← Ch.07 | Ch.09 → |
Vốn Kỷ Manh Manh trở lại Đài Loan từ hai tuần trước, nhưng mãi đến một ngày trước hôn lễ, mới cùng Kỷ Nhất Sanh trở về.
Về nhà không thấy Trác Viện, Kỷ Manh Manh bởi vì bị kéo dài thời gian trở lại Đài Loan, đã sớm một bụng giận dỗi, nhất thời lập tức bộc phát tính cách đại tiểu thư. Mẹ Kỷ vội vàng nháy mắt, mặc kệ con trai cũng vừa mới xuống máy bay, lập tức bảo anh gọi điện thoại thúc giục anh cả trở về.
Kỷ Nhất Sanh tức giận, không vừa lòng với việc cả nhà đều cưng chiều em gái, nhưng vẫn cầm điện thoại lên gọi.
Một lúc sau, rốt cuộc Kỷ Nhất Thế cùng Trác Viện trở về nhà.
Kỷ Manh Manh vừa ăn bánh sủi cảo với đường phèn tổ yến mẹ nấu, vừa đưa ánh mắt chằm chằm ra ngoài cửa.
Sau khi xe của Kỷ Nhất Thế tiến vào, Kỷ Manh Manh vội vàng bỏ bát lại, cực kỳ hứng thú chạy ra, tặng cho Trác Viện một cái ôm lớn.
Kỳ thật, sau đêm hôm ấy, Trác Viện liền ở lại biệt thự nhà họ Kỷ. Ở chung với nhau trước khi kết hôn làm mọi người trong nhà họ Kỷ kịch liệt phản đối, nhưng không ai nói được Kỷ Nhất Thế, đành phải tùy anh.
Vốn hôm nay Kỷ Nhất Thế muốn mang Trác Viện đi thử áo cưới, thuận tiện nhìn nơi tổ chức hôn lễ, bởi vì công ty tạm thời có việc, anh đành mang theo Trác Viện vào công ty.
Ai ngờ Kỷ Nhất Sanh lại gọi điện thoại, bởi vì Kỷ Manh Manh làm loạn, vốn Kỷ Nhất Thế cũng không để ý, nhưng di động của anh lại không ngừng vang lên, làm anh đành phải lập tức trở về nhà.
Bất đắc dĩ Kỷ Nhất Thế đành phải bỏ lại một nửa hội nghị, ôm Trác Viện đang thắc mắc trở về.
Thân là anh cả, Kỷ Nhất Thế vẫn cho rằng, em gái được nuông chiều từ nhỏ đã trở nên ngang ngược, tùy hứng lại kiêu căng, nhưng cha mẹ lại coi nó như tim gan, dù anh có ý kiến, cũng chỉ giáo huấn được mấy câu.
"Viện Viện, mình rất nhớ cậu." Kỷ Manh Manh nhiệt tình ôm Trác Viện, vừa nói vừa cười "Đi, lên phòng mình, mình có rất nhiều lời muốn nói với cậu."
Kỷ Manh Manh chỉ có ý gọi anh cả một tiếng, sau liền lôi kéo Trác Viện vào cửa. Sau khi ân cần hỏi thăm cô, đại tiểu thư liền một mạch kéo tay Trác Viện đi thẳng đến phòng mình, bỏ lại phía sau những ánh nhìn của những người trong nhà.
********************
Vừa vào phòng, Kỷ Manh Manh lập tức kéo cô ngã nhào lên trên giường, cười đến sung sướng "Rốt cục cũng về nhà, thật tốt." Cô có dáng người cao gầy và đôi chân dài, mảnh khảnh.
Cô đợi Trác Viện cũng đã tắm sạch sẽ xong, đổi sang bộ quần áo mát mẻ ở nhà mới trò chuyện tiếp. Hai tay Trác Viện chống cằm, mỉm cười nhìn bạn tốt "Mình nghĩ cậu sẽ trở về sớm hơn."
"Vốn là vậy, đều là tại anh hai, theo đuổi cái báo cáo y học gì đó, muốn mình đợi anh ấy, kết quả là bị kéo dài thời gian." Kỷ Manh Manh ngồi dậy, hai chân vắt chéo, vừa cười, vừa nói "Viện Viện, rốt cuộc cậu với anh cả đã xảy ra chuyện gì?"
Kỷ Manh Manh vốn không tin Trác Viện sẽ đột nhiên cùng anh cả nảy sinh tình cảm. Cô không phải ngày đầu tiên mới biết Trác Viện, tính tình thẹn thùng như vậy, chuyện gì cũng giữ ở trong lòng.
Kỷ Manh Manh đột nhiên hỏi, làm Trác Viện sửng sốt một chút, theo bản năng đưa tay vén những sợi tóc lên lỗ tai, xấu hổ cười cười.
"Viện Viện, nói thật cho mình, chúng ta là bạn bè, mình hi vọng cậu hạnh phúc."
"Anh cả cậu cầu hôn với mình, mình đáp ứng, đây là toàn bộ quá trình."
"Anh cả mình sao lại đột nhiên cầu hôn với cậu? Hai người thậm chí còn chưa hẹn hò?' Kỷ Manh Manh đâu dễ bị lừa gạt như vậy.
Đáng tiếc, mặc kệ Kỷ Manh Manh hỏi cung như thế nào, Trác Viện cũng hạ quyết tâm không nói. Tính tình đại tiểu thư nổi lên, tức giận xoay người áp chế Trác Viện, có ý xấu cù cô.
Trác Viện chỉ kịp hét lên một tiếng, sau lại không ngừng cười, toàn thân căng thẳng né tránh "Manh Manh, dừng tay... Ha ha...." Lúc này Trác Viện cười run rẩy hết cả người, liều mạng cậu xin tha thứ.
"Nói hay không?"
Trác Viện vẫn không chịu nói, cười đến không thở nổi "Dừng lại đi... Khụ khụ...."
Kỷ Manh Manh vẫn không buông tha cô như cũ, đơn giản ngồi lên người cô, tiếp tục thực hiện hình phạt bạc bẽo này "Vậy cậu mau nói đi."
"Manh ...." Trác Viện sắp thở không nổi.
Lúc này Kỷ Manh Manh bỗng nhiên dừng động tác lại, ánh mắt bình tĩnh suy xét dấu vết trên ngực Trác Viện, giống như phát hiện ra châu Mỹ, môi khẽ nhếch "Viện Viện, cậu....." Còn chưa nói xong, phía sau liền truyền đến thanh âm của người nào đó.
"Kỷ Manh Manh." Thanh âm trầm thấp mạnh mẽ, Kỷ Manh Manh sợ tới mức thiếu chút nữa lăn xuống giường. Vừa quay đầu lại, quả nhiên thấy anh cả đang đi về phía giường mình, khí thế kia rất có khả năng một chưởng đánh đổ cô.
"Anh cả....." Kỷ Manh Manh từ nhỏ không sợ trời không sợ đất, cả gia đình cưng chiều lên tận trời, chỉ duy nhất anh cả mạnh mẽ lạnh lùng này làm cô khiếp sợ. Nếu trêu chọc anh, anh khẳng định có biện pháp chỉnh cô, kinh nghiệm đau đớn trong quá khứ hiện lên trong đầu, Kỷ Manh Manh cười đến nịnh nọt.
Kỷ Nhất Thế vốn tính trực tiếp trở về công ty, đi ra cửa rồi lại quay lại, dưới anh mắt nghi hoặc của người lớn, anh bước nhanh lên lầu, đi đến phòng Kỷ Manh Manh.
Một phút trước, khi anh đứng ở cửa, nghe thấy thanh âm đang cười đùa trong phòng của hai cô gái, khóe miệng bất giác nhếch lên. Ai ngờ vừa mới chuyển động tay nắm cửa, cất bước vào phòng, lại thấy em gái mình đang ngồi trên người Trác Viện, mà váy trên người Trác Viện bởi vì giãy giụa đã sớm trượt đến bắp đùi, lộ ra đùi ngọc hấp dẫn, làm mặt anh đỏ lên.
Bệnh nữ vương của em gái anh lại tái phát, nhìn bộ dạng đáng thương bị khi dễ của Trác Viện, vì cười quá mức mà khuôn mặt trắng nõn hiện lên một mảnh đỏ ửng.
"Đi xuống!"
"Ai da, anh cả, bọn em chỉ đang đùa...." Vốn đang trêu Trác Viện lại bị anh trai làm hoảng sợ, vội vàng xoay người ngồi quỳ trên giường với bộ dạng vô tội.
Kỷ Nhất Thế liếc em gái một cái, đi lên phía trước kéo Trác Viện đang đỏ bừng mặt lên. Cô cũng ngạc nhiên vì anh lại bất ngờ xuất hiện, toàn thân không còn sức lực chỉ để mặc anh kéo, mặc anh đưa tay vuốt vuốt tóc giúp cô, trước ánh mắt trừng to của Kỷ Manh Manh, anh chặn ngang ôm lấy Trác Viện.
"Từ từ, anh cả, anh muốn dẫn Trác Viện đi đâu?" Thấy Trác Viện sắp bị mang đi, Kỷ Manh Manh không thuận theo.
Kỷ Nhất Thế trừng mắt, lập tức không nói một tiếng, tính rời khỏi phòng.
"Anh trai Kỷ, anh muốn dẫn em đi đâu?" Sau khi trở thành người phụ nữ của Kỷ Nhất Thế, anh liền bắt cô gọi anh là Thế, cô vẫn chưa quen, luôn luôn thẹn thùng, đôi lúc lại xưng hô như trước kia, hiện tại cũng thế.
Nghe thấy Trác Viện gọi mình là "anh trai Kỷ" ba chữ kia chói tai như vậy, Kỷ Nhất Thế không khỏi trợn mắt trừng cô.
Cảm giác thấy Kỷ Nhất Thế thu cánh tay lại, không nghĩ cũng biết, Trác Viện biết mình chết chắc rồi, nhưng cô vẫn không quen chuyện giữa bọn họ, huống hồ là trước mặt bạn tốt, cô sao lại không biết xấu hổ gọi tên anh.
Mặc dù đã ở chung, hàng đêm đều cùng giường. Mỗi một lần bị anh ôm ngủ, Trác Viện tự nói với mình nên sớm tập làm quen, nhưng sự sợ hãi đối với anh vẫn tồn tại, có thể cô cần một chút thời gian.
"Anh cả, em cùng Trác Viện đã lâu không gặp, có rất nhiều điều muốn nói, anh đừng mang cậu ấy đi."Kỷ Manh Manh bắt đầu làm nũng.
Đáng tiếc, Kỷ Nhất Thế đều không để ý, cất bước đem người ôm về phòng mình, thuận tiện nhấc chân đóng cửa phòng lại.
Kỷ Nhất Thế dùng sức ném Trác Viện lên giường, làm cô choáng váng hoa mắt, thét lên một tiếng kinh hãi. Thân hình cao lớn của anh áp xuống, đem cô bao vây giữa ngực anh và giường, rất mập mờ.
Trác Viện đưa tay chống lên ngực anh, đáng tiếc nửa phần cũng không nhúc nhích được. Kỷ Nhất Thế dùng lực kềm hai cánh tay đang giãy giụa của cô lại, tiến đến gần cô, dùng loại ánh mắt thăm dònhìn cô. Tràn đầy ham muốn giữ lấy, rồi sau đó lại cúi người xuống hôn đôi môi cô.
"Đừng.... tắm trước." Cảm giác được anh đang tức giận, Trác Viện ủy khuất quay đầu đi, muốn cự tuyệt nụ hôn của anh, nhưng Kỷ Nhất Thế nhanh tay chế trụ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, tiếp tục hôn sâu.
"Làm xong rồi tắm." Lưỡi của anh dây dưa trong miệng cô, mãnh liệt hôn làm Trác Viện giãy giụa, cuối cùng vẫn không có cách nào phản kháng, toàn thân trở nên trống rỗng, mềm nhũn.
Từ sau khi bọn họ lên giường, Kỷ Nhất Thế chưa từng kiềm chế tình cảm và dục vọng của anh. Mặc dù hằng đêm đều quấn lấy cô nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ. Mỗi đêm về đến nhà, tắm rửa xong, mặc kệ cô ngủ hay là tỉnh, cũng đem cô hành hạ một phen ở trên giường rồi mới bỏ qua.
Đối mặt với nhiệt tình của Kỷ Nhất Thế, Trác Viện chỉ có thể cố sức lấy lòng anh, rất sợ chọc anh chán ghét.
Sau khi nghĩ như vậy, Trác Viện bắt đầu hôn trả lại anh, mà Kỷ Nhất Thế cảm thấy cô dịu dàng phục tùng, cũng ôn nhu hôn đáp lại, ấn từng nụ hôn trên môi cô, rồi đưa tay di chuyển xuống dưới vuốt ve.
"Ưm......." Nhận thấy động tác của anh, Trác viện khẽ run, một cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc xông lên từ bụng dưới. Trải qua một khoảng thời gian dạy dỗ, cho dù trong lòng cô chống cự, nhưng thân thể thể cô vẫn không tự chủ được mà sinh ra phản ứng. Bộ ngực bắt đầu phập phồng, Kỷ Nhất Thế động tâm đưa lưỡi liếm hôn cổ cô, nặng nề mút, đau đến nỗi cô thở dốc vì kinh ngạc, ừm một tiếng nghe lời, không lộn xộn nữa.
Thân thể to lớn của Kỷ Nhất Thế dán chặt lấy cô, bàn tay trượt vào trong nội y, cách áo lót vừa nắn vừa vân vê ngọc nhũ mềm mại của cô mà thưởng thức, trêu chọc "A.... Hmm." Trác Viện không chịu nổi kích tình, không nhịn được liền rên rỉ.
So với Trác Viện ngây ngô, Kỷ Nhất Thế sớm đã là một cao thủ lão luyện, rất rõ những điểm mẫn cảm trên người cô, luôn rất nhanh vén lên khát vọng của cô, muốn thân thể cô phải sẵn sàng, sau đó anh muốn làm gì thì làm.
Lúc này Trác Viện bị hôn đến nghẹt thở cũng nhận thấy được Kỷ Nhất Thế bắt đầu cởi quần áo của cô. Cô biết mình không còn khả năng phản kháng, mà cho dù có làm gì đi chăng nữa thì Kỷ Nhất Thế cũng sẽ không bỏ qua cho cô.
Cô không hiểu, trước mặt người ngoài anh luôn điềm tĩnh, kiềm chế, sao khi lên giường, lại dồi dào tinh lực như vậy?
"Nhất Thế..." Khi anh đưa tay cởi quần lót cô, Trác Viện kích động kêu ra tiếng, bắt được bàn tay to của anh, ánh mắt cầu xin nhìn anh.
"Bỏ tay ra, nếu không đợi lát nữa em cố mà chịu đựng." Bởi vì dục vọng đang bị kìm hãm, thanh âm anh khàn khàn truyền đến.
"Cầu xin anh....."
Kỷ Nhất Thế nheo mắt, nửa người trên đè ép cô, một tay bắt lấy hai tay cô, cở cà vạt xuống cột vào khung giường, một tay kia cởi quần lót của cô.
"Ách, không nên..." Trác Viện bị dọa khóc.
Anh đã muốn thì cô phải tuân theo, sớm không thể phản kháng.
Khi toàn thân hai người đều trần truồng nằm trên giường, môi Kỷ Nhất Thế đi tới trước ngực Trác Viện, bú mút, cắn bầu vú cô.
"Cầu xin anh, hiện tại không nên..." Trác Viện giơ cao tay, tối hôm qua bị hành hạ đến nửa đêm, eo hơi hơi đau, chỗ kín còn hơi nhức.
Nhưng dục vọng của Kỷ Nhất Thế đã sớm bị vén lên, đâu dễ dàng chịu nghe lời. Anh không nhìn Trác Viện đang cầu xin tha thứ, hai tay bao lấy bầu vú cô, chậm rãi vuốt phẳng. Đôi môi đi tới chiếc cổ, rủ rỉ bên tai cô "Lần này bỏ qua cho em, nếu gọi sai tên anh tiếp, xem anh trừng phạt em như thế nào!" Anh chế trụ người cô, một bên cảnh cáo, một bên cởi cà vạt đang trói hai tay cô ra. Sau đó khom người đẩy hai chân Trác Viện, bàn tay đi tới chỗ kín, ánh mắt nóng bỏng nhìn dục vọng đang sôi sục trong cô, sau đó là từng tiếng thở dốc bật ra từ đôi môi anh đào.
Bởi vì anh tàn sát bừa bãi ở chỗ kín, làm cô bị trêu chọc, hành hạ đến nỗi mất đi lý trí. Cô bất lực nắm lấy tấm ga giường bị nửa người dưới làm thấm ướt. Toàn thân giống như lửa, không nhịn được mà hét chói tai, ngọ nguậy đầu. Anh xác định lúc này cô đã đủ ướt át để đón nhận dục vọng của mình, nhưng ngay sau đó lại dừng động tác lại.
"Nhất Thế...." Cô khó nhịn la tên anh lên.
"Muốn?"
Thấy Trác Viện không có động tĩnh, Kỷ Nhất Thế tàn nhẫn tiếp tục đốt cháy chỗ kín của cô. Một bên khuỷu tay chống bên người ô, cúi đầu thưởng thức thân thể trắng nõn nà. Vẻ mặt vừa khó chịu lại vừa vui thích, muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu, làm cô không dám mở mắt.
Trác Viện cắn môi, đè tiếng rên rỉ xuống, mặt đỏ bừng không dám trả lời.
"Cái miệng nhỏ nhắn này, chỉ có anh mới có thể cắn, buông ra." Kỷ Nhất Thế bất mãn vì cô tự cắn môi mình, để trừng phạt, anh đem môi di chuyển đến lỗ tai cô, ngậm lấy.
Bởi vì là đó là chỗ mẫn cảm, toàn thân Trác Viện cứng đơ, buông môi dưới ra, lên tiếng ngăn cản anh "Ừm, ngừng...."
"Sao lại ngừng?" Kỷ Nhất Thế một bên hỏi, một bên đưa tay lấy bao cao su trên đầu giường, xé mở đeo lên, đem dục vọng đã sớm cứng rắn của mình dùng sức một cái, sức mạnh trước sau như một, hung hăng tiến vào thân thể cô.
"Ưm..." Lần này anh đâm rất sâu, Trác Viện cảm thấy so với lần trước có chút đau.
Kỷ Nhất Thế hiện tại đã sớm bị ham muốn khống chế, không để ý cô có chịu được mình hay không, chỉ có thể đâm sâu hơn. Thấy cô khóc, anh không thể làm gì khác hơn là ngăn chặn đôi môi của cô, bàn tay di chuyển đến bầu vú cô, buộc cô phối hợp với tốc độ cùng lực đạo của mình, đâm thật mạnh. Trác Viện gắt gao cắn áo gối, sợ bộ dạng thét chói tai của mình. Điều này làm anh đau lòng, tốc độ chậm lại, đồng thời nghiêng người liếm cô "kêu lên, buông áo gối ra?"
Kỷ Nhất Thế biết mình nhất định là bị cô mê hoặc đến tẩu hỏa nhập ma, ông ty cũng không thèm đi, văn kiện còn chưa xử lý, chỉ muốn ân ái với cô.
Từ ngày đầu tiên có ý định chiếm hữu cô, anh không nghĩ sẽ buông tay. Chỉ cần qua ngày mai, cô sẽ trở thành người của anh, cả đời cũng không thể rời khỏi, chỉ có thể ở bên cạnh anh, nghĩ đến đây, sự vui sướng tràn ngập tim anh, thật lâu không tiêu tan.
Mà Trác Viện đã không chịu nổi, kêu lên "A...."
-------------------------------
Ba tháng sau,
Trác Viện chính thức trở thành vợ của Kỷ Nhất Thế, anh cương quyết không cho cô ra ngoài làm việc. Lại nói anh suốt ngày bận rộn, ngay cả tuần trăng mật cũng hủy bỏ, chỉ nói chờ rảnh rỗi sẽ đi.
Trác Viện rảnh rỗi sinh nhàm chán, ngày ngày quấn lấy người giúp việc nấu cơm, hi vọng mọi người dạy cô những món ăn mới. Bằng không toàn bộ nhà họ Kỷ, trên dưới, lớn nhỏ tất cả đều ở nước ngoài, một thân một mình như cô, ngay cả người nói chuyện cũng không có.
Hôm nay, Trác Viện cùng mẹ Kỷ mới về nước đi mua sắm. Mẹ Kỷ một bên chọn quần áo, một bên hỏi cô "Viện Viện, hai đưa đã kết hôn ba tháng, có hay không...." Mẹ Kỷ mờ mịt hỏi, ánh mắt liếc nhìn chiếc bụng bằng phẳng của cô.
Trác Viện sửng sốt, một lúc lâu sau mới phản ứng kịp, cứng ngắc nói "Còn chưa có."
"Như vậy à, không sao, cũng không gấp, còn nhiều thời gian, tình cảm của hai đứa tốt như vậy, rất nhanh sẽ mang thai." Mẹ Kỷ như tự an ủi chính mình, nói xong lại đi sang quầy tiếp theo.
Nhìn bóng lưng mẹ Kỷ, Trác Viện bất đắc dĩ cười khổ, chậm rãi theo sau.
Mang thai? Làm sao có thể? Kỷ Nhất Thế tránh thai rất an toàn, cho dù bọn họ có kịch liệt đến đâu, anh cũng sẽ không quên. Anh hẳn là không muốn có con? Cô không biết, cũng không muốn đoán, mẹ Kỷ nhắc, cô mới nghĩ tới vấn đề này.
Kết hôn, sinh con, vẫn là tâm nguyện nho nhỏ của cô, cô chỉ muốn có một hạnh phúc giản đơn.
Mặc dù là bị buộc gả cho Kỷ Nhất Thế, nhưng tốt xấu gì cũng đã kết hôn. Mặc dù anh đối tốt với cô, cưng chiều cô như vậy, nhưng cô không có cảm giác được yêu. Có lẽ bởi vì không yêu cho nên mới không muốn mình sinh con cho anh? Nghĩ đến Kỷ Nhất Thế không yêu cô, một nỗi mất mát dâng lên trong lòng Trác Viện, còn nghĩ có phải một ngày anh sẽ yêu người khác hay không. Chỉ nghĩ như vậy thôi trong lòng của cô bỗng cảm thấy rầu rĩ, đây là như thế nào?
Rõ ràng biết cuộc hôn nhân này là kết hợp lợi ích, theo yêu cầu, chẳng qua Kỷ Nhất Thế chỉ muốn cơ thể cô, ngay cả cô còn không biết, mình cùng anh có thể đi đến đâu. Nói không chừng, sau khi Kỷ Nhất Thế chán ghét thân thể cô, sẽ rất nhanh ly hôn với cô, vậy đứa bé đối với anh mà nói, đúng là phiền toái.
Nghĩ đi nghĩ lại, Trác Viện lần đầu tiên nghiêm túc hỏi cô, nếu như có một ngày Kỷ Nhất Thế không cần cô, vậy cô nên đi đâu?
Nhà họ Trác chắc chắn sẽ không trở về được, bác gái sĩ diện như vậy, làm sao cho phép cô trở về? Anh trai mặc dù thương cô nhưng cô cũng không muốn chuyện của mình làm anh lo lắng.
Kỷ Nhất Thế không để cô mang thai, là lo lắng một ngày bọn họ ly hôn, cô có bắt đền anh hay không?
"Viện Viện." Đang mãi suy nghĩ lung tung, thanh âm của mẹ Kỷ truyền đến. Cô ngẩng đầu nhìn mới biết mình cùng mẹ Kỷ đã cách mấy quầy hàng, mà bên cạnh mẹ Kỷ, chẳng biết từ lúc nào, thêm ba vị phu nhân nữa, nhìn cách ăn mặc của các bà, hẳn là người trong xã hội thượng lưu.
Trác Viện đi nhanh đến chỗ mẹ Trác.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |