn cô buổi tối cùng đi ăn cơm.
Tần Thư không từ chối, cả ngày hôm nay, cô đã nghĩ thông một số chuyện, có mấy lời phải nói rõ ràng trước mặt anh.
Bọn họ hẹn nhau ở một tiệm cơm tây yên tĩnh, lúc ăn cơm, hai người cũng không nói gì.
Ăn cơm xong hai người đi xem phim, xem phim chỉ mất hơn 90 phút, sau khi kết thúc vẫn còn sớm, Hàn Phái đề nghị: "Đi chạy bộ không?"
Tần Thư: "..."
Cô cười: "Cuộc sống ngày trước của anh ngoài làm việc nghỉ ngơi thì chỉ có chạy bộ thôi à?"
Hàn Phái: "Gần như là vậy, có thời gian thì sẽ đến hội sở chơi một lúc."
Tần Thư nghĩ ngợi, vẫn quyết định đi chạy bộ cùng anh, thời gian duy nhất có thể thả lỏng trong ngày của anh có lẽ chính là lúc chạy bộ.
Phương Mộ Hòa nói rất đúng, ở bên người đàn ông như Hàn Phái, phải chịu đựng được những cuộc hẹn nhàm chán và sự bận rộn của anh, bắt đầu làm việc có lẽ cả ngày cũng không nhớ đến việc gọi một cuộc điện thoại.
Nhưng những điều đó không nằm trong phạm vi phiền não của cô.
Hàn Phái về chung cư thay đồ thể thao, giống lần trước Tần Thư ở dưới lầu chờ anh.
Khi anh xuống dưới, Tần Thư hỏi: "Mỗi tối anh chạy bộ xong còn tăng ca nữa sao?"
Hàn Phái gật đầu: "Ngày nào cũng rạng sáng khoảng một giờ đi ngủ, có khi còn muộn hơn."
Trên đường đến đại học Z, trong xe rất yên tĩnh, Tần Thư muốn nói với anh vài câu, lại sợ ảnh hưởng đến tâm tình chạy bộ của anh, cuối cùng vẫn từ bỏ.
Tới đại học Z, Hàn Phái đỗ xe xong, lại đưa áo khoác của mình cho Tần Thư.
"Không cần, em không lạnh." Phản ứng đầu tiên của Tần Thư chính là từ chối theo bản năng.
Hàn Phái: "Xuống xe, anh mặc giúp em."
Tần Thư: "..."
Hai người xuống xe, Tần Thư không cần Hàn Phái giúp, tự mình buộc áo khoác quanh eo, Hàn Phái lại nhìn mắt cá chân lộ ra ngoài của cô mấy lần.
Đoạn đường từ ô tô đến cửa sân tập cũng không ngắn, Tần Thư tìm đề tài hỏi: "Mấy người đàn ông thành công như anh có phải đều đánh đồng chuyện yêu đương với công việc với nhau không?" Việc công xử theo phép công, cái gì cũng làm theo một quy trình nhất định.
Hàn Phái nghiêng mặt nhìn cô: "Đánh đồng nó với sự nghiệp thì có gì không tốt?"
Tần Thư: "..."
Anh thật sự lén đổi hai khái niệm, công việc với sự nghiệp là hai chuyện khác nhau.
Hôm nay Hàn Phái vẫn chạy 23 vòng, Tần Thư đi bộ được 5 vòng rưỡi, vì hôm nay lạnh hơn hôm qua, không đi nhanh cô lạnh không chịu nổi.
Sau khi kết thúc, Hàn Phái nói với cô: "Mấy hôm nay em đi bộ trước, sau khi thích ứng rồi thì chạy bộ cùng anh."
Tần Thư cười nhẹ: "Nếu có cơ hội."
Hàn Phái nhìn cô, không lên tiếng.
Vẫn giống tối qua, Hàn Phái về tắm rửa thay quần áo rồi đưa cô về.
Nhưng quần áo hôm nay anh mặc khác tối qua, tối qua tắm xong anh mặc áo sơ mi nhẹ nhàng, tối nay là tây trang, áo sơ mi màu trắng cấm dục lại gợi cảm.
Tần Thư hỏi anh: "Buổi tối còn đi xã giao à?"
Hàn Phái: "Bàn chuyện với bạn."
Tần Thư gật đầu, chuyện công việc, cô không tiện hỏi nhiều, một lát sau, cô nhàn rỗi nhàm chán nói: "Có phải anh cảm thấy hẹn hò rất lãng phí thời gian không?"
Hàn Phái nói đúng sự thật: "Đúng vậy, thế nên trước khi gặp em, anh không có thời gian cũng không muốn lãng phí thời gian yêu đương."
Tần Thư phát hiện tùy tiện nói một câu, cũng sẽ rung động lòng người.
Nhanh chóng đến dưới chung cư, Tần Thư không vội xuống xe, không chớp mắt nhìn anh, có chuyện muốn nói.
Hàn Phái cởi dây an toàn, "Có chuyện à?"
Tần Thư gật đầu, có một số việc nói rõ ràng vẫn tốt hơn, "Về chuyện sau này, em không thể đáp ứng anh được."
Hàn Phái không rõ nguyên do: "Ừ."
Tần Thư sắp xếp lại suy nghĩ: "Mấy năm trước, em yêu thầm thầy giáo, sau đó thổ lộ bị từ chối, đã gần 4 năm rưỡi rồi không gặp anh ấy, em cho rằng đời này sẽ không gặp lại nữa, nào ngờ anh ấy lại trở thành sếp của em, sau lễ giáng sinh em phải đến báo danh, sẽ gặp mặt anh ấy."
Hàn Phái tốn nửa phút tiêu hóa hết những lời nói của cô, ánh mắt thâm thúy trầm tĩnh: "Em còn muốn theo đuổi anh ta?"
Tần Thư không chút do dự nói: "Sao có thể được." Lần đầu tiên thổ lộ cô đã bỏ tính kiêu ngạo của bản thân, nếu anh đã không thích cô, cô cũng sẽ không quấn lấy anh nữa.
Con gái phải có tự tôn, tình yêu cũng vậy.
Cô đối diện với Hàn Phái: "Trên phương diện tình cảm, em chưa từng trải qua sóng gió gì, tạm thời gặp người mà mình đã từng thích, tâm không thể lặng như nước được, có thể em sẽ mất một khoảng thời gian để thích ứng với quan hệ cấp trên cấp dưới với anh ấy, trong khoảng thời gian này nhất định tâm tình em sẽ rất phức tạp, nói cho cùng thì anh ấy đã từ chối em, về điểm tế nhị trong lòng con gái này, có thể anh không hiểu được."
Hàn Phái: "Sau đó thì sao?"
Tần Thư: "Sau đó thì ai cũng không biết được sẽ phát sinh chuyện gì, em không muốn sau này vì mấy chuyện hiểu lầm khó tránh hay cái gì đó, ảnh hưởng đến quan hệ của hai nhà chúng ta. Anh ưu tú thế này, cứ coi như chúng ta không có duyện phận nam nữ, em cũng không muốn căng thẳng với anh, nói không chừng về sau em với anh còn hợp tác trong công việc ấy chứ, việc tương lai không ai đoán được. Hơn nữa, loại trạng thái bây giờ của em, dù yêu đương với ai cũng không tốt."
Cô một hơi nói hết những suy nghĩ của mình ra, Hàn Phái thông minh như thế không thể không hiểu ý của cô được.
Hàn Phái trầm tư nhìn cô: "Anh chỉ muốn xác định một việc."
Tần Thư: "Ờ, anh nói đi."
Hàn Phái: "Em xác định không hề theo đuổi anh ta?"
Tần Thư dùng sức gật đầu, nếu muốn quấn lấy Hạ Cánh Nam, cô cũng không đến mức chờ đợi nhiều năm như vậy mà không có hành động gì.
Hàn Phái: "Em đã quyết định không theo đuổi, vậy thì không ảnh hưởng đến việc hai chúng ta ở bên nhau, người trước kia em thích bây giờ lại là đồng nghiệp của em, anh không sao hết, sau này gặp mặt anh ta, nếu tâm tình em có dao động, anh sẽ xoa dịu(*) nó."
(*) Trong bản tiếng trung chỗ này là từ "梳理" có nghĩa là chải vuốt(râu, tóc... )
← Ch. 09 | Ch. 11 → |