Mộng hồi (1)
← Ch.062 | Ch.064 → |
Lời đã nói ra, cho dù như thế nào đã không thể thu lại, một loại cảm giác thả lỏng ập vào trong lòng. Sự lo lắng trong lòng mấy ngày nay đều tan biến theo lời nói, tôi âm thầm thở dài, như trút được gánh nặng, đầu tôi nhanh chóng suy nghĩ, quỳ im lặng ở đó. Trong phòng không khí im lặng tới đáng sợ, tôi chỉ cúi đầu, trong đầu nảy ra rất nhiều suy nghĩ.
Cũng không biết trải qua bao lâu, "Vì sao?" giọng Hoàng thượng cắt ngang suy nhĩ của tôi, giọng không lớn, nhưng giống như mũi tên sắc nhọn đâm vào tim tôi, tôi không kìm được mà run lên. Theo bản năng ngẩng đầu nhìn ngài ấy. Đối lập với giọng nói ấy lại là khuôn mặt rất bình thản, trong tay nắm một chuỗi Phật châu, đôi mắt đen láy khiến người ta không cách nào lý giải được Giống...... Rất giống, trong nháy mắt tôi dường như nhìn thấy ánh mắt Dận Tường, còn có Tứ gia. Dận Tường, Tứ gia...... Cũng không biết vì sao, vừa nhớ tới bọn họ, tôi bình tĩnh lại, cũng trở nên -- dũng cảm, mọi suy nghĩ đều lóe lên trong đầu, tôi khẽ cười, nói: "Bởi vì ta hận." Khang Hi ngẩn ra, hơi nhíu mày.
Bốn phía các a ca đều kinh ngạc nhìn tôi. Tam gia vẻ mặt không hiểu rõ, đầy sự hoài nghi như đang nghĩ gì đó. Cửu gia trong mắt có chút nghi ngờ nhưng mặt vẫn lạnh lùng, còn có ánh mắt lúng túng của Thập gia. Khuôn mặt Bát gia trầm như nước, sự ôn tồn lễ độ đã biến mất, khóe miệng mím chặt, vẫn luôn nhìn chằm chằm tôi, mà sắc mặt Thập tứ lại tái nhợt như tuyết, trong ánh mắt có phần không tin, cũng có chút kinh hoảng, hai tay nắm chặt, gân xanh trên trán đã nổi lên. Sắc mặt mọi người tôi đều thấy rõ, một cảm giác buồn cười nổi lên, trong nháy mắt, bọn họ kinh hoàng, còn có ánh mắt sợ hãi nhìn về phía tôi, giống như sinh mệnh của họ đang nằm trong tay tôi vậy, tuy rằng chỉ trong nháy mắt, tuy rằng tôi phải trả cái giá rất lớn...
Nhìn Khang Hi vẫn đang kiên nhẫn chờ câu trả lời từ tôi, tôi nhẹ giọng đáp: "Hoàng Thượng biết, ta và Dận Tường thành hôn tới nay, vẫn luôn không có con, Thái tử gia vẫn luôn khuyên Dận Tường nạp thiếp, mà Dận Tường cũng đã động lòng." Tôi dừng một chút, lời này là nửa thật nửa giả, Thái tử gia đúng là từng vài lần khuyên Dận Tường nạp thiếp, lại bị Dận Tường từ chối khéo. Nghĩ vậy lòng tôi cũng thấy ấm áp, trong miệng lại tiếp tục nói: "Ta là nữ nhân kiêu ngạo, tân hôn được mấy năm, trượng phu lại nạp thiếp, ta không thể chịu đựng được, cho nên ta hận, hận Thái tử, cũng hận cả Dận Tường tâm trí không vững vàng, cho nên ta yểm bùa Thái Tử, bắt chước chữ Dận Tường, khiến hắn hết đường chối cãi." Những lời này nghe như lời thoại trong mấy bộ ngôn tình, lại vô cùng hợp với diễn xuất của tôi...... Nói xong lúc sau tôi nhịn không được cười khổ.
Trong phòng yên tĩnh trong chốc lát, Khang Hi hoàng đế trầm giọng nói: "Vâmy tại sao lại nói ra?" Tôi suy nghĩ: "Không có gì cả, chỉ là ta hối hận mà thôi, chưa từng nghĩ mọi chuyện sẽ lớn như vậy." Nói đến đây, tôi cong khóe miệng: "Hoàng Thượng cũng biết, nữ nhân đều là tóc dài thiếu suy nghĩ, không nghĩ xa được." Khang Hi vì lời này của tôi mà giật mình, có lẽ ngài ấy từng này tuổi cũng chưa ai nói như vậy với ngài. Chỉ là mạng tôi hiện tại khó giữ được, sao có thể để ý đó là ai. Nếu không phải ngài ấy sinh một đống con như hổ như sói, thì tôi đâu cần phải đào hố chôn mình như thế này. Nhưng sự kinh ngạc ấy chỉ thoáng qua: "Tới đây, bút mực." Ngài chậm nói, trong nháy mắt giấy Tuyên mực Huy Châu đã bày trước mặt tôi, tôi chẳng nói gì, nhắc bút không chút do dự viết lại nội dung mình nghe được từ Thập gia. Viết xong lúc sau tôi cầm tờ giấy thổi khô mực, không để ý tới Lý Đức Toàn một bên thất thần. Nhìn kỹ, vẫn may mấy năm nay luyện chữ, chữ tôi cũng có tám phần giống Dận Tường. Dù sao cũng chỉ là tìm người nhận tội thay, giống hay không giống cũng chẳng có gì khác biệt, trong lòng cười lạnh, đem tờ giấy đưa cho Lý Đức Toàn.
Lý Đức Toàn cung kính đem lên, Khang Hi hoàng đế cầm lấy, dưới ánh đèn nhìn kỹ, các a ca nhìn Khang Hi rồi lại nhìn tôi, sắc mặt khẩn trương. Nhưng chẳng ai biết trên đó viết gì cái gì."Quả nhiên không tồi......" Khang Hi nhìn trong chốc lát, từng câu từng chữ thốt ra từ kẽ răng. Nhìn sắc mặt đám người Bát gia, tôi chỉ muốn chụp ảnh lại, chỉ sợ về sau sẽ không còn được thấy sắc mặt như gặp ma ban ngày này...
"Các ngươi đều ra ngoài hết đi, ở đình dưới chờ, nếu có lời ra tiếng vào, giết không tha." Khang Hi hoàng đế đột nhiên lên tiếng, mọi người hai mắt nhìn nhau, tuy rằng lý do khác nhau nhưng không ai dám vi phạm ý chỉ, đều nối đuôi nhau đi ra, theo thứ tự lui xuống.
Trong phòng thật im lặng tới mức không nghe được gì, tôi cúi đầu quỳ gối ở đó, trước mắt như trong giấc mơ, lại nhịn không được mà nghĩ. Cùng Khang Hi hoàng đế mặt đối mặt nói chuyện, tuy rằng chủ đề không tốt. nhưng nếu có cơ hội, không biết sẽ có biết bao nhiêu nhà sử học chen nhau tìm đến đây, cũng chẳng cần biết là sống chết ra sao...... Suy nghĩ miên man, trong phòng kim đồng hồ báo giờ đột nhiên "đinh đang" gõ. Lòng tôi run lên, một đôi giày thêu thủ công dừng trước mặt tôi, một cảm giác nặng nề đè xuống tôi, tôi kìm không được mà giữ chặt vai, siết chặt nắm tay, chỉ chờ sấm sét giáng xuống.
"Vì sao?" giọng Hoàng đế từ đỉnh đầu tôi truyền xuống, vấn đề so với vừa nãy vẫn như vậy. Tôi dừng lại, nhắm mắt, đúng vậy, lời vừa rồi của tôi, chắc chắn Khang Hi không tin, chỉ là ngoài dự đoán của ngài ấy là tôi có thể viết rõ nội dung của lá bùa.
"Bởi vì ta không muốn để Dận Tường chết." Tôi ngẩng đầu lên nhìn Khang Hi hoàng đế, ngài chắp tay sau lưng, ánh mắt vẫn nhìn tôi, nghe tôi nói như vậy ngài nhíu mày, khóe miệng mím chặt, không nói lời nào. Tôi hít sâu "Hoàng Thượng có lẽ muốn nói, ngài cũng không có ý giết Dận Tường, bởi vì ngài biết chuyện này không phải hắn làm." Khang Hi nghe vậy thì sửng sốt, dường như muốn nhìn thấu rõ tôi... Tim tôi liên tục đập nhanh, tay cũng không thể khống chế mà run run, lại vẫn duỗi thẳng lưng nhìn thẳng ngài, trong lòng lại nghĩ hóa ra sợ hãi cũng có thể đem tới dũng cảm cho người ta."Chuyện lớn như vậy, Hoàng thượng lại không thể không xử lý. Không muốn giết hắn, cùng lắm là giam cầm. Nhưng như vậy đối với Dận Tường mà nói, so với chết cũng có khác gì." Tôi nói, "Mới vừa rồi Hoàng thượng truyền Tông Nhân Phủ, chính là muốn làm như vậy."
Khang Hi yên lặng nhìn tôi, một chữ không nói. Tôi nhịn không được nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy yết hầu như lửa đốt, cố nén lại, tôi lại nói: "Hoàng thượng cũng biết chuyện này mà tiếp tục điều tra, mất đi không chỉ có Dận Tường, nhưng quyết định này của ngài thật không công bằng với Dận Tường, hắn đã không có mẹ, không thể tiếp tục bị chính cha mình vứt bỏ......" Khang Hi nghe vậy sắc mặt cứng đờ, ánh mắt đảo qua phía lọng che. Một hơi nói hết, tôi thở hổn hển, dừng một chút, "Cho nên, ta nhận tội là tốt nhất, không phải sao?" Nói xong câu đó, tôi kiệt sức ngồi dưới đất, những gì cần nói tôi đều nói hết, Khang Hi muốn thế nào cũng chỉ tùy ngài ấy. Tôi nhịn không được cầm chiếc nhẫn Dận Tường tặng, tôi cố hết sức rồi, hết sức rồi, chàng biết không, Dận Tường......
Thật lâu sau Khang Hi chậm rãi hỏi "Ngươi vì sao phải làm như vậy." giọng nói có hai phần ôn hòa, tôi lại ngẩn ra. Vì sao...... Tôi cũng không biết vì sao, chỉ là không muốn Dận Tường chịu khổ, nếu tôi hiểu hắn chỉ do ở trong sách, thì chỉ có vài phần thương hại và cảm thán thôi. Nhưng hiện tại, hơi thở hắn, ánh mắt hắn, máu thịt hắn đã hòa làm một với tôi. Giống như tôi đang nhìn hắn chịu đau lần này hết lần khác, làm sao có thể trơ mắt nhìn hắn như vậy. Huống chi trong lòng vẫn luôn cảm thấy bản thân không nên tồn tại ở đây, tôi đã thay đổi số mệnh của Dận Tường rất nhiều. Tốt hay xấu, nếu dùng tôi để biến mất, đổi lấy bình an cho hắn, cũng coi như một chuyện tốt... Nghĩ vậy, tôi lại cười khổ.
Chỉ trong chớp mắt đột nhiên tôi phát hiện Khang Hi hoàng đế đang yên lặng nhìn tôi, tôi gượng cười, thấp giọng nói: "Dận Tường có thể vì ta làm mọi thứ, ta chỉ là làm chuyện mình nên làm." Khang Hi ngẩn ra, dùng tay xoa trán, khẽ thở dài: "Vậy ngươi có từng nghĩ, Dận Tường sau khi biết chuyện sẽ như thế nào không?" Trái tim thắt lại, hốc mắt đã ầng ậng nước, tôi dùng sức nhắm chặt mắt, qua một lát tôi ngẩng đầu nhìn về phía Khang Hi: "Lựa chọn của ta với ngài đều giống nhau." Tôi nhìn chằm chằm ngài ấy mà gằn từng chữ một: "Đổi hai nặng lấy một nhẹ."
Khang Hi ngẩn ra, một cảm giác như bị người khác dẫm lên vết thương thoáng qua. Trong nháy mắt tôi mới cảm giác được, Khang Hi anh minh cơ trí suy cho cùng ngài ấy vẫn chỉ là người bình thường, là cha, lại có quá nhiều lựa chọn đau đớn mà người thường không chịu được.
"Ngươi còn gì muốn nói không?" Một lát sau, Khang Hi khôi phục trạng thái cũ nhìn tôi nói. Tôi vốn định lắc đầu, nếu là không giữ được mạng, thì còn yêu cầu gì nữa đâu, nhưng lại nghĩ đến một chuyện, liền cúi người: "Có, xin Hoàng thượng đừng phạt tội người nhà ta, tình cảm giữa ta và họ trước nay ít thân thiết, bọn họ cũng chưa từng nhờ ta chuyện gì, loại chuyện xấu này đừng giáng tội lên đầu họ." Nói xong tôi nặng nề xoay đầu. Người khác thì không nói, nhưng ngạch nương thật sự đối tốt với tôi, tuy rằng người là yêu con gái của người chứ không phải thứ hàng giả như tôi. Tôi quỳ trên đất, trong phòng lặng im......
"Người đâu." Khang Hi đột nhiên lạnh giọng quát một tiếng, Lý Đức Toàn theo tiếng mà vào phòng "Truyền thị vệ."
"Dạ." Lý Đức Toàn vội đáp ứng lui ra ngoài, nửa mắt cũng không dám nhìn tôi. Tiếng bước chân dồn dập. Giọng của Đức Thái truyền đến: "Nô tài thỉnh an Hoàng Thượng." Khang Hi đi hai bước, lại nhìn tôi một cái, đột nhiên xoay người lên phía trước ngồi, giọng trầm thấp "Đem Nhã Lạp Nhĩ Tháp thị nhốt vào phòng cấm túc, nghiêm ngặt trông giữ, về kinh thành sẽ thẩm vấn. Không được cho ai đến gần, nghe rõ chưa?!" Đức Thái ngơ ngác, lại bị giọng của Khang Hi dọa, vội khom lưng: "Thưa, nô tài tuân chỉ".
Đức Thái đi đến trước mặt tôi, lại e dè nhấc tôi lên, không khỏi có chút luống cuống. Tôi hơi lắc đầu, tự mình loạng choạng đứng lên: "Tạ Hoàng Thượng ân điển!" Trong lòng lại nhịn không được cười khổ, cảm ơn người muốn giết mình, thật đúng là...... Khang Hi chỉ liếc qua tôi, hướng tôi phất phất tay.
Tôi xoay người theo Đức Thái ra bên ngoài, phía sau đều là thị vệ, ngoài cửa các a ca và quan thần đều nghe thấy ý chỉ của Hoàng thượng. Bát gia ngơ ngác nhìn tôi đi ra, Thập gia đứng ở phía sau có chút không tin, Cửu gia giống như một bóng ma, sắc mặt Thập tứ lại như thống khổ, hàm răng cắn chặt lấy môi dưới. Thấy tôi đi ra, hắn muốn tiến tới nói gì đó, lại bị Cửu a ca phía sau giữ lại, lòng tôi thở dài, không hề nhìn hắn, chỉ đi theo đám thị vệ. Đức Thái đi phía trước bỗng dừng lại, tôi hốt hoảng, thiếu chút nữa đụng phải hắn.
Thấy hắn ngơ ngác đứng phía trước, tôi nhìn theo tầm mắt của hắn, đau quá...... Tôi nhịn không được dùng tay nắm chặt ngực, dưới ngọn đèn mơ hồ, Tứ gia như tượng đá đứng ở cửa đình viện, ánh mắt đau khổ cùng sự bất lực luôn nhìn chằm chằm tôi.
Hừng đông, trời tối, đây là cảm giác duy nhất tôi có thể biết bên ngoài. Thời gian nhưng dừng lại trong sự im lặng, khiến tôi có cảm giác không biết nóng lạnh. Sau đó khi từ điện Thừa Đức rồi bị nhốt trong một căn lầu gác, lại bị chuyển tới chiếc xe ngựa này, điểm khác duy nhất là có rung lắc. Lão thái giám tới trông chừng tôi chưa bao giờ hé nửa lời, chỉ yên lặng bưng đồ ăn tới, sau đó dọn đi mọi thứ sau khi tôi ăn xong, thậm chí tôi đi vệ sinh xong, hắn cũng nhanh chóng đi rửa sạch. Lúc đầu tôi có chút ngại, cũng từng lẩm bẩm nói nhỏ câu cảm ơn, lại chưa từng được đáp lại. Cho đến một ngày tôi vô tình phát hiện hắn bị cắt lưỡi nên không thể nói được.
Hôm đó tôi dường như không thể cảm nhận được ngày đêm, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Dùng tay ấn như nào cũng không được, cho đến khi thái giám câm kia vào phòng thu dọn đồ như mọi ngày. Tôi nhìn khuôn mặt đờ đẫn của hắn, mắt như mờ đi, hắn có vẻ như chưa biết gì. Thu dọn xong thì đánh loạn tay chân rồi lui ra ngoài, tim tôi không đập nhanh nữa, một cảm giác sợ hãi như khóa chặt cổ họng tôi.
"Lộc cộc", xe ngựa không nhanh không chậm, bốn phía cửa sổ đều bị dán giấy kín mít, tôi mỗi ngày ăn, mặc, ở, đi lại đều ở trong xe ngựa này. Phán đoán thời gian cũng chỉ dựa vào việc thái giám kia vén mành rèm lên. Tôi căn bản không thể nhìn ra bên ngoài, đôi mắt lại nhìn chằm chằm cửa sổ, trong đầu tưởng tượng cảnh sắc bên ngoài, mọi người bên ngoài đang làm gì.
Đã hơn mười ngày tôi không mở miệng nói một câu, trước đó năm ngày tôi còn có thể tự quyết định, cổ vũ bản thân, cố gắng không để bản thân nghĩ nhiều. Mà từ khi thấy lão thái giám kia bị cắt lưỡi, tôi không bao giờ muốn nói chuyện, mỗi ngày chỉ lẳng lặng ngồi một góc, chỉ ăn và ngủ. Không bị phát điên thì cũng là chết, không phải tôi không rõ đạo lý, lại không có cách nào kiềm chế suy nghĩ tiêu cực của bản thân.
Từ sau hôm ấy, Khang Hi không hề triệu kiến tôi, nhưng đồ ăn so với thường ngày vẫn vậy, so với tôi lúc trước thì chỉ có không phân biệt ngày đêm là khác. Nghĩ vậy, tôi không khỏi xoa chiếc nhẫn, đây là tôi đang an ủi. Mỗi khi nghĩ tới xe ngựa dừng cũng là lúc số mệnh tôi đã tận. Tôi sợ hãi tới nổi điên, mà chiếc nhẫn này là thứ duy nhất chứng minh, tôi làm mọi thứ đều là chứng cứ đáng giá. Còn có...... chính là ánh mắt đau khổ của Tứ gia, ngày đó nhìn thấy ánh mắt Tứ gia, không hiểu sao, nước mắt tôi lại rơi, trong lòng chỉ muốn khóc thật to, nhưng cơ mặt lại giật giật, gượng nở một nụ cười. Thấy tôi tươi cười, Tứ gia ngẩn người, môi hơi run run, lại không thể nói gì. Mắt thấy hắn cắn chặt môi dưới đã có máu chảy ra.
Tia máu đó và chiếc nhẫn này đã vượt qua cả sự sống và cái chết. Có đôi khi cũng sẽ nghĩ, những kẻ phạm tội tử hình có giống như tôi đều đếm ngược ngày chết không. Cứ như vậy mỗi ngày đều ăn, ngủ...... Có lẽ qua hôm nay tôi không cần sợ hãi nữa, hôm nay đã là ngày thứ mười sáu, dựa theo tính toán lộ trình, hẳn là đã đến kinh thành.
Xe ngựa đi lòng vòng, đột nhiên tạm dừng, một đống tiếng người vang lên, tôi vốn dựa vào vách gỗ, đang muốn ngồi dậy, cửa mành đột nhiên bị kéo ra, ánh sáng đột nhiên chiếu vào, tôi nhịn không được đưa tay che mắt.
Tiếng sột sột soạt soạt truyền đến, giống như có người đang kiểm tra gì đó, tôi miễn cưỡng mở mắt, một bóng người lui ra ngoài, lại giắt lại mành rèm, góc áo có thứ phát sáng, trong nháy mắt, tôi đã thấy rõ người thứ hai trong suốt mấy ngày qua tôi bị giam, bởi vì quá quen thuộc, đó là trang phục của cấm quân thị vệ.
← Ch. 062 | Ch. 064 → |