← Ch.06 | Ch.08 → |
Nụ hôn bất chợt, làm tâm trí cô bị thiêu rụi đến nỗi không biết phải làm gì.
Lần đầu tiên, Kiệt Lộ uống rượu say mềm, không chút dịu dàng, lại vừa vặn là lần đầu tiên của cô, cho nên cả cuộc hành trình cô chỉ cảm thấy đau.
Nhưng lúc này đây, Kiệt Lộ rất tỉnh táo, ánh mắt trong suốt có thần, mỗi lời nói đều được suy nghĩ rõ ràng, không có rượu làm loạn tính, không có chút hồ đồ.
Điều này chứng tỏ, anh biết người mình hôn là Dương Kỳ Kỳ, không phải bất kỳ ai khác.
Trong lòng cô cảm thấy thật ngọt ngào, tuy vô cùng thẹn thùng vô cùng hồi hộp, nhưng cô không trốn tránh, mà là vụng về tiếp nhận nụ hôn của anh, tùy ý để anh dẫn dắt mình.
Cô bị anh áp chặt trên giường, mắt nhắm lại, mặt đỏ lên tim đập rộn ràng cảm nhận nụ hôn ngày càng vội vã, hơn nữa như có dòng điện truyền qua, làm cả người cô lâng lâng, đầu môi dây dưa làm phát sinh những phản ứng hóa học, làm hồn vía cô bay lên mây, mà bàn tay anh vuốt ve thân thể cô qua làn váy mỏng, phát sinh một luồng điện chạy qua, khiến cho nhịp thở của cô bỗng dưng trở nên gấp gáp, mỗi một dây thần kinh đều run rẩy.
Anh thuần thục chủ động vừa vặn bù đắp cho sự ngây ngô của cô, đầu lưỡi tiến sâu vào miệng khiêu khích, cô bị khuất phục rất nhanh, đến khi cô hoàn hồn lại, bộ váy trên người đã nằm trên thảm cách xa cô ba mét, toàn thân không một mảnh vải bày ra trước mắt anh, mà anh, đang thưởng thức vẻ đẹp của thân thể cô.
"A! Đừng nhìn!" Cô vội vàng trốn vào trong chăn, xấu hổ đến mức không dám nhìn anh, nhưng không bao lâu, Kiệt Lộ cũng tiến vào đó, trần trụi như cô.
Cô cảm nhận được vòm ngực rắn chắc áp lên người cô, hơi nóng cơ thể anh căng tràn một sức sống mãnh liệt, cảm nhận hơi thở gấp gáp của anh bao trùm lấy toàn bộ cơ thể, dục hỏa như đang thiêu đốt cô.
Anh vuốt ve làm cô không tự chủ được mà khẽ phát ra tiếng, cô tham lam hưởng thụ ma lực thần kì của nụ hôn.
Kiệt Lộ nhận thấy cô chưa từng trải nghiệm qua, cho nên chậm rãi vuốt ve, anh hy vọng làm cho cô gái Á Đông vừa đáng yêu lại thần bí này có được một kỉ niệm đẹp, xóa sạch ấn tượng lần trước mình uống say mà thô lỗ hành động.
Anh thích Kỳ Kỳ, cô làm cho anh rất vui vẻ, cũng chưa từng nghĩ tới ngoại trừ Natalie, anh còn có thể tiếp nhận một người con gái khác bước vào cuộc sống của mình.
Kỳ Kỳ không phải là một cô gái xinh đẹp, cũng không gợi cảm, nhưng cô vô cùng đặc biệt, ở cùng một chỗ với cô, tạo cho anh một cảm giác an tâm, có thể thoải mái với bản thân mình.
Nụ hôn của anh nhận được rất nhiều hồi báo, cô vô cùng nhạy cảm làm cho anh sung sướng, sự đáp trả vụng về tạo cho anh nhiều hứng thú, người con gái đáng yêu này kích thích anh càng lúc càng nhiệt tình.
Nụ hôn dịu dàng dần dần trở nên cuồng dã, anh ở trên người cô tận tình thăm dò, mà thân thể Kỳ Kỳ thật thơm ngọt, làm toàn thân anh như phát hỏa, tận tình phát tiết trên người cô, giải phóng cơ thể.
Kích tình qua đi, cả hai ôm nhau nằm trên giường, cùng hưởng thụ dư vị ngọt ngào, sau đó anh ngủ thiếp đi.
Khi anh tỉnh lại lần nữa, Kỳ Kỳ đã không thấy đâu, anh tìm cô khắp các phòng, phát hiện ra một mảnh giấy có chữ viết của cô để lại ở phòng khách.
Em về trước đây, cơm trưa trong nồi cơm điện vẫn còn nóng, nhớ kỹ đem tất cả đồ ăn ngon cùng ma pháp vào trong bụng, có thể đem lại cho anh cảm hứng cuồn cuộn không dứt.
Anh nhìn giấy nhắn của cô, sau đó bước tới phòng bếp, tò mò mở vung nồi ra, bên trong bay ra mùi cà ri, là một đĩa cơm gà cà ri thơm ngon.
Hứa Kiệt Lộ không khỏi cảm thấy kinh ngạc, thật thần kỳ! Cô rốt cuộc là đến và đi lúc nào? Chuẩn bị một đĩa cơm gà cà ri thơm ngào ngạt khi nào mà anh không biết?
Anh đậy vung lại, vội vàng chạy đi tắm rửa, đánh răng thật nhanh, sau đó hưởng thụ bữa cơm của người con gái vì anh mà chuẩn bị.
Vị cà ri hòa quyện với thịt gà, làm cho anh ăn rất ngon miệng, đáng tiếc mình không cẩn thận ngủ say như chết, ngay cả khi Kỳ Kỳ chuồn êm đi cũng không biết, tuy vậy càng thể hiện Kỳ Kỳ thật thần bí, mà anh, vui vẻ hưởng thụ điều thần bí cô mang đến.
Anh há miệng ăn một miếng thịt gà cà ri, uhm... ngon thật! Đồ ăn cùng ma pháp đang lên men trong bụng anh, khóe môi không nhịn được mỉm cười thỏa mãn.
Chỉ cần có thời gian, Kỳ Kỳ sẽ đến thăm Kiệt Lộ, mà Kiệt Lộ cũng đã quen với một người bạn gái bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh mình.
Tuy rằng anh rất tò mò Kỳ Kỳ làm thế nào xuất hiện, tuy nhiên Kỳ Kỳ vẫn không tiết lộ bí mật của cô, mỗi lần hỏi về vấn đề này, sẽ gặp vẻ mặt nghiêm túc của Kỳ Kỳ nói với anh, nếu anh vẫn cố gắng tìm hiểu, cô sẽ không bao giờ đến đây nữa, bởi vậy anh đành phải tạm thời kiềm chế lòng hiếu kỳ lại, thật sự sợ Kỳ Kỳ không đến nữa.
Không hiểu vì sao, chỉ cần ở một chỗ với Kỳ Kỳ, anh sẽ cảm thấy rất an tâm, cảm giác thoải mái khi có cô bên cạnh thật khó nói thành lời.
Anh không dò xét bí mật của Kỳ Kỳ, còn có một nguyên nhân khác, anh càng ngày càng bận rộn, mỗi khi anh chú tâm tìm kiếm cảm hứng thiết kế trang phục, là anh không thể quan tâm đến bất kỳ việc nào khác.
Kỳ Kỳ ngoại trừ mỗi ngày chuẩn bị đồ ăn giùm anh, buổi tối còn phải "Ôi, no quá!" cùng anh, lúc bình thường, chỉ cần hết giờ lên lớp, làm xong mọi việc, là cô có thể đến bên Kiệt Lộ, khi anh Kiệt Lộ vẽ những bản thiết kế, cắt cắt may may, cô ngồi gần đấy học bài của mình.
Ở cùng Kiệt Lộ càng lâu, cô lại phát hiện một tính cách khác của anh.
Đừng nhìn anh tuấn tú lịch sự, tướng mạo xuất chúng, là ấn tượng đầu tiên của cô về Kiệt Lộ, là một thanh niên đau khổ đến tan nát cõi lòng, thực làm người khác cảm thông, sau đó Kiệt Lộ mời cô tham gia dạ tiệc, cô nghĩ anh là một thư sinh nhã nhặn hiểu lễ nghĩa, tính tình thoải mái dễ chịu, nhưng sau khi ở chung một thời gian, cô mới phát hiện người con trai này kỳ thật có khuyết điểm rất lớn.
Chính xác mà nói, Kiệt Lộ là người hành động theo cảm xúc.
Vào lúc tâm tình vui vẻ, sẽ ngọt ngào ôm cô, cùng nhau dạo quanh New York một chút, đến nhà hàng dùng cơm, giống như một thư sinh nhã nhặn lịch sự, nhưng khi tâm tình anh không tốt, sẽ nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của anh, giống như người khác thiếu nợ anh vậy, bỗng nhiên hung hãn làm người khác phải nhượng bộ lui binh, ví dụ như hiện tại -
Kiệt Lộ ngồi trước bàn làm việc, khi anh đang chuyên tâm làm việc, cả người phát ra sát khí đừng nên lại gần.
Trên giấy chỉ có một vài nét bút phác thảo thiết kế, bị anh dùng sức vo thành một khối, quăng ra xa, ngay sau đó lại tiếp tục vẽ, sau đó nữa lại bị vo viên thành một khối, không bao lâu, thượng sàn đều là phác thảo mà anh vứt bỏ.
Kỳ Kỳ có thói quen nhìn thấy bẩn sẽ dọn dẹp lại ngay, đương nhiên sẽ thu dọn, cô cầm thùng rác đi đến bên cạnh, ngồi xuống bắt đầu thu dọn.
"Em đang làm cái gì?"
"Em thu dọn rác."
"Ai nói cái này là rác?"
Cô ngước mắt lên, không ngờ cuối cùng lại gặp phải ánh nhìn đầy tức giận của anh, làm cô không khỏi giật mình.
Kiệt Lộ đang trừng mắt với cô, hơn nữa nét mặt rất lạnh.
Kỳ Kỳ trong lòng thắc mắc, không rõ mình đã làm sai cái gì làm anh không hài lòng?
"Mất cái này... Không phải anh muốn bỏ sao?"
"Anh có nói là muôn vứt đi sao?"
"Hơ..."
"Em tạm thời thu gọn chúng không được sao?"
Vẻ mặt gay gắt kia, cùng với lúc tâm tình thoải mái thường ngày thật khác xa vạn dặm, trước mặt cô anh giống như một người khác, dường như tùy từng thời điểm sẽ có ánh lửa phát ra từ đôi mắt anh, giọng nói cảnh cáo tràn ngập giận dữ.
Kỳ Kỳ cầm trên tay mấy tờ giấy bị vo viên, chậm rãi thả xuống sàn nhà.
"Em xin lỗi." Cô nhỏ giọng nói.
Kiệt Lộ quay đầu không để ý tới cô, cô đành phải lặng lẽ tránh xa, tạm thời không nên đụng đến anh.
Tuy cô từng nghe Johnny nói qua Kiệt Lộ là người có tính tình cổ quái, nhưng cô cũng nghĩ chỉ là nói đùa, bởi vì trước đó, ngoại trừ vấn đề say rượu, cô tuyệt nhiên không cảm thấy tính tình Kiệt Lộ có chút quái dị, hơn nữa sau đó Kiệt Lộ không còn tự chuốc say bản thân, toàn tâm toàn ý tập trung thiết kế trang phục, nhưng cô lại không biết rằng, chỉ khi đang thiết kế Kiệt Lộ mới thể hiện ra tính cách thực sự của mình.
Anh mà nói có mùi hôi thì có bấy nhiêu hôi, cả ngày anh chỉ ngồi một chỗ, khiến cho cô không dám tới gần anh trong vòng bán kính 5 mét, trong phòng tràn ngập một bầu không khí khiến người khác hít thở không thông, làm cho người ta ngay cả từng bước, từng bước đều phải thật cẩn thận, chỉ sợ động đến quả bom nổ chậm của anh.
Nhưng là, anh cũng thật nhiều phiền toái, cô không nghĩ qua là sẽ xảy ra -
"Ồn ào quá vậy."
Cô đang ở phòng bếp rửa bát đĩa, quay đầu nhìn vẻ mặt lạnh băng của Kiệt Lộ, không khỏi ngẩn ngơ.
"A... Vậy sao?"
"Tiếng nước ồn quá làm sao anh chịu được."
Cô đầu tiên là giật mình, nhanh tay tắt ngay vòi nước đi, sau đó Kiệt Lộ mới xoay người bước đi, để mặc cô ngẩn ngơ ở phòng bếp.
Nhìn đống bát đĩa chưa được rửa sạch sẽ, không thể mở nước, trước mắt đành phải bỏ đó, tìm lúc thuận tiện rửa sạch lại.
Cô nghĩ rằng, chỉ cần không phát ra âm thanh là tốt rồi, sẽ không phiền nhiễu gì đến Kiệt Lộ, nhưng kỳ thật cho dù cô không làm gì, quả bom vẫn có cơ hội bùng nổ -
"Em làm cái gì thế này!"
Kiệt Lộ quát cô rất to, hại cô trong khoảng thời gian ngắn đứng đơ tại chỗ, á khẩu không trả lời được mà nhìn chằm chằm vẻ mặt phẫn nộ của Kiệt Lộ.
"Em sao? Em không có làm cái gì cả!"
"Vậy tại sao không thấy phẫn viết của anh đâu cả? Không phải đã kêu em không cần thu dọn lại sao?"
"Em không động vào gì cả!"
"Thế thì tại sao không thấy nó đâu, anh rõ ràng đặt ở nơi này!" Anh tức giận lục lọi trên bàn làm việc. Trên thực tế, bởi anh yêu cầu yên tĩnh tuyệt đối, cho nên cô ngay cả dọn dẹp lại nhà cửa giùm anh cũng đều dừng lại, huống hồ là động vào cái gì mà phấn viết, cô căn bản không biết đó là cái gì.
Thấy anh gấp gáp như vậy, cô cũng bước lên tìm hộ anh, thật vất vả tìm trong hộp dụng cụ trên bàn làm việc, thoạt nhìn giống như phấn viết gì đó, cô nhặt lên tò mò hỏi.
"Là cái này sao?"
Kiệt Lộ ngẩng đầu, đầu tiên là sửng sốt, sau đó vừa lấy tay chỉ chỉ vừa hỏi: "Em tìm thấy ở đâu?"
Tay cô chỉ chỉ xuống phía dưới."Trong hộp." Cái này quá rõ ràng, có thể tìm thấy được ở đó một cách đơn giản.
Kiệt Lộ đầu tiên là trừng mắt nhìn cô một lúc lâu, sau đó không nói không rằng, lấy hoạt phấn viết trong tay của cô, đến một câu cảm ơn cũng không có, liền quay đầu đi về chỗ ngồi, không thèm để ý tới cô, lại vùi đầu vào công việc.
Khi làm việc, anh rất mẫn cảm với tiếng động, trở thành một phản xạ thần kinh, lại còn thường xuyên cau cau có có, Kỳ Kỳ xem như khá quen với tính cách đó, nếu là người con gái khác, đại khái sẽ bị tính tình của Kiệt Lộ dọa chạy mất dép, cho dù cô vô tình bị anh hiểu lầm mà tức giận, nhưng Kỳ Kỳ khác hẳn những cô gái khác, cô chẳng những không tức giận, mà còn hoàn toàn bao dung anh, bởi vì cô biết, Tuần lễ thời trang New York đối với Kiệt Lộ vô cùng quan trọng, huống hồ, có thể coi đây là một căn bệnh nho nhỏ mà thôi.
Nghiêm trọng hơn là, Kiệt Lộ không ăn không uống không ngủ nghỉ, chỉ biết vùi đầu vào công việc, dường như thiết kế thời trang đối với anh là cả một thế giới, bất luận kẻ nào cũng không được phép quấy rầy đến anh, cho nên anh để bản thân mình làm việc đến đói quá mà bị đau dạ dày, khiến cho tính tình càng thêm nóng nảy, hơn nữa thường xuyên thức đêm làm cho tinh thần anh căng thẳng, thoạt nhìn cũng thấy cả người anh mệt mỏi vô lực, lúc này cô không thể không quản.
"Kiệt Lộ, anh nên ăn một chút gì đó!"
"Anh nói rồi trong lúc làm việc đừng có làm phiền anh!" Đôi mắt đen nghiêm trọng trừng lên khiến người ta cảm thấy anh vô cùng hung dữ, nhưng Kỳ Kỳ biết không thể mặc kệ anh thêm nữa.
"Cả ngày hôm nay anh cũng đã ăn bát cơm nào đâu, dạ dày anh bị hỏng hết mất thôi!"
"Anh đói tự biết đi ăn...A...!" Anh nhịn không được xoa xoa bụng.
"Anh xem, lại đau rồi kìa?"
"Không phải!"
Thật là một người bốc đồng, quả thực không thể nói lý với anh.
"Anh không ăn cơm, làm sao có sức mà làm việc? Anh muốn để bản thân đói đến đau cả bụng mới hài lòng sao?"
"Anh không có tâm tình ăn uống! Những thiết kế trước kia phải bỏ đi hết, nếu không thể nổi trội hơn các nhà thiết kế trẻ khác, thiết kế của anh sẽ bị người khác cười nhạo, trong tuần lễ thời trang sắp tới, anh nhất định phải thiết kế được những tác phẩm thật mới lạ!" Kiệt Lộ đau đầu vò vò mái tóc đã mấy ngày liền không gội.
Từ ba ngày trước anh đến tham dự một số buổi biểu diễn của các nhà thiết kế trẻ, anh đã bị đả kích rất lớn, sau khi trở về anh mà bắt đầu không thiết kế không ngừng nghỉ, không ngừng vẽ, không hài lòng liền vo lại thành một viên rồi vứt đi, lại vẽ cái khác.
Thị trường thiết kế thời tranh cạnh tranh vô cùng khốc liệt, tùy từng lúc sẽ có người mới được vinh danh, muốn sự nghiệp đứng vững trong ngành, không chỉ cần phải đón đầu xu hướng, mà mỗi người phải có một phong cách thật đặc biệt.
"Thiết kế phải thể hiện được sự tươi mới của mùa xuân, màu sắc cũng cần thay đổi, anh phải thử dùng cái gì đó thật mới lạ......" Anh bắt đầu lẩm bẩm một mình, cảm hứng sáng tạo không tới làm cho anh bị stress, mất ngủ liên tục vài ngày càng khiến anh thêm buồn phiền chán nản.
Này tình huống làm cho Kỳ Kỳ bất ngờ, nhưng cũng làm cho cô càng hiểu biết anh. Kiệt Lộ là cái thực sẽ không chiếu cố người của chính mình, anh cần một người nhắc nhở anh thải sắp xếp gọn gàng, nếu không lấy anh cá tính, sớm hay muộn đem chính mình tinh lực hao hết mà sinh bệnh.
Thấy anh không nghe lời khuyên bảo, cô cũng nổi giận, đừng tưởng rằng anh nóng nảy, cô sẽ sợ anh, bình thường cô nghĩ không nên tranh cãi với anh nên mới bỏ qua cho anh mà thôi, nhưng nhìn thấy anh thực sự đang tra tấn chính mình, cô biết cô không thể để anh sa sút hơn nữa.
Đồ ăn chuẩn bị cho anh đều đã nguội, vì vậy cô xoay người trở về phòng ngủ, tiến vào tấm gương, không bao lâu, cô lại chui ra từ tấm gương, nhưng trên tay xách theo vài túi đồ.
Kiệt Lộ úp mặt mình trong hai bàn tay, suy nghĩ không ngừng biến hóa, trong đầu chỉ có vải vóc, phối màu, phụ kiện... Cảm hứng, anh cần cảm hứng, không có cảm hứng, cho dù vẽ đi vẽ lại bao nhiêu mẫu phác thảo, ngay cả bản thân nhìn cũng không thuận mắt.
Trong lúc suy nghĩ lung tung, mùi hôi nồng xộc tới, làm anh ngước mặt lên khỏi hai tay, kinh ngạc không biết mùi hôi này từ đâu bay tới?
Mùi gì mà hôi như vậy?
Anh đang rất buồn bực, đột nhiên mùi hôi thối xông tới làm anh càng sắp phát điên.
"Kỳ Kỳ!"
Bình thường chỉ cần anh gọi một tiếng cô sẽ đáp lại ngay, nhưng lúc này không có ai trả lời.
"Kỳ Kỳ, mùi gì hôi thối như vậy!"
Vẫn là không ai trả lời, Kiệt Lộ không khỏi ngẩn ngơ, chẳng lẽ Kỳ Kỳ đi rồi?
Bất đắc dĩ, anh bỗng nhiên đứng dậy, đi tìm mùi hôi chết tiệt kia, cảm giác nó ngay gần mình.
Mùi hôi này giống như bát nguồn từ phòng bếp, chẳng lẽ là đồ ăn có mùi?
Anh bước tới phòng bếp, lại nhìn thấy Kỳ Kỳ ở đằng kia ăn đậu phụ rán, không khỏi trừng mắt.
"Em đang làm gì?"
"Ăn cái gì đó."
"Đây là đậu phụ thối mà"
"Đúng rồi, anh có muốn thử không?"
Cô mỉm cười hỏi anh, một chút cũng không thèm để ý tới bộ mặt nhăn nhó của anh.
"Nó rất hôi!" Anh lớn tiếng kháng nghị.
"Đúng vậy, rất hôi, cực kỳ hôi, giống hệt một người nào đó."
Kiệt Lộ sửng sốt, nét mặt sa sầm lại."Em đang nói anh sao?"
Cô thực thành thật thừa nhận."Không sai, nếu anh đi đến trước gương, sẽ nhìn thấy bộ dạng của mình bây giờ, bốc mùi được mấy ngày rồi."
Người con gái chết tiệt này, dám đánh đồng anh với đậu phụ thối?!
Không để ý tới Kiệt Lộ đang nhìn chằm chằm, cô dùng dĩa xiên lấy một miếng đậu phụ, tiếp tục không sợ chết nói: "Đậu phụ thối nghe tên đã biết mùi rồi, nhưng khi ăn cũng có hương vị rất đậm đà, đây là một nơi độc nhất vô nhị, cũng không biết vì sao, em liền yêu tư vị nơi này."
Kiệt Lộ còn đang trong cơn giận dữ, sau khi nghe cô nói xong, không khỏi ngây ngẩn cả người, ngẫm nghĩ những lời cô vừa nói, cơn giận đang bùng phát bỗng dưng tiêu tan đi rất nhiều.
Anh nhìn Kỳ Kỳ, không nói câu gì, trong lòng biết cô chỉ muốn tốt cho anh, cuối cùng bước tới bàn ăn rồi ngồi xuống.
Ngay khi anh ngồi xuống, cô cũng tự động đem đậu phụ thối lại gần, lấy một miếng cho anh.
"Nè, anh ăn thử đi, rất ngon đấy."
"Nó rất hôi." Anh xịu mặt xuống, hay là muốn từ chối một chút.
"Nhưng khi ăn sẽ thấy rất thơm."
Bởi lời dụ dỗ của cô, anh há miệng, để cô đem miếng đậu phụ đút vào miệng, dè dặt cắn.
"Thế nào?"
"Không thấy hôi nữa!"
Người con trai này hành động thật là tùy hứng, làm người ta không biết nên khóc hay cười, ngại hôi lại còn ăn hết miếng này tới miếng khác, miệng còn nói mấy câu không thể ăn nổi.
Cô tuyệt nhiên không để tâm, bởi cô biết, đây là cách làm nũng của anh, ít nhất anh cũng chịu ăn cái gì đó, không đói đến mức đau dạ dày là tốt rồi, để cho anh mắng mắng vài câu, phát tiết hết mọi áp lực trong lòng cũng tốt.
Tuy rằng lần này cô thành công, nhưng nếu nghĩ rằng từ nay về sau thiên hạ sẽ thái bình là đã nhầm to.
Cứ như vậy ngày này qua ngày khác, áp lực của Kiệt Lộ cũng không thể giảm bớt chút nào, sắc mặt anh càng ngày càng thêm trầm trọng, làm cho cô hết sức lo lắng, mà cô lại không thể lúc nào cũng theo sát anh, bởi vì cô cũng cần đi học cũng cần làm thêm, hơn nữa múi giờ quá khác biệt, ban ngày ở New York nhưng lại là thời gian cô nghỉ ngơi.
Sau một ngày làm việc, cô buông túi xách, lập tức chạy đi tìm Kiệt Lộ, hiện giờ là sáng sớm ở New York, Kiệt Lộ hẳn là vẫn đang ngủ say.
Cô vụng trộm xuyên qua gương, lại không nhìn thấy Kiệt Lộ ở trên giường.
Anh sớm như vậy đã làm việc rồi ư?
Cô lặng lẽ ra khỏi phòng ngủ, phòng khách đang đóng cửa, không khỏi cảm thấy kỳ quái, thầm nghĩ chẳng lẽ Kiệt Lộ đi ra ngoài? Nhưng mới vừa nghĩ đến đó, cô rất nhanh đã ngửi thấy mùi rượu, trong lòng tức hiện lên dự cảm không tốt, quả nhiên cô hiện Kiệt Lộ đang ở một góc phòng khách, một mình ngồi bệt trên sàn, tay còn cầm bình rượu.
Không chút do dự, cô lập tức chạy tới bên anh, nhanh chóng đoạt lấy bình rượu trên tay anh, làm cho anh kinh ngạc trừng mắt với cô.
"Em làm gì?"
"Không đươc uống nữa."
"Đưa đây!"
"Không được! Anh không thể say rượu lần nữa!" Cô kiên quyết không đưa, không thể tưởng tượng được Kiệt Lộ lại có thể dùng rượu chuốc say chính mình.
"Anh không say, anh chỉ là muốn uống một chút giải tỏa áp lực mà thôi."
Cô không tin chuyện ma quỷ của anh đâu! Nhìn anh bộ dạng hiện tại, chỉ biết anh đã giấu cô vụng trộm uống rất nhiều rượu.
"Anh đã quên trước kia anh nói sẽ không dùng rượu chuốc say bản thân lần nào nữa sao? Anh thử đi soi gương, nhìn xem hiện tại bản thân mình đã thành bộ dạng gì rồi."
"Đó là chuyện của tôi!"
"Chuyện của anh chính là chuyện của em."
Kiệt Lộ nhớn nhác trừng mắt nhìn cô, muốn đoạt lại bình rượu, cô lại né tránh không trả cho anh, khiến anh tức giận mắng lớn: "Đừng tưởng làm bạn gái của tôi, là có thể can thiệp mọi việc của tôi! Em không có tư cách này!"
"Em đương nhiên là có, bởi vì cơm ba bữa là em để ý, phòng của anh là một tay em quét dọn, quần áo của anh là do em giặt, chăn màn cũng là em gấp, nếu em đã quyết định chăm sóc anh, sẽ không bỏ dở giữa chừng!" Cô nói rất hợp lý hợp tình, không chút nhượng bộ, cho dù hiện tại anh như một dã thú không thể khống chế được, thoạt nhìn rất đáng sợ, cô cũng tuyệt đối không lùi bước, bởi cô hiểu được, hiện tại Kiệt Lộ rất cần một người bên cạnh, nếu cô không để ý tới anh, anh chắc chắn sẽ sa sút thêm một lần nữa.
"Đem lại đây!"
"Không!"
Anh tiến lên từng bước, cô liền từng bước lùi về phía sau, ngay khi anh ở trước mặt cô, cô nhanh chóng xoay người chạy về phía phòng bếp, dùng tốc độ nhanh nhất có thể dốc ngược bình rượu, làm cho rượu chảy hết ra khỏi chai.
"Chết tiệt!" Kiệt Lộ hét lớn một tiếng, vội vàng muốn kéo lại chai rượu, nhưng đã quá muộn, Kỳ Kỳ đem rượu của anh đổ hết đi.
Cả người anh bừng bừng lửa giận, hơn nữa lại uống không ít, cùng với áp lực liên tục mấy ngày liền, khiến anh gần như mất đi lý trí.
"Em dám đổ hết rượu của tôi!"
"Kiệt Lộ, anh hãy nghe em nói -"
"Câm miệng!"
Anh gần như phát điên, hơn nữa quá tức giận, nhất thời không khống chế được cầm lấy bình rượu ném vào cô, bình rượu đụng phải vách tường bị vỡ tan thành nhiều mảnh.
Cô rên rỉ thành tiếng, sờ sờ mặt, cảm thấy một trận đau xót, thì ra mảnh thủy tinh nhỏ xẹt qua da thịt cô.
Đến khi nhìn thấy máu chảy trên mặt Kỳ Kỳ, Kiệt Lộ vốn đang nổi khùng đột nhiên ngây người, ngay sau đó anh bỗng dưng tỉnh táo như thường bước tới cạnh cô.
"Em sao rồi?" Anh nắm lấy bả vai của cô, muốn nhìn xem vết thương trên mặt cô, khi anh quăng bình rượu đi, chỉ là để hả giận, cũng không hề muốn làm cô bị thương.
Thế nhưng, anh vẫn làm tổn thương cô, trên mặt lẫn cánh tay cô đều có lại vệt máu, tất cả đều do anh quá vô tâm mà gây ra.
"Em không sao." Máu chảy không nhiều lắm, chỉ là một vết thương nhỏ, ngược lại nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của anh làm cô không khỏi đau lòng.
Kỳ Kỳ không hề trách anh, ngược lại là bản thân làm anh cảm thấy chán ghét mình, đây là lần đầu tiên, anh chán ghét cô đến vậy.
"Vì sao em không tức giận? Vì sao không đánh mắng anh?"
Cô lắc đầu."Em biết anh cũng không phải cố ý muốn làm em bị thương."
"Em có thể mắng mỏ anh! Hoặc là đánh anh trả thù cũng được!"
Cô vẫn lắc đầu, hơn nữa lại dịu dàng nói: "Em sẽ không làm như vậy, chỉ khi anh cố ý tự tổn thương bản thân, em mới tức giận."
Anh đầu tiên là kinh ngạc trừng mắt cô, tiếp theo đột nhiên quỳ xuống, ôm lấy thắt lưng cô, khóc nức nở trong lòng cô.
Cô luôn bao dung anh, tràn ngập tình cảm của mẹ ôm anh.
"Không sao đâu, anh khóc nữa đi, chỉ cần ngươi đừng dùng rượu làm tổn thương bản thân là được, em thế nào cũng không sao."
"Anh rất kém cỏi!"
"Áp lực công việc quá lớn, nên anh không thể khống chế bản thân."
Nước mắt anh làm ướt hết áo cô, vẫn còn khóc thút thít, anh rốt cuộc đã hiểu được bản thân dù là một người đàn ông kém cỏi đến thế nào, nhưng cũng không thể làm tổn thương người con gái của mình.
"Anh quá yếu đuối!"
"Anh không cần thiết phải kiên cường, yếu đuối cũng không sao cả, chỉ cần anh hiểu được có một người luôn ở bên cạnh ủng hộ anh, sau đó anh sẽ tự nhiên mạnh mẽ hơn."
"Kỳ Kỳ -"
"Anh yêu em."
Anh cảm động ôm siết lấy cô, Kỳ Kỳ anh yêu là một người bao dung đến vậy, độ lượng đến vậy, xoa dịu nỗi bất an cùng vết thương lòng của anh, vì Kỳ Kỳ, anh phải vượt qua được khó khăn này, kiên cường hơn nữa.
Anh thầm hứa, tuyệt đối sẽ không bao giờ dùng rượu để trốn tránh thực tại! Anh nhất định phải thay hình đổi dạng, cố gắng thêm thật nhiều!
← Ch. 06 | Ch. 08 → |