← Ch.51 | Ch.53 → |
Ai cũng biết Từ Đồng Hòa là trọng thần thân tín của hoàng thượng, nên khi ông ta quỳ xuống, trong điện yên tĩnh một cách kì lạ, tất cả mọi người trừng to mắt nhìn chằm chằm ông ta, lỗ tai dựng thẳng lên, lo sợ nói lỡ lời.
Giọng nói của Từ Đồng Hòa không lớn, thế nhưng lại truyền đến từng ngóc ngách trong đại điện vô cùng rõ ràng.
Thừa Thuận Đế há to mồm, dường như không thể tin được vào lỗ tai của mình: "Ngươi nói cái gì?"
Từ Đồng Hòa không dám ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào nền gạch vuông trước mặt, gằn lên từng chữ một: "Lời nói của Lô Ngự sử là lẽ phải, hoàng thượng, lời đồn truyền đi xa, càng nói càng khoa trương, che đậy không bằng công khai. Không nói đến phải trái đúng sai thì chuyện dùng cực hình chính là hạ sách, không những không đè được những những lời đồn đại bị truyền bá, mà ngược lại còn tràn lan kinh khủng hơn, càng kích thích người dân loạn lên, huống hồ..."
Ông ta dừng một chút, vẫn là thốt ra khỏi miệng: "Lúc trước hoàng thượng ra sức xử lý thân tộc cũ của phế Thái tử, trong dân chúng còn có lời đồn đại âm thầm rằng hoàng thượng lên ngôi bất chính, theo như ý kiến của lão thần, hay là nhân cơ hội này tra rõ vụ án của phế Thái tử, làm sáng tỏ những tin đồn thất thiệt, mọi việc sáng tỏ."
Thừa Thuận Đế đi xuống long ỷ, bước chân thong thả đến trước mặt Từ Đồng Hòa, cười lạnh mấy tiếng: "Cái này là đối sách ngươi nghĩ ra sao?"
Những người bên cạnh đều cho rằng hoàng thượng đang ám chỉ về tin đồn, nhưng hai người bọn họ còn có Tiêu Dịch trong lòng đều hiểu rõ, việc hoàng thượng nói là nhận Từ Bật vào trong cung.
Giọng nói của Thừa Thuận Đế âm u lạnh lẽo, có một cỗ hận ý ngầm không nói nên lời, Từ Đồng Hòa thấy phía sau lưng vừa ướt lại vừa lạnh, là mồ hôi thấm đẫm áo ngoài.
Ông ta không tự chủ được liếc nhìn Tiêu Dịch, thấy Tiêu Dịch đang hứng thú dõi theo ông ta, nét mặt như đang xem một vở kịch hay.
Từ Đồng Hòa hạ quyết tâm, liền ho khan hai tiếng, dập đầu nói: "Lão thần khẩn xin hoàng thượng phúc thẩm vụ án của phế thái tử."
Vừa dứt lời, có bảy tám triều thần quỳ xuống, cấp bậc cao thấp đều có, phần lớn là đệ tử cũ của Từ Đồng Hòa, cùng nhau hô lên: "Thần tán thành!"
"Phản! Các ngươi muốn tạo phản hay sao?" Thừa Thuận Đế nghiêm mặt không có chỗ phát tiết, tức giận đến mức ngũ quan vặn vẹo: "Trẫm là hoàng đế, lời của trẫm chính là luật! Đây là lần cuối cùng trẫm nói, chứng cớ phế Thái tử mưu phản vô cùng xác thực, không cần thẩm tra lại, ai dám nhắc lại trẫm sẽ lấy đầu người đó!"
Một đám thần công đang đứng, tất cả đều đối mặt nhìn nhau, mặc dù không có ai lên tiếng không ai đứng dậy, dùng sự yên tĩnh để biểu lộ sự kiên trì của bản thân.
Thừa Thuận Đế nghiến răng nghiến lợi hung dữ mắng: "Được được được, xem ra các ngươi đều muốn làm can thần ghi tên vào sử sách, trẫm thành toàn các ngươi. Kéo xuống dưới, đánh năm mươi trượng!"
Sắc mặt các đại thần trong điện đột nhiên thay đổi, bị kéo xuống đánh một trận, không chết cũng mất nửa cái mạng!
Có thần tử nhịn không được khuyên can: "Hoàng thượng hãy suy xét lại, quân vi thần cương, mạo phạm đến danh dự của hoàng thượng là do thần tử không đúng, thế nhưng lệnh của triều đình ban bố cũng cần bọn họ lo liệu, nếu như phải xử trí thì e rằng sẽ làm chậm trễ công việc của các bộ viện, xin hoàng thượng phạt nhẹ."
Thừa Thuận Đế nhịn lửa giận xuống, đang muốn cho họ đường lui thì lại nghe Tiêu Dịch lạnh lùng nói: "Thần đệ tra được Tiêu thứ dân từng dùng thuốc phiện, vật ấy có thể khiến cho con người sản sinh ra ảo giác, thần trí mơ hồ, thậm chí là phát điên."
Thừa Thuận Đế đột nhiên biến sắc, trong nháy mắt nghĩ đến chuyện mà mình sai Thạch Nhược Anh làm, cho rằng hắn muốn công khai trước mặt mọi người, nhất thời hoảng hốt không thôi, nhưng nghĩ lại, dù sao cũng đã phái người ám sát Thạch Nhược Anh, không có chứng cứ, Tiêu Dịch có muốn chứng minh cũng không được!
Tiêu Dịch nói: "Tiên đế yêu thương Tiêu thứ dân rõ như ban ngày, bây giờ hắn không có lý do mưu sát tiên đế, thần đệ cho rằng vụ án phế Thái tử tồn tại vài điểm đáng ngờ, lời đồn cũng không hẳn là hoàn toàn không thể tin, thận trọng mới đạt được mục đích, nên phúc thẩm lại."
Lửa giận của Thừa Thuận Đế vừa mới tiêu tan trong nháy mắt đã bị châm lên, nhìn thấy Tiêu Dịch ngồi trên xe lăn một cách khoan thai tự đắc, thật hận không thể đạp một đạp thật đau, trực tiếp đạp chết là được.
"Tấn Vương nói trẫm hãm hại Tiêu thứ dân sao?" Từ trong kẽ răng của Thừa Thuận Đế bật ra câu này, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ai cho đệ quyền hạn để âm thầm điều tra vụ án của phế Thái tử? Trẫm quá phóng túng đệ rồi, khiến cho đệ không thấy rõ được vị trí của mình!"
Tiêu Dịch không biểu lộ chút không ổn nào, không mặn không nhạt nói: "Thần đệ hoảng sợ, thần đệ không dám ăn nói bừa bãi. Chỉ là biết rõ vụ án này có gì đó kì lạ nhưng lại làm như không thấy, hại hoàng thượng đứng mũi chịu sào, đã không cách nào cảm thấy an ủi linh hồn tiên đế, thật thẹn với sự quan tâm bảo vệ của hoàng thượng, thật sự là bất trung bất hiếu."
Lúc này Thừa Thuận Đế chỉ muốn đè đầu Tiêu Dịch, căm hận nói: "Thì ra đệ cũng biết là đệ không... Lòng Trẫm đã quyết, kẻ nào không sợ chết, cả gan lên đây khuyên ngăn thì kéo ra ngoài đánh!"
Tiêu Dịch hơi nhíu mày, cúi đầu không nói tiếp.
Lúc này Thừa Thuận Đế mới hơi hài lòng xả giận, lặng lẽ quét mắt nhìn "Loạn thần tặc tử" đang quỳ gối, đưa mắt liếc nhìn ra ý với Hạ thái giám.
Hạ thái giám vung phất trần lên, lệnh cho tùy tùng thái giám hai bên: "Không nghe thấy lời của hoàng thượng sao? Kéo mấy vị này ra cổng thành đánh!"
Chúng thần lập tức ồ lên, âm thanh kêu oan, âm thanh chống đối vang lên không ngừng, khóc cho tiên đế khóc cho xã tắc, ngẩng cổ lên hùng hồn chuẩn bị nói... Đại điện uy nghiêm đã loạn thành cái chợ!
Mà Thừa Thuận Đế đã sớm không quan tâm, bãi triều rồi.
Tiêu Dịch cười lạnh vài tiếng, cũng theo mọi người lui ra ngoài đại điện, thế nhưng khi đến cổng thành thì ngừng lại.
Các triều thần cởi quan bào ra, chỉ mặc trung y, bị ép lên trên ghế dài, bên cạnh là hai đội Cấm Vệ quân đứng thẳng, cầm trong tay cây gậy đen dài bóng loáng, chỉ đợi Hạ thái giám lệnh là sẽ đánh.
Tiêu Dịch sai người gọi Hạ thái giám: "Không được đánh ai thật, nếu không bản vương sẽ lấy cái mạng của ngươi!"
Không nói nhiều, rất có khí lực, khiến cho cả người Hạ thái giám lúc này toát mồ hôi lạnh, tự nhủ người thì nói không thể đánh thật, người thì nói không thể không chết, chỉ bèn cười khổ mà nói: "Vương gia, đây là căn dặn của hoàng thượng, ngài như vậy là đang làm khó ta."
Tiêu Dịch quan sát liếc mắt nhìn ông ta, gật đầu nói: "Được lắm."
Ánh mắt kia giống như đang nhìn người chết!
Cả người Hạ thái giám run rẩy kịch liệt, bỗng nhiên có chút không xác định... hoàng thượng không có ở bên cạnh, Tấn Vương là lớn nhất, nếu như Tấn Vương thật sự giết mình cho hả giận thì phải làm sao đây? Sau đó thì tùy tiện bịa vài lời nói dối "bất kính" để lấp liếm cho qua, cho dù hoàng thượng có báo thù cho mình thì lúc đó mình cũng đã chết rồi!
Hạng Lương sau lưng Tiêu Dịch lặng lẽ siết chặt nắm tay.
"Ai ôi!!! Vẫn là vương gia suy nghĩ chu đáo." Hạ thái giám lập tức sửa lại lời nói, cười tủm tỉm nói: "Hoàng thượng lúc nổi giận nói nhảm, không thể làm thật, nếu như lúc tỉnh táo lại hối hận... Vậy thì người xui xẻo chính là lão nô!"
Tiêu Dịch mỉm cười: "Rất tốt."
Bánh xe chạy trên nền gạch đá xanh, chầm chậm đi xa.
Hạ thái giám thở một hơi thật dài, cảm thấy hô hấp thông thuận không ít, cũng không biết là vì sao, Tấn Vương khiến cho ông ta cảm thấy áp bức hơn cả hoàng thượng!
Ông ta đột nhiên ngây ngẩn cả người, ở trong ấn tượng của ông ta, Tấn Vương là người trầm mặc ít nói đi theo phía sau hoàng thượng, kể từ khi nào lại có loại khí thế này?
"Cha nuôi, đánh như thế nào?" Tiểu thái giám vui vẻ chạy tới xin chỉ thị.
"Đừng đánh thật." Hạ thái giám uể oải thở dài, giam hình cũng lười giam, chắp tay sau lưng rồi bước đi.
Ngay sau đó, mười mấy triều thần bị thương một chút da thịt, hai ba ngày sau đã có thể đi đi lại lại, bảy sau tám ngày sau đã nguyên vẹn như bình thường.
Từ Đồng Hòa xúc động về con trai, nói: "Nhìn xem kết cục Vương Doãn, nhìn xem mấy tên thần công này... Chỉ với chuyện bảo vệ thuộc hạ, hoàng thượng hoàn toàn không thể so được với Tấn Vương! Chỉ là Hạ thái giám quá xui, vô duyên vô cớ bị ăn một gậy."
"Ăn một gậy cũng tốt hơn là mất mạng." Từ Bang Ngạn nói, "Con đã ném hết đồ vật của Vương Lan Nhi ra khỏi phủ, sau này không cho phép nàng ta bước vào Từ gia, nếu mẫu thân quở trách con, phụ thân đừng quên giúp con cầu xin."
Giọng nói của Từ Đồng Hòa lạnh lùng nói: "Đúng là vong ơn bội nghĩa, may là không nghe lời mẫu thân con đính hôn cho con. Mẫu thân con cũng đau khổ lắm, sau này sẽ không liên hệ gì với vương gia nữa."
Ông ta dừng một chút, thấp giọng nói: "Lần này hoàng thượng tức giận lắm, ta nghĩ hắn ta sẽ không nhịn nữa đâu... Con hộ tống mẫu thân và muội muội về quê nhà đi, chờ đến khi tình thế của kinh thành vững vàng rồi mới đón về."
"Người đoán chừng mất bao lâu?"
"Sẽ không quá lâu đâu, thật ra Tấn Vương và hoàng thượng tranh đấu cách nhau một tầng giấy, ai cũng biết, thế nhưng không ai chịu đâm trước, trận tranh chấp bên trên đại triều này, coi như hoàn toàn làm rõ đi! Ta đoán, hoàng thượng chắc chắn sẽ động thủ trước..."
Từ Đồng Hòa nói không sai, Thừa Thuận Đế chuẩn bị đánh đòn phủ đầu, ra tay diệt trừ Tiêu Dịch.
Hắn ta vừa bí mật điều động tam đại doanh chủ lực vào kinh vừa mượn danh thái hậu sinh bệnh mà gọi Tiêu Dịch và Tô Mị tiến cung hầu hạ, định dụ Tiêu Dịch trong cung ra để giết.
Thế nhưng ý chỉ còn chưa bắt đầu thì đã có một tiếng sét động trời giáng xuống đầu hắn ta!
Lũ mùa xuân đến dữ dội, hạ lưu ven bờ Hoàng Hà hơn ba mươi con đê bị vỡ, mười mấy huyện thành trong vòng một đêm đã bị lũ bao phủ, hơn hai mươi vạn vườn tược, nhà cửa của bách tính bị mất, phải chạy đến kinh thành lánh nạn.
Thừa Thuận Đế nhìn thấy tấu chương khẩn cấp tám trăm dặm, máu trên mặt thoáng chốc đã biến mất, mắt tối sầm lại, lập tức mềm liệt người ở trên ghế.
Trước khi bất tỉnh, hắn ta mơ hồ nghĩ, chẳng lẽ thật sự trời muốn diệt ta?
Một trận thiên tai, tạm thời giảm bớt ảnh hưởng của vụ án phế thái tử, chỉ cần có chút đầu óc cũng biết, lúc này là quan trọng nhất chính là cứu trợ thiên tai, ổn định lòng dân, phòng ngừa dân bị nạn biến thành lưu dân, lưu dân biến thành kẻ tạo phản.
Mấy nhà quyền quý trong kinh thành cũng quyên tiền quyên lương tới tấp, đây là lệ cũ, nhà nào cũng quen thuộc hết.
Nhưng mọi người dần dần phát hiện năm nay tình huống không giống như lúc xưa, trên đường phố kinh thành cũng xuất hiện bóng dáng của lưu dân, hơn nữa còn có xu thế tăng lên!
Các vụ ẩu đả trộm cắp ở kinh thành dường như cũng nhiều hơn.
Lúc đó đã gần đến cuối tháng tư, kéo theo một trận mưa phùn không ngớt, không khí khủng hoảng giống như thời tiết khói mù bao phủ kinh thành, thật không may là khu vực cứu trợ thiên tai cũng bất lực, hơn vạn người chết đói, dân đói dân bị nạn bạo động, nhanh chóng đánh lên kinh thành!
Năm thành tổ chức quân đội vội vã bắt bọn trộm cướp, Thuận Thiên phủ vội vã bác bỏ tin đồn, thế nhưng không có chút hiệu quả nào, nhà nào cũng đóng chặt cửa lại, các cửa hàng qua buổi trưa cũng không tiếp tục kinh doanh, hoa lâu náo nhiệt nhất cũng bị mất tiếng vang.
Lúc này, bất kì chuyện gì cũng có thể tấn công đến thần kinh yếu ớt của mọi người.
Đại lao Thuận Thiên phủ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hai phạm nhân đột nhiên vượt ngục, không có gì bất ngờ xảy ra, bị đuổi kịp tới sân lao dịch thì bị bắt giết.
Hai phạm nhân này bị bỏ vào tù là do tin đồn, đều là dân chúng bình thường, hơn nữa là huynh đệ ruột, trước khi chết bọn họ kêu khóc nói: Mẹ ta sắp chết rồi, cho chúng ta về xem chút đi!
Bọn hắn không cơ hội này, thế nhưng lời nói này qua hai canh giờ sau đã truyền đi ồn ào huyên náo khắp kinh thành.
Rất nhanh, Thuận Thiên phủ lại tụ tập cả trăm người, thế nhưng có điều khác lần trước, lần này bọn họ trực tiếp đập phá nha môn!
← Ch. 51 | Ch. 53 → |